Nơi đây là một tòa thành cổ đang giữa buổi bình minh, thoạt nhìn bình thường chẳng có gì lạ, rồi lại ở trong cái bình thường ấy lộ ra gì đó có vẻ không bình thường.
Chắc là do không khí cũng nên, giữa khói bếp buổi sáng sớm như có xen lẫn mùi tanh là lạ nào đấy…
Hoặc có thể là do âm thanh, trên phố phường chợ sớm tuy sầm uất náo nhiệt, nhưng lại chẳng nghe thấy một câu tiếng người nào.
Trong thành có một gốc cây liễu giã vô cùng to lớn, dưới tàng cây liễu có hai người đang đi tới, quần áo mặc trên người rõ rành rành là kiểu thời nhà Đường, ấy mà trên đầu của hai người này —— lại là hai cái đầu ngỗng to lớn đến bất thường.
Thế nên, rất khó mà nói được rốt cuộc đây là hai con người mọc đầu ngỗng, hay là hai con ngỗng lớn mọc ra thân người.
Hoặc là nói, hai kẻ này căn bản không phải người, cũng chẳng phải ngỗng, mà là yêu.
Là ngỗng yêu.
Một con trong số đó đứng cách con ngỗng yêu còn lại rất xa, vẻ mặt cũng có vẻ không được vui cho lắm —— mặc dù chỉ nhìn mặt mũi của một con ngỗng rất khó mà nhận ra nó đang vui hay buồn.
Con ngỗng yêu bị xa lánh còn lại lúc này đang chống tay trên cây liễu già, nôn thốc nôn tháo, cơ hồ nôn ra cả mật đắng.
“Úi ong hưa?” Con ngỗng yêu còn lại vẻ mặt mất kiên nhẫn nói với con ngỗng yêu đang nôn mửa, hình như nó nói bằng tiếng ngỗng, nếu phiên dịch sang tiếng người hẳn sẽ là “Ói xong chưa?
Con ngỗng yêu đang nôn mửa dừng lại một chút, đưa tay vịn trán, đúng hơn mà nói là vịn cái bứu to bự trên đỉnh đầu của mình “Quác, quả ật gông thác dì địa gục! Quác…”
“…” Con ngỗng yêu còn lại im lặng không đáp, ánh mắt bình tĩnh đánh giá một đám “người” mặc quần áo con người nhưng trên cổ lại mọc các kiểu đầu động vật khác nhau.
“Phế Phế, hún qua…” Ngỗng yêu nôn xong rồi liền lau miệng bước tới,
“Ừn kọi kui!” Con ngỗng yêu còn lại bực tức hô lên.
“Phế Phế.” Ngỗng yêu tự cảm thấy mình đã cố gắng hết sức đọc nhấn từng chữ từng chữ lắm rồi, rõ ràng hô là Phương Phỉ, vậy mà từ mồm ngỗng phát ra lại biến thành như vậy.
“Ừn kọi kui!” Ngỗng yêu Phương Phỉ lại một lần nữa răn dạy đối phương, thật sự chịu không nổi âm điệu kẻ này dùng tiếng ngỗng đi gọi tên của mình.
Hai con ngỗng nói chuyện với nhau nghe có vẻ rất mệt mỏi, cơ mà may là hai người bọn họ có thể tự hiểu rõ ràng, vì thế để câu chuyện có thể diễn ra suông sẻ, mọi người có thể đọc hiểu rõ ràng, chúng ta tạm thời bỏ qua tiếng ngỗng của bọn họ đi, xem như hai kẻ này là đang dùng tiếng người trò chuyện.
Đúng rồi đấy, hai kẻ mọc đầu ngỗng này chính là Phương Phỉ cùng Vệ Đông.
***
“Tích——”
Tiếng âm báo bỗng vang lên.
“Phương Phỉ, theo cô thì liệu có phải âm thanh báo giờ này chỉ có hai chúng ta mới nghe thấy được không? Cô xem đám mèo chó trâu bò gì đi lại trên đường, hoàn toàn không có phản ứng gì với âm thanh kia cả.” Vệ Đông không cần lấy di động ra dòm cũng biết, đã ba tiếng trôi qua trên thế giới này.
“Chắc là vậy, chỉ có chúng ta mới có thể nghe thấy được.” Phương Phỉ tuy rằng mọc cái đầu ngỗng nom hoang đường mà quái dị, nhưng biểu tình vẫn ngầu u như kỹ.
Vệ Đông bất chợt quác quác cười hai tiếng “Lỗ tai, cô biết lỗ tai của cô ở đâu không?”
Phương Phỉ liếc mắt trừng Vệ Đông một cái, nhưng quả thật là không biết lỗ tai của ngỗng nằm ở chỗ nào.
