Họa Phố

Chương 78: Chương 78: Ảnh (01) : Trường phái dã thú




Nhà trưng bày mỹ thuật Đại học T được thành lập bởi học viện nghệ thuật của Đại học T thị, diện tích tuy không lớn nhưng đã có lịch sử hơn 100 năm.

Nhà trưng bày được mở quanh năm suốt tháng, có hơn nửa năm là để dành riêng cho việc triển lãm tác phẩm của các tác giả trẻ, nhất là đến mùa tốt nghiệp, trong nhà trưng bày sẽ lần lượt triển lãm các tác phẩm tốt nghiệp của các học viện mỹ thuật toàn quốc.

Quản lý của nơi này cũng rất biết cách kinh doanh, các tác phẩm tốt nghiệp trưng bày ở đây sẽ được niêm yết giá bán ra, bởi vì không phải tác giả nổi danh nên giá sẽ không cao lắm, thông thường nếu có khách hàng gặp được tác phẩm vừa ý sẽ trực tiếp bỏ tiền mua về—— phần lớn lợi nhuận là về tác giả, nhà trưng bày sẽ chỉ trích ra một ít phí dụng trung gian.

Bởi vậy, rất nhiều sinh viên và cả nghiên cứu sinh học viện mỹ thuật của đại học cả nước đều cam tâm tình nguyện đưa tác phẩm của mình đến triển lãm ở nhà trưng bày đại học T, nhỡ đâu may mắn bán được thì bản thân mình cũng sẽ được một khoản thu nhập.

“Bởi vậy, các tác phẩm trưng bày ở đây rất hiếm khi được cố định, nói không chừng mới sáng vừa trưng tranh ra tới chiều đã bán đi, rồi sau đó lập tức có tác phẩm khác thay thế vào.” Tần Tứ lúc này đang đứng bên cạnh cửa sổ sát sàn, mắt nhìn các giá trưng bày theo phong cách tiên phong cùng các tác phẩm.

Kha Tầm và Vệ Đông vô tình gặp phải Tần Tứ trước máy bán hàng tự động của nhà trưng bày. Hôm nay thời tiết vô cùng oi bức, nên ai ai cũng muốn uống nước.

Bởi vì trải qua bức họa lần trước, cho nên mọi người đều bài xích mọi loại thức uống đã qua chế biến, hiện ba người trên tay đều cầm một chai nước suối.

“Tính lưu động của tác phẩm nơi này cao như vậy, cũng đỡ chúng ta phải quan tâm,” Kha Tầm uống vài ngụm nước lạnh “Lấy bất biến ứng vạn biến đi vậy.”

“Hai cậu là vừa mới tới sao?” Tần Tứ hỏi.

Vệ Đông gật gật đầu “Tụi này hỏi thăm sinh viên Đại học T mò đường tìm tới đây, nhà trưng bày gì đâu mà nằm ở tuốt trong góc kẹt.”

Tần Tứ quan sát mấy phòng triển lãm nho nhỏ “Tôi đã tìm thử một vòng quanh đây nhưng không tìm ra phòng triển lãm K.”

Cả Kha Tầm cùng Vệ Đông nghe vậy đều thấy lạ, nhà trưng bày này lại không lớn, một cái phòng triển lãm nho nhỏ giấu ở đâu mà tìm không ra?

Tần Tứ cầm thiệp mời trên tay nhìn lại “Đúng là phòng triển lãm K, nhưng nhà trưng bày này tổng cộng có mười phòng triển lãm, sắp xếp dựa theo chữ cái, phòng triển lãm K lẽ ra nên đối ứng với phòng triển lãm thứ 11.”

Phần lớn khách qua lại trong đại sảnh đều là sinh viên học viện mỹ thuật, trong đó còn có người mặc áo thun in logo của nhà trưng bày, có lẽ là tình nguyện viên đến giúp đỡ.

Mấy người bọn họ đang tính tìm ai đó hỏi thăm một chút, liền thấy một cô gái mặc áo tình nguyện viên với mái tóc cột đuôi ngựa bước tới, nhiệt tình cười nói “Các vị là đến xem triển lãm phải không ạ? Hôm nay số lượng tác phẩm trưng bày rất phong phú đa dạng, tập hợp vô số tác phẩm vĩ đại của bốn trường đại học! Nếu các vị có nhu cầu hiểu biết sâu hơn về các tác phẩm này, tôi có thể giúp các vị giải thích đơn giản một ít.”

“Cảm ơn nhiều nha. Chúng tôi muốn hỏi thăm một chút, nơi này có phòng triển lãm K không?”

“Coi mòi các vị cũng rất quen thuộc với triển lãm ngày hôm nay ha, K là phòng triển lãm chúng tôi tạm thời mới mở thêm, bởi vì hai hôm nay số lượng triển lãm thật sự quá nhiều đi ~”. Cô gái khẽ nhún vai, nở nụ cười vô cùng dễ thương nói “Các vị đi theo tôi.”

