Lời vừa nói ra Dạ Linh Uyển chỉ muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi, nàng vừa mới nói cái gì vậy chứ. Có thể nào Thần Thiên Quân Hoa sẽ xem nàng là sắc nữ hay không?
Thần Thiên Quân Hoa đầu tiền là ngẩn ra, sau đó liền cười xấu xa nhìn Dạ Linh Uyển.
“Nga, không ngờ Uyển nhi lại yêu thương nhung nhớ ta đến vậy.”
“Làm gì có, ta mới không có. Cứ coi như ta chưa nói gì đi.” Dạ Linh Uyển gương mặt đỏ ửng quay đi chỗ khác. Ai, thật là mất mặt, sao nàng lại nói ra câu kia chứ.
“Uyển nhi.” Giọng nói trầm thấp ẩn ẩn ý cười vang lên bên tai khiến gương mặt Dạ Linh Uyển càng lúc càng nóng, thật là mờ ám quá đi. Nàng còn đang được hắn ôm trong lòng đâu.
“Chuyện gì?” Bất mãn quay đầu lại trừng hắn, muốn cười nàng thì cứ cười đi.
“Ta rất sẵn lòng.”
“Hả…ưm…” Dạ Linh Uyển chưa kịp phản ứng thì môi mềm lại một lần nữa bị đoạt lấy.
Lúc đầu chỉ là môi mỏng ma sát nhau, nhưng người nào đó dường như càng lúc càng không thỏa mãn. Bàn tay để phía sau càng áp chặt đầu nàng về phía mình.
“Ưm….a…” Dạ Linh Uyển vừa được thả ra liền không ngừng hít thở không khí, cả người mềm nhũn tựa vào người Thần Thiên Quân Hoa.
“Nàng thật ngọt.” Thần Thiên Quân Hoa giọng nói có điểm khàn khàn, bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ mới hôn nàng một chút đã làm hắn có phản ứng, thật là hành hạ hắn.
Dạ Linh Uyển đỏ mặt vùi vào ngực Thần Thiên Quân Hoa, giọng nói lí nhí của nàng truyền đến khiến hắn không khỏi muốn cười, thật là một tiểu tinh linh hay thẹn thùng.
“Chàng còn chưa kể cho ta nghe chuyện trong hoàng cung.”
“Được, ta sẽ kể cho nàng nghe.”
Thần quốc, thời vua Thần Thiên Nhất Đế , hiệu là Thịnh Đế, dưới gối có bốn hoàng tử và hai công chúa. Theo luật lệ thì ngôi vua thường dành cho trưởng tử, nhưng đại hoàng tử hữu dũng vô mưu lại háo thắng kiêu ngạo, vì thế nên Thịnh Đế có ý truyền ngôi cho nhị hoàng tử Thần Thiên Thế Hoa. Đại hoàng tử vì không cam lòng nên âm mưu cấu kết với tể tướng đương triều Trần Lâm, cùng với sự ủng hộ của Tuyết Băng quốc ở phía bắc muốn cướp ngôi. Ngay khi Thịnh Đế băng hà vì bệnh nặng, đội quân của Tuyết Băng quốc được đại hoàng tử dẫn vào bao vây hoàng cung suốt hai ngày.
“Nhị đệ, ngươi mau đem thánh chỉ truyền ngôi của phụ hoàng giao ra đây, nếu không mạng khó bảo toàn.” Thần Thiên Đế Hoa ngạo mạn đối hoàng đệ của mình đòi thánh chỉ.
“Hoàng huynh, huynh đang làm gì vậy? Tại sao lại dẫn quân của Tuyết Băng bao vây hoàng cung Thần Quốc, huynh đang làm phản sao.” Tam hoàng tử Thần Thiên Nhất Hoa không kìm được hướng đại hoàng tử gào, hoàng huynh của hắn thế nhưng muốn tạo phản sao.
