Họa Phố

Chương 216: Chương 216: Nghịch lữ (01): Bảo tàng cựu trạm




A thị cách không xa lắm, ngồi xe lửa chỉ mất khoảng bốn giờ là đến nơi.

Thời tiết vừa chớm đông nên đất trời vẫn chưa hoàn toàn rút đi sắc thái, ngoài cửa sổ xe lửa, lá phong đỏ hồng rực lửa vun vút lao đi, như muốn đốt cháy toàn bộ toa tàu.

Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên ngồi chỗ đôi song song cạnh nhau, hai lòng bàn tay xòe ra kề sát bên nhau, độ rộng lòng bàn tay và chiều dài những ngón tay đồng đều bằng nhau đến đáng ngạc nhiên, nhìn lướt qua lại cứ ngỡ là tay của cùng một người.

Nhưng nếu nhìn kỹ, tay của Kha Tầm có vẻ thô ráp hơn một chút, trong lòng bàn tay và trên ngón tay đều có vết chai sâu cạn khác nhau.

“Anh xem, đường sự nghiệp của anh dài nè.” Kha Tầm vươn tay vẽ dài lên “đường sự nghiệp” trên lòng bàn tay của Mục Dịch Nhiên, so sánh với chính mình, “Bên em sự nghiệp quá kém… Cơ mà đường tình duyên của em rộng nè!”

Hai người thủ thỉ thù thì với nhau những chuyện vụn vặt hết sức đời thường.

Mục Dịch Nhiên lưng tựa vào đệm ghế, ngoan ngoãn mang gối kê cổ mà Kha Tầm đã cất công “chuẩn bị” cho mình, gương mặt lạnh lùng hõm vào giữa cái gối lông xù, không hiểu sao lại thấy có chút thật thà hàm hậu…

Kha Tầm cảm giác được bàn tay của Mục Dịch Nhiên đang sờ soạng gáy sau của mình, ngón tay với vào giữa đệm gối cổ và xương cổ, như đang len lỏi tìm kiếm cái đuôi tóc xù xù đặc biệt kia.

“Ăn chocolate hông quý dị?” Một gã “bóng đèn” từ ghế trước đưa tay xuyên qua ghế vươn về phía họ, trong tay cầm hai thanh chocolate.

Vệ Đông trên mặt đeo cái kính râm đen thui lui ngoái đầu lại dòm: “Chocolate không phải thực phẩm rác, chúng ta cần tích trữ đầy đủ nhiệt lượng để duy trì thể lực.”

Kha Tầm đưa mắt đánh giá Vệ Đông toàn thân bị quần áo đen thui kèm kính râm che kín, bày tỏ sự lo lắng của bản thân: “Mới nãy bảo vệ ngó mày hoài luôn đó.”

“Vậy hen, tao cũng thấy tao ăn mặc như vậy cảm giác can đảm hẳn ra.” Vệ Đông khép mồm nhai chocolate, cảm giác mình như vậy cool +1.

Vệ Đông “toàn thân đen thui góp thêm can đảm” lại vươn tay ra đằng trước phân phát chocolate cho Tần Tứ với Chu Hạo Văn, còn đẩy bả vai Chu Hạo Văn phàn nàn: “Cậu tính chừng nào mới chịu trở về đây ngồi? Tui không muốn tiếp tục ngồi kế bên Thiệu Lăng đâu, ông tướng kia giống mấy thằng học sinh giỏi quá mức, hồi xưa đi học tui đã phải sống trong nỗi ám ảnh mấy gã học sinh giỏi, chịu đủ lắm rồi!”

Chu Hạo Văn: “Tôi không ngồi cạnh dân xã hội, tôi thà ngồi cạnh bác sĩ.”

Tần Tứ “…”

“Dân xã hội” Vệ Đông rướn đầu ra phía trước dòm Chu Hạo Văn: “Ngồi trên xe đọc sách dễ bị say xe lắm đó… Í khoan, lạ nha Hạo Văn Nhi, cậu bỏ chơi game chuyển sang đọc sách từ bao giờ vậy? Còn đọc sách giấy nữa mới ghê!”

Chu Hạo Văn chuyên tâm lật sách, giống như đang bị tình tiết bên trong hấp dẫn.

Toàn bộ lòng hiếu kỳ của Vệ Đông đều bị xới lên: “Cái đù, sách toàn chữ không luôn nha!”

“Tiểu thuyết trinh thám.” Chu Hạo Văn rất là nể mặt đáp lại một câu.

“Ai viết? Higashino Gokei hẻ?” (Chính xác là Higashino Keigo)

“…”

Vệ Đông hoàn toàn không hề phát hiện mình đọc sai tên tác giả người ta, vươn tay gãi gãi đầu ngẫm nghĩ: “Nom quyển sách giống như có tên có tuổi nhờ, có phải là bà hoàng trinh thám Aletha viết không?” (Thực ra là Agatha Christie)

“Vương Sóc.”

