Họa Phố

Chương 193: Chương 193: Hải thượng nhiên tê đồ (06) : Khi bóng tối bao trùm




“Tui cũng theo Hạo Văn Nhi.” Cơ hồ ngay khi Kha Tầm vừa dứt lời, Vệ Đông đã lập tức lên tiếng tỏ thái độ.

“Tui cũng theo Văn Nhi ca!” La Bộ chậm hơn một nhịp.

Tần Tứ mỉm cười, nhìn Thiệu Lăng cùng mấy người mới đều đứng cạnh hắn “Có câu trăm sông đổ về một biển, có thêm lựa chọn cùng phương thức ứng đối cũng không phải chuyện xấu. Các vị nếu có ai sẵn lòng muốn cùng đội với chúng tôi, cứ việc mở miệng.”

Chợt thấy Tuyết Cách bước ra, đi tới đám người cũ bên này, lúc đi ngang Kha Tầm còn nhìn cậu một cái, thản nhiên nói “Anh thuyết phục được tôi.”

“Nếu đã thế thì chúng ta mạnh ai nấy tự dùng cách của mình để đối phó đêm nay đi.” Lưu Ngạn Lỗi lãnh đạm nói “Nhưng thứ lỗi cho tôi cảnh báo trước, hi vọng lời nói cùng hành động thực tế của các người có thể xứng đôi với nhau, đến thời khắc mấu chốt vui lòng đừng níu chân người khác.”

“Anh cũng thế nhé.” Kha Tầm vẻ mặt cười nhạo nhìn thẳng vào mặt hắn.

Dù là bề ngoài hay là khí thế, Lưu Ngạn Lỗi đều bị đối phương đè bẹp dúm, hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng quay đầu bước đi.

Thiệu Lăng vẫn bình tĩnh trầm ổn như vậy, khẽ gật đầu nhìn đám bên bọn họ, nói một câu “Chúc may mắn.” Xong, cũng quay đầu đi vào sảnh lớn ở giữa khoang thuyền lầu một.

Năm người cũ mang theo hai người mới là Tuyết Cách cùng La Bộ đứng tại chỗ, La Bộ ngó sang Kha Tầm, lại nghía qua Mục Dịch Nhiên, nói “Anh hai, anh rể, đêm nay chúng ta phải làm sao đây?”

Kha Tầm “…”

Mục Dịch Nhiên “…”

Mọi người “…”

Kha Tầm “Mẹ nó, ai anh hai chú? Ai anh rể chú hả?!”

La Bộ “Mấy cái tiểu tiết đó đừng để ý quá. Mấy anh mau mau nghĩ ra cách đối phó đi, trời sắp tối rồi kìa!”

Mọi người theo thói quen nhìn về phía Mục Dịch Nhiên, mà Mục Dịch Nhiên cũng vẫn giống như mọi khi, chưa bao giờ làm họ thất vọng “Trong câu chuyện Ngưu Chử nhiên tê, đốt sừng tê chính là ngọn nguồn mang đến mầm tai họa cùng tử vong, nhưng xét thấy chúng ta phải tìm ấn chương, nên có lẽ chỉ có phải đốt sừng tê mới có thể tìm được manh mối về ấn chương, bởi vậy thành ra cục diện biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn phải đi vào.”

“Sức mạnh gây tử vong trong tranh là thứ chúng ta không thể kháng cự, nếu đốt sừng tê sẽ kêu gọi sức mạnh đó tới, vậy chúng ta sẽ lâm vào một ván cờ khó giải.”

“Nhưng mà, ‘tranh’ chưa bao giờ vây chúng ta vào cục diện ắt phải chết, thông thường đều là cửu tử nhất sinh. Mà những thứ gây nguy hiểm đến tính mạng trong tranh, thường không chỉ có một loại.”

