Bốn tấm phim âm bản với bốn hình ảnh khác nhau, gây ra bốn nỗi sợ khác nhau.
Tấm thứ nhất: Hiện trường phát hiện thi thể do Lục Hằng chụp lại, đám đông và cả thi thể đều biến mất, chỉ chụp được một bóng người phụ nữ nào đó không biết là ai, tốc độ di chuyển chậm hơn người bình thường rất nhiều.
Tấm thứ hai: Do Mạch Bồng chụp căn phòng nơi họ đang ở, toàn bộ mọi người đều biến mất khỏi hình ảnh, chỉ có duy nhất đôi mắt phát sáng của một con vật nào đó bên cửa sổ mà mắt bọn họ nhìn không thấy.
Tấm thứ ba: Cũng do Mạch Bồng chụp ở cùng một địa điểm cùng một thời điểm, chụp được một đám người tụ xung quanh bàn không rõ là đang ăn gì đó, một trong số đó tay cầm một vật tròn lớn nhìn có vẻ rất quỷ dị.
Tấm thứ tư: Mạch Bồng từ khe cửa chụp ra hành lang tối om bên ngoài, chụp được một bóng người đang đến gần cửa, bóng người ôm lấy một con vật với ánh mắt phát sáng.
Bởi vì hình ảnh chụp được ly kỳ đến thái quá, làm mọi người tìm không nổi một cái điểm then chốt nào để tiến hành thảo luận, thế cho nên trong gian phòng lúc này hoàn toàn bị im lặng chiếm cứ.
Cái loại cảm giác sợ hãi khủng hoảng này không hẳn là chỉ từ trong lòng sinh ra, nói đúng hơn là bị từ cả trong lòng lẫn bên ngoài bủa vây. Có thứ gì đó mắt thường nhìn không thấy, giống như xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi, tràn ngập đến từng lỗ chân lông của bọn họ, lại chẳng biết chừng “nó” đã hợp nhất với người nào đó trong căn phòng này rồi cũng nên…
Bị nỗi sợ hãi cả trong lẫn ngoài liên tục tra tấn lên thần kinh cùng thể xác, giống như có thể nghiền nát bọn họ ra thành cám vụn bất cứ lúc nào —— Mà cám vụn kia lại như làm bằng sắt, chỉ cần nam châm khủng bố xuất hiện ở nơi đâu, đám cám vụn sắt thép kia sẽ lập tức hội tụ dựng nên thành hình hài, để rồi tiếp tục đứng ngây ra mặc cho sợ hãi bỡn cợt.
Chẳng biết im lặng như thế đã qua bao lâu, giọng nói lí nhí của Đỗ Linh Vũ bỗng vang lên: “Trong phòng chúng ta có đốt hương phải không? Mới nãy tôi đã ngờ ngợ như ngửi được mùi phần hương.”
“Là tôi đốt,” Mục Dịch Nhiên nói: “Nếu chúng ta ở thế giới này càng lâu, đồng hồ sinh học của chúng ta đều sẽ bị nó thay đổi dẫn đến sai lệch, để dò ra thời gian của thế giới này, chúng ta cần phải có một thứ gì đó để đo đạc thời gian.”
“Là hương dây(*) đúng không?” Đỗ Linh Vũ hỏi.
“Đúng vậy, trong đám hàng hóa của chúng ta có một loại hương dây dài mà mảnh, mùi vị rất nhạt, hơn nữa đốt được rất lâu, sau khi ăn cơm trưa tôi có đốt một đoạn, đến bây giờ vẫn chưa đốt hết.” Thanh âm của Mục Dịch Nhiên hoàn toàn không có chút lúng túng bối rối nào, vẫn bình đạm mà ung dung như thế, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta thấy an lòng.
Giọng Tần Tứ cũng vang lên: “Tôi đã tra xét công hiệu của loại hương này, thấy viết là có thể khiến người ta tinh thần tỉnh táo, an toàn không có độc.”
Đỗ Linh Vũ nghe thấy lời này, trong lòng chẳng hiểu sao sinh ra một ý tưởng hết sức bi quan: nếu trong lúc mọi người đang ngủ, bị mùi của loại độc mạn tính nào đó độc chết trong lúc ngủ vậy thì tốt xiết bao, sẽ chẳng phải chịu khổ như thế này nữa.
Có người lên tiếng ngáp, sau đó giống như gây ra hiệu ứng lan tỏa, rất nhiều người cũng nhịn không được há miệng ngáp.
“Bắt đầu có người cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, nhưng theo tôi cảm thấy thì hiện tại chỉ mới vào khoảng năm giờ chiều.” Tần Tứ nói.
