Họa Phố

Chương 207: Chương 207: Hải thượng nhiên tê đồ (20) : Nỗi đau của kha tầm




Trên thực tế nếu bản thân ý chí không quá mức yếu đuối dễ dao động thì bất luận ảo ảnh chế tạo ra tình cảnh mê hoặc tới cỡ nào đi nữa, chỉ cần chính mình tin tưởng vững chắc nó chỉ là ảo ảnh là có thể an toàn vượt qua được nó, cũng giữ được mạng sống của mình.

Chí ít thì, Kha Tầm cho là như thế.

Thế nên từ sau đêm đầu tiên suýt nữa đã bị ảo ảnh mê hoặc, những đêm tiếp theo, cậu đều bình tĩnh thong dong vượt qua toàn bộ ảo ảnh dù là nguy hiểm đến cỡ nào.

Những bức tranh đã trải qua trước đó, giờ phút này lại biến thành kinh nghiệm cùng tích lũy quý giá, giống như lời Vệ Đông từng nói, những thành viên của [Luận vào tranh] giờ phút này gần như rất ít bị quỷ quái gì đó hù dọa sợ hãi, hay những sự kiện kỳ lạ khiến bọn họ phải kinh hoàng thất thố.

Bình thường lúc đám bọn họ tán gẫu chuyện phiếm trên Wechat, thường hay nhắc tới Kha Tầm là người trưởng thành nhanh nhất trong số đám bọn họ, từ một thanh niên có vẻ hơi ngu dần hấp tấp từ lúc mới vào tranh, đến nay đã lớn dần trở thành một người chín chắn, bình tĩnh, đáng tin cậy, thậm chí là giống như thần hộ mệnh của cả đoàn đội bọn họ.

Vệ Đông là người quen thuộc Kha Tầm nhất, cũng bảo rằng cậu càng ngày càng trở nên cứng rắn đến khó có thể phá vỡ, bất luận là tinh thần hay là niềm tin, hay là tư tưởng lẫn tình cảm.

Mà bản thân Kha Tầm, cũng từng cho rằng như vậy.

Mãi cho đến khi, bóng đêm quen thuộc một lần nữa bao phủ đêm nay…

***

Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên ngồi ở một góc tường trong phòng sảnh, ngay chớp mắt tối tăm xâm lấn, bàn tay của Mục Dịch Nhiên vốn vẫn nắm lấy tay cậu đột ngột biến mất.

Xung quanh lại là vùng tối đen trống rỗng hư vô giống hệt như ba đêm trước, âm thanh duy nhất bên tai cũng vẫn là tiếng nước biển cuồn cuộn xô đẩy nhau truyền đến từ cách đó không xa…

Kha Tầm lẳng lặng chờ đợi ảo ảnh xuất hiện, trong lòng suy đoán cái thứ khốn nạn đứng sau lưng mọi chuyện kia lần này sẽ bịa ra thứ gì mê hoặc người khác.

Tiếng nước biển xô đẩy nhau dần dần trở nên to rõ, giống như đang diễn ra trước mắt, hoặc là cạnh bên chân, tiếng vọng mênh mang vô bờ bến dần dần co rụt lại, tựa như mặt biển trước mắt dần dần xuất hiện bờ đất liền, trên bờ giống như có cây cối, có mặt đất bằng phẳng, thậm chí có cả xe cộ qua lại.

Trong không khí bất chợt bao trùm một trận rét buốt lạnh thấu xương, đến từ bốn phương tám hướng, nhiệt độ trong không khí tựa như nháy mắt đã bị tuột xuống âm 0 độ, Kha Tầm lạnh đến mức cả người bắt đầu nổi da gà.

Mùi hương của rét lạnh dần dần xộc vào mũi, tựa như một mũi khoan mạnh bạo đẩy vào, như cắt ruột cắt gan, như muốn làm cho cái lạnh ray rứt thẩm thấu từ trong ra ngoài.

Kha Tầm lạnh tới mức cả người run lên lẩy bẩy, thân thể theo bản năng co rụt lại.

Đây là một cảnh tượng ngày đông.

Tuy trong ánh mắt vẫn là bốn bề tối đen dày đặc, hoàn toàn không có hình ảnh nào, nhưng Kha Tầm vẫn có thể cảm giác ra được đang là một ngày mùa đông, trời rất lạnh, cũng có thể là mùa đông lạnh nhất mà cậu từng trải qua từ lúc chào đời đến nay.

Tiếng nước lục khục vang lên, tựa như sóng cũng bị rét buốt đông lại lạnh cứng, nhưng vẫn không ngừng chạm vào nhau phát ra tiếng vang.

