Họa Phố

Chương 234: Chương 234: Nghịch lữ (19): Máy chiếu




Không ai ngờ bọn họ lại có được một “mùa bội thu” đến thế từ tay Lữ Quan đại nhân —— Không những mượn được một cái kính lúp có số bội giác lớn, mà còn mượn được một viên huỳnh thạch cực kỳ sáng ngời.

“Bảo là xem như nể mặt Vu đại nhân của chúng ta, là một vị Vu của bên Huỳnh Thạch Lữ đích thân cho mượn.” Kha Tầm đặt hai món “vật báu” lên bàn.

Vệ Đông cũng mượn về được một vài công cụ của thợ mộc: “Lão đại, chúng ta bắt đầu chứ?”

Mục Dịch Nhiên lấy một cái hộp gỗ lớn đặt lên bàn, thể tích cái hộp ước chừng bằng hai cái hộp giày: “Nhiêu đó là đủ rồi, viên huỳnh thạch này quả thật có thể xem như một món quà bất ngờ.”

Dưới sự chỉ huy của Mục Dịch Nhiên, mọi người hợp sức cùng làm, độ khoảng nửa tiếng sau đó, bọn họ cải tạo thành công cái hộp gỗ kia thành một máy chiếu phóng đại đơn giản.

Kính lúp được khéo léo cài ở cạnh bên hộp gỗ, còn huỳnh thạch thì lại được nạm vào mặt đối diện kính lúp, hai cạnh còn lại được đục thành những rãnh nhỏ, để cuộn phim có thể di động được ở bên trong.

Sau khi toàn bộ đèn bị dập tắt, hiệu quả ảnh chiếu liền hiện ra trên vách thường, quả thực vô cùng thần kỳ.

Có lẽ là nhờ vào ánh sáng và đặc tính kỳ diệu của viên huỳnh thạch kia, hiệu quả hình chiếu xuất hiện trên vách thường thoạt nhìn không kém cạnh chút nào so với máy chiếu hiện đại, hơn nữa nó lại xuất hiện trong thế giới này, thật không khác gì một kỳ tích.

Hai người Vệ Đông và La Bộ phụ trách đứng ở hai bên máy chiếu, một người làm nhiệm vụ đẩy cuộn phim, người kia quấn phim lại, hai người phải canh cho tốc độ cùng sức mạnh duy trì tương đương nhau, cố gắng tránh việc làm trầy xước bề mặt phim.

Ngay khi trên vách tường xuất hiện từng màn từng màn hình ảnh sáng ngời, mọi người thật sự không kềm được đều phát ra tiếng hô thán kinh ngạc.

Trên vách tường, hình ảnh từ cảnh núi non cho đến cảnh đô thị, từ hoàng hôn cho đến cảnh đêm, khi hình ảnh dừng lại ở tấm ảnh chụp toàn cảnh tháp truyền hình thành phố lúc về đêm hết sức quen thuộc kia thì, tất cả mọi người giống như đều dừng thở.

Bọn họ biết rõ, tấm ảnh kế tiếp sẽ là cái gì.

Vệ Đông cùng La Bộ cực kỳ ăn ý tạm dừng một lát, La Bộ nhìn Vệ Đông đứng ở đối diện mình, lúc này mặt của đối phương bị ánh sáng máy chiếu bao phủ tạo ra một hiệu ứng kỳ dị, tựa như hắn đã bị biến thành một phần của ánh sáng…

Vệ Đông khẽ gật đầu, ý bảo: Chuẩn bị nhả cuộn phim đi…

La Bộ cũng hơi gật đầu, hơi thả lỏng cuộn phim trong tay, ngay lập tức cảm nhận được Vệ Đông hơi dùng sức kéo một chút, hình ảnh tháp truyền hình trên vách tường dần dần bị đẩy lùi vào bóng tối, thay thế vào đó là một bức ảnh có hơi mơ hồ, nhòe nhoẹt.

Bởi vì còn chưa trải qua tráng rửa thành ảnh chụp, cho nên hình ảnh vẫn dừng lại ở hiệu quả phim âm bản, cũng tức là đen là trắng mà trắng là đen.

