Họa Phố

Chương 104: Chương 104: Nhân học (03) : Phòng nghiên cứu




Bọn họ bắt đầu kiểm tra từ phía tây về phía đông.

Đẩy ra cánh cửa phòng thứ nhất, lại một đống bụi mù xộc vào mũi, may là Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn, trước khi mở liền đưa tay bịt mũi mồm, sau đó dùng tay quạt quạt bụi mù trước mặt, đưa mắt quan sát trong phòng.

Đây là một căn phòng được xây theo kiểu ngày xưa, nửa phần trên vách tường quét vôi trắng, nửa phần dưới quét sơn xanh lá, mặt tường bởi vì quá “già nua” mà bong tróc thành từng mảng từng mảng, lộ ra gạch cùng xi-măng bên trong.

Trong phòng có một cái bàn gỗ cũ nát, vẹo bên này xiêu bên kia, bên trên dính đầy mạng nhện, cửa sổ cũng là khung gỗ với cửa đẩy ra ngoài theo kiểu ngày xưa, trên kính pha lê dính đầy bụi, rất khó nhìn xuyên qua mặt kính thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.

Ba cô gái thấy như vậy đều không chịu đi vào phòng, đứng lại ở ngoài cửa, Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên bước vào, tìm tòi thật cẩn thận khắp bên trong.

Kéo ra ngăn kéo bàn gỗ, bên trong có chứa vài món đồ dùng văn phòng linh tinh, Kha Tầm lục lạo một trận, không phát hiện được cái gì hữu dụng.

Cứ thế từng phòng từng phòng tìm kiếm, mỗi tầng đều có hai mươi căn phòng, kết cấu bên trong cơ bản đều giống hệt nhau, thoạt nhìn cảm giác như văn phòng làm việc, ở cuối hai đầu hành lang đối diện cầu thang có phòng WC, nam ở phía đông nữ ở phía tây.

Trong WC cũng không có manh mối gì đáng chú ý.

Trở lại đại sảnh lầu một, thấy người của hai tổ kia cũng lục tục trở về, Từ Trinh liền hỏi mọi người có thu hoạch được gì không.

“Lầu một có phòng họp, kho hàng, phòng sách, phòng hồ sơ, văn phòng cùng một căn-tin nhỏ,” Tần Tứ nói “Phòng họp, văn phòng cùng căn-tin không có manh mối gì, kho hàng, phòng sách cùng phòng hồ sơ vật phẩm hơi nhiều, chúng tôi tìm không xuể, cần người giúp đỡ.”

Từ Trinh nói “Lầu hai giống như là ký túc xá công nhân, toàn bộ phòng đều có một cái giường đơn cùng bồn rửa mặt, không có phát hiện được thứ gì khả nghi hoặc là chữ ký. Còn lầu ba?”

“Lầu ba toàn bộ đều là khu vực làm việc, không phát hiện được gì hữu dụng.” Kha Tầm nói.

“Như vậy chúng ta có thể cùng nhau đi kho hàng, phòng sách cùng phòng hồ sơ lầu một tìm một chút.” Từ Trinh nói.

Kho hàng cũng không lớn lắm, bên trong chứa rất nhiều thứ, có các đồ dùng làm việc dự phòng, có các loại công cụ, có vật dụng sinh hoạt, thậm chí có cả thức ăn.”

“Phải rồi—— chúng ta ở nơi này ăn cái gì bây giờ?” Trương Hàm Duệ đột nhiên hỏi “Thức ăn trong mấy tủ cấp đông kia lâu lắm rồi, nhất định là không thể ăn.”

“Đúng đó, chúng ta phải ở đây suốt bảy ngày, nơi này là tòa nhà bỏ hoang, phải đi đâu kiếm đồ ăn chứ?” Hai cô bạn thân cũng vội vàng hỏi.

Mọi người giống như mới ý thức ra được vấn đề này, đều là hai mặt nhìn nhau.

“Tủ cấp đông cũng không có ngắt điện” Thanh âm bình tĩnh vững vàng của Mục Dịch Nhiên vang lên “Thức ăn bên trong có thể ăn.”

“Nhưng kia rõ ràng là thiết bị của rất nhiều năm về trước rồi,” Từ Trinh không đồng ý “Cho dù tủ cấp đông chưa từng bị ngắt điện, thức ăn bên trong cũng đã sớm quá hạn sử dụng.”