Trong âm thanh vang ấy, xen lẫn một chút tiếng động tựa như là mấy khối đá rắn gõ vào nhau, sau đó vang lên tiếng rắc rắc vỡ nát, bắn ra vụn băng vụn li ti bắt đầu v*t bay tán loạn giữa không trung, khiến cho cảnh tượng nhìn không thấy càng đậm thêm một loại cảm xúc chân thận.

Kha Tầm hai mắt mở to, nhìn về phía bóng tối hư vô.

Thân thể cậu có chút như run lên trong đêm tối.

“Tiểu Tầm.”

Một tiếng nói vô cùng quen thuộc, tựa như vừa mới vang lên mới ngày hôm qua thôi, từ cách đó rất gần vẳng nhẹ vào tai.

Trái tim Kha Tầm bỗng như xiết chặt lại, không rõ có phải là do rét lạnh hay không, cả người cũng kịch liệt run lên.

“Tiểu Tầm… Tiểu Tầm… con bây giờ, sống một mình vẫn tốt chứ?”

Kha Tầm há miệng, giống như muốn nói cái gì, lại chỉ cảm giác nơi cuống họng đau đớn giống như bị xé rách chẳng thể nói ra được cái gì.

“Tiểu Tầm… Con trai, con có nhớ ba không?” Giọng nói vô cùng quen thuộc, dùng làn điệu cực kỳ quen thuộc hỏi cậu.

“…Cút đi… Cút đi!—— Cút đi!” Kha Tầm cố gắng vài lần, rốt cuộc phát ra được âm thanh khàn khàn nứt toác từ cổ họng khô khốc của mình.

Cái thứ khốn kiếp đứng sau lưng kia… nó cứ thế, càn rỡ chế tạo ra ảo ảnh về một người vốn đã không còn trên đời này, chẳng hề sợ hãi bị Kha Tầm nhận ra. Là mê hoặc sao? Không, đây không phải mê hoặc, nó đang điên cuồng ngang ngược mà cũng cực độ ác ý khiêu khích Kha Tầm.

Giống như lời tuyên bố hết sức trắng trợn, rằng dù ngươi biết rõ kia chỉ là ảo ảnh thì sao, ngươi cuối cùng cũng không thể tránh thoát được, ngươi vẫn sẽ chết trong ảo ảnh này! Bởi vì nó là chấp niệm mà ngươi vĩnh viễn cũng không thể buông xuống được, là vết sẹo vĩnh viễn không thể nào khép lại, là cơn ác mộng đau thương cả đời không thể thoát khỏi!

Kha Tầm chưa bao giờ phẫn nộ giống như giờ phút này, nhưng cơn phẫn nộ này không phải hừng hực bốc như một ngọn lửa, mà là một mảnh đại dương mênh mông vô bờ bến từ trên trời thình lình ụp xuống nuốt chửng lấy cậu, nó nặng nề đến mức làm cậu như không thở nổi.

Mà, trầm tích ẩn sâu bên dưới mặt biển phẫn nộ ấy, là nỗi bi thương đau đớn vô cùng vô tận đến cực hạn khôn cùng.

Trong khoảng thời gian đen tối đau thương nhất của cuộc đời Kha Tầm, cậu chưa bao giờ nguôi nỗi khắc khoải chờ mong được lần nữa nhìn thấy người thân duy nhất của mình dù chỉ một lần, chỉ một lần được nhìn lại mà thôi, không, cho dù chỉ là được nghe thấy giọng nói của họ, dù đó chỉ là một câu, một tiếng gọi, hoặc một tiếng ho, cũng đủ rồi…

Chỉ có trời mới biết, cậu khắc khoải đến dường nào.

Mà hiện tại đây, những điều cậu từng khát khao nhất nhưng vĩnh viễn không thể nào làm được, bỗng nhiên lại thành “thật”—— dẫu cho đấy chỉ là một ảo ảnh, nhưng… nhưng… nỗi nhớ nhung vô tận đã bị cậu vùi sâu trong đáy lòng từ rất lâu rồi, cứ thế chỉ trong tích tắc điên cuồng mà dâng trào, mà phun ra, tựa như dung nham trong núi lửa dưới đáy biển sâu, không có cách nào đè áp hoặc ngăn cản được.

Như sóng cuồng trên mặt biển, như vực sâu dưới đáy nước, như núi lửa nơi đáy biển.

Phẫn nộ, bi thương, hoài niệm.

Kha Tầm bị tầng tầng lớp lớp vùi sâu trong đại dương, không cách nào vùng vẫy.

