Họa Phố

Chương 25: Chương 25




Tần Tứ đứng dậy bước đến, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Kha Tầm, trong thanh âm thuần phác cũng không khỏi xen lẫn rét lạnh “Chúng ta cố gắng giúp đỡ bọn họ vậy.”

Vệ Đông kéo tay nải đeo trên vai ——ban đầu vốn là cái ba-lô mà hắn đeo theo đi vào phòng triển lãm, vào tranh nó liền biến thành tay nải vải bố.

Trong ba-lô có mang theo khô bò, chocolate, xúc xích với năm gói mì ăn liền, Vệ Đông thấy đứa bé kia vẻ mặt sợ hãi liền tính dùng chocolate an ủi cậu bé, nào ngờ vừa mở tay nải ra dòm vào một cái liền choáng váng cả người, mì gói biến thành mì nát, chocolate biến thành một đống cứng cứng màu vàng, khô bò với lạp xưởng biến trở về trạng thái thịt tươi, một đống tả tơi bầy nhầy lẫn vào nhau.

“Cái đậu, nó thành cái giống gì thế này!” Vệ Đông tức đến xanh người, moi ra đống vàng vàng cứng cứng có vẻ như từng là chocolate cầm trên tay trợn to mắt nhìn.

“Thoạt nhìn có vẻ giống pho-mát.” Tần Tứ nói.

“Pho-mát?” Vệ Đông đực cả mặt “Mì gói thành mì nát, thịt sơ chế thành thịt tươi, hai cái này có miễn cưỡng giải thích được, nhưng chocolate biến thành pho-mát? Giải thích kiểu quái đản nào giờ?”

Kha Tầm sờ soạng trên người lấy điện thoại ra, bấm màn hình sáng lên nhìn thử, quả nhiên, điện thoại chỉ còn lại chức năng xem giờ cùng chiếu sáng giống hệt lần trước.

“Có lẽ là thoái hóa đi.” Cậu nói với Vệ Đông, lại quay sang hỏi Tần Tứ “Mục Dịch Nhiên vẫn chưa đến?”

Tần Tứ lắc đầu.

Đang nói, đột nhiên thấy ánh sáng lóa lên, chói đến mức không thể mở mắt nhìn thẳng vào nó, đợi đến khi ánh sáng nhạt dần, trong tầm nhìn lại xuất hiện thêm hai người, vẻ mặt chuyển từ giật mình kinh ngạc dần biến thành nghi ngờ lo sợ, sau đó là la hét cuồng loạn.

Kha Tầm và Vệ Đông nhìn hai người nọ, cảm giác có chút phức tạp.

Nhìn bọn họ thật giống như nhìn thấy bản thân mình lúc vừa vào tranh, lúc ấy quả thật không thể tưởng tượng được kế tiếp mình phải đối mặt với những thứ khủng khiếp đáng sợ đến mức nào…

Những người này… không biết đến cuối cùng còn được mấy người có thể may mắn sống sót.

Hai người nọ rốt cuộc thấy được đám người bên đây, liền lảo đảo chạy tới, hai người họ nhìn còn khá trẻ, một nam một nữ thoạt nhìn như người yêu, người nam nhìn Kha Tầm hô lên “Huynh đệ! Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

Đợi hai người đến gần, Kha Tầm mới trả lời “Nơi này là trong tranh, thế giới trong tranh, nghe có vẻ rất khó tin đúng không? Nhưng mà đây là sự thật, hiện tại chúng ta chính là đang ở trong bức tranh mà hai người vừa mới nhìn đến.”

Người nam vẻ mặt đực ra, thốt lên một tiếng mắng chửi “Mẹ mày nói cái tầm xàm gì vậy!? Mày bệnh hả?”

Kha Tầm nhướng mày “Thế mày có thuốc không?”

Hắn vừa sợ vừa giận “Mày bị bệnh thần kinh hay gì!?”

Kha Tầm “Thế mày trị được không?”

Nam tử nổi giận “Đệt mẹ—” mắng xong liền tính giơ tay đấm vào mặt Kha Tầm, lại bị Kha Tầm nhẹ nhàng né người liền tránh thoát, nam nhân quay đầu lại muốn đánh nữa, bị Vệ Đông đứng cạnh túm lấy.

“Huynh đệ, kềm chế một chút,” Vệ Đông nói “Đừng chọc nó, nó nổi máu lên đánh cho ông quỳ gối kêu cha giờ.”

“Mày tránh ra!” Hắn hất tay Vệ Đông ra, vẫn muốn tiếp tục đánh Kha Tầm, lại bị bạn gái đứng cạnh giữ lấy.

“Chu Bân! Đừng cãi nhau! Mau hỏi người ta chuyện này là thế nào đi!” Bạn gái hắn run lên sợ hãi, trong giọng nói cũng xen lẫn nức nở.

