Họa Phố

Chương 273: Chương 273: Con mèo của schrödinger (22) : Kẻ mạnh




“Kha Tầm,” Mục Dịch Nhiên đứng dậy bước tới, ngồi xuống bên cạnh Kha Tầm, vươn tay ôm lấy vai cậu, một tay khẽ vỗ nhẹ lên đầu “Tôi biết em đang lo lắng điều gì, em lo thế giới này là do một ý chí sức mạnh nào đó khống chế, mà sức mạnh ấy trùng hợp cũng chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau sự kiện vào tranh này, như vậy toàn bộ chúng ta đang giãy dụa, đang ra sức chống cự, đều chỉ là công dã tràng, cuối cùng chúng ta toàn bộ đều khó thoát khỏi cái chết.”

Nói đến đây, Mục Dịch Nhiên xoa nhẹ mái tóc rối bời của Kha Tầm, thanh âm ôn hòa trầm lắng “Tối qua lúc em ngủ, tôi có tra cứu một ít tài liệu, vô tình phát hiện được một điều, có lẽ sẽ giúp em cảm thấy an ủi.”

“Về cái gọi là lượng tử, đó là một cá thể cốt lõi của lượng vật lý bị phân cách đến mức không thể phân cách được, hơn nữa có thể đầy đủ biểu hiện ra một đơn vị đặc tính nhỏ nhất của một vật chất hoặc là lượng vật lý nào đó. Như vậy, vì sao nó có thể bị phân cách? Bởi vì năng lượng của nó không có tính liên tục.”

“Mà, thông qua nghiên cứu phát hiện được một điều, ý thức của con người cũng giống như vật chất vậy, cũng không có tính liên tục, cứ mỗi 0.042 giây liền xuất hiện một lần tách ra rất nhỏ bé, thế nên, có thể xem như cứ cách 0.042 giây ý thức của chúng ta sẽ bị lượng tử hóa một phần.”

“Bởi nên Kha Tầm, rất có thể sự thật giống như em đã tưởng tượng vậy, ý thức cũng là một loại vật chất, cũng là một hiện tượng lượng tử, ‘thức tử’ hoàn toàn khác biệt với các hạt quang tử, điện tử hay là dẫn lực tử (graviton), nhưng không thể vì thế mà có nghĩa nó không phải là một loại hạt hoặc là một loại vật chất khác biệt nào đấy.”

“Có lẽ chúng ta không thể giải thích, vì sao ý thức có được tính chủ quan linh hoạt mà vật chất lại không có, nhưng mà Kha Tầm, em đừng quên một điều, chỉ cần chúng ta còn sống, ý thức của chúng ta sẽ không rời chúng ta mà bỏ đi, nếu như sức mạnh đằng sau kia cũng là một loại ý thức, như vậy nếu dựa theo khía cạnh ý thức mà so thì, chúng ta chưa hẳn đã yếu hơn nó.”

“Có một việc có lẽ em đã quên, nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Đó là đêm thứ ba sau khi chúng ta vào bức tranh 《 Tín Ngưỡng 》, khi ấy chỉ có một mình em ở trong lều, không hề thỏa mãn điều kiện tránh thoát tử vong, theo lý mà nói lúc ấy lẽ ra em đã bị Hắc Thi Thiên lựa chọn làm tế phẩm, nhưng nó lại đứng trên đỉnh lều của em quan sát thật lâu, rồi đến cuối cùng nó cũng không chọn em.”

“Sau lần ấy mọi người đều cho rằng, đó là bởi vì trên người em lúc ấy có mang theo đồ cúng chính xác là hoa phấn, nhưng bây giờ ngẫm lại, Hắc Thi Thiên vì sao lại đứng ở bên ngoài lều của em lâu như vậy?”

Nói đến đây, mới thấy Kha Tầm hơi nghiêng mặt qua, chớp chớp mắt nhìn hắn “Cũng phải ha, nếu như trên người em có đồ cúng chính xác, tại sao nó không lập tức rời khỏi đi tìm những người khác không thỏa mãn điều kiện?”