“Cái đù, cậu đừng tưởng tui là đì-zai-nơ mà khinh tui không có văn hóa nha, năm đó tui với Kha Tầm xem một đống sách của Vương Sóc luôn đó, nào là “Động vật hung mãnh” này, rồi “Nửa bờ biển xanh nửa bờ lửa đỏ” nữa này! Vương Sóc viết truyện trinh thám? Ha! Ha! Ha! Ha! Đừng có giỡn dới ngộ!”

Chu Hạo Văn giơ quyển sách lên để Vệ Đông thấy rõ mặt bìa, chỉ thấy trên sách tựa đề là “Tuyển tập vụ án Đan Lập Nhân”, tên tác giả chính là Vương Sóc.

“Hàng hiếm nha, té ra Vương Sóc còn viết cả truyện trinh thám à.” Vệ Đông lèm bèm mấy tiếng, tính quay đầu lại “bẩm báo” tin này với Kha Tầm, nào ngờ vừa dòm đã vươn tay bịt mắt lại, “Cái đờ mờ tụi bây đang làm trò gì ở nơi công cộng vậy!”

Kha Tầm ngẩng đầu lên đáp: “Chỉnh ghế chứ làm gì…”

“Sao hai đứa bây không nằm xuống luôn cho rồi đi…” Vệ Đông nói xong mới phát hiện cả hai người họ đều đeo gối kê cổ. Haiz nhớ năm đó đại lão lạnh lùng cao quý tựa như một con hạc đứng giữa bầy gà, nay đã bị lùn xuống thành con chim tùng kê phình cổ, tình yêu quả là thứ khiến con người ta thụt lùi tu vi na…

***

Xe lửa dừng trạm, Thiệu Lăng bước đến toa xe mà các đồng bạn đang ngồi, liền thấy một gã mặc quần áo đen thui cộng thêm cái kính râm đang vẫy tay nhiệt tình như đang mời gọi mình. Thiệu Lăng giật mình nhìn kỹ lại hàng trước cùng hàng sau của gã kính râm, mới xác định là mình không tìm lộn toa xe.

Gã kính râm: “Còn lại mỗi chỗ ngồi này là trống thôi, mấy người bọn họ không muốn ngồi cạnh “dân xã hội” tui đây.”

Thiệu Lăng lên tiếng chào mọi người một lượt, sau đó ngồi xuống: “Trong khái niệm xã hội học, dân xã hội tức chỉ những kẻ sở hữu hai lớp thuộc tính kép gồm tự nhiên cùng xã hội, trái ngược với khái niệm dân kinh tế.”

“…” Vệ Đông đưa tay tháo kính râm xuống, cả người đực ra, ngoan ngoãn dâng lên hộp chocolate của mình: “Ăn miếng không? Ăn cái này có thể duy trì năng lượng, ngọt ngọt mềm mềm ăn rất ngon.”

Thiệu Lăng lễ phép gật đầu, cầm một cái chocolate: “Thật ra vị ngọt vốn dĩ không phải vị nguyên bản của chocolate, chocolate xuất xứ từ Trung Nam Mỹ, tên gốc của nó là xocolatl, hàm ý là nước đắng.”

Vệ Đông nhai chocolate, vẻ mặt nghệch ra nhìn Thiệu Lăng, cảm giác ám ảnh thời học sinh lại một lần nữa trở về: “Ha ha, vậy sao…”

Vệ Đông nhìn nửa mặt nghiêng của Thiệu Lăng, đối phương cũng không ăn chocolate, cảm giác như đang ngẩn người.

Mỗi người đều tự có phương thức giải buồn của riêng mình, giống như Vệ Đông thường hay xen miệng tấu hài cười đùa giỡn hớt để tự gây tê thần kinh của mình, mà phương thức của Thiệu Lăng có lẽ giống như lúc nãy, đọc làu làu mấy cái trong sách giáo khoa như một cái máy…

Nghĩ đến đây, Vệ Đông bỗng thấy có chút thương cảm người đồng bạn mới này: “Không cần khách sáo, cứ tự nhiên ha, ăn nhiều một chút.”

Thiệu Lăng bị Vệ Đông vỗ vào lưng mấy cái, giống như mới giật mình tỉnh lại, cúi đầu ngắm nghía phần chi tiết thành phần trên bao bì chocolate: “Hàm lượng đường hơi cao, cũng may là trong chất béo bão hòa của chocolate có chứa thành phần axit stearic đặc biệt, ăn một chút cũng không sao.”

“…Ăn dùm đi.”

