Họa Phố

Chương 108: Chương 108: Nhân học (07) : Tiềm lực của kha tầm




“Cả nam cả nữ, có già có trẻ.” Mục Dịch Nhiên nhạt giọng nói “Cùng những người ở trên kia không khác gì nhau, đều là đứng im bất động, cũng không có nêu lên cái gì.”

Chu Hạo Văn không lên tiếng.

“Nhưng mà điều này cũng chứng minh một điều, thứ mà viện nghiên cứu này nghiên cứu có liên quan đến con người.” Kha Tầm chợt nhớ tới lúc vào cổng viện nghiên cứu, thấy được một cái bóng người không rõ có phải ảo giác không đứng ở khung cửa sổ, đang ngoác cái miệng tối om om như la hét “Đừng nên vào”, rất giống với những bóng người xám trắng bọn họ thấy được thông qua máy ảnh di động.

“Nếu thật là nghiên cứu con người,” Chu Hạo Văn tiếp lời “Dụng cụ cùng thiết bị của phòng thí nghiệm A và phòng thí nghiệm B có vẻ hơi thiếu thốn, đặc biệt là phòng thí nghiệm B, lúc ấy tôi có để ý, trong phòng không thấy vết máu hoặc là các bộ phận cơ thể người gì gì đó, đương nhiên là ngoại trừ những chữ được viết bằng máu trên tường.”

Nhắc đến vết máu cùng bộ phận cơ thể người, Vệ Đông không khỏi rùng mình một cái “Nếu nói vậy, thiết bị máy móc trong phòng C cùng phòng D rất có thể là để… tiến hành mấy cái thí nghiệm trên cơ thể người biến thái nào đó? Tỷ như tháo hết các bộ phận trên cơ thể bốn người sau đó ráp lại tạo thành một người mới…”

“Hi vọng là không phải.” Chu Hạo Văn nói.

“Mục đích của tác giả vẽ ra bức tranh này là gì?” Kha Tầm nói “Kiểu vẽ theo hướng hắc ám tối tăm? Giống như mấy kiểu truyện tranh đi theo hướng hắc ám ấy, dùng mấy chi tiết bạo lực huyết tinh gợi lòng hiếu kỳ làm mánh khóe hấp dẫn người xem.”

“Nếu thật là thế,” Chu Hạo Văn nói “Thì bức tranh này rõ ràng không có ý nghĩa hay dụng ý chính gì.”

“Nếu là một bức tranh không có dụng ý, tác giả sẽ đặt chữ ký của mình ở đâu?” Vệ Đông vò đầu “Thông thường mà nói là ở góc trái dưới cùng của tranh, hoặc góc phải, hoặc là ở vị trí trung tâm cảnh vật hoặc chỗ trống bên cạnh nhân vật.”

“Góc dưới bên trái cùng góc dưới bên phải, chẳng phải tương đương với vị trí tầng ngầm này sao?” Kha Tầm nói.

“Tốn nước miếng cả buổi trời cũng như không,” Vệ Đông lầm bầm “Góc trái dưới cùng phải dưới đều là hai phòng thí nghiệm, nói tới nói lui bốn phòng thí nghiệm chẳng trừ ra cái nào.”

“Hơn nữa lời này cũng chỉ là đoán mò,” Kha Tầm nói “Ẩn ý mà tranh muốn biểu đạt chúng ta còn chưa rõ, chữ ký có phải nằm ở góc trái phải gì đó không đều là đoán bừa. Tôi thấy lần này cũng phải giống như những lần trước, chỉ có qua đêm đầu mới có thể đạt được manh mối nhiều hơn.”

Nghĩ đến khủng bố không biết trước sắp sửa giáng xuống, bốn người nhất thời đều im lặng.

***

Trong bóng tối, thời gian trôi qua có vẻ vừa nhanh lại vừa chậm, chẳng biết qua bao lâu, trong yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.

Đó là tiếng giày da đạp trên mặt đất xi-măng gợn lên âm thanh vang vọng trong không gian khoáng đãng, nó từ bên ngoài khu thực nghiệm truyền vào, từ cầu thang dần dần đi xuống, sau đó… không nhanh không chậm dọc theo hướng hành lang đi về phía bên này.

Tiếng giày đạp lên mặt đất không chỉ có một, mà là thay phiên nhau vang lên, có cả nhanh có cả chậm.

Bọn “chúng” đi tới, sau đó âm thanh mở cửa phòng thí nghiệm liên tiếp vang lên, hòa cùng tiếng “kẽo ca kẽo kẹt” mở cửa rồi lại đóng cửa, tiếng bước chân dần dần lắng xuống, mãi cho đến lúc mấy bước chân cuối cũng dừng lại, chia nhau đứng trước khu thực nghiệm A cùng khu thực nghiệm B vốn đối diện nhau.