“Nhắc tới vấn đề này, có lẽ thật sự không biết nên khóc hay cười.” Mục Dịch Nhiên khẽ cong khóe môi “Hoa phấn là đồ cúng dâng lên cho Thiện Tướng Hắc Thi Thiên, tác dụng của nó ngay lúc đó là xua đuổi Ác Tướng Thần, cho nến Ác Tướng Thần mới không thể tiến hành sát hại em, nhưng cùng lúc ấy, lực tinh thần của em lại tản ra một tin tức —— em không tin thần, thà chết cũng không tin.”

“Nhưng mà, trong chữ ‘Thần’ ấy thì ngoại trừ Ác Tướng Thần cũng bao gồm cả Thiện Tướng Thần. Vì thế lực tinh thần của em khi ấy đồng thời đối kháng với cả Thiện Thần lẫn Ác Thần vốn dĩ cùng một thể với nhau, cũng hình thành sức mạnh cân bằng với sức mạnh mà món đồ cúng hoa phấn mang đến, cũng đồng nghĩa với việc em đã kềm chế luôn cả sức mạnh của Thiện Thần.”

“Thiện Tướng Thần bị em kềm lại, rồi Ác Tướng Thần sẽ tùy theo mà gia tăng lực lượng, thế nên khi ấy trên đỉnh lều trại của em đột ngột sinh ra một cái bug —— vị thần thiện ác cùng một thể ấy bị sự “cân bằng ý chí” hết sức kỳ diệu ấy giữ chân lại, để rồi ở không được mà đi cũng không xong, chỉ có thể đứng yên ở ngoài đỉnh lều của em.”

“Hiện tại nhắc tới việc này, là vì tôi muốn em hiểu được một điều, Kha Tầm, chỉ cần sức mạnh ý chí mạnh mẽ là có thể chống lại cả Thần lẫn Ma. Chỉ cần chúng ta tự lớn mạnh ý chí của bản thân, chưa hẳn không thể trở thành đối thủ của sức mạnh ở phía sau kia. Người như thế nào mới có thể xem như một kẻ mạnh chân chính? Là sức mạnh như trâu, hay là xương sắt cốt thiết, hay là đánh khắp thiên hạ không có đối thủ? Không, hoàn toàn không phải.”

“Ý chí tinh thần đại biểu cho nội tâm. Nội tâm mạnh mẽ, mới thật sự là mạnh mẽ.”

“Dịch Nhiên ——” Kha Tầm xoay người lại, vươn tay ôm lấy người nam nhân ở bên cạnh, dựa đầu chôn vào hõm vai của hắn, hít sâu một hơi hương thơm thoang thoảng mùi của tùng tuyết “Dịch Nhiên, có anh ở bên cạnh em không sợ bất cứ điều gì cả, anh muốn em mạnh đến thế nào, em nhất định sẽ biến mình mạnh như thế đó. Dịch Nhiên, em không muốn chúng ta cứ tiếp tục bị động thế này mãi nữa, tiếp theo hai người chúng ta cùng nhau nắm tay, tóm lấy cái kẻ khốn kiếp chỉ biết nấp sau lưng giở trò kia, tẩn cho nó một trận ra trò!”

Mục Dịch Nhiên nhẹ nhàng cong lên khóa môi, vịn lấy gáy của Kha Tầm, xoay mặt cậu qua, sau đó cúi đầu hôn lên.

***

Lúc Kha Tầm bị âm thanh báo tin nhắn của Wechat làm cho giật mình tỉnh lại, bắp thịt toàn thân đều trong trạng thái vừa cứng ngắc vừa ê ẩm, muốn lật người ở trên giường cũng không được.

Mở mắt liếc nhìn giường bên cạnh, đã là nệm không gối vắng, chỉ có vài âm thanh từ phòng bếp vọng ra.

