Họa Phố

Chương 239: Chương 239: Nghịch lữ (24): Dòng thời gian




Vệ Đông đưa tay dụi mắt, dụi thật lâu mà mắt vẫn còn nhòe nhoẹt mơ hồ: “Tranh cái mẹ nó ấy! Cút hết đi!”

Bỗng cảm nhận được cuộn phim trên tay bị sức ai đó lôi kéo, là La Bộ nhắc nhở hắn buông phim ra.

Vệ Đông phản ứng có chút trì độn, bên tai vang lên giọng của Kha Tầm hô: “Tấm tiếp theo.”

Phải rồi, bất luận là quá khứ hay là tương lai, không ai có thể cam đoan hình ảnh mà máy ảnh chụp đến là chuyện tất nhiên. Lịch sử hình thành vốn đầy tính ngẫu nhiên, chẳng ai có thể khẳng định chuyện gì sẽ xảy ra ở tương lai, lúc này chưa gì hết đã khóc lóc, than trách, thật là vô dụng.

Vệ Đông thả lỏng cuộn phim trên tay. Màn sáng trên vách tường lại lần nữa hiện lên hình ảnh của tấm phim kế tiếp.

Mười ba cặp mắt (tính cả Tâm Xuân) đều tập trung lên màn sáng, hơn phân nửa có chút ướt át.

Cả tấm phim âm bản màu sắc sáng ngời, hiển nhiên hình ảnh chụp được là lúc ban đêm.

Trên giường trông như có rất nhiều người đang nằm ngủ, đây là một tấm ảnh thoạt nhìn có vẻ an tĩnh.

Mục Dịch Nhiên bước tới gần, tập trung tầm mắt nhìn về một điểm đen nhỏ xíu ở góc ảnh: “Tấm tiếp theo.”

Tấm kế tiếp vẫn đang buổi ban đêm, mọi người đều nằm trên giường ngủ, thoạt nhìn giống như không khác gì so với tấm trước.

Mục Dịch Nhiên vẫn tập trung tinh thần nhìn vào góc trái phía trên của tấm ảnh, nơi đó cũng có một cái chấm đen rõ rệt: “Lùi về tấm trước.”

Hình ảnh lại trở về tấm phim trước đó, mọi người ai nấy đều vô ý thức bắt đầu tìm kiếm những điểm khác biệt trên hai tấm ảnh gần như tương đồng này.

“Chỗ này thiếu một người!” Đỗ Linh Vũ bước tới phía trước vài bước, bỗng thấy có chút sợ, rồi lại cảm giác Kha Tầm đang đứng ở cạnh mình, mới ngước đôi mắt có chút sưng đỏ, bước ra trước, chỉ vào một chỗ ở góc phải bên dưới, “Chỗ này ở tấm thứ hai, thiếu mất một người.”

Trên giường đen kịt, những người nằm ở trên giường cũng đen sì, thật sự không thể phân biệt được ai với ai, thậm chí ngay cả số lượng cũng khó mà đếm rõ —— Tuy rằng trên phim âm bản, hình ảnh biểu hiện cho màu đen được thể hiện đảo ngược là màu trắng, nhưng một đám trắng kề liền bên nhau như vậy làm người ta rất khó nhận ra.

Hai hình ảnh trên màn sáng luân phiên nhau xuất hiện, mọi người dựa theo lời chỉ dẫn của Đỗ Linh Vũ, dần phát hiện ra điểm khác nhau ở góc phải —— Tấm đầu tiên mọi người nằm ngủ trên giường rất đầy đủ, nhưng sang tấm thứ hai, ở một góc gần sát bên cạnh phải của hình ảnh giống như trống mất một người.

“Người kia là ai?” Tào Hữu Ninh nói, “Hay là đếm số người từ đầu bên kia xem?”

Rất khó nhận ra rốt cuộc là có bao nhiêu người, tất cả mọi người đều mặc áo bào vải rộng thùng thình ngủ sát nhau, khó mà đếm được cả thảy bao nhiêu.

Nhưng Vệ Đông lại âm thầm thở phào trong lòng một hơi, bởi vì con người ta hay dựa theo thói quen, thường là đêm đầu tiên ngủ ở đâu thì sang đêm thứ hai cũng sẽ chọn chỗ cũ để mà ngủ. Dựa theo thứ tự tối qua, Mục Dịch Nhiên ngủ ở gần sát cạnh giường nhất, Kha Tầm nằm cạnh Mục Dịch Nhiên, mình thì nằm cạnh Kha Tầm —— Tuy là không thể xác định cụ thể số người được chụp trong ảnh, nhưng dám khẳng định một điều là ít nhất có bảy tám người gì đó bị chụp đến.