“Mẹ ơi, con muốn ăn lỗ tai nướng!” Một đứa bé cỡ chừng bốn năm tuổi đứng ở ven đường bỗng nhiên la hét lên, trên cổ nó mọc một cái đầu heo.
Mà “Mẹ heo” ở bên cạnh hắn nói “Cái đồ quỷ tham ăn, thấy người ta ăn lỗ tai mày cũng đòi ăn!”
Chỉ thấy trên đường có một cái quầy hàng bày bán thức ăn chín, bên trên có một cái nồi đang sôi ùng ục, bên trong nào là tim nào gan nào bao tử, còn có một đống lỗ tai vừa mềm mại lại thơm giòn.
Mấy cái lỗ tai be bé xíu xíu, thường được bán thành que xiên năm sáu cái, có vẻ rất được ưa chuộng.
Vệ Đông nhìn thấy đám lỗ tai kia, cả người lại bắt đầu mất khống chế muốn nôn mửa.
Phương Phỉ vẻ mặt lạnh lùng lôi Vệ Đông rời xa khỏi quầy hàng bán thực phẩm, một đống bộ phận cơ thể người đang sôi sục bên trong cái chảo to trên quầy cũng làm cho cô cảm thấy khó chịu ghê tởm.
“Tuy chưa tự mình trải qua, nhưng tôi có nghe mọi người nhắc tới về bức tranh 《 Thế giới động vật 》, Phương Phỉ nhìn cái mặt ngỗng đờ đẫn vì ói mửa quá độ của Vệ Đông, hỏi “Phản ứng của anh như vậy có phải hơi bị lố không?”
Vệ Đông dùng tay chùi chùi khóe mỏ ngỗng “Coi bộ cô chưa từng xem 《 Tây Du Ký 》 nhỉ?”
“Đương nhiên là có xem,” Phương Phỉ thật sự cảm thấy câu hỏi này rất thừa thãi, lũ trẻ con Trung Quốc có đứa nào chưa từng xem bộ phim truyền hình kinh điển 《 Tây Du Ký 》 mà cứ đến độ hè về đều sẽ chiếu lại kia đâu chứ.
“Ý tôi là quyển sách 《 Tây Du Ký 》 ấy.” Vệ Đông nói.
Phương Phỉ rất hiếm khi đọc tiểu thuyết, phim truyện 《 Tây Du Ký 》 thì có coi đi coi lại rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tìm đọc quyển sách ấy.
Phương Phỉ nói “Quốc gia mà chúng ta vừa tới đây chẳng phải là Sư Đà Quốc sao? Sư Đà Quốc ở bên ngoài còn có cái Sư Đà Lĩnh, mấy chỗ này đều là địa bàn của ba con yêu quái đó đúng không,” Phương Phỉ nhỏ giọng nói tiếp “Chính là ba huynh đệ Sư Tử, Bạch Tượng với Đại Bằng.”
Phương Phỉ vẫn còn nhớ rất rõ hình tượng của con Sư Tử Đại Vương mặt mày xanh lè xuất hiện trong phim truyền hình, tuy rằng không đẹp đẽ gì, cơ mà cũng không đáng sợ tới nỗi không dám nhìn.
Vệ Đông cũng không muốn giải thích chi tiết, chỉ bảo “Chắc là do bên cạnh không có Kha Nhi với Mục đại lão bơm can đảm, nên mới héo tới vậy.”
Vệ Đông cũng không muốn nói nhiều những việc không có liên quan gì tới manh mối, cũng đỡ phải gây ra gánh nặng tâm lý cho Phương Phỉ.
Chứ thực ra, Vệ Đông trong lòng vô cùng quen thuộc đối với Sư Đà Quốc mà 《 Tây Du Ký 》đã mô tả.
Bởi vì, nơi đây chính là quốc gia kinh dị nhất trong cả bộ tiểu thuyết 《 Tây Du Ký 》, là nơi diễn ra hồi truyện khiến độc giả đã đọc qua rồi là không thể nào quên được.
Vệ Đông phải thừa nhận, cái hồi truyện vừa làm người ta sởn cả da ốc thậm chí đọc xong mà thấy mệt mỏi khó chịu ấy, lại có sức hút kỳ lạ làm người ta nhịn không được cứ đọc hết lần này đến lần khác. Bằng chứng chính là bản thân hắn, thỉnh thoảng cầm lấy 《 Tây Du Ký 》đọc một chút, mà nếu vô tình lật tới đoạn về “Sư Đà Quốc”, là lập tức say sưa ngấu nghiến mà đọc…
Bởi nên, lúc hai người họ vừa đến thế giới này, mặc dù khi ấy là đang giữa đêm khuya, nhưng mùi tanh gần như choáng ngợp trời đất kia lại làm cho từng sợi tóc gáy của bọn họ đều phải giật mình choàng tỉnh dậy, khi Vệ Đông nương theo ánh đèn di động có chút mờ mịt, nhìn thấy những cảnh tượng loáng thoáng hiện ra trong đêm tối, lập tức hiểu được mình và Phương Phỉ đã đến cái địa ngục trần gian ấy.