Thật không ngờ một cái phòng triển lãm thôi mà cũng được đặt ra phức tạp như vậy, cũng không rõ “tranh mưu” kia làm cách nào trước tiên thu thập tin tức về các tác phẩm triển lãm nữa…

Mọi người cũng không có thời gian nghĩ nhiều, theo sau cô gái đi đến sân sau của nhà trưng bày, vòng qua mấy bộ bàn ghế đá để khách đến thăm nghỉ ngơi, cuối cùng đi tới cửa trước một tòa nhà với tạo hình kiến trúc trông có vẻ cũ kỹ.

Cô gái cười nói “Nơi này vốn là để khách khứa nghỉ chân, nhưng vì tác phẩm nhiều quá nên hôm qua tạm thời đổi thành phòng triển lãm.”

Cô gái nói xong liền định dẫn mọi người đi vào, ba người họ không hẹn cùng nhau xua tay “Thôi… không cần dẫn, tự chúng tôi vào được rồi.”

Cô gái vẫn hết sức nhiệt tình “Tác phẩm của phòng triển lãm K khác xa so với các phòng khác, nếu như phân chia theo trường phái, thì tác phẩm trong phòng triển lãm này hầu hết đều là lời chào gửi đến trường phái dã thú, thậm chí có thể xem như là tác phẩm phục hưng trường phái dã thú.”

Trường phái dã thú… coi bộ bức tranh tiếp theo sẽ “dã man” lắm đây.

Ba người bọn họ không muốn kéo cô gái vô tội này vào tranh, Kha Tầm nở nụ cười có vẻ ngại ngùng “Rất cảm ơn cô đã dẫn đường cho chúng tôi, nhưng mà chúng tôi tính là đi WC trước cái đã.”

Cô gái nở nụ cười tỏ vẻ lý giải “Vậy xin mời các vị cứ tự nhiên, rất mong các vị sẽ thích triển lãm hôm nay.”

Vệ Đông lại bổ sung một câu “Tui cảm thấy có thể là ở phía trước cần cô hơn á, dù sao khách ở đó cũng nhiều hơn mà.”

“Ừm, có việc gì cứ đến sảnh trước tìm tôi ha, tôi tên là Diệp Ninh Thần Nhất.” Cô gái chỉ vào bảng tên đặt ở trước ngực áo của mình, sau đó cười rời đi.

Nhìn bóng lưng cô gái dần dần rời xa, ba người mới dám thở nhẹ một hơi —— xem như là giải cứu một sinh mệnh vô tội…

Trước cửa gian phòng triển lãm lâm thời có dựng một bảng triển lãm:

—— Tác phẩm phục hưng trường phái dã thú: Tranh vẽ không phải bảng thuyết minh, mà là tình cảm của chúng tôi.

“Này đích thật là luận điệu chủ quan của trường phái dã thú.” Vệ Đông đột nhiên nói một câu.

“Một thằng đì-zai nho nhỏ như mày khi nào ngoi lên làm tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.” Kha Tầm nói.

Vệ Đông nhún tay “Bệnh lâu thành y.”

Bác sĩ Tần Tứ nghe vậy khẽ cười, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Bên trong phòng ánh sáng vừa đúng, độ sáng tối vô cùng thích hợp để người ta yên lặng thưởng thức tranh.

Trong phòng không có một bóng người, không biết là vì thời tiết nóng quá nên ít người đi tới sân sau, hay là do những khách trước đó đã bị hút vào bức tranh nào rồi…

Nhân lúc phòng còn chưa bị tắt đèn, ba người tận dụng thời gian xem tranh trong phòng triển lãm, chỉ muốn cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất nhớ rõ nội dung cùng nhãn tranh vào đầu, kèm theo giới thiệu vắn tắt về tác giả rất có thể sẽ có một chút trợ giúp trong việc hiểu rõ được tranh.

“Nước nóng lấy ở đâu vậy?” Cửa phòng triển lãm đột nhiên bị mở toang, một phụ nữ trung niên hấp tấp xông tới.

Ba người rõ ràng là lần đầu gặp phải tình huống này, không hẹn mà đều ngớ người nhìn kẻ xông đến.

Cửa phòng triển lãm sau lưng phụ nữ trung niên khép lại, bà đưa mắt nhìn quanh phòng, nhấc cái bình nước to trống không trên tay “Tiêu chuẩn chỗ này gì đâu tệ quá chừng, ngay cả nước nóng cũng không có là sao? Bảo tàng thư viện người ta không phải đều cung cấp nước nóng miễn phí sao!? Chỗ này ngược lại chỉ biết làm tiền, đặt một đống máy bán nước tự động gạt tiền người ta…”

Lời của người phụ nữ trung niên còn chưa nói xong, toàn bộ phòng triển lãm đột ngột tối sầm, bà nổi giận la to “Sao còn ngắt điện nữa!? Không có người coi chừng ở đây sao? Lỡ như tôi té thì đi tìm ai bồi thường đây!”