***

Xe lửa chẳng bao lâu đã đến A thị, khách sạn là trước đó đã đặt sẵn, nhưng bọn họ cũng không vội đi vào.

“Trời vẫn còn sớm, chúng ta đi bảo tàng thám thính trước.” Tần Tứ đề nghị.

“Mới nãy Củ Cải bảo hai người họ đã đến bảo tàng bên đó rồi.” Vệ Đông lúc đi ngang qua cái kính đặt ở sảnh chờ xe liền tháo kính râm trên mũi xuống, cảm giác mình đi giữa đám người này giống như một gã đui mặc đồ đen cần người ta dìu đi vậy, hoặc là giống con tin đeo kính râm bị đám người kia kèm hai bên ép đi đâu đó.

Trong túi của bọn họ vẫn luôn tồn tại một tấm vé vào cửa tham quan trưng bày, lần này bên trên viết tên là “Bảo tàng mỹ thuật Cựu Trạm”.

Mọi người tìm trên bản đồ A thị cả buổi trời mới phát hiện nó nằm ở nhà ga cũ của thành phố này, bởi vì nhà ga mới được xây dựng và đã đưa vào sửa dụng, nên nhà ga cũ được sửa đổi trở thành một bảo tàng mỹ thuật nhà nước, nghe nói là vì muốn đề cao trình độ thưởng thức nghệ thuật của người dân.

Cơ mà hiện tại, “Bảo tàng mỹ thuật Cựu Trạm” đã được xây lên cũng mười năm, ngoại trừ những đợt triển lãm lớn ra thì ngày thường đều vắng không khác gì cái chùa —— cũng đúng, trình độ thưởng thức nghệ thuật của người dân đâu phải chỉ một cái bảo tàng là có thể tăng lên được.

Thế nên, khi tài xế taxi nghe nói mấy vị “du khách” này tính đi tham quan bảo tàng mỹ thuật thì ngay lập tức hết sức chân thành góp ý: “Thôi thôi, đừng có phí thời gian mấy chú à, chỗ đó chán lắm! Chả có danh nhân nào hết luôn, anh nói thật! Bảo tàng nhà người ta cái nào cái nấy cũng có một món xem như bảo bối đặc trưng nơi đấy, chỗ này á, khỏi mơ luôn! Anh thề đấy, các chú đi vườn bách thú bách thảo gì còn có lý hơn! Nghe nói vườn bách thú mới rước về con chuột túi đấy!”

Chu Hạo Văn ngồi hơi khom người ra trước, chẳng hiểu tại sao bị Tần Tứ với Vệ Đông kẹp ở hai bên bắt ngồi ở giữa ghế sau, cảm giác kỳ cục muốn chíu khọ: “Tôi nghe bảo, năm đó là do thị trưởng bất chấp phản đối xây dựng bảo tàng mỹ thuật này, hình như lúc ấy trong mấy hạng mục đấu thầu còn có thủy cung, bảo tàng mô hình xe lửa, với cả bảo tàng kỷ niệm dân tộc nữa, đúng không nhỉ.”

“Thì đó, bởi mới nói!” Tài xế có vẻ như là người thích nói chuyện, “Thà xây mấy cái kia, cái nào cũng có lý hơn bảo tàng mỹ thuật! Nhất là thủy cung ấy, xây được thì bao nhiêu đứa nhỏ khoái chí rồi! Còn có thể mở một cái nhà hàng buffet ở dưới tầng ngầm nữa, vô đó vừa ngồi ăn cơm vừa được thưởng thức cá bự tôm lớn bơi bơi sau lớp kính pha lê, nghe là thấy quá đã rồi! Lại còn có thể kiếm tiền cho thành phố nữa!”

“Có lý có lý!” Vệ Đông gật đầu phụ họa.

Lúc xe đến trước nhà ga cũ, mọi người liên tục cảm ơn tài xế, cũng “kiên định” tỏ vẻ muốn xuống xe ở đây, Vệ Đông còn không quên đệm một câu: “Tụi này muốn coi cái bảo tàng này làm ăn lụn bại tới cỡ nào á mà…”

Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên đi một chiếc taxi khác cũng đã đến trước họ, đứng bên cạnh họ là cô gái với mái tóc đuôi ngựa màu đen, chính là Phương Phỉ.

Kiểu tóc này khiến Phương Phỉ thoạt nhìn gọn gàng lanh lẹ hơn hẳn, cả người cũng có vẻ lạnh lùng hơn, cô hướng phía mọi người gật đầu xem như chào hỏi, cũng không lên tiếng.

“Anh hai anh hai anh hai! Anh rể anh rể anh rể!!” Xa xa vang lên một tiếng gọi tha thiết, khỏi cần nhìn cũng biết là ai.