Cũng tức là, Mục Dịch Nhiên không sao, Kha Tầm không sao, Vệ Đông không sao, La Bộ không sao, Chu Hạo Văn không sao, Tần Tứ không sao…

Kha Tầm vẫn bình an.

Vệ Đông thừa nhận, bản thân mình là kẻ ích kỷ, nhưng lúc này hắn thật sự chỉ để ý đến an nguy của đám đồng bạn mình.

Phương Phỉ là con gái, nằm ở đầu giường bên kia, hẳn là không thể nào bị chụp tới.

“Sao tôi cảm giác người kia hình như là anh ấy?” Tào Hữu Ninh nhìn Lục Hằng.

“Tại sao?” Kể từ khi Hề Thịnh Nam ra đi, Lục Hằng giống như cũng thôi không còn yếu đuối nữa, tuy rằng đại đa số thời điểm hắn đều trong trạng thái thất thần.

“Tại tối qua tôi với anh nằm ngủ cạnh nhau mà.” Tào Hữu Ninh chỉ vào góc phải bên dưới, “Nhìn này, cái bóng trắng kích cỡ hơi lớn này phải là tôi, giữa tôi cùng người phía trước có một đoạn khoảng cách, người trước là Mạch Bồng.”

“Tại sao lại có khoảng cách?” Mạch Bồng hỏi —— Ở Đăng Lữ rất lạnh, mọi người nằm lên giường sẽ vô thức dựa lại gần nhau, như vậy có thể giúp cho bản thân ấm áp hơn một tí.

“Tôi… tại tôi sợ lây cảm cúm từ anh đó mà.”

“Ra vậy.”

“Cho nên người nọ chính là tôi, bên còn lại của tôi là Lục Hằng, nhưng qua tấm thứ hai Lục Hằng biến mất!” Tào Hữu Ninh nói.

Vô số ánh mắt chuyển dời sang Lục Hằng, không ai biết giữa lúc đêm khuya hắn đã đi đâu.

Bản thân Lục Hằng cũng không biết, ánh mắt hắn mờ mịt mà bất lực.

Chu Hạo Văn lại hỏi: “Tối qua có ai nửa đêm dậy đi tiểu không?”

Không có ai đáp lời, mỗi Tào Hữu Ninh ngẫm nghĩ một xíu, nói: “Tối qua mệt muốn chết, nằm lên giường cái ngủ một giấc thật dài.”

Đỗ Linh Vũ: “Thật ra tối qua tôi cũng tính dậy đi, nhưng rồi không dám, sau đó mơ mơ màng màng ngủ tiếp.”

“Mấy tấm ảnh này chụp lại là thời điểm nào?”

“Tấm đầu tiên tốc độ 1/1000s, có lẽ là chụp được hình ảnh khoảng 3 4 tiếng về sau, tấm thứ hai là 1/2000s, chụp đến hình ảnh khoảng 4 hoặc là 8 tiếng về sau,” Mạch Bồng nói, “Kỳ thật tới bây giờ chúng ta vẫn chưa hoàn toàn biết rõ quy luật thời gian này.”

Hai hàng lông mày của Mục Dịch Nhiên dần giãn ra: “Xem tấm tiếp theo đi, tấm 1/4000s ấy.”

Hình ảnh trên màn sáng lại chuyển sang tấm phim tiếp theo, hiện ra vẫn là một mảnh trắng bếch lẫn theo một chút xám nhạt, thoạt nhìn giống như vẫn là cảnh ban đêm, trên giường lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ có duy nhất một người đang ngồi bên trên!

La Bộ sợ tới suýt chút là hét toáng lên: “Chuyện gì xảy ra vậy!? Mọi người đâu rồi? Mọi người đi đâu hết rồi? Rõ ràng vẫn là ban đêm mà! Người ngồi trên giường kia là ai?”

Chu Hạo Văn: “Bên cạnh còn nằm một người.”

“Gì, gì cơ? Nằm bên cạnh…” La Bộ nhìn kỹ một góc gần sát rìa ảnh chụp, chỗ đó thật sự có một bóng người đang nằm, bởi vì chỉ chụp được có một nửa nên nếu nhìn không kỹ sẽ rất khó phát hiện, “Trời ơi sao mà thấy ghê quá vậy nè, không lẽ… không lẽ mọi người đều dồn sát ra đầu kia ngủ hết rồi…”

Nhất thời, ai nấy cũng đều thấy hoảng sợ trong lòng, lại dùng mắt toan tính muốn thông qua bóng người đang ngồi để nhận ra kẻ đó là ai, nhưng ảnh chụp rất mơ hồ, chỉ có thể nhận ra đó là một người nam, dáng người cũng không cao to lắm.