Tấm phim âm bản này toàn bộ gần như đều là màu xám, bóng dáng nhòe đi của người phụ nữ kia có màu sắc sậm hơn bối cảnh một chút, có thể nhìn ra người này mặc trên người quần áo màu sáng, trên quần áo có vài mảng hoa văn lớn. Lúc này màu sắc đối lập nhất chính là tóc của người phụ nữ, màu sắc hiện ra trên phim âm bản hoàn toàn là màu trắng.

Từ đó có thể suy ra, đây là một người phụ nữ còn trẻ, với mái tóc đen nhánh, dài mà dày, mái tóc được buộc thành một cái bím tóc dày, buông thõng từ bên tai xuống tận phía dưới, đuôi tóc cơ hồ rũ đến tận đầu gối.

“Đây là…” Đỗ Linh Vũ kinh ngạc nhìn người phụ nữ được chiếu sáng trên vách tường, bên cạnh Lục Hằng cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tương tự.

“Sao vậy, hai người biết cô ta là ai sao?” Thiệu Lăng hỏi.

“Dựa theo kiểu tóc mà suy đoán, cô ta có lẽ chính là Hà Ngọc.” Đỗ Linh Vũ nói.

Lục Hằng cũng gật đầu tỏ vẻ khẳng định: “Trong tiểu thuyết của Thịnh Nam chính là miêu tả như vậy: nữ chính thích nhất là thắt mái tóc dài của mình thành một cái bím, sau đó buông thõng từ bả vai rũ đến đầu gối…”

Ánh mắt của Kha Tầm vẫn luôn tập trung trên quần áo của người phụ nữ kia, lúc này cậu bước đến gần hình ảnh một chút, cố gắng không chắn sáng, dùng mắt chăm chú quan sát: “Trước ngực cô ta hình như có cái gì, thứ ấy nhìn rất trắng, cho nên hẳn là không phải quần áo, cũng không phải hoa văn trên quần áo.”

Mọi người nghe vậy đều chú ý đến ngực áo của người trên ảnh, cuối cùng Tần Tứ lên tiếng: “Vị trí nơi đó là một chỗ hiểm yếu trên cơ thể người, nếu như tôi đoán không lầm thì thứ màu trắng trên phim âm bản, có lẽ là một cái cán dao màu đen.”

Hình chiếu trên vách tường khẽ lắc lư một chút, là do La Bộ run tay: “Nếu như thật là một con dao, vậy cái đống màu nhàn nhạt trên ngực cô ta không phải là hoa văn gì hết, mà là… một vết máu đỏ tươi dính trên áo!”

Nếu như thật là vết máu, vậy hình ảnh thật sự có hơi rợn người, bởi vì trên cơ thể của người phụ nữ kia không chỉ có một vết máu ở ngực, mà là có rất nhiều chỗ khác nhau, có lớn có nhỏ.

“Dựa vào trạng thái và hành động, thì cô ta giống như đang loạng choạng đi tới, có thể té ngã bất cứ lúc nào.” Kha Tầm đưa ra ý kiến của mình.

Chẳng trách động tác đi lại của cô ta chậm đến thế, hóa ra đó là một loại chậm chạp khi sinh mệnh đã gần đến cạn kiệt, gần đến hấp hối…

Bởi vì hình ảnh quá nhòe, không cách nào nhìn rõ được vẻ mặt của người phụ nữ kia, nhưng nếu kết hợp cả người vết máu loang lổ cùng dáng đi loạng choạng, có thể dễ dàng đoán được biểu tình của cô ta nhất định là cực kỳ đau đớn.

“Nhưng tôi vẫn không rõ, tại sao lại chụp được hình ảnh này?” Mạch Bồng nêu lên nghi vấn, “Lúc chúng ta đi vào thế giới này Hà Ngọc rõ ràng đã chết rồi, nói cách khác, ống kính đã chụp lại hình ảnh của quá khứ?”

“Dựa theo bối cảnh ảnh chụp thì thứ duy nhất trùng khớp là địa điểm. Chẳng lẽ… chúng ta có thể dùng máy ảnh chụp được những chuyện đã từng xảy ra ở nơi đó?”

“Việc này nghe hết sức không tưởng, cũng quá mức kỳ bí.”

Mục Dịch Nhiên đứng chếch ở một góc, nãy giờ vẫn nhìn chăm chăm quan sát hình ảnh, lúc này chợt mở miệng lên tiếng: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì, lúc Lục Hằng chụp tấm ảnh này là dùng tốc độ 1/16s.”