“Ngoại trừ sức mạnh siêu nhiên duy nhất không thể kháng cự ra, còn có một loại sức mạnh tuy cực kỳ nguy hiểm, nhưng chỉ cần tìm đúng phương pháp là có phá giải để sống sót.”

“Ví dụ như trước đó trong 《 Bạch sự 》, chỉ cần không bị quỷ quái nhìn thấy, chỉ cần nhịn thở là sẽ không bị nó giết chết, hay lại như trong 《 Nhân Học 》, chỉ cần hôn mê là có thể tránh thoát bị tra tấn tước đoạt cảm quan mà phát điên, chỉ cần phối hợp ăn ý là sẽ không bị điện giật chết —— đó đều là những “ván cờ” mang tính cửu tử nhất sinh.”

“Từ đó có thể suy ra, tình hình diễn ra sau khi sừng tê được đốt lên có lẽ cũng là như vậy —— sẽ không khiến chúng ta không thể chống cự mà chết chắc, sẽ có nguy hiểm gây trí mạng, nhưng chưa hẳn không có cách trốn thoát.”

“Còn về cách trốn thoát là thế nào, việc này không có lối tắt, chúng ta chỉ có thể, hoặc nhất định là phải thông qua tử vong đêm đầu tiên để đạt được nghiệm chứng cùng manh mối để phá giải, cho nên chúng ta không thể trước hết chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để ứng đối được, chỉ có cách là tùy cơ ứng biến thôi.”

“Bức tranh này giới hạn không gian, bất luận sống hay chết đều sẽ chỉ xảy ra trên chiếc thuyền này, cho nên tôi đoán là, kể cả trốn lẫn tránh đều không phải là cách giúp chúng ta thoát được tử vong, bởi vì chúng ta không có chỗ để trốn.”

“Thế nên phương thức tử vong của bức tranh này hẳn không phải thuộc diện tấn công toàn bộ không phân biệt kẻ nào, cũng không phải là do không hoàn thành nhiệm vụ, mà rất có thể là kiểu kích hoạt hoặc thỏa mãn điều kiện nào đó.”

“Kiểu điều kiện này có thể có vô số khả năng, nhưng xét thấy không gian trên chiếc thuyền là có hạn, vật phẩm trên thuyền cũng có hạn, nên tôi cho rằng điều kiện này hẳn là không có quan hệ gì đến tìm kiếm hoặc thu thập đạo cụ.”

“Mà nếu đã không quan hệ gì đến vật phẩm, như vậy rất có thể sẽ có liên quan đến hành vi hoặc tư tưởng của chúng ta, cho nên theo tôi thì điều kiện tử vong lần này hẳn là có mối liên quan mật thiết đến biểu hiện của mỗi người chúng ta.”

“Cung nỏ chỉ là biện pháp phòng ngừa nhất thời, có tác dụng hay không rất khó đảm bảo, nhưng thêm một biện pháp phòng ngừa âu cũng tốt hơn không có. Còn về sừng tê, chúng ta trước khoan vội đốt nó đã, yên lặng theo dõi động tĩnh ra sao, nếu tình thế bắt buộc nhất định phải đốt, cũng nên làm theo kế hoạch hợp lý.”

“Tôi, Kha Tầm và La Bộ kết thành một tổ, bốn người Tần bác sĩ hợp thành một tổ, không cần mỗi người đều phải cầm cung nỏ, trong tổ phân công hợp tác, chia ra người cầm nỏ để phòng vệ, người cầm sừng tê cùng đá lửa, tùy theo trường hợp mà quyết định có đốt hay không.”

“Vị trí ngồi chờ phòng thủ đặt ra ở đuôi thuyền, bốn người Tần bác sĩ lên đuôi thuyền lầu hai, ba người chúng tôi ở đuôi thuyền lầu một, nếu như không ngoài dự đoán, sức mạnh kia có lẽ sẽ đến từ dưới biển, cho nên nó sẽ trải qua boong thuyền trước, bốn người ai thị lực tốt phụ trách quan sát, thấy tình uống không ổn thì dựa theo tình hình mà quyết định chia ra trốn hay là chui vào phòng trốn.”