Chu Bân trừng mắt nhìn Kha Tầm, cuối cùng buông nắm tay xuống, lại nhìn những người khác, thấy họ đa phần đều giống mình và bạn gái, vẻ mặt kích động luống cuống, chỉ có duy nhất một người nam nhân vóc dáng cao ráo, tướng mạo đoan chính trầm ổn, lúc này đang bình tĩnh nhìn về phía bọn họ, hắn lập tức bước tới gần, hỏi “Vị đại ca này, làm phiền cho tôi hỏi một chút, đây là đâu vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Tứ là bác sĩ, tính tình vốn kiên nhẫn, bèn dùng mấy lời đơn giản ngắn gọn giải thích với Chu Bân cùng bạn gái hắn, hai người họ nghe xong đều sững sờ tại chỗ.

Kha Tầm không rảnh để ý bọn họ, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh.

Xa xa là rặng núi kéo dài liên miên không dứt, đỉnh núi loang lổ tuyết đọng, phản chiếu sáng ngời dưới ánh mặt trời chói lóa.

Bầu trời trên đỉnh đầu xanh biếc trong vắt, xanh đến mức có vẻ bất thường, rõ ràng sáng sủa đến thế, nhưng lại giống như ẩn giấu vô số thứ gì đó cực đại mà đáng sợ đang chen chúc bên trên bầu trời ấy.

Kha Tầm hít sâu một hơi, trong không khí lẫn theo cái lạnh lẽo cùng rét buốt của tuyết đọng thành băng.

“Tao cảm giác giống như thở không nổi ấy.” Vệ Đông ngồi xổm bên cạnh nói một câu.

“Quả thật, nơi này tuy trống trải, nhưng không hiểu sao có loại cảm giác dồn nén đến nghẹt thở.”

“Chẳng lẽ nó tính cho chúng ta nghẹt thở mà chết sao?” Vệ Đông rùng mình một cái “Chết kiểu đó thật sự rất đáng sợ, nếu thật là như vậy tao thà đâm đầu chết quách ngay tại chỗ cho rồi.”

Lời vừa dứt, liền nghe thấy bạn gái Chu Bân ở phía sau thét ra tiếng kêu khóc the thé chói tai “Tại sao lại như vậy— Tôi không muốn chết —— Chu Bân! Chu Bân! Làm sao bây giờ đây! Em không muốn chết——”

Vệ Đông cùng Kha Tầm liếc mắt nhìn nhau, chắc là Tần Tứ đã nói rõ cho bọn họ nghe về việc trong tranh.

Kha Tầm không muốn nghe kêu gào, liền dõi mắt nhìn về đỉnh núi sáng ngời tuyết trắng ở xa xa.

Vệ Đông nhìn quanh quất một hồi “Mục đại lão sao còn chưa tới nữa ta? Chẳng lẽ anh ta quyết định thà chết ở ngoài chứ nhất quyết không vào tranh lần nào nữa?”

“Anh ta không phải loại người chịu chấp nhận số mệnh, càng sẽ không vì thấy khó mà lui.” Kha Tầm nói.

Vệ Đông chậc một tiếng “Chưa gì khen nức nở rồi? Đừng nói với tao mày thật sự có ý gì với anh ta nha?”

Kha Tầm khoác hai tay ra sao đầu “Có rất nhiều kiểu “có ý gì”, có thể là bội phục thán phục, có thể là ái mộ ngưỡng mộ, cũng có thể chỉ là iu mặt hoặc mến linh hồn.”

“…Oke, tao biết mày có ý gì rồi.” Vệ Đông nói “Mày cứ việc “có ý” thoải mái đi, tao ủng hộ mày. Dù sao cũng không biết khi nào thì toi mạng nhỏ ở nơi này, nếu đã tùy thời đều có thể ngủm củ tỏi, thôi mày thích làm rì thì cứ triển đi.”

Hai người đang tiến hành chuyên mục tào lao xoa dịu cảm xúc lúc mới vào tranh, đột nhiên thấy trước mắt lại sáng lóa lên một cái, chờ ánh sáng dịu đi nhìn lại, liền thấy một nam nhân dáng người cao gầy vô cùng nổi bật đi về phía họ, chính là Mục Dịch Nhiên.

Kha Tầm bất giác đứng dậy, khóe môi khẽ cong, đưa chân đá đá Vệ Đông còn đang ngồi xổm bên cạnh “Đứng dậy.”

“Làm gì.” Vệ Đông vẻ mặt bất mãn đứng dậy “Nam thần của mày chứ đâu phải của tao, còn phải bắt tao cùng ra xếp hàng hoan nghênh với mày mới chịu nữa?”