Lục Hằng còn đang thất thần, nghe được có người kêu tên của mình bỗng giật mình một cái, rồi mới nghiền ngẫm hiểu rõ lời của Mục Dịch Nhiên, gật đầu đáp: “Đúng vậy, khi ấy dùng tốc độ quá chậm đi, nếu như đổi lại dùng 1/60s chắc là đã thấy rõ được mặt mũi của cô ta rồi.”

Mục Dịch Nhiên gật đầu: “Mọi người có ai còn muốn nêu ý kiến gì về tấm ảnh này không?”

La Bộ chủ động lên tiếng hỏi: “Vị đại nhân gì đó không phải từng bảo, trên người Hà Ngọc bị đâm để lại hai con dao mà, sao trên ảnh này chỉ thấy có một con thôi? Con dao còn lại ở đâu?”

Kha Tầm lên tiếng trả lời vấn đề này: “Lúc nãy đi lấy kính lúp tôi có hỏi thăm một chút, con dao còn lại là đâm ở sau lưng, bởi vì góc độ nên chúng ta nhìn không tới được con dao kia.”

“Vậy tui hết nghi vấn rồi.” La Bộ khẽ giật giật cuộn phim trên tay, sẵn sàng chuẩn bị chiếu ra tấm phim tiếp theo.

“Vậy đổi sang tấm kế tiếp đi.” Mục Dịch Nhiên nói.

Hình ảnh tấm phim tiếp theo vô cùng quen thuộc với mọi người, chính là chụp lại cảnh căn phòng này, nhưng trong phòng không có một bóng người, chỉ có hai con mắt sáng ngời của con vật thần bí nào đó đứng ở cửa sổ.

Đây cũng là tấm ảnh đầu tiên gây nên khủng hoảng cho đám người bọn họ.

“Nếu như máy ảnh thật sự có thể chụp được hình ảnh quá khứ, như vậy hình ảnh quái dị của mấy tấm ảnh này xem như có lời giải thích hợp lý.” Tiếng nói của Mạch Bồng lúc này hoàn toàn không còn là giọng cảm, nhưng hắn cứ cảm giác cổ họng rất khó chịu, lâu lâu phải nuốt nước miếng một cái.

Cũng đúng, nếu như là vì lệch giờ khiến cho hình ảnh trở nên khác biệt, vậy mấy tấm ảnh chụp kia cũng không còn gì đáng sợ nữa.

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì, tốc độ mà Mạch Bồng đã dùng để chụp tấm ảnh này là 1/250s.” Mục Dịch Nhiên nói.

Mạch Bồng rất bội phục trí nhớ của Mục Dịch Nhiên: “Không sai, 1/250s là tốc độ tôi quen dùng.”

Chu Hạo Văn khoanh tay nhìn hồi lâu: “Dựa theo độ sáng hình ảnh thì tấm ảnh này được chụp trong đêm, lại thêm ánh mắt phát sáng của con vật kia, chỉ có đến đêm khuya ánh mắt mới phát sáng lên như vậy —— Nếu như máy ảnh chụp được toàn bộ đều là các hình ảnh đã từng xảy ra trước đó, vậy tôi thật sự không nhớ sau khi dập đèn, trong phòng chúng ta từng diễn ra tình cảnh tương tự như vậy, ít nhất là sau khi dập đèn cho đến trước lúc Mạch Bồng chụp ảnh, gần như toàn bộ người đều tập trung ở bên cạnh bàn, cùng với một nhóm nhỏ ngồi ở trên giường.”

Chu Hạo Văn nói rất có lý, dựa theo góc độ ảnh chụp mà xem thì, trên giường hoàn toàn không có một bóng người, cũng chẳng rõ đều đi đâu cả rồi.

Tần Tứ đứng bên cạnh suy nghĩ mãi cũng không rõ: “Hay là chúng ta bàn lại việc này sau đi, xem mấy tấm ảnh khác trước đã?”

Mọi người cũng chẳng ai nghĩ ra, đành gật đầu đồng ý, thế là màn sáng trên vách tường lại một lần nữa dần dần thay đổi, tấm ảnh kế tiếp cũng hiện ra.

Tấm ảnh chụp này đêm qua cũng từng gây ra khủng hoảng cho mọi người.

