Họa Phố

Chương 254: Chương 254: Con mèo của schrödinger (03) : Người mới… thật lạ




Tần Tứ giải thích xong, cũng không thấy xuất hiện tình cảnh như trong dự đoán, về combo ‘ba hỏi’ hoặc ‘ba chửi’ hoặc là ‘ba sợ’ thường thấy ở các người mới, cặp trai xinh gái đẹp trước mắt trấn định bình tĩnh đến khó có thể tin, thậm chí còn mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ “Chúng tôi hiểu rồi”.

Mọi người:?

Tần Tứ cũng tự hoài nghi mới nãy hay là mình kể nhầm sang chuyện cổ tích, vì bảo đảm chắc chắn, hắn nghiêm túc trịnh trọng nhắc lại một lần nữa “Xin hai vị nhất định phải tin tưởng, tất cả những lời tôi nói đều là sự thật, chuyện này có liên quan đến sống còn, tuyệt đối đừng nên khinh thường.”

“Ừ, đã hiểu rồi.” Cặp đôi trai xinh gái đẹp vẫn mỉm cười gật đầu.

Mọi người:??

Trong nhất thời, Tần Tứ cũng không biết nên nói cái gì nữa, nhìn kiểu gì cũng cảm giác là hai người này hoàn toàn chẳng nghe lọt lỗ tai lời của mình, chỉ đành tiến hành đến bước tiếp theo “Nếu hai vị không ngại, chúng ta trước hết tự giới thiệu lẫn nhau đi.”

Nói xong liền thay các thành viên cũ giới thiệu tên một lượt, sau đó nhìn hai người kia.

Cô gái cử chỉ đoan trang hào phóng, ánh mắt lướt nhẹ qua mọi người, mỉm cười nói “Chào mọi người, tôi là Đổng Dao, thật vui khi có thể đến nơi này, cùng mọi người vượt qua bảy ngày đặc sắc khó quên này, hi vọng kế tiếp chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”

Mọi người: ….???

Người nam lập tức mở miệng tiếp lời, thanh âm rất hấp dẫn êm tai “Xin chào mọi người, tôi là Tề Mộ Hoan, hị vọng được các anh các chị…. cùng các em trai chiếu cố nhiều hơn!”

Mọi người:?!?!?

“Vụ gì đây…” Kha Tầm quay mặt sang nhìn Mục Dịch Nhiên “Sao nhìn hai người họ có vẻ… high dữ vậy?”

Mục Dịch Nhiên đang tính nói chuyện, bỗng nghe Vệ Đông ở cạnh nhỏ giọng nói “Đổng Dao này… sao tao thấy quen quen mắt kiểu gì, cảm giác giống như diễn viên hay sao á mày ơi?”

“Đông ca nói đúng rồi đó,” La Bộ cũng lén lút xáp lại gần “Cô ta chính là một diễn viên, hai năm dạo gần đây hình như vừa mới bước vào hàng ngũ hạng B, trước kia còn chưa nổi danh vẫn luôn muốn dựa vào đại gia để bò lên, ba tui có một ông người quen hợp tác làm ăn, ông đó bao nuôi cô ta hơn một năm, đập tiền vào cho cô ta đóng phim các kiểu, địa vị từ từ cũng dâng lên bắt đầu có tiếng tăm, dạo gần đây nghe nói mới bợ được một vị đại gia kinh hơn thế nữa, ra tay cực kỳ hào phóng bỏ tiền cho cô ta móc nối quan hệ, show lớn show bé xếp đầy lịch luôn.”

“Đúng rồi đúng rồi, chính là cô ta,” Vệ Đông cũng nhớ ra “Tao từng xem một bộ phim 18+ của cô ta đóng nè, thảo nào tao nói nhìn quen mắt vãi ra.”

Kha Tầm “…”

La Bộ “Thì lúc chưa nổi tiếng toàn phải nhờ vào bán sắc bán thịt để bò lên chứ sao.”

Vệ Đông “Với cả Tề Mộ Hoan bên cạnh nữa, hình như cũng là một idol thịt tươi mới lên dạo gần đây, có vẻ khá là nổi đó.”

La Bộ “Đúng luôn, đóng trong một bộ phim tiên hiệp, hot lắm, tiếc là diễn nam thứ mà tới thứ tư lận, toàn là dựa vào tung scandal tình yêu với diễn viên nữ đóng cùng phim mới hot được vậy đó.”