Kha Tầm nhìn dáng đi của Mục Dịch Nhiên, cảm thán một tiếng “Đại lão không hổ là đại lão, đến đồ ăn mày mặc vào người cũng có thể toát lên chất nghệ thuật gia như vậy.”

Vệ Đông chụm tay lên đầu che nắng nhìn qua, cũng thán một tiếng “Quần áo này mặc trên người tao với mày giống đồ ăn mày, nhưng nhìn người ta mặc đi, quả thực là tiên phong đạo cốt…”

Còn chưa kịp nói xong, đã thấy tên mắm gei bên cạnh cả người tí tớn chạy tới nghênh đón, chỉ có thể căm giận lầu bầu một câu “nhan cẩu”, cũng đi qua.

“Đủ người rồi.” Tần Tứ nói với Mục Dịch Nhiên.

Mười ba người.

Mục Dịch Nhiên nhìn một vòng đám người, không quan tâm lắm, chỉ hỏi Tần Tứ “Chỗ nào?”

Tần Tứ chỉ ngón tay về phía sau “Dưới sườn núi.”

***

Vòng qua mấy khối tảng đá khổng lồ cao có cỡ ba bốn thân người sẽ thấy một đoạn đường mòn đi về phía chân núi, không có dấu vết con người khai phá, cũng gần như không có thảm thực vật sinh trưởng, cả sườn núi cấu thành từ các khối đá cao ngất cùng đá vụn, toàn bộ một màu xám trắng.

Mà ở tận cùng sườn núi, có một mảnh đất thoạt nhìn trông khá bằng phẳng, bên trên dựng rải rác chừng hơn chục cái lều trại, có lớn cũng có nhỏ, lớn liền cực lớn, có thể chứa cùng lúc mười người, nhỏ lại cực nhỏ, thoạt nhìn cũng có vẻ yếu ớt dễ đổ.

Tần Tứ dẫn đầu, hết sức cẩn thận dò đường đi xuống sườn núi, Mã Chấn Hoa bám sát theo sau. Mục Dịch Nhiên liếc nhìn Kha Tầm một cái, sau đó lẳng lặng cất bước đi tới, Kha Tầm đang tính đuổi theo, nhìn lại thấy mấy “người mới” vẫn sợ hãi rụt rè đứng yên tại chỗ, không ai dám cử động.

Kha Tầm nhìn một nhà ba người, nói với người mẹ “Đi theo đi, ở lại đây cũng vô dụng, trời tối sẽ càng nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng nữa. Xuống dưới tìm cách rời khỏi nơi này, có lẽ còn có cơ hội sống sót.”

Người cha khẽ mấp máy môi, cuối cùng vẫn là quyết định nắm tay vợ cùng con mình đi theo bọn họ.

Những người còn lại cũng nghe được lời Kha Tầm nói, có thể là do tâm lý bầy đàn tác động, hoặc có thể đã nhận ra Tần Tứ cùng Mục Dịch Nhiên thoạt nhìn như rất thành thạo có kinh nghiệm, cũng không dám đứng im nữa, cả người run rẩy dìu dắt nhau đi xuống sườn núi.

Nói thật, Kha Tầm cảm thấy rất khó hiểu, ở một nơi hoàn cảnh trong lành sạch sẽ thế này làm thế nào lại xuất hiện những thứ dơ bẩn đáng sợ? Mà kẻ vẽ ra một bức tranh như vậy, trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Đường xuống dốc núi không dễ đi, nhưng cũng may là không có chỗ nào gập gềnh nguy hiểm, chỉ có điều trong mười ba người có một đứa bé, thành ra một đường đi xuống cũng không thiếu tiếng thét sợ hãi hỗn loạn vang lên.

Vệ Đông đã sớm chạy đến bên cạnh cô nàng mỹ nữ tóc dài mười tám mười chín kia, chìa tay dìu người ta đi từng bước một, nhìn không khác gì lão thái giám già khọm đang hầu hạ hoàng hậu nương nương.

Khi thái dương dần ngã về tây, đám người rốt cuộc cũng đến được chỗ giăng lều trại, đúng lúc thấy được có một người đàn ông trung niên trên người cũng mặc áo dài bằng vải bố kiểu dáng tương tự bọn họ chui ra từ cái lều trại lớn nhất. Người này gương mặt ngăm đen, hai môi khô nứt, thân hình thấp bé, hốc mắt xanh đen, hai con mắt tròng đen thì tròng trắng thì nhiều nhìn đang chăm chăm nhìn bọn họ, hắn cất giọng nói cứng đờ “Tối nay ngủ sớm một chút, đừng chạy loạn ở bên ngoài, ngày mai trời vừa sáng đến nơi này tập họp, tôi sẽ ở đây chờ. Được rồi, hiện tại bắt đầu xếp chỗ nghỉ ngơi.”