Khi ấy, hai người bọn họ trên cổ vẫn chưa phải là đầu ngỗng, vẫn còn là Phương Phỉ cùng Vệ Đông chính chủ.
Phương Phỉ không nghĩ nhiều như hắn, nhìn thấy cảnh tượng trong bóng đêm, chỉ nói một câu “Mặt đất chỗ này hơi lầy lội.”
Lại thêm một câu “Bên kia có ngọn núi, hình như được xếp thành từ xương khô.”
Vệ Đông không đáp, cố gắng đè xuống cảm giác tởm lợm muốn nôn ra, nương theo bóng che của “rừng cây núi đá” cùng Phương Phỉ trốn chui trốn nhủi một đường đi tới.
Vệ Đông còn nhớ rõ, trong 《 Tây Du Ký 》 từng có một đoạn vè được dành riêng để hình dung về Sư Đà Lĩnh:
Xác khô như núi
Hài cốt như rừng
Tóc người đan thành thảm
Da thịt nát làm bùn
Gân người quấn trên cây
Cháy khô như ánh bạc
Quả là nơi núi thây biển máu
Nồng nặc mùi tanh tưởi khó nghe
Cũng chính bởi vì hiểu được mấy thứ này, thế nên đối với từng cảnh tượng ở đây Vệ Đông đều rõ như lòng bàn tay, dưới chân đang giẫm thứ gì, trên cây đang treo cái gì, mà trên núi chất chồng lại là cái gì —— mình cùng Phương Phỉ vào giờ phút này, cũng đã biến thành con mồi của lũ yêu quái.
Hai người cứ thế, che che giấu giấu đi một đoạn đường trong đêm tối, tới lúc trời sáng tỏ mò mờ, thì nhìn thấy một lão bà bà tóc bạc trắng ngồi khóc dưới tàng cây.
Lão bà bà kia có thể là một con người, mà cũng có thể là một yêu quái ăn thịt người.
Cơ mà đồng thời cũng là NPC đầu tiên bọn họ gặp được ở trong tranh, nào có lý do gì không lên bắt chuyện chứ?
Thế là, cả hai người cùng nhau đi đến gần lão bà bà, rồi nhận được câu trả lời, bảo là người dân trong thôn xóm của lão bà bà đều đã bị yêu quái ở núi này ăn thịt cả rồi.
Vệ Đông thấy lão bà bà gầy yếu đến thoát lực, liền mò trong balô mang theo bên mình, lấy lương khô cho bà lão ăn.
Lão bà bà cảm ơn hai người, lại nói “Hai vị đã đến chỗ này rồi, sẽ không có cơ hội rời khỏi nữa.”
“Vậy phải làm sao mới rời được khỏi đây?” —— Vệ Đông đương nhiên biết rõ, chỉ cần tìm được ‘tàn phiến’ là có thể an toàn ra ngoài, cơ mà bọn họ phải đi tìm tàn phiến ở đâu trong thế giới này? Tìm dưới mấy tấm thảm da người kia? Hay là trong đống gân người quấn quít trên chạc cây? Hay là đào bới dưới gò xương núi xác kia…
“Đường đi núi bên đông bên tây, đều đã bị lũ yêu quái ăn thịt người vây kín,” Lão bà bà chỉ vào đường núi dưới ánh bình minh mờ mịt “Con đường duy nhất có thể đi chính là thông qua Sư Đà Quốc ở giữa.”
“Sư Đà Quốc?” Lúc này Phương Phỉ mới hiểu được nơi bọn họ đến là đâu.
Nhưng trong sự nhận thức của Vệ Đông, Sư Đà Quốc càng đáng sợ hơn Sư Đà Lĩnh.
Đó là một quốc gia bị yêu quái ăn sạch sành sanh toàn bộ dân chúng, sau đó lũ yêu khoác lên quần áo con người, đường hoàng đi vào thành biến thành dân chúng của quốc gia ấy.