Kha Tầm bước đến bên cạnh Mục Dịch Nhiên, hỏi: “Anh vẫn đang nhìn đoạn hương kia à?”

Mục Dịch Nhiên nghiêng đầu nhìn Kha Tầm, im lặng không đáp.

Nhưng Kha Tầm lại từ ánh mắt của đối phương cảm nhận được tràn đầy một loại cảm xúc phức tạp, có may mắn vì mất đi rồi lại tìm về, đau thương vì buồn lo vô cớ, kia hoàn toàn không phải là biểu tình nên xuất hiện trên người Mục Dịch Nhiên.

“Mau mau nghĩ cách ra ngoài, mấy thứ khác đều là chuyện muỗi cả ~” Kha Tầm siết chặt nắm tay gõ nhẹ lên nắm tay cũng đang siết chặt của Mục Dịch Nhiên, “Đại lão, xin hãy bóp nát em bằng trí tuệ của anh đi.”

Mục Dịch Nhiên chớp mắt, hắn quay sang nhìn mọi người, nét mặt nghiêm túc, nói: “Có một điều hiện tại tôi có thể khẳng định, tốc độ màn trập của máy ảnh tăng dần sẽ khiến cho thời gian tăng lên theo gấp bội, mới nãy cả ba tấm ảnh chụp đều biểu hiện tình cảnh lúc ban đêm, nhưng thời gian thì lại khác nhau hoàn toàn, thậm chí là khác cả dòng thời gian.”

“Dòng thời gian?” Rất nhiều người cùng hỏi.

“Tuy chưa có chứng cớ có thể xác định rõ ràng, nhưng tôi cho là thế giới này không chỉ có một dòng thời gian.” Mục Dịch Nhiên nói.

“Ý anh là không gian song song?” Thiệu Lăng hỏi.

“Không phải, không gian song song là một thời không khác biệt không có điểm giao thác với không gian thực tại, nhưng căn cứ theo quan sát cùng so sánh đối chiếu cả ba tấm ảnh chụp này, tôi cho là có một dòng thời gian khác tồn tại cũng liên tiếp với dòng thời gian hiện tại của chúng ta, nhưng tôi tạm thời còn chưa tìm được điểm liên tiếp ấy.”

Mục Dịch Nhiên mắt nhìn một đám người vẻ mặt vẫn còn lơ ngơ, nói tiếp: “Mọi người có thể để ý xem kỹ điểm màu đen nằm ở góc trái trên cùng các tấm phim, đó là hương dây mà tôi đốt đặt ở góc phòng, đốm đỏ đốt cháy của hương dây rất nổi bật trong bóng đêm.”

Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía đốm cháy hương dây trên ảnh.

“Mới nãy Mạch Bồng có nói, tốc độ chụp ba tấm ảnh này lần lượt là 1/1000s, 1/2000s và 1/4000s, dựa vào vị trí đốm cháy của hương dây có thể suy đoán, 1/1000s chụp được tình cảnh diễn ra vào 4 tiếng về sau, có thể thấy được, thời gian tăng dần theo mức gấp bội dựa vào nấc tăng trưởng của tốc độ, mà dựa theo quy luật đó, 1/2000s chụp lại tương ứng sẽ là cảnh của 8 tiếng về sau, nếu xét theo đốm cháy sáng kia mà xem, thì quả thực chính là như vậy.”

La Bộ khẽ nhíu mày “Nếu dựa theo cách tính này thì 1/4000s sẽ chụp được cảnh của 16 tiếng về sau?”

“Theo lý thuyết hẳn là như vậy,” Mục Dịch Nhiên hai mắt nhìn về phía tấm ảnh 1/4000s, “Nhưng kỳ lạ một điều là, đốm cháy của hương dây nằm ở trong tấm ảnh này, lại hoàn toàn không có gì thay đổi.”

Không khí bỗng trở nên im lặng.

“Từ từ tui chưa kịp hiểu,” Vệ Đông cẩn thận nghiền ngẫm lời của Mục Dịch Nhiên, “Chẳng lẽ… thời gian bị ngừng lại?”

“Thời gian ở thế giới của chúng ta đều ngừng lại, sở hữu những người ở Đăng Lữ đều bị buộc phải chìm vào giấc ngủ không thể kháng cự,” Mục Dịch Nhiên nói ra phỏng đoán của mình, “Thậm chí rất có thể, hô hấp của mọi người cũng đều ngưng lại trong lúc ngủ, mà khoảng thời gian bị ngừng này, nếu như tôi đoán không sai thì, chính là 12 tiếng.”

“Tại sao? Tại sao lại như vậy?” La Bộ hoàn toàn ngây ngốc, “Làm ơn nói rõ ràng cụ thể với, tui hoàn toàn không hiểu gì hết.”