Mở sáng màn hình di động, ấn vào nhóm chat [Luận vào tranh], vừa mở ra lập tức thấy một đống tin tức thi nhau kéo lên.

Tin tức sớm nhất sáng ngày hôm nay đến từ “Tây Môn Vô Ưu”

Tây Môn Vô Ưu : Các đồng chí! Đừng ngủ nữa! Mau mau rời giường thôi! Mau nghĩ cách đi nào!

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng : …Chị hai, giờ là bốn giờ sáng, bốn giờ sáng đó!

Tây Môn Vô Ưu : Củ Cải, trái tim cậu là đại dương hay gì mà rộng rãi thoải mái dữ vậy!? Cái mạng cũng sắp bay rồi kìa, còn có tâm tình đi ngủ nữa!?

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng : …Chị hai, chẳng lẽ chị kêu tui suốt mười mấy ngày này không ăn không ngủ, ngồi chờ mãi cho đến lần vào tranh tiếp theo sao…

Tây Môn Vô Ưu : Mau mau nghĩ ra cách đi!

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng : Chị kêu tui nghĩ cách gì, cách của tui chính là ôm thật chặt cái đùi bự dọc theo đường đi từ từ mà tới, hay là chị cũng bắt chước tui ôm một cái đi? Tui nhường chị nửa phần dưới, tui ôm cái đùi chị ôm cái cẳng.

Tây Môn Vô Ưu : …Lòng tự trọng của cậu đâu hả Củ Cải!? Mau nói cho tui biết! Chân ai bự nhất?

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng : …

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng : Anh rể của tui, với anh hai tui.

Tây Môn Vô Ưu : …Ai cơ?

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng : @Mooney @Corgi

Tây Môn Vô Ưu : Hóa ra Mục đại lão là anh rể của cậu à, vậy hai người có nói chuyện này cho chị của cậu biết không?

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng : Tui đâu có chị, anh rể tui là chồng của anh hai tui.

Tây Môn Vô Ưu : …???… Chẳng có nhẽ, tui đã học lầm gì đó về kiến thức quan hệ dòng tộc trong gia phả rồi sao?

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng : Thôi không nói nữa, tui ngủ thêm lát, tối qua farm dun với Đông ca ngủ hơi bị trễ.

Tây Môn Vô Ưu : …Hai người! Hai người bị làm sao vậy!? Không muốn sống nữa sao!? Giờ này còn có tâm trạng đi chơi game?

Khúc nhạc trên hồ sen : Ngô Du, sao thức dậy sớm vậy?

Tây Môn Vô Ưu : Cả đêm có ngủ đâu…

Khúc nhạc trên hồ sen : Ài, tôi cũng vậy, ngủ được một lát liền giật mình tỉnh dậy, gặp toàn là ác mộng, muốn khóc lại không dám lớn tiếng khóc, sợ ba mẹ ở phòng kế bên nghe được.

Tây Môn Vô Ưu : Khóc cũng vô dụng, tui cũng muốn khóc lắm, nhưng khóc cho ai xem chứ?

Khúc nhạc trên hồ sen : Cô mạnh mẽ hơn tôi nhiều lắm, giờ cổ họng tôi sưng vù lên rồi, đang tính thức dậy ra ngoài sớm một chút, đỡ phải bị ba mẹ nhận ra.