La Bộ đạp xe cân bằng dưới chân, lắc trái rồi lại lượn phải rề rà đi tới: “Cũng may là hai người cao ráo dòm cái là ra, bằng không chắc tui phải lượn lờ quanh tòa nhà sập xệ này hai ba vòng nữa quá, tìm nãy giờ mà chẳng ra bảo tàng nó nằm ở đâu.”

Kha Tầm thản nhiên đưa tay chỉ vào mấy cái chữ to nằm ngoài “tòa nhà sập xệ” —— Bảo tàng mỹ thuật Cựu Trạm.

“A đu, là chỗ này à ~” La Bộ dừng xe cân bằng dưới chân lại, chớp chớp mắt ngẩng đầu nhìn lên, “Đâu ra mà có tòa nhà sập xệ dữ vậy trời, còn nhỏ xíu xìu xiu nữa, mới nãy cứ tưởng là siêu thị tiện lợi không chứ.”

Thực ra thì bảo tàng này cũng không phải nhỏ lắm, mấy tòa nhà của ga cũ thành phố cũ đa phần đều là giống như vậy.

“Tao cứ tưởng chỗ quỷ này là nhà gửi xe ấy chứ….” Vệ Đông xen lời.

“A đu Đông ca!? Anh tới hồi nào vậy?” La Bộ bỗng nhìn thấy Vệ Đông, cả người kích động vô cùng, sau đó lại thấy được Tần Tứ, “Tần ca!.” rồi lại thấy được Thiệu Lăng, “Thiệu ca!” cuối cùng là Chu Hạo Văn, “Văn Nhi…”

Chu Hạo Văn: “Đừng nhận anh bậy bạ.”

La Bộ cười hì hì bước tới dùng khuỷu tay chọt chọt Chu Hạo Văn: “Có ngon móc giấy căn cước ra, coi ai là anh na~”

Chu Hạo Văn “…”

“Tách” La Bộ cầm di động selfie một bức ảnh bao gồm hai người họ, “Bây giờ còn trẻ chưa sao, mười năm nữa hai chúng ta lại chụp chung một tấm, để rồi xem thời gian có tha cho ai không ~”

La Bộ nhìn ảnh chụp trên màn hình di động, hai gương mặt trẻ trung tràn đầy sức sống tươi trẻ vô hạn, tuy rằng một cái không thèm cười, một cái gượng cười vui.

La Bộ rất muốn đề nghị, mọi người cùng nhau chụp một tấm ở trước bảo tàng mỹ thuật đi, rồi lại cảm thấy đề nghị này giống như không được tốt lành cho lắm…

Chu Hạo Văn đưa mắt nhìn về phía nhà bảo tàng: “Bảo tàng Cựu Trạm này cũng không được dân chúng hoan nghênh cho lắm, rất nhiều người dân đều phàn nàn về quyết sách năm đó của chính quyền thành phố…”

La Bộ: Ớ? Đổi đề tài gì đâu mà không hợp lý hợp tình chút nào hết.

Thiệu Lăng ngẩng đầu, dùng mắt đánh giá tòa bảo tàng trước mặt: “Chẳng lẽ… quyết sách của chính quyền thành phố khi ấy đã bị nhân tố nào đó quấy nhiễu? Nhà ga bị xây lại biến thành bảo tàng mỹ thuật vào năm 2009. Những nơi trưng bày các bức tranh mà mọi người từng trải qua phần lớn đều được xây dựng ở các mốc thời gian khác nhau, có cái tồn tại hơn trăm năm, cũng có cái là mới mở cách đây vài năm. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên điều tra một chút về nguyên nhân xây nên các địa điểm đó là do đâu. Điển hình như trước mắt này đây, bảo tàng này là do chính quyền năm đó xây lại, bất chấp ý kiến phản đối của người dân, mà người dân cũng quay lưng thờ ơ với nó, đây có thể xem như quyết định sai lầm, nhưng rốt cuộc thì khi ấy tại sao chính quyền lại thông qua quyết định này?”

Thiệu Lăng nói xong liền đảo mắt nhìn quanh bốn phía, may là nơi này cực kỳ đìu hiu vắng vẻ, chỉ có một đám bọn họ le que vài mống đứng trước cửa.

“Bức tranh gây ấn tượng sâu nhất đối với tôi chính là《Phá Thổ》, lúc trước nhà đầu tư Hồng Kông bỏ tiền mua mảnh đất kia về, sau đó cưỡng chế các hộ dân trong chung cư Xuân Duẩn rời đi, thậm chí vì thế mà sinh ra oán khí.” Tần Tứ như có đồng cảm nói, “Như vậy xem ra, mấy nơi trưng bày mỹ thuật này giống như là bị sức mạnh nào đó thôi thúc xây nên vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.