Mục Dịch Nhiên ánh mắt nhạt nhẽo nhìn đối phương một cái “Lúc nãy tôi vừa xem qua, bên trong có gạo trắng cùng đậu hỗn hợp được đóng gói chân không, vỏ ngoài vẫn còn kín. Trong hoàn cảnh nhiệt độ âm 4.4 °C, gạo trắng có thể bảo tồn đến ba mươi năm, các loại đậu cũng thế. Hơn nữa mấy lọ mật ong thiên nhiên tinh khiết trên kệ bên kia cũng có thể dùng để ăn, chỉ cần đóng kín nắp, mật ong tinh khiết không nước chính là loại thực phẩm duy nhất có thể bảo tồn vĩnh cửu.”

Từ Trinh không nói gì nữa.

“Tiểu ca ca lợi hại ghê, biết được nhiều quá trời!” Ba cô gái liên tục khen ngợi.

“Đừng nói nhảm nữa, mau đi tìm đi!” Từ Trinh sắc mặt không tốt lắm.

Đồ vật trong kho hàng vừa loạn vừa lộn xộn, mọi người tìm kiếm sơ một vòng, sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Thái Hiểu Yến đi đến kéo dây đèn ở cạnh cửa, nhưng không thấy đèn sáng lên, giống như ngoại trừ ba cái tủ cấp đông kia, toàn bộ điện lực đều bị vô hiệu.

“Rất rõ ràng, tủ đông có thể sử dụng là vì để cung cấp thức ăn cho chúng ta, đây là do ‘tranh’ cố ý đặt ra.” Chu Hạo Văn vẻ mặt thản nhiên nói “Mà những thứ khác không thể sử dụng tất nhiên cũng được đặt ra sẵn để thỏa mãn những việc sắp xảy ra ban đêm.”

“Ban đêm sẽ xảy ra chuyện gì?” Ba cô gái sợ hãi hỏi.

Chu Hạo Văn vẻ mặt vẫn là như vậy, lạnh lùng thản nhiên không biết dịu dàng với phái đẹp là cái gì “Sẽ xảy ra sự kiện tử vong khớp với bối cảnh cùng thiết lập của viện nghiên cứu.”

Mấy cô gái sợ tới rụt lại cùng nhau.

Gã xóm chợ Kỳ Cường nhịn hết nổi cầm một cái phích nước nóng chọi thẳng xuống đất, phích nước vỡ tung bay tứ tóe, hắn giận dữ nói “Ông đéo chơi nữa! Ông phải rời khỏi các chỗ quỷ quái này! Cút mẹ tụi bây hết đi!”

Nói xong hắn chạy bắn ra khỏi kho hàng, nghe tiếng bước chân thình thịch như chạy về phía cổng ngoài viện nghiên cứu.

Tiếp theo liền nghe thấy tiếng tông cửa rầm rầm vang lên thật lớn, một lát sau lại thấy hắn cả người nổi giận đùng đùng chạy trở vào, trên mặt chưa giấu kịp vẻ hốt hoảng kinh nghi “Sao lại như vậy!? Tại sao cửa mở không ra!?”

“Đây là quy định của tranh,” Tần Tứ thanh âm hòa hoãn nói cho hắn biết “Trước khi tìm ra được chữ ký, chúng ta chỉ có thể ở trong này.”

“Con mẹ nó quy định chó má gì vậy!” Kỳ Cường tức giận đến vung tay tóm lấy mấy cái chậu rửa mặt chọi về phía mấy đồ vặt trên kệ kho hàng.

Nhóm mấy cô gái sợ tới mức ôm nhau hét rầm lên, tiếng hét chói tai khiến Kỳ Cương càng thấy khó chịu, hắn túm lấy Thái Hiểu Yến cách gần hắn nhất, giơ tay liền tính tát vào mặt cô.

Bàn tay hắn còn chưa kịp hạ xuống đã bị người khác nắm lấy giữ chặt ở tại chỗ, Kỳ Cường ánh mắt hung hăng quay đầu lại trừng trừng, thấy là cái tên nhóc cao cao mặt mũi có vẻ điêu điêu kia đang ngăn cản mình, trong lòng càng thêm táo bạo, hắn xô Thái Hiểu Yến mặt mũi trắng bệch ra, một tay vung nắm đấm thẳng vào mặt Kha Tầm, vừa đánh vừa quát “Con mẹ mày, muốn chết đúng không!”

Nắm đấm vừa vươn đến trước mặt đã bị Kha Tầm dùng tay ngăn lại, đầu gối co lên nện một phát thật mạnh vào bụng Kỳ Cường, làm hắn thét lên một tiếng đau đớn khom lưng rụt cả người, há mồm nôn khan mấy tiếng.

Kha Tầm buông hai tay hắn ra, vỗ vai hắn vài cái, vẻ mặt lạnh lùng “Im lặng một tí nào, mày làm mấy cô bé sợ kìa.”