Vệ Đông “…La Bộ đúng là thanh niên chỏe hen, mấy chuyện giới xâu-bích thuộc như lòng bàn tay na.”

La Bộ “Làm gì có, toàn bị ông già gô cổ kéo đi tham gia mấy bữa tiệc của mấy ông trùm đại gia các kiểu ấy mà, mấy lão ấy cơm no rượu say rồi liền thích ngồi chém gió mấy chuyện của mình với mấy ngôi sao minh tinh này kia, tui biết tới cả chuyện Đổng Dao từng ngủ với mấy ông đạo diễn luôn ấy chứ.”

Kha Tầm “…Bớt nói ba cái tin tức tán nhảm vớ vỉn về giới xâu-bích này đi.”

Vệ Đông “Tao thì nghe nói cái cậu Tề Mộ Hoan bên kia từng ngủ với đạo diễn nam.”

Kha Tầm “Ồ? Mau nói nghe chơi coi.”

La Bộ + Vệ Đông “…”

Ba người đứng ở một bên thủ thỉ thù thì, còn Đổng Dao cùng Tề Mộ Hoan bên kia thì lại đi xung quanh quan sát phòng.

Đổng Dao “Wao, cảm giác căn phòng này thật đơn giản nha, thấy có hơi bất ngờ.”

Tề Mộ Hoan “Có đôi khi những thứ đơn giản thực ra không đơn giản đâu, chị Dao Dao, kế tiếp nên để ý một chút nha.”

Đổng Dao “Ông trời của tôi ơi, cậu đừng làm tôi sợ chứ Mộ Hoan. Hiện tại tôi cảm thấy hơi hối hận rồi đó, lẽ ra không nên đồng ý lời mời của đạo diễn đến nơi đây, bây giờ rời khỏi còn kịp không nhỉ?”

Tề Mộ Hoan “Đừng có mơ, đã lên thuyền giặc rồi thì đừng hòng mà leo xuống.”

Đổng Dao “Ôi… Sao lại như vậy cơ chứ…”

Hai người nói xong liền bật cười.

Mọi người “…”

“Cái đậu, rốt cuộc là vụ gì đây?” Kha Tầm gãi đầu “Ngữ khí với biểu tình trò chuyện của hai người này tại sao lại… giả tới vậy? Bộ tưởng đang đóng phim sao?”

Vệ Đông ngẫm nghĩ “Chắc là ngày thường đóng phim nhiều quá nên không phân rõ phim ảnh với thực tế cũng nên.”

“Nhưng nhìn cảm xúc của bọn họ như vậy rõ ràng rất quái lạ,” Kha Tầm nói “Như vậy thật sự bình thường sao? Nghe xong chuyện vào tranh rồi mà không có sợ hãi chút nào, ngược lại còn có lòng đùa giỡn hài hước với nhau nữa.”

Mọi người đang nói chuyện, bỗng thấy trong phòng lại lóe lên ánh sáng trắng, khi bọn họ lần nữa nhắm mắt mở mắt thì, thấy trong phòng lại xuất hiện thêm hai người, là hai cô gái trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, hai người họ đang kẻ lôi người kéo dây dưa lẫn nhau, mãi đến khi phát hiện đám người trong phòng đang nhìn mình, mới đồng thời giật mình sửng sốt, dần dần thả lỏng tay ra.

“Mấy người là ai?” Cô gái với mái tóc ngang vai vẻ mặt đề phòng hỏi.

Nhóm người cũ bên này đồng loạt quay đầu nhìn Tần Tứ, nhưng mà Tần Tứ lại giả lả như không thấy ánh mắt của mọi người.

Giải thích cũng là một công việc mệt mỏi chứ bộ.

Tần Tứ quyết định đợi người cuối cùng tập họp luôn rồi cùng nhau giải thích một thể.

Đổng Dao bên kia vốn tính mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn sang Tần Tứ một cái, chẳng biết nghĩ gì đấy mà ngậm miệng lại.

Thấy không ai phản ứng mình, cô gái tóc ngang vai lại xoay trở về trừng mắt hướng về phía cô gái tóc dài vào cùng lúc với mình “Tôi nói cho cô hay, chuyện này chưa xong đâu, nếu hôm nay cô không giải thích rõ ràng cho tôi biết đừng hòng chạy trốn! Tôi liều mạng chơi với cô tới cùng!”