Lục Hằng: “Tào Hữu Ninh đã ngủ rồi.”
“Tại sao chúng ta không ăn cơm chiều nhưng lại không hề thấy đói bụng.” La Bộ ngồi tựa bên giường, Tâm Xuân nằm ở bên cạnh, hai mắt không còn sáng ngời giống như lúc vừa mới dập đèn.
“Nếu mọi người thấy mệt, vậy chuẩn bị đi ngủ đi.” Mục Dịch Nhiên đứng dậy, mở di động soi sáng, đi đến một góc bên cạnh tủ, “Hương cũng sắp sửa đốt hết rồi.”
Thiệu Lăng: “Sau giờ cơm trưa đại khái khoảng một giờ, bây giờ ở vào khoảng năm giờ, vậy tính ra đoạn hương này có thể liên tục đốt cháy khoảng bốn tiếng.”
Mục Dịch Nhiên lại đốt đoạn hương dây thứ hai, chiều dài của đoạn hương này gấp năm lần đoạn trước đó, cũng tức là tương đương 20 tiếng, khoảng thời gian này cộng thêm thời gian đốt hết đoạn hương trước đó, cộng lại vừa đúng 24 tiếng.
“Tui nghĩ mãi mà không ra nha, tại sao cái lúc hô dập đèn mấy cái đèn bên ngoài nó lại theo thứ tự dập tắt từng cái từng cái một vậy, còn đều nhịp hơn là đèn cảm biến giọng nói nữa,” La Bộ bỗng lên tiếng hỏi, “Chẳng lẽ Đăng Lữ này thật sự có sức mạnh huyền bí nào đó tồn tại?”
“Tôi nghĩ nguyên nhân có lẽ nằm ở dầu thắp,” Giọng Chu Hạo Văn nghe như không hề buồn ngủ, “Khi dầu thắp đốt hết, đèn sẽ tự dập tắt. Người đốt đèn tài tình ở chỗ họ có thể khống chế dung lượng đèn thắp của mỗi một cái đèn, nên mới làm cho chúng nó tắt dần dần như vậy.”
“Ồ ~ có lý nghen,” La Bộ giật mình ngộ ra, “Nghe anh nói như vậy tự dưng hết thấy sợ luôn rồi.”
“Tôi vẫn luôn tin tưởng mọi việc ở các thế giới này không hề thái quá giống như đã tưởng tượng, dựa theo vô số bức tranh đã trải qua, mỗi bức tranh đều có một điểm đáng sợ riêng biệt, nhưng một khi biết được nguyên nhân đằng sau nó thì sẽ không cảm thấy đáng sợ nữa.” Chu Hạo Văn nói.
“Cũng đúng, thật ra đâu có đáng sợ lắm đâu, mọi người cũng đừng tự mình hù mình nữa.” La Bộ ôm chó cưng của mình tìm một chỗ trống trên giường chung nằm vật xuống, tuy rằng bản thân sợ đến cả người đều lạnh lẽo, nhưng giọng điệu vẫn ráng cố gắng tỏ ra kiểu sao cũng được bố méo quan tâm, “Thôi, đói thì ăn mệt thì đi ngủ, còn phải giữ sức đi tìm chữ ký nữa!”
Những lời này mặc dù là La Bộ nói để tự cổ vũ chính mình, cơ mà cũng gây ra được một chút tác dụng đối với mọi người, những người khác đều tự tìm chỗ nằm xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Hề Thịnh Nam nói: “Chúng tôi không muốn ngủ ở bên kia bình phong, cảm giác bị chia cách ra như vậy thật sự…”
Thật sự rất đáng sợ.
“Ba người sang đây nằm chung đi, chắc sẽ hơi chật một chút nhưng đành cố vậy, dù sao giường này cũng rất lớn, thêm ba người chắc vẫn dư sức mà.” Lục Hằng lập tức nói.
Một lát sau, tất cả mọi người đều nằm chung trên giường.
Có lẽ cơn buồn ngủ thật sự có tính lây nhiễm, chỉ chừng nửa giờ sau đó, phần lớn mọi người đều chìm vào mộng đẹp.
Tâm Xuân cũng nhắm mắt ngủ, giấu đi nguồn ánh sáng duy nhất trong phòng.
Mục Dịch Nhiên nằm trên giường, mặc dù tinh thần bị cơn buồn ngủ bủa vây, nhưng hắn vẫn cố hết sức bắt mình tỉnh táo, mọi việc xảy ra hôm nay nhìn thì cực kỳ phức tạp, nhưng cũng không phải không lần ra được dấu vết, chỉ cần tìm ra được một cái kẽ hở, sau đó dùng vừa đủ lực, là có thể cạy ra toàn bộ mọi chuyện.