Bốn người dựa vào tường, hô hấp như ngừng lại trong nháy mắt.

“Người” bên ngoài kia vào đây sao?

Vào đây rồi, có phải bọn họ toàn bộ đều sẽ chết hết không?

Đây là tình huống bọn họ chưa bao giờ gặp ở các bức tranh trước đó —— dựa theo tiếng bước chân nghe được lúc nãy, tựa hồ như toàn bộ phòng đều có “người” tiến vào!

“Tranh” chưa bao giờ khiến những người vào tranh toàn bộ tiêu diệt cùng một lúc, chỉ cần không đến ngày thứ bảy, sẽ không xuất hiện trường hợp giết hết trong một đêm.

Vậy tình huống hiện tại, lại là như thế nào?

Cánh tay trái của Kha Tầm bị Vệ Đông níu chặt lấy, hắn dùng sức đến nỗi cậu cảm giác tay mình như muốn bị bấm lủng cả xương, nhưng Kha Tầm không cử động, nếu như vậy có thể giúp Vệ Đông cảm thấy an toàn.

Nghe thấy tiếng máy chấm công ngoài cửa vang lên, Mục Dịch Nhiên bỗng nói một câu “Bất luận có xảy ra cái gì, cũng đừng lên tiếng.”

Ba người bên cạnh không ai đáp lại, nhưng hắn biết bọn họ có nghe được, đang trong bóng tối hư không nhìn chằm chằm về phía cửa, đột nhiên cảm giác trên tay ấm lên, là bị Kha Tầm bên cạnh nắm lấy tay.

Mục Dịch Nhiên đang tính giãy ra, lại nghe thấy cửa phòng thí nghiệm bị đẩy vào, hai tiếng bước chân “cộp cộp cộp” bước tới, cửa phòng thí nghiệm sau đó cũng được khép lại.

Mục Dịch Nhiên không dám nhúc nhích, chỉ có thể để mặc Kha Tầm nắm tay mình, nhiệt độ nóng ấm không ngừng từ lòng bàn tay cậu ta truyền sang, khô ráo, ấm áp, hơn nữa tràn ngập sức mạnh.

Mục Dịch Nhiên khẽ mím môi, trong bóng tối hơi hơi ngước cằm nhìn về khoảng hư vô nào đó trên cao.

Tiếng bước chân sau khi vào cửa rồi cũng không có bật đèn, mà đi qua đi lại trong bóng tối, tự nhiên tự tại đầy quen thuộc, giống như kẻ nào đó đang tiến hành công tác thường ngày của mình vậy, thế nên khiến bốn kẻ dựa sát tường bọn họ giống như có một loại ảo giác mình là kẻ mù, còn mấy “người” kia kỳ thật đang đứng trong một văn phòng tràn ngập ánh mặt trời.

Tiếng bước chân vẫn không ngừng di động qua lại, thi thoảng lại xen kẽ tiếng thì thầm khe khẽ, Kha Tầm cố hết sức dỏng tai lắng nghe, nhưng rõ ràng đều ở chung một phòng, khoảng cách lại gần như vậy, thế mà một chữ cũng không không được.

Tiếp đó, trong không gian tối om om bắt đầu vang lên nhiều loại âm thanh, có tiếng các dụng cụ kim loại va chạm vào nhau, có tiếng run rẩy nhè nhẹ của hàng rào lồng sắt, có tiếng trang giấy lật lên, có tiếng xì xì xì như là tiếng la to của mấy động vật nhỏ.

Rõ ràng, trong bóng tối giơ tay không thấy rõ năm ngón này, đang triển khai một lần thực nghiệm hết sức thông thường.

Bốn người dựa vào tường vẫn im lặng không nhúc nhích, cố gắng đè lại hô hấp của mình thật nhẹ thật khẽ, cũng tận lực nhìn xem quỹ đạo đi lại cùng động tĩnh của “bọn họ” trong bóng tối.

Cứ như thế, có lẽ là nửa giờ trôi qua, hoặc có lẽ là một giờ, ngay tại thời khắc đêm khuya buông xuống, bên trong phòng thực nghiệm tối đen như cõi hư vô chợt vang lên một tiếng… cười của trẻ sơ sinh.

Hi hi hi.

Kha Tầm phát giác Vệ Đông run lên.

Hi hi hi.

Lại một tiếng cười.

Tiếng cười ngây thơ vui sướng của trẻ dưới tình cảnh như bây giờ nghe vào tại lại khiến cho người ta rùng mình rợn óc.