“Để phòng ngừa có xảy ra chuyện ngộ nhỡ, tìm hai cái dây thừng cột lại vào lan can thuyền lầu hai, nếu như có tình huống bất ngờ xảy ra cũng có thể dựa vào dây thừng lập tức từ lầu hai tuột xuống lầu một, hoặc là từ lầu một leo lên lầu hai.”

“Những việc tôi có thể suy xét tạm thời chỉ có bấy nhiêu, các vị có ai cần bổ sung gì không?”

“Không có!” Mọi người đồng loạt hô lên.

“Mèn oiii, anh rể của tui đập chai quá chừng luôn!” La Bộ đứng bên cạnh cứng họng líu lưỡi vươn chân đá đá Kha Tầm “Hợp lý lại hợp tình hoàn toàn không chê vào đâu được! Anh hai anh cong là đúng rồi đó!”

“…” Kha Tầm vươn tay choàng qua cổ thằng quỷ sứ này, gô nó lôi theo mình đi vào cầu thang xuống khoang ngầm dưới boong “Đi tìm dây thừng với tôi.”

Những người khác tạm thời đứng chờ trên boong thuyền, Chu Hạo Văn cùng Vệ Đông đứng sát mép thuyền ngó mắt dòm xuống biển, Mục Dịch Nhiên cùng Tần Tứ cùng nhau đi vào gian sảnh đám người Thiệu Lăng tập trung, thuật loại phỏng đoán mới nãy của Mục Dịch Nhiên cho họ nghe, bọn họ cũng không muốn vì đám người chia ra hai phe mà đoạn tuyệt thông tin qua lại với nhau, còn về phần đám người kia có chịu tin tưởng tiếp thu hay không, đó là chuyện của họ.

Đám người nọ lúc này đang lúi húi làm gì đó bên trong sảnh, không biết bọn họ tìm từ đâu ra búa cùng đinh, lại tháo dỡ hai cái giường lùn, dùng ván gỗ đóng đinh che kín cửa sổ, chỉ để lối thoát duy nhất là cửa ra vào.

Bọn họ còn đem toàn bộ mấy cái hòm tìm được trong phòng thuyền trưởng xuống sảnh, bảo là biết đâu chừng có tác dụng gì đấy, sáu người dưới sự chỉ huy của Thiệu Lăng nhịp nhàng thứ tự làm theo ý mình, cảm giác giống như đều tôn Thiệu Lăng làm lãnh đạo.

Nghe được lời phân tích của Mục Dịch Nhiên, Thiệu Lăng liền gật đầu tỏ ra cảm ơn, ra vẻ như có qua có lại nói “Nếu gặp phải nguy hiểm cứ việc hô lên, chúng tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình.”

***

Khi Mục Dịch Nhiên cùng Tần Tứ trở lại đuôi thuyền, Kha Tầm cùng La Bộ cũng đúng lúc trở về, ôm trong lòng mấy cuộn dây thừng lớn “Tình huống có vẻ không ổn cho lắm—— di động bị tước mất chức năng đèn pin, đá lửa của La Bộ cũng không thể đốt cháy được thứ gì nữa,” Kha Tầm nói với mọi người “Mới nãy ở dưới tầng ngầm hai đứa tôi chỉ có thể mò mẫm sờ soạng tìm đồ, may là còn nhớ đại khái chỗ để dây thừng ở đâu, xem ra bức tranh này ép buộc chúng ta ngoại trừ đốt sừng tê ra thì toàn bộ các vật phẩm chiếu sáng khác đều không thể sử dụng.”

“Chính xác hơn là sau khi trời tối, không cho phép sử dụng các công cụ chiếu sáng khác.” Chu Hạo Văn bổ sung nói “Hiện tại trời đã tối, lúc sáng khi chúng ta đi vào khoang thuyền ngầm, khi ấy vẫn có thể dùng đèn pin di động.”