Mục Dịch Nhiên nằm ở chỗ ngoài cùng giường, Kha Tầm nằm ở bên cạnh.
“Ngủ đi.” Mục Dịch Nhiên xoay người, vươn tay đặt lên người Kha Tầm.
“Mới nãy đề nghị mở cửa chụp ảnh, có phải là một sai lầm không.” Một lát sau Kha Tầm mới lên tiếng nói.
Trong bốn tấm ảnh kia, khiến mọi người khủng hoảng sợ hãi nhất có lẽ chính là tấm thứ bốn, tấm ảnh chụp bóng đen kỳ dị như đang muốn xộc vào cửa, không chừng khi ấy “thứ” kia đã thật sự xông vào trong từ khe cửa rồi.
Mở khe cửa chụp ảnh ngoài hành lang là do Kha Tầm đề nghị, nhưng cậu lại không có cách nào gánh lấy hậu quả do việc đó mang lại.
“Em thấy sợ sao? Sợ kẻ ôm chó đứng ở ngoài cửa.” Mục Dịch Nhiên nói.
Kha Tầm trên người mặc áo bào bông, nhưng giống như vẫn cảm giác được độ ấm của bàn tay Mục Dịch Nhiên đang khoát trên người mình, ấm áp khiến người ta an lòng, cậu nói: “Kẻ ôm chó… Nghe anh hình dung như vậy bỗng dưng thấy không đáng sợ tẹo nào nữa rồi.”
Kha Tầm cảm giác được bàn tay của Mục Dịch Nhiên đang di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở lỗ tai mình, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh vành tai, cậu cảm giác có hơi nhột, liền khẽ lắc nhẹ đầu một cái, vươn tay bắt lấy cái tay đang tác quái trên người mình, cầm lấy thật chặt, không cho nó tiếp tục nữa.
“Có lẽ, kẻ ôm chó kia là một điểm đột phá.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Lúc nãy anh nhìn chằm chằm tấm phim kia cả nửa tiếng đồng hồ.” Kha Tầm nói, trong tình huống mới nãy, những người khác hoặc là tự nhìn hoặc là nghe người khác thuật lại về hình ảnh trên phim âm bản, sau đó chẳng ai muốn nhìn lại lần thứ hai, chỉ có Mục Dịch Nhiên kéo cuốn phim mở ra nửa tấm phim ở cuối cùng, ngồi một mình dùng ánh sáng di động nhìn thật lâu.
Kha Tầm “Có phát hiện gì đúng không?”
“Ừm.”
“Nhưng phát hiện này vượt quá sức tưởng tượng, khó mà nói ra rõ ràng được đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy anh tính nói ra cho em nghe, hay là tiếp tục nghẹn trong lòng?”
Mục Dịch Nhiên xoay người nằm thẳng lại, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào bóng đêm đặc như mực bao quanh căn phòng: “Tôi vẫn chưa nghĩ rõ vấn đề thời gian của thế giới này. Theo lý mà nói thì, bất luận thời gian có loạn thế nào đi nữa, cũng không thể nào rối loạn đến vô trật tự được, nhất định là vẫn có quy tắc nào đó tiềm tàng bên trong.”
“Tuy thế giới này cố ý mơ hồ ngày và đêm, nhưng vẫn giữ lại thói quen đốt đèn dập đèn, làm cho người ta không rõ người ở nơi đây rốt cuộc là xem nhẹ thời gian, hay là xem trọng thời gian.” Kha Tầm nói.
“Nhất định phải nghĩ cách phóng to mấy tấm phim âm bản kia lên, trong đó chứa rất nhiều manh mối.” Mục Dịch Nhiên cảm nhận được một chút se lạnh trong đêm tối, nhưng thân thể rồi lại kề sát vào người quan trọng nhất của mình, trong lúc nhất thời hắn không rõ là ấm hay lạnh “Tôi đang tính làm một cái máy chiếu đơn giản, đã tìm được một cái hộp thích hợp rồi, cần thêm một cái di động hiệu quả chiếu sáng tốt một chút, cùng với một cái kính lúp nữa là được.”
“Máy chiếu đơn giản?” Ở trong lòng Kha Tầm thì mấy thứ như máy chiếu vân vân chưa bao giờ đồng nghĩa với đơn giản.
“Ừ, hoàn toàn bằng thủ công, nhưng có thể tạo ra hiệu quả phóng đại.”