Kha Tầm cảm giác được từ dưới xương cụt của mình trào dâng một luồng khí lạnh rợn người, nó âm u bò dọc sống lưng leo lên, tựa như có một bàn tay trẻ nhỏ đang nhẹ nhàng vuốt ve làn da.

Cậu nghĩ chắc có lẽ mình cũng vô thức run lên, bởi vì bàn tay Mục Dịch Nhiên bị cậu ép buộc nắm lấy như có một chút xíu xiết nhẹ lại.

Kha Tầm co ngón tay lại, nắm chặt tay hắn.

Cùng nhau vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, thật sự bản thân cậu đã như chết lặng, chuyện sống chết càng ngày càng cảm thấy tầm thường, thậm chí có đôi lúc Kha Tầm cảm thấy những khoảnh khắc bình tĩnh chờ đợi cùng người bên cạnh đối mặt tử vong, giống như càng thêm có ý nghĩa, càng đáng giá để mình trân trọng nhớ lại.

Tiếng bước chân cộp cộp bước tới hướng về phía trẻ sơ sinh phát ra tiếng cười, các loại thanh âm vụn vặt nối tiếp nhau, mãi cho đến khi có một âm thanh lên tiếng nói câu gì đó, toàn bộ động tĩnh đột ngột dừng lại.

Âm thanh kia có chút đục, có chút mơ hồ, thế cho nên nó rõ ràng vượt lên hẳn mọi âm thanh khác, nhưng vẫn không thể nhận ra đang nói cái gì, vừa không giống tiếng địa phương cũng không giống ngoại ngữ, nếu bắt buộc phải định nghĩa nó là cái gì thì… cảm giác như là ngôn ngữ của thế giới khác.

Cũng không chờ bốn người bọn họ phân biệt ra kia là ngôn ngữ nào, liền nghe thấy trong bóng tối đột ngột vang lên một tiếng gõ đánh kim loại gay gắt chói tai, âm thanh kia cực kỳ khó nghe, không có một chút cảm giác trong trẻo thường thấy ở kim loại mà ngược lại hỗn loạn lộn xộn, như có ai đó dùng nồi đồng nắp thiết điên cuồng cạo róc va đập vào nhau.

Thanh âm chói tai kia trong nháy mắt nhồi đầy phòng thí nghiệm, như một tấm lưới bốn phương tám hướng bao lấy đâm thẳng vào màng nhĩ người ta, chui thẳng vào trong tim, khiến người ta bồn chồn nôn nao, bụng dạ quay cuồng, thậm chí không có một chút gián đoạn hay khe hở nào, nó cứ thế liên tục vang lên làm cho người ta không có nổi một giây thở dốc, toàn bộ đầu óc khó chịu như muốn lập tức nổ tung ra thành một đống bột nhừ.

Vệ Đông chịu đựng không nổi, buông tay đang níu Kha Tầm ra liều mạng bịt lại hai lỗ tai của mình, ba người còn lại kỳ thật cũng làm hệt như vậy, Chu Hạo Văn thậm chí bịt lỗ tai kẹp đầu vào giữa hai đầu gối.

Nhưng là vô dụng.

Bất kể là dùng tay hay đầu gối, toàn bộ những thứ che chắn nơi lỗ tai đều như không tồn tại, không thể ngăn cản âm thanh kia xộc vào lỗ tai dù chỉ một chút, loại tạp âm cao vút, đơn điệu, không có một chút trầm bổng, không có một đoạn dừng lại như muốn xé nát mọi thứ liên tục đâm thẳng vào màng nhĩ, đâm cho người ta như căng liệt mạch máu muốn nổi điên hóa cuồng.

Mạch máu trên đầu Kha Tầm bị chấn động đến đau đớn, trước mắt thậm chí tóe đom đóm, cậu thôi không che tai lại nữa, mò mẫm muốn tìm Vệ Đông, nhưng Vệ Đông đã sớm lăn lộn ra chỗ cách xa tầm với của cậu.

Mục Dịch Nhiên bên cạnh phát giác động tác của Kha Tầm, sợ kẻ này vì xúc động mà làm ra những việc không trong tầm khống chế, đang tính đè cậu ta lại bỗng thấy có bên trên bàn tay che tai của mình bị phủ lấy một lòng bàn tay khô ráo.

Mục Dịch Nhiên khẽ giật mình, phản ứng lại tính đẩy đối phương ra, đã thấy đối phương tiếp tục hành động, Kha Tầm đứng dậy quỳ trước mặt hắn, ôm lấy đầu cùng nửa người trên của hắn ấn mạnh vào lòng mình, dùng thân mình làm vật che chắn giấu kín hai lỗ tai của hắn lại.

