Hoa Nương Vương Phi

Chương 1: Chương 1: Hoa nương thanh nhã các




Kinh thành Thần quốc về đêm vốn rất náo nhiệt, đặc biệt hơn khi đêm nay lại là đêm thất tịch. Ở Thần quốc có tục lệ, cứ mỗi năm đến ngày thất tịch các tiểu thư khuê các đều ra sông thả đèn hoa đăng, trên hoa đăng đều viết tâm nguyện của mình, hi vọng gặp được phu quân như ý. Không ít các vương tôn, công tử lợi dụng cơ hội này ngắm nhìn các mỹ nhân khuê tú, nếu vừa ý liền đến cửa cầu hôn. Nhưng nơi đông vui nhất, nhiều mỹ nhân nhất phải nói đến Thanh Nhã Các – kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành. Chỉ cần là người dân của Thần quốc đều biết đến nơi đây, nơi đây nổi tiếng không chỉ vì mỹ nhân như nước mà còn vì các nàng đều bán nghệ không bán thân. Có nàng một khúc đàn thành danh, lại có người lấy sáo làm bạn,….mỗi người một vị.

“Vị công tử này, ngài muốn thưởng thức tài nghệ của vị cô nương nào?”

“Ta muốn nghe Như Cầm cô nương đàn.”

“Ai nha, thật là đáng tiếc, Như Cầm cô nương đã được gọi, công tử có muốn nghe Cẩm Tú thổi tiêu không?”

“Cũng được, không thành vấn đề.”

“Mời công tử lên trên lầu, rượu hôm nay ta mời công tử.” Hoa nương của Thanh Nhã Các – Diệp Linh Uyển cười tươi gọi người dẫn khách lên lầu.

Đêm thất tịch có vẻ nhiều người bận thả hoa đăng hay hẹn hò như Ngưu Lang – Chúc Nữ nên Thanh Nhã Các cũng không quá đông khách. Đến giờ đóng cửa, Dạ Linh Uyển thư thái thả mình trong bồn nước nóng ngâm hoa để thư giãn. Sau khi thả lỏng thân thể nàng liền tức giận muốn chết, nghĩ đến chuyện cách đây nửa tháng càng không nén được cơn tức trong lòng.

Nửa tháng trước đây, Dạ Linh Uyển nàng còn đang…đi học, chính xác, nàng là đang đi học, là sinh viên của thế kỉ 21. Nhớ lại ngày đó khi đang ngồi trong phòng đọc mấy bộ truyện xuyên không, còn đang nghĩ mấy loại chuyện này thật hoang đường nhưng cũng là ngưỡng mộ mấy nhân vật nữ chính trong truyện. Người ta thường bảo, nhàn rỗi quá thường làm ra chuyện ngu ngốc, Dạ Linh Uyển có thể chắc chắn cái lúc đưa đầu ra ngoài cửa sổ gào lên: “Ta muốn xuyên không” là hành động ngu nhất đời này của mình. Khi vừa gào xong liền nghe đến phía sau có giọng nói vọng tới làm Dạ Linh Uyển xém chút giật mình mà rớt luôn ra ngoài cửa sổ.

“Ta vừa nghe ngươi nói muốn xuyên không?”

Dạ Linh Uyển nhìn trước mắt mình là một ông cụ tóc trắng bạc mặc bộ đồ kì lạ màu đỏ, trên cây gậy ông ta cầm còn có rất nhiều sợi chỉ đỏ quấn quanh.

“Ông đang đóng phim à?” Dạ Linh Uyển ngơ ngác hỏi rồi ngó nghiêng tìm kiếm máy quay.

“Không phải đóng phim gì đó, này, ta hỏi có phải ngươi vừa nói muốn xuyên không?” Nguyệt lão cười hớn hở nhìn tiểu cô nương trước mặt.

“Đúng, nhưng mà ông là ai, với lại tôi không tin muốn xuyên là xuyên được, mà chưa biết chừng xuyên không tốt còn làm ăn mày, đói mà chết.” Dạ Linh Uyển nói ra nghi vấn trong lòng.