Kha Tầm vỗ trán mấy cái “Quên mất, mới nãy tính tìm thêm mấy cục đá lửa mang lên đây, để tôi xuống tìm.”

Chu Hạo Văn đưa tay níu cậu lại “Thôi đừng đi, không có vật chiếu sáng khó tìm lắm, dùng của tôi đi.”

Nói xong liền moi đá lửa trong ngực áo ra.

“Ủa cậu cũng có à,” Kha Tầm nhìn sang, giống như phát hiện ra gì đó, khẽ nhướng mày nói “Cậu hút thuốc à?”

Trước mặt Kha Tầm, Chu Hạo Văn chưa bao giờ hút thuốc.

“Ừ, bất ngờ lắm sao?” Chu Hạo Văn nhạt giọng đáp.

“Cai đi,” Kha Tầm nói “Chàng trai trẻ, tập gym mới là phương thức giải trí chính xác, học theo tôi này.”

Chu Hạo Văn nhìn cậu, cười nhẹ một cái, không đáp.

Kha Tầm hỏi Tần Tứ “Đông Tử nó không hút thuốc, Tần ca anh có hút không?”

Tần Tứ cũng cười nói “Tôi là một bác sĩ, hiểu được tác hại của việc hút thuốc hơn bất kỳ ai, tôi không hút. Vậy tính ra tổ chúng ta chỉ có mỗi Hạo Văn có đá lửa rồi.”

“Tôi cũng có.” Người lên tiếng bất ngờ lại là Tuyết Cách, moi trong quần áo ra một bộ đá lửa.

“Vậy chắc là đủ xài rồi đó,” Kha Tầm nói “Tổ bên tôi dùng của Củ Cải vậy, mọi người đi lên đi, cột dây thừng cho chắc, chuẩn bị nghênh kẻ thù.”

“Tôi ở trên giúp mọi người quan sát từ xa.” Chu Hạo Văn nói.

“Ừ, nhớ cẩn thận.” Kha Tầm vỗ vai hắn.

Chu Hạo Văn nhìn cậu một cái, thật sâu, xoay người quay đi bỏ lại một câu “Cậu cũng thế.”

Mọi người buộc chặt dây thừng xong, Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên cùng La Bộ đều đứng dựa vào cửa phòng gần đuôi thuyền yên lặng chờ đợi, cửa phòng được mở sẵn, nếu cần có thể lập tức trốn vào trong.

Biển khơi ban đêm vô cùng im lặng, chỉ có tiếng sóng gợn lăn tăn cùng với xô vào thân tàu thì phát ra thanh âm kẽo kẹt.

Bầu trời trên cao lưa thưa mấy chấm sao nhỏ bé, không có ánh trăng, tầng mây bị gió thổi trôi đi, khi tụ lại khi tan ra, thay đổi không ngừng.

Vô số lần cùng nhau vào sinh ra tử khiến Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên đã sớm sinh ra ăn ý, không cần phải nói nhiều lời, bọn họ tâm linh đã tương thông với nhau.

Hai người lúc này im lặng đứng đó, vai kề sát vai, cánh tay sát cánh tay, mười ngón tay khuất dưới tay áo lặng lẽ nắm cùng nhau.

Sau đó, bỗng dưng có một “thằng em trời đánh” lén lén lút lút thò tay vào giữa, cùng nhau nắm lấy tay hai người.

Kha Tầm “…”

Mục Dịch Nhiên “…”

Kha Tầm “Chú mày muốn ăn đòn đấy hả?”

La Bộ “Tui thấy sợ quá à, cho tui nắm chung đi.”

Kha Tầm “…Chung cái đầu Củ Cải nhà ngươi, bỏ tay ra, cầm chắc trang bị của nhà ngươi đi!”

La Bộ “Tui không cần trang bị gì hết, tay run hết rồi nè, tui thấy sợ quá, thật sự rất sợ…”

Vừa dứt lời bỗng dưng nức nở thành tiếng.