Mọi người không ai lên tiếng trả lời, chỉ im lặng lắng nghe.

Người nọ cũng không quan tâm họ có trả lời hay không, ánh mắt âm u của hắn lướt nhìn mọi người một vòng “Đêm nay ngủ trong lều trại, lều nhỏ, một cái chỉ có thể ở hai người ——Nhớ kỹ, chỉ có thể ở hai người.”

Mười ba người, lại chỉ có thể hai người một cái, như vậy cũng tức là sẽ có một người phải ở một mình.

Nam tử trung niên nói xong liền đi đến một lều trại nhỏ ở cách đó xa nhất, bỏ lại đám người phía sau.

Có vẻ như bọn họ phải tự quyết định phân chia lều trại thế nào.

Mã Chấn Hoa trước hết giật mình kịp phản ứng, vội vàng bước đến trước mặt Mục Dịch Nhiên, ánh mắt tràn đầy mong mỏi nhìn đối phương “Mục tiểu ca, tôi… có thể để tôi ở chung lều trại với anh không? Anh làm ơn!”

Mục Dịch Nhiên còn chưa kịp mở miệng trả lời, đã nghe thấy cô gái đeo mắt kích vóc dáng hơi béo hô lên một tiếng “Khoan đã! Có thể nghe tôi nói vài câu không?”

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.

Trải qua giai đoạn hoảng loạn sợ hãi lúc ban đầu, cô nàng bốn mắt này thoạt nhìn có vẻ trấn tĩnh hơn những “người mới” khác nhiều lắm, mặc dù vẻ mặt cô vẫn đang tái nhợt, giọng nói cũng đầy âm run “Ý tôi muốn nói là, mặc dù tôi không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì, nhưng tôi cảm thấy những lúc như thế này chúng ta càng nên phát huy tinh thần tập thể, mọi người cũng từng xem tiểu thuyết hay điện ảnh rồi đó, những kẻ hành động một mình chưa bao giờ có kết cục tốt.”

Thấy mọi người lắng nghe, cô gái giống như được cổ vũ, đưa tay chỉ vào đám người Tần Tứ, Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm, nói tiếp “Tôi có thể nhìn ra được các anh là người có kinh nghiệm, hơn nữa còn quen biết nhau, trong khi đó đám người chúng tôi đối với… ‘thế giới’ này hoàn toàn không biết gì cả, vô cùng bị động, lại vô cùng bất lực, theo lý thường mà nói người như chúng tôi đây cũng là dễ dàng mất mạng nhất.”

“Cho nên trong thâm tâm tôi hi vọng, cũng khẩn cầu các anh có một chút tinh thần nhân đạo, có thể ra tay giúp đỡ chúng tôi, dù sao người nhiều sức lớn, chúng tôi sống sót, các anh cũng có thêm sự trợ giúp, mà người càng ít, nguy hiểm cũng sẽ càng lớn, tôi nói đúng chứ?”

“Tôi cầu xin các anh giúp chúng tôi, để chúng tôi có thể sống sót, toàn bộ chúng ta cùng nhau đồng lòng, cùng nhau tìm ra cách rời khỏi đây, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn so với sức của bốn năm người các anh hợp lại sao?

“Tôi cảm giác người đàn ông lúc nãy có vấn đề, ông ta cố ý tuyên bố mỗi một lều trại tối đa chỉ có thể ở hai người, lời này chắc chắn có vấn đề, tôi cũng dự cảm đêm nay có thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”

“Chuyện đã đến nước này, tôi hi vọng các anh có thể bố thí cho đám người chúng tôi một chút thiện tâm, làm ơn đừng bỏ mặc chúng tôi một mình đối mặt với những thứ kia, được chứ?”

“Cho nên, ý của tôi là… Hi vọng những người có kinh nghiệm như các anh mỗi người mang theo một người trong đám không có kinh nghiệm chúng tôi ở chung lều trại, cho chúng tôi một ít cơ hội sống sót, làm ơn! Tôi xin các anh! Tôi tin các anh đều là người tốt, đều là người lương thiện, xin các anh!”

Kha Tầm nghe vậy, không khỏi nhìn cô nàng mắt kính này vài lần.

Con người quả thật, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Cô gái này ý nghĩ rất thanh tỉnh, lời nói cũng trật tự rõ ràng, càng hiếm thấy chính là, trong tình huống đáng sợ như vậy lại vẫn có thể giữ được một chút bình tĩnh, mạnh hơn cả mấy gã đàn ông nữa.

Dù là “người mới” lần đầu vào tranh, có lẽ cũng không đơn thuần đều là kẻ yếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.