Khi chùm sáng trắng quen thuộc sáng lên, phụ nữ trung niên vẫn còn lải nhải “Cái này là cái gì đây? Là đèn khẩn cấp sao? Cửa phòng triển lãm đâu rồi…”

Kha Tầm rõ ràng thấy được nhãn tranh ở một góc ———

《 Ảnh 》

Tác giả: Dung Nhượng, sinh năm 1993

Nguyên quán: Hồ Nam, Đồng Châu…

Mà bản thân tranh vẽ tựa hồ cũng không có chỗ nào đáng để nghiên cứu, rải rác khắp tranh là các đường cong trừu tượng, chủ thể là màu đen, phối hợp với màu xanh dương, màu vàng, màu đỏ, màu tím… Toàn bộ nhan sắc có cùng mật độ và mức độ, toàn bộ kết hợp thành một mặt phẳng kéo mọi người túm lấy vào trong…

***

Thế giới nhìn thấy lúc mở mắt ra sáng ngời đến có phần chói lóa, Kha Tầm một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác “chuyển hoán 2D sinh ra khó chịu”—— nó giống như đang đứng trong một cái thang máy cấp tốc hạ xuống, hoặc là ngồi trên máy bay vừa mới cất cánh, trong lòng thường sẽ sinh ra cảm giác không trọng lượng—— đặt ở trong tranh, cảm giác không trọng lượng ấy nó không đơn thuần là hướng lên trên hoặc hướng xuống dưới, mà là hướng về bốn phương tám hướng, vô hạn kéo dài.

Kiến trúc độc đáo trước mắt giống như được tạo thành từ vô số chấm sáng đầy màu sắc, những cây ăn quả màu đậm dày đặc sinh trưởng bên cạnh bờ sông lóa mắt, mặt nước sóng gợn lăn tăn, da diết chảy về phương xa nhìn không tới điểm cuối.

“Thế giới chúng ta đang ở này là lập thể (*) phải không?” Kha Tầm day day huyệt thái dương, thông qua hít thở sâu cố gắng điều chỉnh cảm giác khó chịu này.

Vệ Đông nhìn bàn tay có vẻ khá là lập thể của mình nói “Là lập thể, nhưng vì màu sắc quá tươi nên làm cho mày cảm thấy giống như không thật ấy.”

“Ánh nắng nơi này hơi giống ở Nice” Tần Tứ nhìn Kha Tầm cùng Vệ Đông vẻ mặt dấu chấm hỏi, giải thích “Nice là một thành phố ở miền đông nam nước Pháp, quê hương của đại biểu trường phái dã thú Matisse chính là ở đó, ở nơi ấy hiện tại có một tòa bảo tàng Matisse trứ danh—— hai năm trước tôi từng tới đó du lịch.”

“Vậy nói không chừng bức tranh này chính là lời chào gửi đến Matisse.” Kha Tầm vẫn cố gắng thích ứng cảnh tượng trước mắt, bởi vì chỉnh thể bức tranh đều tràn ngập cảm giác nghệ thuật, ở những chỗ bên ngoài thế giới nhỏ bé này toàn bộ đều là cái khoảng không trắng như tuyết lấm tấm vài chấm sáng màu, giống như muốn nói rõ với mọi người, nơi đó là chỗ không người.

“Rốt cuộc nước nóng lấy ở đâu vậy?” Thanh âm của phụ nữ trung niên vang lên sau lưng.

Kha Tầm cùng Vệ Đông đưa ánh mắt ký gửi hi vọng nhìn về phía Tần bác sĩ, Tần bác sĩ quay đầu nói với vị phụ nữ trung niên kia “Đi ra phía trước đi, đợi mọi người tập trung đầy đủ rồi tôi sẽ giải thích.”

“Khoan nha… Tôi không hiểu hành vi nghệ thuật hiện đại gì gì đó của mấy người, mấy người trưng bày triển lãm gì đó cũng đẹp, cũng làm người ta thấy ngạc nhiên hết hồn… Nhưng mà tôi chỉ muốn lấy nước nóng thôi! Tôi vô nhà trưng bày của mấy người là để đi ké WC! Sẵn tiện lấy ít nước nóng!” Người phụ nữ trung niên nói xong liền như bị tắt tiếng, kinh ngạc phát hiện cái bình nước to trong tay mình không biết từ khi nào biến thành bình thủy tinh cổ lọ trong suốt lấp lánh “Cái giống gì đây? Nặng dữ ôn!”