“Tam đệ, ngươi thông minh thì đứng về phía ta, lấy thánh chỉ trong tay nhị đệ. Bằng không, lát nữa chớ trách hoàng huynh không nể tình huynh đệ máu mủ.”
“Đại hoàng huynh, huynh…huynh như thế nào…thế nào..lại đối chúng ta như vậy, phụ hoàng vừa băng hà huynh lại…” Ngũ công chúa cùng lục công chúa không tin được những gì đang diễn ra, huynh muội máu mủ cùng nhau lớn lên, vậy mà đại hoàng huynh lại muốn giết họ. Hai nàng bất quá chỉ một người tám tuổi,một người 10 tuổi, không biết làm gì hơn chỉ có thể khóc không ngừng.
“Hai hoàng muội chớ trách huynh, chỉ cần nhị đệ chịu giao ra thánh chỉ, hoàng huynh liền phóng hai muội một con ngựa, đem hai muội sang Tuyết Băng gả cho hai hoàng tử xứng đáng.”
“Hoàng huynh đây là đang người si nói mộng sao?” Nhị hoàng tử Thần Thiên Thế Hoa nãy giờ vẫn bình tĩnh lúc này mới lên tiếng.
“Nhị đệ, đệ không phải là sợ quá không biết mình đang nói gì rồi đấy chứ? Hoàng cung bây giờ đều bị quân Tuyết Băng bao vây, chi viện của ngươi có đến cũng chỉ có thể ở ngoài thành mà thôi.”
“Hoàng huynh, ý chỉ của phụ hoàng là muốn giao giang sơn lại cho đệ, bây giờ không phải chỉ có quân đội của riêng đệ mà còn có cấm vệ quân cũng thuộc quyền của đệ, huynh là thật muốn tạo phản sao?” Thần Thiên Quân Hoa sâu kín nhìn đại ca của mình. Hắn vốn không muốn tranh giành ngôi vị, nhưng hoàng huynh của hắn háo thắng lại không suy nghĩ chu toàn, lần này lại dẫn quân đội nước khác tràn vào, có khác nào muốn dâng giang sơn cho người khác. Hắn không muốn giang sơn phụ hoàng gầy dựng lại biến mất như thế.
“Hoàng huynh, ngươi….” Tam hoàng tử sững người nhìn hành động của đại hoàng tử, nhị hoàng tử cũng không thể tin những gì hắn đang thấy.
“Aaaaaaaaaa, ngũ tỷ….” Lục công chúa gương mặt trắng bệch sợ hãi nhìn tỷ tỷ vừa đứng cạnh mình bây giờ cả ngươi toàn máu, nằm bất động dưới nền.
“Nhị đệ, ngươi không cần dài dòng,nếu ngươi còn muốn kéo dài thời gian thì sợ là lục muội mệnh yểu rồi.” Đại hoàng tử ánh mắt thị huyết, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết, từ lúc biết phụ hoàng không muốn hắn kế vị hắn đã muốn bị bức điên rồi.
“Hoàng huynh, ngươi thế nhưng giết cả muội muội của mình.” Thần Thiên Thế Hoa phẫn nộ không thôi, tuy nhiên hắn chẳng thể làm được gì, bởi bây giờ hắn đang bị trúng độc, không còn nội lực, không thể phản kháng.
“Ta có tể tướng phò trợ cùng đội quân Tuyết Băng, ai dám chống lại ta, lấy thánh chỉ là để danh chính ngôn thuận, nhị đệ, ngươi giao hay không giao thánh chỉ?”
“Ta…không…” Thần Thiên Thế Hoa nghĩ đến cảnh con dân Thần Quốc lầm than thì khó xử, hắn phải làm gì đây.
“A…đại hoàng huynh….ngươi…” Tam hoàng tử đôi mắt trừng thẳng đại ca hắn, hắn thế nhưng thật sự nhẫn tâm.
“Tam ca…”
“Tam đệ…”
Nhị hoàng tử cùng lục công chúa cùng lúc hét lên.
“Đại ca, huynh không phải là người.” Lục công chúa tuyệt vọng hét lên, người kế tiếp sẽ là nàng sao.