Kha Tầm thầm nghĩ bản lĩnh thủ công của mình có thể hoàn thành được “dụng cụ” gì đây, chắc là một cặp điện thoại lon…
“Đại lão quả thật không hổ danh là đại lão, ngày mai nếu không mua được kính lúp ở tiệm đồ chơi, em sẽ sang chỗ ông chú béo kia thử vận may vậy. Còn về di động sáng nhất, em nghĩ chắc là của Củ Cải, màn hình di động của nó rõ ràng sáng hơn người khác nhiều lắm, xem ra di động dát dàng của thổ hào thật là không tầm thường, cả thời lượng pin cũng khá là trâu.”
“Anh mới thổ hào đó quỷ sứ… Bản thiếu gia đây là gia đình dòng dõi có huyết thống hoàng tộc biết chưa!” La Bộ ở trong mộng đang ra sức nỗ lực cởi bỏ mọi quan hệ giữa mình với hai chữ “thổ hào”, Tâm Xuân bên cạnh bỗng giật mình tỉnh dậy, hai con mắt sáng lên, sau đó dần dần khép lại, dụi mình vào lòng chủ nhân “âu âu âu…” mấy tiếng như đang nói mớ.
Kha Tầm trở mình, xoay mặt nhìn Mục Dịch Nhiên: “Anh thực sự tính nghẹn mà ngủ sao? Mấy tấm phim kia rốt cuộc chứa manh mối gì?”
Mục Dịch Nhiên khẽ cười không thành tiếng: “Điểm đột phá tôi phát hiện, là tấm ảnh cuối cùng, lỗ tai của người ôm chó.”
“Tai người hay tai chó?”
“Tai người.”
“Nghe thôi đã thấy quỷ dị rồi, lỗ tai hắn ta thế nào?” Kha Tầm ở cạnh Mục Dịch Nhiên, giống như chẳng sợ bất cứ điều gì cả, lại càng không thèm để tâm liệu gã ôm chó kia có phải đang ẩn nấp trong phòng nghe lén hay không.
“Hình dạng lỗ tai của người nọ rất quen thuộc với tôi.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Gì?”
“Độ cong mềm mại, vành tai tạo thành một đoạn cong hơi hẹp.” Mục Dịch Nhiên từ tốn mô tả.
“Cái đù là đứa nào, đứa nào dụ dỗ làm anh phải quan sát lỗ tai của nó kỹ đến như vậy nói đi em xiên nó…” Kha Tầm nói xong, bỗng cảm giác tay của Mục Dịch Nhiên đang xoa nắn vành tai của mình, trong lòng giật mình, “Chẳng lẽ… Sao có thể như vậy? Lúc ấy em rõ ràng đang đứng ở phía sau vịn cửa, dù ống kính nó có biết quẹo cũng chụp không tới.”
“Cho nên tôi mới cho rằng, là thời gian đang quấy phá.”
“Ý anh là, cái gã ôm chó trong tấm ảnh cuối cùng là em? Ôm chó? Tâm Xuân?”
“Rất có khả năng là vậy, hôm nay em quả thật có từng đứng ở ngoài cửa ôm Tâm Xuân.” Mục Dịch Nhiên nhấn mạnh ngữ khí “Tôi đã quan sát hình dáng của nửa bóng người kia rất kỹ, bất luận là lỗ tai, hay là đầu, kể cả đường cong bả vai cùng cổ, tôi đều có thể khẳng định, bóng người đó chính là em.”
Kha Tầm cảm giác lông tơ của mình toàn bộ đều dựng thẳng lên rồi lại rạp xuống, cố gắng bình tĩnh nhớ lại: “Hôm nay chúng ta ở bên ngoài đi dạo, sau đó trở về, khi ấy bỗng nhiên dập đèn, Củ Cải nắm lấy tay chúng ta, Tâm Xuân đu trên vai cậu ta. Sau đó em bèn ôm lấy Tâm Xuân, rồi dừng lại trước cửa một lát, bởi vì sợ người trong phòng thấy hai mắt của Tâm Xuân mà sợ hãi nên mới bịt mắt nó lại rồi mới đi vào.”
__________
Chú thích
(*) Hương dây (线香/tuyến hương) tức là một loại hương không có lõi tre, thường gọi là hương thẳng hoặc hương cỏ. Cấu thành từ nguyên liệu lõi kết hợp cùng các loại nguyên liệu, hương liệu, màu sắc và nhiều loại khác. Xuất hiện rất sớm từ thời Tống Minh, bởi vì thời gian đốt kéo dài thường được gọi là hương tiên hoặc hương trường thọ. Thời cổ đại ở chùa miểu thường dùng độ dài của hương làm đơn vị đo thời gian, cho nên cũng được gọi là thốn (tấc) hương.
Này không phải nhang nha, đại khái như hình dưới, thông thường hương đốt là để xông hương thơm hoặc là có tác dụng giúp nâng cao tinh thần tỉnh táo vâng vâng.