Dựa theo độ sáng của ảnh, có thể nhận ra được chụp trong điều kiện ánh sáng khá rõ ràng, hơn nữa rất dễ nhận ra ánh sáng là đến từ chụp đèn trên bàn, ngoài cửa sổ cũng có một chút độ sáng, cho nên rất dễ dàng kết luận, tấm ảnh này chính là chụp lại tình cảnh “trước lúc dập đèn”.

Mà khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi khủng hoảng, là bởi vì động tác giống như đang ăn cái gì đó của nhóm người trong ảnh, bởi vì màu sắc đảo ngược của phim âm bản khiến mọi người nhìn không ra đám người kia đang ăn cái gì. Mà không chỉ có người, dưới đất cũng có một con chó đang vục đầu ăn một đống gì đó thật lớn.

“Hôm qua Tâm Xuân quả thật ăn rất nhiều, ai cũng cho nó đồ ăn…” La Bộ hơi cau mày nhìn con chó màu đen trên hình ảnh, dựa theo hình dạng cùng tư thế có thể xác định đó chính là Tâm Xuân.

Có lẽ là do trong lòng cảm thấy an toàn, ai cũng bạo gan nhích gần về phía trước, ngắm nghĩa thật kỹ hình ảnh trên vách tường, nhất là Tào Hữu Ninh, lúc này giống như một kẻ đang cố gắng tìm kiếm chính mình trên ảnh chụp tốt nghiệp vậy: “Thấy rồi thấy rồi, ngồi trên giường là tôi đó! Đang cầm trong tay miếng bánh lớn! Lúc ấy tôi xé hơn nửa cái bánh thịt dê cổ lâu tử kia ngồi ăn! Không sai vào đâu được, chính là tôi đó!”

Sau khi lần lượt nhận ra chính mình, mọi người các thêm xác định tấm ảnh này chính là chụp lại tình cảnh bọn họ cùng nhau ăn trưa hôm qua.

Lục Hằng cũng nhìn thật lâu, ánh mắt dần dần chuyển về phía người con gái ngồi cạnh mình: “Khi đó Thịnh Nam vẫn còn.”

Bởi vì trên hình ảnh có Hề Thịnh Nam, trong lòng mọi người khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Có lẽ là do động tác của Hề Thịnh Nam khi đó cực kỳ khớp với tốc độ chụp ảnh, thế cho nên hình ảnh lưu lại cũng cực kỳ rõ ràng —— Nửa bên mặt nghiêng uốn lượn những đường cong rõ nét, tay cầm một miếng bánh thịt dê nho nhỏ, miếng bánh chẳng hiểu sao lại trắng đến kỳ lạ.

“Mà thứ chị Hề cầm sao lại trắng tới vậy? Tại sao không giống với màu sắc miến bánh chúng ta cầm?” Tào Hữu Ninh có chút vô tâm hỏi, “Thứ kia ở bên ngoài phải là một thứ có màu sắc rất đậm nhỉ?”

Không ai trả lời cậu ta.

Màu sắc phủ trên miếng bánh thịt dê, chính là tương ớt siêu cay có chứa chất độc chết người kia…

“Tấm ảnh này chụp với tốc độ 1/30s đúng không?” Mục Dịch Nhiên hỏi.

Mạch Bồng gật đầu “Đúng thế.”

“Tấm kế tiếp là 1/60 giây đúng không?” Mục Dịch Nhiên hỏi tiếp.

“Đúng.” Mạch Bồng đáp, tựa như loáng thoáng hiểu ra được cái gì.

Mục Dịch Nhiên: “Xem tấm cuối cùng đi.”

Tuy rằng mọi người đều đã biết ảnh chụp đều là chụp lại những việc đã từng xảy ra, chỉ là bởi vì lệch giờ nên mới gây ra hiệu quả quỷ dị như vậy, nhưng tới khi tấm ảnh cuối cùng hiện ra, vẫn là khiến cho không ít người có chút sợ hãi lùi về sau mấy bước.

Khi toàn bộ nửa tấm ảnh cuối chiếu lên vách tường, có mấy người nhát gan không cách nào kềm được hít mạnh một hơi, bởi vì bóng người trên màn ảnh bị phóng đại lên lớn hết mức, kẻ nọ cách màn ảnh thật sự quá gần, đã thành ra giống như muốn dí sát mặt vào màn hình.

Hình ảnh bỗng nhiên lắc lư một chút, giọng của Vệ Đông suýt nữa là nứt toạc: “Cái đậu! Kha Nhi!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.