“Nhị đệ, ngươi giao hay không giao.”
Đại hoàng tử từng bước từng bước đi về phía lục công chúa, bỗng nhiên một mũi tên hướng hắn bay tới khiến hắn vội vã né tránh.
“Kẻ nào?”
Chắn trước mặt nhị hoàng tử cùng lục công chúa là tứ hoàng tử của Thần Quốc – Thần Thiên Quân Hoa.
“Nhị ca, đến thế này còn không cho người thông tri đệ sao?” Tứ hoàng tử lạnh nhạt lên tiếng. Hắn vốn ở dưới hầm băng không biết gì, cũng may thuộc hạ thân tín của hắn thông tri kịp thời. Nếu không sự việc e rằng còn tệ hơn lúc này.
“Khụ khụ….tứ đệ, như đệ thấy huynh cũng không có cách nào thông tri.” Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử là cùng một mẫu phi, nhị hoàng tử văn võ song toàn ở bên cạnh hoàng đế phụ giúp việc nước, còn tứ hoàng tử từ năm lên sáu tuổi được hoàng đế xây cho một hầm băng, ở đó vừa luyện võ vừa luyện chữ, được bồi dưỡng như trụ cột quốc gia sau này, nếu không có chuyện quan trọng thì không ai đến tìm hắn.
“Tứ đệ, ngươi cũng muốn chết sao?” Đại hoàng tử lửa giận trong mắt càng lớn hơn.
“Tứ ca, tam ca cùng ngũ tỷ đều bị đại ca…” Lục công chúa 8 tuổi chạy lại ôm lấy tứ hoàng tử không ngừng khóc, nàng biết tứ ca có thể bảo vệ nàng.
“Tình Hoa ngoan, không khóc, ở đây với nhị ca, để tứ ca báo thù cho tam ca cùng ngũ muội, được không?” Thần Thiên Quân Hoa ôn nhu dỗ dành tiểu muội rồi đưa nàng lại gần Thần Thiên Thế Hoa. Nhìn đến thi thể của tam hoàng tử cùng ngũ công chúa khiến hắn phẫn nộ không thôi liền cầm lấy kiếm lao về phía trước.
“Người đâu, giết hắn cho ta.” Đại hoàng tử thất thế, biết mình thua kém tứ hoàng tử liền ra lệnh cho đại quân tràn vào.
Thần Thiên Quân Hoa như tu la đến từ địa ngục, trên người nhuốm toàn máu tươi, chỉ cần một quân lính bước lên hắn liền giết một người, đến khi thi thể của đại hoàng tử cùng tể tướng cũng gục dưới chân hắn. Khi Nam Thiên Hạo cùng Vương thừa tướng dẫn đội quân phá cửa thành xông vào cứu viện chỉ còn lại một mảnh huyết sắc. Từ đó, truyền thuyết về Thần Thiên Quân Hoa lan truyền khắp kinh thành, lúc ấy hắn chỉ mới 14 tuổi.
Sau khi được giải cứu, Thần Thiên Thế Hoa cùng Nam Thiên tướng quân – cha của Nam Thiên Hạo chỉ huy cấm vệ quân cùng binh lính cứu viện đánh lui quân của Tuyết Băng Quốc. Đại hoàng tử tạo phản thất bại phải táng mạng, gia quyến của tể tướng Trần Lâm bị đày ra biên ải.Nhị hoàng tử Thần Thiên Thế Hoa kế vị ngôi vua lên làm hoàng đế, hiệu là Thiên Bình. Vương thừa tướng có công cứu giá, ái nữ nhập hậu cung không bao lâu hoài long chủng liền được phong làm hoàng hậu, ngồi trên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Nam Thiên tướng quân được phong làm Trấn quốc tướng quân, sau tuổi cao liền để nhi tử duy nhất tiếp tục nắm giữ sứ mệnh bảo vệ giang sơn.