Kha Tầm im lặng, vươn tay khoác lấy bả vai hắn kéo hắn lại cạnh mình “Ở nơi này nói lời an ủi gì cũng vô dụng, giống như cậu dù có sợ hãi tới đâu cũng vô dụng vậy. Thế này đi Củ Cải, nếu cậu thật sự xui xẻo bị tử vong chọn phải, hơn nữa phương thức tử vong lại cực kỳ thê thảm đau đớn, tôi sẽ giúp cậu chết nhanh gọn lẹ đỡ phải khổ sở, chịu không?”

“Nh…nhanh gọn lẹ thế nào?” La Bộ nghẹn ngào hỏi lại.

Kha Tầm nâng cái cung nổ cầm bên tay kia lên “Tôi sẽ cố gắng bắn một phát trúng ngay yết hầu cậu, được chứ?”

“Được,” La Bộ đáp không chút do dự, đưa tay lau nước mắt nước mũi “Vậy tui giao cho anh đó nha, nhưng nhớ nhìn cho chuẩn rồi hãy bắn, lỡ đâu tui còn cứu được thì sao, chưa đến giờ phút cuối cùng tuyệt đối đừng tiễn tui lên đường, nhớ đó nha!”

“…” Kha Tầm không muốn để ý đến thằng Củ Cải này nữa, đưa mắt nhìn về phía mặt biển tối đen.

***

Thời gian chậm rãi bước đi, hướng về nửa đêm mười hai giờ.

Một vầng mây nặng nề dày đặc bỗng nhiên che phủ toàn bộ không trung, ánh sáng bốn bề trong nháy mắt bị bóng tối nuốt chửng.

Vùng tối đen này quả thực quá mức dày đặc bao trùm, làm cho người ta trong chớp mắt như bị mù lòa, không thể nhìn đến bất cứ hình ảnh hay là chút ánh sáng nào dù là mờ mịt, Kha Tầm còn vươn tay dán sát mặt mình, vẫn không thể nhìn ra được dù là một chút hình dáng.

Bóng tối này… không bình thường.

“Dịch Nhiên.” Kha Tầm thanh âm cực khẽ gọi người bên cạnh.

Nhưng người bên cạnh lại không hề đáp trả.

Kha Tầm vươn tay, sờ soạng một mảnh không trống rỗng hư vô, Mục Dịch Nhiên vốn dĩ đứng bên cạnh cậu giờ phút này đã hoàn toàn biến mất.

Kha Tầm rút tay về, bê cung nỏ lên, nhưng suy nghĩ một lát lại buông xuống. Hiện tại trong tầm mắt đều là tối đen, tuyệt đối không thể bắn tên, nếu không rất có thể sẽ bắn bị thương Mục Dịch Nhiên hoặc La Bộ.

“Củ Cải?” Kha Tầm lại nhỏ giọng hô.

La Bộ cũng không hề đáp trả.

Kha Tầm bình tĩnh đứng yên tại chỗ, cũng không manh động làm chuyện thiếu suy nghĩ, cậu bắt mình mau chóng nguội lạnh xuống, dỏng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Xung quanh im ắng, không có bất kỳ tiếng người nào.

Thanh âm duy nhất cậu có thể nghe được chỉ có tiếng nước biển chậm rãi xô lên thành sóng, vỗ vào thân tàu bằng gỗ phát ra tiếng ọp ẹp, ọp ẹp.

Cọttt…kẹtt…

Cọtt… kẹt….

Cọtt— kẹtt——

Có thứ gì đó, đang đạp cọt kẹt bước đi trên boong thuyền.

Chầm chậm tựa như nước biển, lại nhíu nhít như ván gỗ thân tàu..

Cọt… kẹt…

Trong bóng đen tối tăm như mù lòa, từng bước, từng bước một bước đi về phía bên này….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.