Cả ba người bên Kha Tầm không ai lên tiếng, trực tiếp bước đi hướng về phía tòa kiến trúc sặc sỡ bên kia, người phụ nữ trung niên cả người choáng váng, chỉ có thể xách theo cái bình nước nặng nề đi theo mọi người.

Mà mọi người lại chẳng ai để ý đến quần áo trên người họ đều bị thay đổi —— áo vải với kiểu dáng không giống bất cứ y phục dân tộc nào, màu nền là sắc trắng chói lóa, bên trên là các họa tiết với muôn vàn hình dạng hết sức sặc sỡ.

Dưới cây ăn quả cạnh bờ sông, Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn đã đứng chờ từ lâu, bên cạnh còn có một vị nam tính trung niên tuổi chừng 40 hơn, cùng với một cô gái thoạt nhìn như là sinh viên đại học.

Cô gái khẽ nức nở khóc, bị nam tử trung niên ôm vào lòng, thi thoảng lại dùng cách thức hôn môi an ủi đối phương —— hai người họ hóa ra là một cặp tình nhân lệch tuổi.

Quần áo của Mục Dịch Nhiên phần lớn đều là sắc trắng, bên trên có hoa văn li ti màu nho, mặc trên người hắn thoạt nhìn có phần giống như vương tử quý tộc.

Lần đầu tiên Kha Tầm cảm thấy có thể thưởng thức một người giống như đang thưởng thức một bức tranh, còn đang tính dòm “bức tranh” này thêm vài lần thì đột nhiên nghe được từ xa truyền đến một cái tên nghe khá quen tai “Diệp Ninh Thần Nhất, đi mau lên!”

Diệp Ninh Thần Nhất…

Chính là cô gái tình nguyện viên lúc nãy hướng dẫn ba người họ tìm đến phòng triển lãm K, không ngờ cô gái này cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi sự an bài của vận mệnh, bước chân vào thế giới tàn khốc như cơn ác mộng vô hạn luân hồi này…

Tần Tứ đếm số người trước mắt, lại nhìn sang mấy người trẻ tuổi đang hướng về bọn họ đi tới “Đủ người rồi.”

Đám người từ xa đi tới là một nhóm năm người, nhìn như sinh viên đại học, ba nam hai nữ, người đi ở cuối hàng chính là tóc đuôi ngựa Diệp Ninh Thần Nhất, nhưng lúc này trên mặt cô đã thôi không còn nụ cười nhiệt tình đặc trưng, thay vào đó là vẻ kinh sợ hoang mang.

Tần Tứ đã tiếp nhận vai trò xướng ngôn viên vào tranh, lúc này đang theo nếp cũ giảng giải quy tắc vào tranh với tân nhân.

Mấy vị tân nhân đương nhiên không thể che giấu nỗi lòng sợ hãi, chỉ có nam tử trung niên tuổi chừng 40 kia giữ được bình tĩnh, người phụ nữ trung niên ngược lại càng thiên về vẻ nổi giận oán trời trách đất “Cái chi mà tình cờ, cái chi mà xui xẻo thế này!”

Nam tử trung niên ôm lấy bạn gái nhỏ xinh đang khóc của mình, hai mắt nhìn về phía năm người Mục Dịch Nhiên “Mấy cậu đều đã từng trải qua chuyện này?”

Tần Tứ gật nhẹ đầu, thay thế đồng bạn tỏ vẻ thừa nhận.

“Vậy tiếp theo sau còn phải làm phiền các vị,” nam nhân theo thói quen tính thò tay vào túi lấy ra danh thiếp, lại phát hiện quần áo lúc này biến thành kiểu dáng phục cổ kiểu xưa không có túi tiền, nháy mắt cũng tắt nụ cười “Tại hạ Thạch Chấn Đông, không biết các vị xưng hô thế nào?”

Đám người qua loa giới thiệu sơ tên của mình, có người chỉ báo ra dòng họ, tỷ như Mục Dịch Nhiên “Họ Mục.”

Mấy sinh viên đại học bên kia mắt nhìn cô gái nép vào lòng Thạch Chấn Đông, có người còn lên tiếng chào hỏi, nhưng ngữ khí giống như không được thân thiện cho lắm “Tân Bội Bội, tụi này là vì tìm cô mới đi đến phòng triển lãm K, cô chẳng nói chẳng rằng lại chạy đi hẹn hò?”

Tân Bội Bội rõ ràng là không nghe lọt tai những lời này, chỉ lo vùi đầu khóc lóc.

__________

Chú thích

(*) Lập thể : ý là chiều nổi của sự vật, đại khái như cái cảm giác mà một sự vật gì đó nổi lên trên mặt phẳng, tức là nó có tính lập thể. Ở đây Kha Tầm cảm giác xung quanh màu đều thống nhất với nhau, không có phai màu loang màu nên mới cảm giác nó ko có tính lập thể (tính nổi).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.