Tây Môn Vô Ưu : Trời lạnh như này mà đi đâu chứ?! Tối hôm qua lại có tuyết rơi, hình như vẫn còn chưa dừng thì phải

Khúc nhạc trên hồ sen : Tôi cũng không biết… Trong đầu bây giờ một mớ rối bòng bong, không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết nên làm cái gì, tối hôm qua tôi cứ nghĩ, chẳng lẽ để mình chết thảm ở trong tranh như vậy, hay là dứt khoát nuốt một lọ thuốc ngủ để chết ngoài thế giới thật này cho rồi, ít ra cũng không cần đau đớn. Nhưng vừa nhìn thấy ba thấy mẹ lại không muốn tự sát, không nỡ bỏ họ đi…

Tây Môn Vô Ưu : Ai mà nỡ đâu chứ, ai cũng có vướng bận đầy cả người, làm sao nói bỏ là bỏ được… Cơ mà hiện tại tui cũng nghĩ thoáng rồi, nếu như có thể chết bất cứ lúc nào, thôi thì trước khi chết mình muốn gì cứ làm nấy đi, để cho sung sướng thoải mái cái thân một chút, tui tính đợi trời sáng lập tức ra ngoài dạo phố shopping, quẹt thẻ cho thiệt đã tay, mua mấy món quần áo mà ngày thường tiếc tiền không dám mua, cả son phấn này kia nữa, rồi túi xách, cả mấy món ăn bình thường vì sợ béo mà không dám ăn, sau đó đi xem liveshow của idol!

Khúc nhạc trên hồ sen : …Nghe cô nói như vậy… Hay là tôi cũng…

Tây Môn Vô Ưu : Đúng ha đúng ha? Muốn đi chung không?

Khúc nhạc trên hồ sen : Ok, nói thật chứ tôi rất muốn mua cây son mẫu Intense Blue Gold của Dior, cơ mà tiếc tiền quá nên…

Tây Môn Vô Ưu : Là cái màu đỏ satin cổ điển kia đúng không?

Khúc nhạc trên hồ sen : Chính nó chính nó

Tây Môn Vô Ưu : Tui cũng thấy vậy, trong ba màu của nó chỉ có mỗi màu này nhìn ưa mắt một chút, chúng ta cùng đi mua đi @Cá Phỉ biển sâu Phỉ ca, có muốn một cây không, mua chung luôn?

Cá Phỉ biển sâu : Cây kiko mới mua chỉ dùng có hai lần

Tây Môn Vô Ưu : Phụ nữ làm sao có thể chỉ có một cây son

Cá Phỉ biển sâu : Vậy mua giúp tôi một cây đi, tí bắn tiền Wechat cho.

Tây Môn Vô Ưu : OJ8K.

.....

Kha Tầm “…”

Phụ nữ có đôi khi mạnh mẽ hơn đàn ông nhiều nhiều lắm.

Năng lực tự chữa lành thật là kỳ diệu.

Kha Tầm kéo kéo thắt lưng, lập tức cảm giác vừa đau vừa ê.

…Thật đáng ngưỡng mộ mấy người có năng lực tự chữa lành ghê.

Cửa phòng ngủ được đẩy ra, Mục Dịch Nhiên đứng ở ngoài cửa nói “Dậy ăn cơm.”

“Đứng dậy hổng nổi.” Kha Tầm như một con chó đuối sức nằm bẹp dí trên gối đầu “Muốn đại lão hôn một cái để sống lại cơ.”

Mục Dịch Nhiên bước đến cạnh giường, khẽ cụp mâu nhìn xuống “Em chắc chứ?”

Kha Tầm làm một cú liên hoàn từ lừa ngốc lười biếng chuyển sang cá chép vẫy mình bật dậy khỏi giường “Bỏ đi bỏ đi, ăn cơm ăn cơm thôi! Úi…”

“Làm đau em à?” Mục Dịch Nhiên vươn tay đỡ Kha Tầm cả người lảo đảo “Đau lắm không?”

“Em nói với anh đó nha,” Kha Tầm chìa ra ba ngón tay “Sau này một đêm tối đa là bấy nhiêu thôi, không được nhiều hơn nữa, trừ phi anh chịu để…”

“Đừng nghĩ nhiều quá.” Mục đại lão vô tình đè xuống cuộc khởi nghĩa của corgi nhà mình “Rửa mặt rồi đi ăn cơm.”

“Gâu.” Corgi ỉu xìu cái đuôi đi vào WC.