Kỳ Cường nhất thời không thốt nên thành tiếng, chỉ lo ôm bụng ngồi xổm dưới đất.

Tần Tứ cũng không muốn nhúng tay vào trò hề bên kia, quay sang thảo luận với Mục Dịch Nhiên “Manh mối trước mắt chúng ta đạt được thật sự quá ít ỏi, dựa theo quy luật thường lệ, đến đêm lẽ ra nên có chia tổ, nhưng đến tận bây giờ chúng ta cũng không nhận được gợi ý nào tương tự như thế, tôi nghĩ có lẽ chúng ta đã bỏ qua cái gì đó.”

Dựa theo quy tắc mỗi đêm phải có người tử vong thì dưới tình huống thông thường, không có khả năng xảy ra tình huống toàn bộ mọi người đều tụ tập chung trong một không gian khép kín.

Mục Dịch Nhiên trầm mặc suy tư “Nếu bối cảnh của tranh là viện nghiên cứu, như vậy trọng điểm có lẽ có liên quan đến các hạng mục nghiên cứu của viện nghiên cứu này, lúc nãy chúng ta đã tìm kiếm khắp cả ba tầng, cũng có thể thấy được viện nghiên cứu này tồn tại một cái BUG khá rõ ràng.”

“BUG gì cơ?” Vệ Đông hỏi.

“Nếu nơi đây là viện nghiên cứu,” Mục Dịch Nhiên ngước mắt nhìn mọi người “Vậy phòng nghiên cứu ở đâu?”

Mọi người đều cả kinh, đúng vậy, trong ba tầng lầu có văn phòng có ký túc xá, có phòng họp có kho hàng thậm chí có cả căn-tin, duy nhất chỉ không thấy phòng nghiên cứu! Đây chẳng phải rất kỳ quái sao?

“Chẳng lẽ do chúng ta bỏ sót nơi nào sao?” Từ Trinh nhíu mày nghĩ lại “Không thể nào, tòa nhà này rõ ràng là nhà vuông, không có khả năng có góc khuất được.”

“Có khi nào là có mật thất gì đó không?” Vệ Đông hỏi.

Mục Dịch Nhiên lắc đầu “Không có. Tôi với Kha Tầm có để ý xem, khoảng cách giữa tường với tường, độ dày vách tường của mỗi gian phòng, tổng hợp lại với nhau bằng với chiều dài ngoài hành lang, không hề tồn tại mật thất giữa tường kép.”

“Còn tầng ngầm thì sao?” Kha Tầm chỉ tay xuống đất.

Mọi người liếc nhìn nhau, lập tức xoay người ra ngoài.

Đi đến cuối hành lang nơi cầu thang, thấy giữa thang lầu cùng vách tường chất đầy mấy thứ linh tinh cùng thùng giấy, “Chỗ này chúng tôi chưa kịp điều tra.” Tần Tứ nói.

Nhóm người cũ cũng không nói nhiều lời, vô cùng ăn ý bắt đầu ra tay, di chuyển mấy món tạp vật chất thành núi qua một bên, chỉ thấy nơi góc ngoặt cầu thang âm u dần dần hiện ra một cái cửa sắt nho nhỏ màu đỏ sậm.

“Mịa nó, khóa mật mã.” Kha Tầm nhìn bên cạnh chốt cửa có một cái khóa có núm xoay cùng loại với tủ bảo hiểm, thử bước tới phía trước nắm chốt kéo thử, quả nhiên kéo không ra.

“Xem bên cạnh có viết mật mã không?” Chu Hạo Văn nói.

Kha Tầm dán mặt lên nhìn nhìn xem, vác về nguyên cái mặt đầy tơ nhện “Thấy không rõ, mờ căm.”

Nói xong liền moi di động trong túi ra bật chức năng đèn pin.

Lại thấy ánh đèn pin di động lẽ ra nên màu trắng sáng ngời giờ phút này lại biến thành mù mù mờ mờ, có chút giống với ánh sáng chiếu ra của mấy loại đèn pin cũ hồi xưa, rọi lên trên cửa cũng tối thui chả thấy gì.

Chu Hạo Văn bên cạnh thấy thế cũng lấy di động của mình ấn chiếu sáng, thấy ánh sáng chiếu ra cũng mờ căm căm, liền cầm di động rọi vào cùng chỗ với di động Kha Tầm, lúc này mới miễn cưỡng nhìn rõ được một chút.