“Ta là Nguyệt lão, ngươi chẳng phải rất thích xuyên không sao?” . Lão giả với chòm râu dài trắng mệnh danh nguyệt lão ra sức dụ dỗ.

“Đúng là tôi muốn xuyên không, nhưng mà….”

“Nếu ngươi xuyên không ta liền cho ngươi thành nữ tử có tài có sắc, hơn nữa còn có võ công. Hơn hết, ngươi không cần đi học cũng có thể kiếm rất nhiều tiền.”

Dạ Linh Uyển vừa nghe liền dao động. Nhìn tiểu nữ tử có vẻ đắn đo nguyệt lão liền ra chiêu chí mạng.

“Hơn nữa ta liền cho ngươi một thân phận mà ngày nào cũng có thể ngắm nam thanh nữ tú, và bọn họ tất cả đều phải nể mặt ngươi. lấy lòng ngươi.”

Dạ Linh Uyển phân vân suy nghĩ, tiền -tài- sắc đều có, này…thật là….thật là….quá tuyệt đi.

“Được, ta đồng ý”.

Ánh mắt nguyệt lão lóe sáng. Một cái phất tay Dạ Linh Uyển liền choáng váng đầu óc….Sau đó, khi nhận ra tình cảnh hiện tại của mình Dạ Linh Uyển liền muốn mình tức quá mà chết rồi xuyên lại về thế kỉ 21 tươi đẹp kịa.

Rống…a…rống….Dạ Linh Uyển nàng nguyền rủa nguyệt lão 101 lần.

“Lão già đáng chết, dám đem ta xuyên thành ma ma của kỹ viện, ta mà gặp lại ông, ta sẽ giựt đứt chòm râu đáng ghét của ông.”

Kết thúc hồi ức đau khổ, Dạ Linh Uyển khóc không ra nước mắt, nhưng nàng không có lý do để oán trách Nguyệt lão. Ông ta nói “nếu ngươi xuyên không ta liền cho ngươi thành nữ tử có tài có sắc”, nàng đích thực một thân cầm nghệ trác tuyệt,Dạ Linh Uyển đã từng thử qua, ở Thanh Nhã Các không cô nương nào đàn hay bằng nàng, hơn nữa nhìn vào gương, kia khuôn mặt trái xoan thanh tú, mắt phượng sắc sảo nhưng lúc nào cũng như có một tầng hơi nước như biết nói, mũi thẳng nhỏ xinh, chiếc cẳm khéo léo, nhìn ở góc độ nào cũng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Ông ta nói “hơn nữa còn có võ công”, nàng chỉ cần nhún một cái liền lên tới mái nhà, chẻ củi thành bụi không cần dùng đao. Ông ta còn nói có thể kiếm được nhiều tiền mà không cần đi học, ngày nào cũng được ngắm nam thanh nữ tú, xác thực ở nơi đây cô nương nào cũng đẹp như hoa, còn gọi nàng một tiếng “ tỷ tỷ”. Còn các vị công tử đến thưởng thức tài nghệ loại nào cũng có, từ ôn nhuận trầm ấm hay lạnh lùng khí chất, đến cả những người đào hoa đến đây cũng một bộ đứng đắn tôn trọng nàng.

Nhưng, nhưng…nhưng mà, Dạ Linh Uyển thật muốn gào lên mà khóc, nàng tài nghệ nhưng nàng là chủ nơi này, tất nhiên không cần nàng ra tay. Nàng có võ công, nhưng người ta đến đây để mua vui, nàng đánh ai? Nàng đẹp, nhưng trong đây ai chẳng đẹp, xuất thân kỹ viện nam nhân nào dám để ý nàng, ngày ngày kinh doanh, tiền thu về chất đống trong nhà nhưng nàng biết dùng làm gì?. Ngày nào cũng như ngày nào, Dạ Linh Uyển nàng thấy mình sắp chán đến mốc lên, không thể chỉ dùng hai từ “ nhàm chán” để hình dung cảnh tượng lúc này của nàng. Ít nhất cũng phải có gì đó đặc sắc một chút đi chứ. Mang theo một bụng tức giận đi ngủ,ai, ngày mai nàng còn phải tiếp tục kinh doanh đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.