Mục Dịch Nhiên đứng cạnh màn sáng, ánh mắt nhìn mọi người: “Tạm thời, mời mọi người hãy quên hết toàn bộ những giả thiết thời gian của chúng ta ngày hôm qua, bởi vì thời gian lúc chúng ta vào tranh và thời gian trong tranh hoàn toàn không có liên hệ với nhau. Để tiện cho mọi người được hiểu rõ, hiện tại tôi giả thiết thời gian đốt đèn là 0 giờ.”

“0 giờ, là một điểm bắt đầu, đồng thời cũng chính là thời gian chúng ta mới đi vào Đăng Lữ.”

Quả thật là như vậy, bọn họ tiến vào bức tranh này được một lúc, thì người đốt đèn xuất hiện, cũng đốt sáng toàn bộ Đăng Lữ.

Mục Dịch Nhiên nói tiếp: “0 giờ đốt đèn, khoảng thời gian có ánh sáng này sẽ kéo dài liên tục 4 tiếng, sau đó sẽ tiến vào thời gian dập đèn, hay cũng tức là 4:00 sẽ diễn ra dập đèn, sau khi dập đèn mọi người vẫn sẽ có thể trong bóng đêm bảo trì tỉnh táo, giống như chúng ta hiện tại vậy, nhưng sau vài tiếng, sẽ bắt đầu mất đi tự chủ rơi vào trạng thái ngủ say mang tính chất bắt buộc, thời điểm ấy hẳn chính là 12:00.”

“Chúng ta lấy ví dụ là ba tấm ảnh chụp tương lai lúc nãy, thời gian lúc Mạch bồng chụp ảnh là 1 tiếng rưỡi trước khi dập đèn, cũng chính là 1 tiếng rưỡi trước lúc 4:00, tức là vào khoảng 2:30. Tấm ảnh đầu tiên chụp được hình ảnh của tương lai 4 tiếng sau đó, cũng chính là vào lúc 6:30, khi đó mọi người đều đã nằm trên giường, đã ngủ hay chưa thì không biết. Tấm thứ hai chụp được là hình ảnh của tương lai 8 tiếng sau đó, cũng chính là 10:30, khi ấy có người rời đi, không rõ mục đích là gì, nhưng bởi vì hương dây vẫn còn đang đốt cháy, cho nên thời gian vẫn như cũ tiếp diễn tại dòng thời gian của chúng ta.”

“Tấm ảnh thứ ba chụp được chính là hình ảnh của tương lai 16 tiếng sau đó, cũng chính là 18:30. Thời điểm ấy đốm cháy của hương dây đã bị ngưng lại, ngưng ở vị trí ước chừng 12:00. Hay nói cách khác, từ 12:00 đến 18:30, thời gian của thế giới này đã bị ngưng lại, dù cho nó có trôi đi thì chúng ta cũng không thể dùng bất cứ dụng cụ nào để đo lường được đến—— Ngoại trừ máy ảnh. Vì thế, tôi tạm thời định ra sau 12:00 là chuyển dời sang một dòng thời gian khác.”

“Ở dòng thời gian khác ấy có lẽ cũng tồn tại “chúng ta”, có thể là sau khi chúng ta “chìm vào giấc ngủ” sẽ biến thành “bọn họ”, hoặc cũng có thể, “bọn họ” đang sống trong giấc mơ sau khi chúng ta ngủ say.”

“Bọn họ có phải cũng giống như chúng ta, có tính cách, có cảm xúc, hoặc có lẽ cũng cùng mục đích như chúng ta, muốn tìm được chữ ký rời khỏi nơi đây.”

“Nhưng mà, tình huống hiện tại của “bọn họ” hiển nhiên không được lạc quan cho lắm, trong đêm tối chỉ còn duy nhất một người ở lại trong phòng, tình huống thế này rất khó có thể xảy ra, khả năng một người bị để lại giữ phòng là không lớn, ngược lại càng giống như… chỉ còn sót lại duy nhất một người này.”

Những lời này khiến cho toàn bộ mọi người đều như khựng lại hô hấp, thật lâu sau mới nghe Phương Phỉ nói: “Bên cạnh, còn một đồng bạn đang nằm ngủ.”

“Người nọ đã chết rồi, hoặc cũng có thể nói là, người nọ khi đó vẫn còn chưa chết,” Mục Dịch Nhiên thở dài một tiếng, “Trên đầu người nọ cài trâm có một vệt màu đen, ở ngoài hiện thực có lẽ là đốm phản chiếu của vân ngọc, nếu như tôi đoán không sai thì.. người nọ chính là Hề Thịnh Nam.”

“Một Hề Thịnh Nam, vẫn còn sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.