Vệ Đông vừa mới nghĩ tới đây, bỗng nghe thấy lão bà bà kia hát lên:
Bầy bầy lũ lũ yêu ma quái, bốn cửa canh gác lang yêu tinh
Lão hổ sặc sỡ làm đô quản, mặt trắng hùng bưu lại tổng binh
Hươu lớn sừng to truyền văn dẫn, hồ ly nhanh nhẹn kẻ dẫn đường
Mãng to ngàn thước uốn thành vách, rắn dài muôn trượng chiếm đường đi
Thương lang dưới lầu réo sai sử, hoa báo trước đài giả người ta
Rũ cờ đánh trống bầy yêu quái, đi tuần bày quán lũ sơn tinh
Thỏ khôn mở cửa mua mua bán, lợn rừng quan gánh kiếm kiếm ăn
Năm trước rõ ràng Thiên Triều Quốc, sao nay đã biến Hổ Lang Thành
Phương Phỉ nghe xong mà ngơ ngẩn “Chỗ đó… chẳng lẽ không còn người nào cả sao?”
Lão bà bà lắc đầu, thở dài nói “Nếu nhị vị muốn rời khỏi nơi đây, phải được quốc vương của quốc gia này đóng cho một cái kim ấn, mới có thể đường hoàng rời khỏi Sư Đà Quốc được.”
Kia chẳng khác gì một nhiệm vụ bất khả thi, hoàn toàn không thể hoàn thành, còn nhớ đến cả Tôn Ngộ Không thấy được tình cảnh trong Sư Đà Quốc đều giật mình té ngửa, bởi vì không đánh lại lũ yêu của Sư Đà Quốc, Tôn Ngô Không chỉ phải chạy đi cầu xin Như Lai, nhờ vậy thầy trò bốn người bọn họ mới vượt qua được kiếp nạn ấy.
Đến cả Tôn Ngộ Không còn chẳng làm được, thì Vệ Đông với Phương Phỉ làm kiểu gì?
Lão bà bà ăn xong lương khô, thân thể có chút sức lực, lại nói “Bởi vì lão bà đây làm việc thiện, cảm động thần tiên, nên thần tiên đã dạy lão bà thuật che mắt, mới giúp lão bà nhặt về cái mạng này. Dọc theo đường đi lão bà cũng góp nhặt được một ít pháp khí, nếu như nhị vị tin tưởng, vậy chọn lựa hai món từ trong cái túi vải này đi, giả trang một chút trà trộn vào thành rồi chuyện khác tính sau.”
Hai người họ cũng hết cách, nếu như dùng hình người đi vào thành, sợ là còn chưa tới cửa thành đã biến thành bữa no vào bụng yêu quái.
Thế là, lão bà bà mở cái túi vải của mình ra, để hai người họ chọn lựa.
***
“Thiệt chứ chẳng hiểu tại sao khi ấy lại chọn hai cái lông ngỗng làm chi không biết…” Vệ Đông trong lòng buồn bực, tự cảm thấy mấy con vật khác con nào sức chiến đấu cũng mạnh hơn ngỗng nhiều, lại thêm ngỗng mở miệng nói chuyện cứ kèm quác quác liên tục, chẳng nghe được rõ cái gì, tới cả răng ăn đồ vật cũng không có.
Phương Phỉ cũng có chút hối hận “Bởi vì lúc ấy thấy hai cái lông ngỗng này là sạch nhất, mấy thứ khác vừa dơ lại có mùi.”
“Oke-quạc.”
“Nhưng mà hình như, yêu quái ở nơi đây không tàn sát lẫn nhau thì phải.” Phương Phỉ thấy việc này hơi bị lạ.
“Cô không nhớ trong 《 Tây Du Ký 》 sao, yêu quái có bao giờ ăn yêu quái đâu, chúng nó đều ăn thịt người cả.” Vệ Đông khoanh hai tay, ngẩng cao cái đầu ngỗng nghênh ngang đi về phía trước “Mà trong 《 Thế giới động vật 》 cũng vậy, bất kể là động vật nào đi nữa, thức ăn cùng thú cưng của chúng đều là con người.”
Phương Phỉ ngó mắt nhìn quần áo của mình và Vệ Đông đang mặc trên người “Hai chúng ta ở quốc gia này coi bộ đều là dân đen, vậy làm sao có cơ hội lăn lộn vào triều đình, càng đừng nói tới nhìn thấy quốc vương của nơi này.”
“Thành sự tại ‘yêu’ cả.” Vệ Đông an ủi Phương Phỉ, lại dùng mắt quan sát đám “người” đi lại trên đường, suy nghĩ nên dùng phương pháp gì để làm quen mấy con yêu quái “có máu có mặt” ở nơi đây, nếu như có thể làm quen với giai cấp cao tầng, không chừng có thể gặp được quốc vương cũng nên.
Có lẽ là do bản năng của động vật mách bảo, thế nên tiết trời rõ là đang ấm áp như xuân, cả hai người họ lại đồng loạt rùng mình ớn lạnh, cảm giác có một ánh mắt âm u lạnh lẽo đang từ đâu đó không xa nhìn chằm chằm.