“Tiểu Tầm… Con có nhớ ba không? Ba rất nhớ con, ba rất lo cho con, lo chỉ có một mình con sẽ ăn không ngon, mặc không ấm, không biết tự chăm sóc chính mình.”

“Cút—— cút đi!” Kha Tầm khàn giọng gào to “Tao sẽ giết chết, con mẹ mày!—— Chờ xem—— Tao nhất định sẽ giết chết mày!”

“Tiểu Tầm, con không muốn nói chuyện với ba sao? Đây là… là cơ hội cuối cùng của hai ba con ta… là cơ hội trò chuyện cuối cùng của chúng ta… Tiểu Tầm, chẳng lẽ con… không muốn nghe giọng nói của ba sao?

“Cút đi..” Kha Tầm vươn hai tay bạo lực bứt vò đầu mình, vùi mặt vào giữa hai bàn tay.

Cậu muốn, cậu rất muốn nghe, dẫu cho trước mắt chỉ là ảo ảnh, cậu thực sự vẫn muốn nghe giọng nói mà cậu rất muốn nghe thấy này.

Cậu vô cùng hoài niệm thanh âm ấy, hoài niệm đến nỗi chỉ cần nghĩ tới thôi, cả trái tim đều đau nhói lên. Cơn đau ấy cũng sẽ không vì thời gian trôi qua mà dần dần lắng xuống, mất đi người thân yêu nhất trên đời, đó là vết thương đau đớn vĩnh viễn cũng sẽ không chữa lành trong lòng mỗi người.

“Tiểu Tầm… Ba có lỗi với con nhiều lắm, để con phải một mình ở lại thế giới này, để con một mình gánh chịu đau đớn dằn vặt nhiều như vậy, đều là lỗi của ba, ba không phải một người cha tốt, chỉ mong… Chỉ mong đến kiếp sau, con sẽ có một người ba tốt hơn ba, thay ba quan tâm chăm sóc, bảo vệ con cả đời…”

“Không…” Kha Tầm mở rộng lòng bàn tay che lại đôi mắt của mình, giọng nói nặng trĩu đầy áp lực từ giữa khe ngón tay gian nan toát ra.

Ảo ảnh, đây đều là ảo ảnh, giả… tất cả đều là giả… Nhưng.. Cậu vẫn muốn nghe tiếp giọng của “ba” nói chuyện với mình, dẫu cho mỗi một câu nói ra, mỗi một chữ nói ra, đều càng khiến cho cơn đau quặn thắt của cậu càng thêm kịch liệt, càng thêm đớn đau triệt cõi lòng.

“Tiểu Tầm… Ba thật sự rất ân hận, không thể cùng con bước tiếp trên đường trưởng thành, không thể tận mắt nhìn thấy con từ một chàng trai tuấn tú lớn dần thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chín chắn lại có trách nhiệm. Ba thật sự rất tiếc không thể nhìn thấy con thành công trong sự nghiệp, tìm được người con yêu, cùng người nọ thành gia lập thất, sinh ra một đứa bé nho nhỏ đáng yêu giống như hồi còn bé vậy… Ba không thể tiếp tục bảo vệ không, không thể cùng con đi tiếp nửa đời sau…Tiểu Tầm ơi… Ba có lỗi với con nhiều lắm, ba làm con khổ nhiều lắm…”

“Không phải…. Không phải…” Kha Tầm nỉ non thì thào, thanh âm dù đã cố gắng áp chế nhưng vẫn không giấu được tiếng nghẹn ngào.

“Tiểu Tầm, con có nhớ ba không?”

Nhớ, làm sao mà có thể không nhớ chứ, nhớ đến những lúc ngồi ăn cơm trong căn nhà trống rỗng, đứng trước cửa sổ, từ nơi cửa sổ nhìn ra toàn bộ thành phố bên ngoài sẽ lại nhớ đến, ban đêm đi vào giấc ngủ sẽ nhớ, buổi sáng mở mắt ra lại nhớ, nhớ trong ngày mưa, nhớ khi ngày tuyết, đi bộ trên đường cũng sẽ nhớ, thấy được từng người cha xung quanh, đều sẽ nhớ.

“Tiểu Tầm, con có nhớ ba không?… Con trai, lúc ba còn sống, ba muốn nhất là được nghe con trai nói với mình một câu… Con yêu ba… Tiểu Tầm, con có nhớ ba không? Có nghĩ đến ba không?”

Kha Tầm bịt kín hai mắt, tiếng thở dốc ồ ồ vang lên lẫn theo tiếng nghẹn ngào nơi sống mũi.