Mục Dịch Nhiên thậm chí không thể ngờ sức của Kha Tầm lại mạnh như vậy, hắn giãy người một cái, hoàn toàn không thể tránh thoát.

Nếu dùng toàn lực có lẽ giãy được, nhưng sợ là sẽ kinh động đến những “người” trong bóng tối kia.

Mục Dịch Nhiên thầm thán một tiếng, đành phải mặc cậu ta.

Việc này quả thực có một chút tác dụng.

Nhưng kỳ quái một điều là, trong hoàn cảnh ồn ào xáo động như vậy, hắn lại có thể nghe được tiếng tim đập của Kha Tầm.

Đầu của hắn bị Kha Tầm vùi vào lồng ngực, rõ ràng cách hai cái tay cùng hai cánh tay vòng thành ôm ấp, hắn lại vẫn nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

Thình thịch, thịnh thịch.

Vững vàng mà có lực, bình tĩnh lại ấm áp.

Chợt nhớ tới lần đầu vào tranh, thanh niên có chút vội vàng hấp tấp lại ngây thơ kia, bỗng giật mình phát giác, thanh niên này quả là thích ứng nhanh hơn bất cứ kẻ nào, trưởng thành cũng nhanh hơn toàn bộ những người khác.

Giống như thiếu niên tươi cười xán lạn như ánh mặt trời trong những bức ảnh dán ở tủ áo, chỉ trong nháy mắt phải lớn dần thành một người nam nhân tự mình gánh chịu mọi nỗi đau xót, lại vẫn theo thói quen cong cong khóe môi, dùng nụ cười tản mạn vui đùa làm biểu tượng cho bản thân để độc lập với cõi đời này.

Tiếng kim loại chói tai ma xát vẫn liên tục không ngừng xé toạc màng tai cùng thần kinh não bộ của bốn người, đây là một hồi ngược đãi bằng âm thanh cực kỳ đáng sợ cùng cực độ thống khổ, Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn lúc này cả người đều cuộn mình lăn trên mặt đất, hợp hết toàn lực chống chọi lại âm thanh khiến người ta như muốn vỡ nát này.

Mục Dịch Nhiên biết cảm giác này thật sự rất khó chịu, nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là Kha Tầm, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì che lại hai lỗ tai, vậy mà vẫn yên lặng không nhúc nhích che chở hắn, tần suất tim đập của cậu ta vẫn y hệt như vậy, bình tĩnh mà có lực.

Mục Dịch Nhiên chợt nhớ, trên đời này có một nhóm người rất nhỏ ở những khoảnh khắc chỉ mành treo chuông sẽ bộc phát tiềm lực cực mạnh khiến người ta phải thán sợ. Loại tiềm lực ấy không thể nào bồi dưỡng ra được, không thể nào dựa vào huấn luyện mà đạt tới, mà cơ thể bình thường cũng không cách nào sánh bằng được.

Bởi nên, những kẻ như vậy là dị bẩm thiên phú, là người bình thường mong mỏi nhưng không thể với tới, là thiên chi kiêu tử.

Kha Tầm của giờ khắc này thể hiện năng lực chịu đựng cùng chống cự mạnh mẽ tới mức vượt ra ngoài dự kiến của Mục Dịch Nhiên.

Thanh niên này… tựa hồ cứ mỗi lần trải qua tẩy rửa của “tranh” đều sẽ càng mạnh hơn một chút, bất luận là dũng khí, là tâm trí, là ý chí hay năng lực thừa nhận, với cả… mặt dày nữa.

Ngay khi Vệ Đông đã dần đến mức cực hạn chịu đựng, thậm chí bắt đầu chịu hết nổi phát ra âm thanh rên rỉ trong miệng thì, chợt nghe một tiếng anh nhi khóc rền vang lên trong đêm tối, thanh âm non nớt cùng âm điệu phập phồng lên xuống giống như giảm bớt phần nào sự tàn phá thần kinh mà tiếng kim loại ma xát kia gây ra, bốn người cảm giác cơ thể giống như được thả lỏng một chút, cuối cùng cũng rời xa được bờ vực nổi điên cùng sụp đổ.

Tiếng khóc trẻ sơ sinh cùng tạp âm kim loại đan xen kéo dài một lát, rốt cuộc kết thúc với sự dừng lại trước tiên của tạp âm kim loại, Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn như xụi lơ trên mặt đất. Mục Dịch Nhiên đẩy Kha Tầm ra, lại phát hiện đối phương giống như thể lực đã cạn kiệt, cả người mềm mại ngã xuống mặt đất.

Mục Dịch Nhiên theo bản năng vươn tay choàng qua thắt lưng ôm lấy đối phương vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.