“Người phải giải thích là cô mới đúng!” Cô gái tóc dài cũng chẳng yếu thế chút nào “Cô bị điên hay gì!? Tôi với bạn trai mình ở chung với nhau mắc mới gì tới cô? Cô ở đâu chui ra vậy? Biến thái thích rình rập theo dõi người khác hả!?”

Hai cô gái lại bắt đầu bô lô ba la cãi vả ỏm tỏi.

Mọi người “…” Mấy người mới lần này người này người nấy cũng xì-tai độc lạ na…

Hai người họ cãi đến khí thế bừng bừng thì, trong phòng một lần nữa lóe lên ánh sáng, sau khi sanh sáng tan ra, người vào tranh cuối cùng cũng xuất hiện, cũng là một người trẻ chừng hai mươi mấy tuổi, dung mạo khá là đường hoàng, trên tay còn cầm hai cốc cà phê nóng.

Nhìn thấy người nọ vừa vào, hai cô gái ngay tức khắc ngừng cãi nhau, đồng loạt hướng về phía hắn hô lên “Đặng Lâm! Anh nói đi, cô ta là ai!?

Đặng Lâm sửng sốt, kế tiếp là giật mình kinh ngạc, rồi sau đó quay ngoắt đầu tính đi ngược về, nào ngờ đụng vào vách tường một cái bốp, đảo ngược về phía sau mấy bước, hai cô gái rượt theo sau, một trái một phải kéo lấy hắn, vươn tay chỉ vào mũi nhau, tiếp tục hỏi “Cô ta là ai!? Tại sao lại đi với anh!?”

Đặng Lâm không lên tiếng, chỉ có tròng mắt là lắc lư ngó trái ngó phải.

Vệ Đông “Chết mẹ rồi, bắt gian ba mạng đây nè.”

La Bộ “Gã này vừa nhìn là thấy không phải thứ dân tốt lành gì rồi.”

Kha Tầm “Ha ha, lũ đàn ông.”

Vệ Đông + La Bộ “…”

“Không thể để mặc bọn họ cãi vã như thế được, thời gian của chúng ta rất cấp bách,” Thiệu Lăng nói xong chủ động bước tới, đi về phía ba người mới lúc này đã rối thành một đoàn “Ba vị vui lòng dừng tay trước một chút, tôi có chuyện muốn nói.”

Hai cô gái vẻ mặt hoài nghi nhìn sang hắn, Đặng Lâm cũng nhân cơ hội này thoát thân ra ngoài, bước mấy bước né sang bên cạnh, Thiệu Lăng mặc kệ hắn, chỉ lo nói lời của mình “Hiện tại mời ba người hồi tưởng một chút, trước khi đi vào gian phòng này, có phải ba người đã đi vào một phòng triển lãm không?”

“Đúng, thì sao?” Cô gái tóc ngang vai vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn, giống như cho rằng đối phương và cô gái tóc dài kia là cùng một phe, hiện tại ra mặt là vì muốn bao che cho cô gái tóc dài kia.

“Vậy hiện tại ba người vì sao lại xuất hiện ở nơi đây!?” Thiệu Lăng hướng dẫn ba người nhớ lại.

“Không để ý lắm,” cô gái tóc ngang vai nói thẳng, vươn ngón tay chỉ cô gái tóc dài “Lúc ấy vội đi lên bắt gian, mấy thứ khác đều không kịp để ý!”

“Làm ơn đừng ăn nói khó nghe như vậy được không!” Cô gái tóc dài bực tức “Cái gì gọi là bắt gian!? Đặng Lâm là bạn trai tôi!”

“Cái dis ấy!” Cô gái tóc ngang vai tức giận “Hai chúng tôi đã quen nhau từ năm ngoái rồi, cô ở cái lỗ nẻ nào chui ra? Chen ngang tình cảm của người khác còn ra vẻ mình đúng lý hợp tình như vậy, mặt cũng dày dữ ha!?”

Thấy hai người họ lại sắp sửa cãi cọ nhau, Thiệu Lăng chỉ phải nhấn mạnh ngữ khí “Chuyện của Đặng Lâm cùng hai cô tôi đều nghe cả rồi, nếu hai cô muốn biết, hiện tại ngậm miệng lại nghe tôi nói, ai đúng ai sai sau đó tự nhiên sẽ rõ ràng.”