Cậu hổn hển thở thật lâu, mà thanh âm ảo ảnh chế tạo ra cũng im lặng không nói tiếp, tựa như đang chờ đợi cậu đáp lời.

Cho đến khi từ trong cổ họng của Kha Tầm khàn khàn nghẹn ngào một tiếng ẩn chứa vô vàn nhẫn nại áp lực “…Nhớ.”

Bỗng nhiên, xung quanh thốc tới một trận gió rét như thấu đến tận xuông, cơ hồ đâm thủng cả da thịt, trong bóng tối tựa như có gió bấc gầm gừ nổi lên, tiếng nước sông ồ ồ chảy xiết vọng lên, ở cách Kha Tầm trước mặt không xa bỗng dưng nổ tung một tiếng hét kinh hãi chói tai “Có người rơi xuống nước —— có ai không—— cứu người ——có người rơi xuống nước!”

“——cứu người!” Thanh âm quen thuộc ở trước mặt quát lên một tiếng, tiếp nối tiếng bước chân thình thịch chạy về phía xa xa.

Kha Tầm cả người cứng đờ, tiếp theo đó, cơ thể liền mất đi khống chế bắt đầu run rẩy.

“Xoát” một tiếng, giống như có ai đó nhảy xuống nước, rồi có thanh âm như đang quạt tay bơi lội, hòa cùng tiếng nước chảy xiết, hỗn tạp cùng thanh âm vụn băng va chạm vào nhau, lại xen lẫn tiếng thét to nhỏ của những người xung quanh, mỗi một âm thanh đều cực kỳ rõ ràng truyền vào tai Kha Tầm, bao gồm cả tiếng thở dốc ồ ồ hết sức quen thuộc kia.

“Nhanh lên nhanh lên ——”

“Ông ấy sắp bơi tới nơi rồi! Sắp tới người đuối nước rồi!”

“Túm lấy túm lấy, ông ấy túm được người đuối nước rồi!”

“Không được rồi, quần áo trên người ông ta nhiều quá! Lúc ông ấy nhảy xuống cứu người không kịp cởi quần áo, nước sông lại lạnh như vậy—— Ông ấy bắt đầu đuối sức rồi!”

“Sắp đến rồi, sắp đến bờ rồi, cố thêm một chút nữa thôi!”

“Không được rồi! Không được rồi—— ông ấy đuối sức rồi —— ông ấy buông tay chìm xuống rồi ——”

“Ông ấy! Ông ấy—— chìm rồi! Ông ấy chìm xuống rồi!”

“Người đuối nước được cứu rồi! Không gặp nguy hiểm gì, nhưng mà người cứu…”

“Người cứu… thôi rồi… Không được rồi.. ông ấy…. ông ấy chết rồi…”

Kha Tầm cả người như phát lãnh, run rẩy rụt thành một đoàn, đến ngay cả tiếng nức nở trong sống mũi cũng bị cơn run đánh cho tan tành không thành tiếng.

Cái cảm giác giống như chìm mình sâu trong nước tựa như tấm lưới bủa vây lấy cậu từ, cảm giác rét lạnh đến thấu xương, cảm giác bị áp lực nước bóp chặt đến không cách nào hít thở thẩm thấu vào từng lỗ chân lông cùng ngũ tạng lục phủ.

Kha Tầm há miệng thở dốc, bên tai vang lên như tiếng nước ùng ục sục sôi, thanh âm quen thuộc bỗng chốc lại truyền vào lỗ tai

“Tiểu Tầm… Ba đau quá… Con cảm nhận được sao Tiểu Tầm? Ba ở dưới nước lạnh quá… lạnh quá…”

“—— câm miệng! —— câm miệng!” Kha Tầm muốn dùng giọng của mình lấn át âm thanh quen thuộc ấy, nhưng mà vô dụng, thanh âm kia tựa hồ như không cùng tần phát với âm thanh của cậu, hoàn toàn không bị cậu quấy nhiễu, nó cứ thế rõ mồn một truyền từng tiếng từng tiếng vào sâu trong lỗ tai của cậu.

Kha Tầm dùng tay bịt kín lại lỗ tai, âm thanh kia lại xuyên thấu qua tay cậu đâm vào màng nhĩ, cậu chẳng thể làm gì cả, mọi thứ chỉ là ảo ảnh mà thôi, thứ duy nhất có thể làm là để bản thân chịu đựng thanh âm cùng cảm giác trên người tra tấn, chịu đựng nỗi đau khó có thể thừa nhận, nỗi đau như cắn nát cả trái tim ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.