Mấy người hợp lại đèn pin di động cẩn thận tìm kiếm, tiếc là không tìm ra được gì, kim chỉ trên khóa mật mã lẳng lặng nằm ở số 0/

“Đi văn phòng tìm thử trong mấy ngăn bàn xem,” Từ Trinh nói “Thông thường mật mã sẽ được ghi chép trong sổ tay hoặc là viết lên một mảnh giấy đặt dưới mặt kính, thậm chí có thể là trên lịch bàn.”

Tần Tứ quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn mấy vị người mới mà hiện cơ hồ chẳng giúp ích được gì, nặng nề nói “Sợ là không kịp nữa rồi.”

“Cút ra hết!” Kỳ Cường một tay ôm bụng không biết từ khi nào cũng đến, hắn hung dữ đẩy Đặng Quang chắn ở trước mặt ra, lại xô Vệ Đông đứng ở cạnh cửa, chen lấn đến phía trước, sau đó đột ngột ngồi xổm xuống dán lỗ tai lên mặt cửa, một bàn tay chuyển động núm xoay.

“Okela, dân chiên nghiệp nạ.” Vệ Đông nhỏ giọng thì thầm với Kha Tầm.

“Nhìn là biết.” Kha Tầm không có một chút kinh ngạc nào nói “Hắn nhìn người ta ánh mắt cứ lén la lén lút, hơn nữa theo thói quen thích ngó túi người khác, hẳn là chuyên thó đồ người ta.”

Vệ Đông vô thức thọt tay vào túi quần, thấy di động vẫn còn liền an tâm, sau đó lôi ra ấn màn hình nhìn thời gian, đã tám giờ hai mươi phút tối rồi.

Thấy Vệ Đông lấy di động ra, Trương Hàm Duệ bên cạnh cũng moi ra điện thoại của mình, nhìn thử cột sóng thì thấy biểu hiện không có tín hiệu, thở dài một hơi, tùy tay ấn thử mở ra mấy cái app trên di động, vừa nhỏ giọng phun mật vàng cùng hai cô bạn thân “Chả biết chỗ quỷ quái gì nữa, ngay cả tín hiệu sóng di động từ trạm cơ sở cũng không bắt được? Điện thoại gọi không được, Wechat cũng mở không ra, ngoại trừ nhìn thời gian cùng chiếu sáng ra toàn bộ chức năng đều vứt đi… Thôi, cũng may, cam selfie còn có thể mở ra được—— A——”

Tiếng thét chói tai đột ngột vang lên khiến toàn bộ đám người đều giật mình hoảng sợ, Kỳ Cường một tay đang dò khóa mật mã run lên, hắn nhảy bắn người đạp một cước vào Trương Hàm Duệ “La hét cái quỷ gì!”

Những người khác bởi vì đứng cách xa nên không ai kịp ngăn cản, Trương Hàm Duệ bị hắn đá hẳn một cái vào lưng, ngay tại chỗ bay ra ngoài té mạnh xuống một cái, cả người bệt dưới đất.

Nhưng mà một cước này giống như còn không nghiêm trọng bằng nguyên nhân khiến Trương Hàm Duệ hét rầm lên, cô ngồi bệt dưới đất sợ hãi ném di động ra xa, hai tay ôm đầu tiếp tục liều mạng la hét, tiếng hét như tràn ngập vô tận sợ hãi cùng kinh sợ.

Hai cô bạn thân Lý Nhã Tình cùng Triệu Hữu Di bị tiếng hét của bạn mình gây cho sợ hãi khủng hoảng, ôm lấy nhau không dám đến gần.

Kha Tầm bước tới chỗ di động của Trương Hàm Duệ văng đến, xoay người nhặt lên ấn sáng màn hình, thấy yêu cầu phải đưa mật mã vân tay, đành đến bên cạnh Trương Hàm Duệ ngồi xổm xuống, vỗ vai cô nói “Gái nè, chúng ta dừng mồm trước ha, cứ kêu tiếp như vậy sợ là sẽ kêu thứ kỳ quái gì đó ra đấy.”

Trương Hàm Duệ lập tức im bặt, cả người bối rối chui vào lòng Kha Tầm run rẩy không thôi.

Kha Tầm đưa tay đỡ bả vai cô gái, cố gắng ôn hòa nói với cô “Em gái, nói cho tôi biết, lúc nãy em thấy gì trong di động vậy?”

Trương Hàm Duệ cả người co rúm lại, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, khiến cho ánh mắt của cô có chút âm u tối tăm, cô run rẩy đôi môi dưới ánh sáng chập choạng trông có vẻ xám xịt, ngón tay run run chỉ di động trên tay Kha Tầm “Anh… Anh thử mở ra chức năng chụp ảnh… Nhìn thử đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.