Cô gái tóc ngang vai nghe vậy liền kềm lửa giận, quay đầu trừng mắt hắn “Vậy anh nói xem.”

Thiệu Lăng bèn đem sự kiện ‘vào tranh’ từ đầu chí cuối nói rõ ràng cho ba người họ nghe, cuối cùng lại thêm một câu “Chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ khó tin, nhưng nó quả thật đã xảy ra, thế nên hiện tại đối với toàn bộ đám người chúng ta, quan trọng nhất là làm thế nào sống sót rời khỏi nơi đây, chuyện yêu hận tình cừu gì đó giữa ba người chờ sau khi rời khỏi tranh rồi, mấy người muốn thanh toán nhau kiểu nào cũng được, nhưng hiện tại vui lòng đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi nữa, như vậy cũng là chậm trễ thời gian của các người, các người nên hiểu một điều, thời gian càng ít, hi vọng sống còn của chúng ta lại càng nhỏ.”

Cả hai cô gái tóc dài lẫn ngang vai đều dùng vẻ mặt nhìn người điên ngó Thiệu Lăng trân trân, mãi cho đến khi cô gái tóc ngang vai thật sự hỏi ra thành lời “Anh bị điên đúng không?”

“Tôi có bị điên hay không, có thể dùng một việc để chứng minh,” Thiệu Lăng nói xong liền đưa tay chỉ ra bốn phía căn phòng “Chỉ cần các người có thể rời khỏi căn phòng này, vậy thích làm gì cứ làm.”

Hai cô gái cùng Đặng Lâm nghe vậy, vô thức xoay quanh nhìn bốn phía, sau đó kinh ngạc hô lên một tiếng, Đặng Lâm bước đến phía trước một mặt tường, vươn tay đẩy đẩy rồi lại gõ gõ dộng dộng, sau đó vẻ mặt hoảng sợ quay lại nhìn Thiệu Lăng “Chuyện này là như thế nào? Tại sao phòng này lại không có cửa sổ? Các người vào đây bằng cách nào? Chúng tôi vào đây bằng cách nào?”

“Nguyên nhân lúc nãy tôi đã nói rồi đấy. Bởi vì thời gian rất khẩn trương, các người có thể từ từ ngẫm nghĩ mấy lời này, nhưng nếu còn muốn tiếp tục cãi nhau như thế nữa, vậy thứ cho tôi được nói một câu vô trách nhiệm, chúng tôi không có thời gian, cũng không có nghĩa vụ lo lắng trông nom các người, cũng không muốn bị các người liên lụy, thế nên chúng tôi sẽ dựa theo sắp xếp cùng kế hoạch của mình bắt đầu hành động, nếu các người bởi vì không chịu phối hợp tự đánh mất tính mạng, vậy chỉ có thể tự trách mình thôi.”

Tuy rằng lời của Thiệu Lăng nghe có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng trước mắt cũng là cách duy nhất có thể tạo được hiệu quả ngay lập tức. Ba người kia nghe xong hắn nói, tuy rằng vẫn cảm thấy khó có thể tin, nhưng ít nhất cũng đã thôi không tranh cãi nữa, mà là cảm thấy khó tin lại có phần kinh hoảng đưa mắt đánh giá toàn bộ căn phòng cùng những người trong phòng.

Kha Tầm đứng cách Đổng Dao không xa lắm, thính tai nghe được cô ta dùng giọng rất khẽ trò chuyện cùng Tề Mộ Hoan bên cạnh “Không ngờ là thật nhỉ, mấy người này quả nhiên cũng không biết sự thực về chuyện này.”

Tề Mộ Hoan cũng khẽ gật đầu đáp lại “Thì bởi vì như vậy, mới có người xem.”

Kha Tầm nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua bên kia một cái, phát hiện hai người họ lúc nói chuyện đều dùng tay bụm lại chỗ ngay cổ áo, nói xong mới buông cổ áo ra, liền thấy bên trên có gắn một cái gì đó thoạt nhìn giống micro mini.

Biểu hiện của hai người này thật sự rất kỳ lạ.

Rốt cuộc năm người mới tập họp đầy đủ, cũng vất vả lắm mới khiến cho bọn họ đều im lặng, đám thành viên cũ bên này không muốn mất thời gian nữa, đều lần lượt đứng dậy, bắt đầu quan sát đánh giá bốn phía vách tường, cùng nhau chờ đợi bức tranh phơi bày ra chân diện mục…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.