“Đại ca của chàng thật độc ác, ngay cả đệ đệ cùng muội muội của mình cũng xuống tay.” Dạ Linh Uyển khó tin trừng mắt nhìn Thần Thiên Quân Hoa.
“Huynh ấy bị quyền thế che mất lý trí.” Thần Thiên Quân Hoa lạnh nhạt trả lời, như thể hắn chưa từng đứng trước trận huyết tinh năm đó.
“Còn chàng thì sao? Sau khi nhị ca của chàng lên ngôi thì chàng làm gì? Không ngờ từ nhỏ chàng đã chịu khổ như vậy, ở trong hầm băng có phải là lạnh lắm hay không.” Dạ Linh Uyển bất giác đưa tay chạm vào khuôn mặt của hắn, thầm nghĩ có phải hay không vì từ nhỏ chứng kiến những việc như thế nên hắn mới có tính cách âm dương quái khí như bây giờ.
“Ta trở thành Thiên Quân Vương gia, hằng ngày đều vào cung phụ giúp hoàng huynh, còn lại thời gian đều ở trong phủ. Trước đó muốn ở hầm băng là ta yêu cầu, ta cảm thấy chứng kiến việc tranh đoạt quyền thế ở hậu cung thật nhàm chán.” Thần Thiên Quân Hoa từ nhỏ vốn đã lạnh nhạt, hắn cảm thấy chán ghét những việc trong cung mới muốn Thịnh Đế tạo cho mình một không gian riêng.
Dạ Linh Uyển tựa trong ngực Thần Thiên Quân Hoa cảm thấy ấm áp lại dễ chịu, bất giác ngáp một cái. Thần Thiên Quân Hoa sủng nịnh nhìn nàng chăm chú.
“Thế nào? Đêm qua trong cung ngủ không tốt sao?”
“Ân, đêm qua trong cung lạ chỗ, với lại ta sợ ngủ say chết lúc nào cũng không biết a. Tất cả là tại chàng.”
Thần Thiên Quân Hoa rất quân tử nhận lời lên án của Dạ Linh Uyển, đồng thời dùng hành động thực tế bù đắp lại lỗi lầm.
“A…chàng làm gì?” Dạ Linh Uyển thấy Thần Thiên Quân Hoa bất ngờ đổi tư thế liền vội vã ôm lấy cổ hắn, chỉ sợ mình sẽ bị rớt xuống.
“Là ta khiến nàng ngủ không ngon, bây giờ ở Nhã Trúc Cư này không có ai muốn hại nàng, có ta ở bên cạnh, nàng có thể yên tâm ngủ rồi.”
“Cũng đúng. Nhưng là….Ta lại sợ chàng.” Dạ Linh Uyển đúng lý hợp tình nhìn người trước mặt mà nói, ác tâm tất nhiên phải đề phòng, nhưng sắc tâm cũng không thể không phòng nha.
Thần Thiên Quân Hoa gương mặt dở khóc dở cười.
“Ta nếu muốn ngay bây giờ liền lập tức muốn, lẽ nào đợi nàng ngủ không biết gì mới muốn sao? Thật không có cảm xúc.”
“Nhưng nếu lát nữa chàng có cảm xúc thì sao?” Ai đó vẫn rất cứng đầu trong vấn đề “cảm xúc”
“Nàng nếu không ngủ….ngay bây giờ ta liền có cảm xúc.” Thần Thiên Quân Hoa vẻ mặt không có hảo ý cúi lại gần, tay đặt trên eo nàng còn cố ý tăng thêm lực đạo khiến Dạ Linh Uyển hốt hoảng cười gượng.
“Ta ngủ, ta bây giờ liền ngủ, ahaha…”
Gió thổi rơi những cánh đào trên nhuyễn tháp, Thần Thiên Quân Hoa mỉm cười nhặt lấy một cánh hoa rơi trên mái tóc thiên hạ đang tựa trên chân hắn để ngủ, có lẽ hắn đã bị luân hãm dưới ánh nhìn tinh nghịch của nàng rồi.