***

Mục Dịch Nhiên tuy rằng ở lại đây, nhưng công việc cần làm vẫn là phải làm, chẳng qua so với lúc trước thì bây giờ hắn đã cố hết sức giảm bớt số lần phải đi công tác, những việc có thể giao cho trợ lý làm đều toàn bộ giao hết. Ấy vậy mà mỗi ngày vẫn phải chiếm dụng phòng sách cùng máy tính suốt sáu bảy tiếng gì đó, hơn nữa hoàn toàn phớt lờ hành vi đi qua đi lại dựng đuôi xoay quanh rồi dụi dụi dụi của Corgi nhà mình.

Còn việc hàng ngày của Kha Tầm, trên cơ bản là sáng sớm ngồi vọc di động một phen, điều tra tài liệu về nơi trưng bày sắp tới phải đi vào, tầm xế chiều thì đi tập gym một phen, sau đó đi siêu thị mua thức ăn. Thi thoảng có mấy lúc Mục Dịch Nhiên không phải bận rộn cũng sẽ cùng cậu đi phòng gym tập một lát rồi đi siêu thị, còn về buổi tối phần lớn đều là ngâm mình trong nhóm chat cùng mọi người thảo luận việc vào tranh.

Địa điểm kế tiếp mà bọn họ phải đến là L thị, bảo tàng mỹ thuật Tam Hành Thi.

Khi Kha Tầm đánh dấu tọa độ của nó trên bản đồ, sau đó thêm vào tọa độ của toàn bộ các nhà trưng bày trước đó, hình ảnh xuất hiện không khỏi khiến cho Kha Tầm giật mình sửng sốt.

Tọa độ của toàn bộ mười ba bức tranh từng tiến vào trước đây, nếu dùng một đường liên kết chúng nó lại sẽ biểu hiện ra hai chữ cái là “TN”, đây là kết luận mà bọn họ tổng kết ra trước khi tiến vào bảo tàng Lẫm Đông Tương Chí, hơn nữa mọi người cũng đều nhất trí cho rằng, những tọa độ tiếp theo có lẽ đều sẽ xuất hiện nằm sau hai chữ “TN” ấy.

Ấy vậy mà, tọa độ của bảo tàng Tam Hành Thi lần này cố tình lại chạy lên trên chữ “T”.

Cũng tức là, chữ cái “T” mà bọn họ đinh ninh trước đó không còn là T nữa.

“Là cái dấu + hay là chữ ‘十’ (thập, mười) đây?” Kha Tầm vò đầu.

“Trước đó chúng ta vẫn cho rằng “TN” là một cái chữ ký được viết tắt, nhưng bây giờ xem ra có vẻ như suy đoán này đã bị phủ định,” Mục Dịch Nhiên phóng to bản đồ lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình suy tư “Có thể là chúng ta quá mức câu nệ cho rằng nó là chữ cái tiếng Anh, trên thực tế thì những tọa độ này nếu như dùng một đường liên kết lại với nhau, sẽ xuất hiện rất nhiều loại khả năng khác.”

“Em xóa hết toàn bộ đường nối, biến nó trở về thành chấm tọa độ, sau đó bảo mọi người dùng các đường nối chúng nó lại,” Kha Tầm nói “Tư duy của mỗi người đều khác nhau, để bọn họ tự do phát huy đi, thêm một ý tưởng sẽ thêm một khả năng, biết đâu chừng cũng thêm một phần gợi ý dẫn dắt chúng ta.”

“Ừ.” Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm đang cẩn thận dặn dò nhiệm vụ cho mọi người ở trong nhóm, bỗng như loáng thoáng thấy được chàng đội trưởng nho nhỏ đang nghiêm túc thật lòng quản lý đội viên của mình trong những tháng năm còn niên thiếu.

Có một chút… đáng yêu.

Mục đại lão ngẫm nghĩ, cảm thấy, một đêm ba lần, chắc là không đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.