Họa Phố

Chương 57: Chương 57: Phá thổ (14) : Lão ông




Buổi tối khoảng 10 giờ, mọi người ở trong phòng oi bức chịu không nổi, liền đi ra hành lang hóng gió hít thở.

Từ sau khi biết được chóp đỉnh nhà ngang đang dần dần tụ hội vào trong, ai nấy đều cảm giác miệng giếng trời bên trên giống như ngày càng chật chội ngày càng thu hẹp lại, mỗi lần ngẩng đầu nhìn lên trên đều có cảm giác bị đè đến ngạt thở.

Ba vị nữ tính Sa Liễu, Hâm Miểu cùng Cừu Lộ lưng dựa lan can tụ lại bên nhau, vẻ mặt khẩn trương như đang thương lượng điều gì đó.

“Cứ cảm giác Sa Liễu là lạ kiểu gì ấy.” Kha Tầm cầm cái quạt mo phe phẩy, liếc mắt nhìn về phía ba vị nữ tính đứng bên kia.

“Tao nói thật một câu, dù gì cũng từng vào tranh một lần rồi, nói tới khẩn trương ai mà không khẩn trương? Nhưng lần trước cô ta rõ ràng đâu có biểu hiện giống như giờ.” Vệ Đông ánh mắt lạnh lùng nhìn Sa Liễu, trong lòng vẫn luôn cảm thấy cô gái này rất đáng sợ.

Mà quả thật là vậy, có câu bản tính khó dời, con người nhất là những lúc đối mặt với những thứ kinh dị đáng sợ thường sẽ hiểu hiện ra bản chất chân thật nhất của mình—— trước đó Sa Liễu dù là đối mặt với Hắc Thi Thiên cũng không bị dọa đến sợ vỡ mật, biểu hiện vô cùng bình tĩnh trầm ổn, hơn nữa cũng cố gắng hết sức tự bảo vệ mình, điều mà rất hiếm thấy ở các nữ tính trẻ tuổi.

Buổi chiều lúc mọi người đang thảo luận việc “măng đội đất chui lên” thì, Sa Liễu đã tỏ ra có chút mất khống chế cảm xúc, đến giờ cơm chiều nghe NPC nêu ra chỉ thị mới, lại càng tỏ ra luống cuống sốt ruột, không biết là do phát hiện ra điều gì, hay là có mục đích riêng nào đó.

Sa Liễu lúc này cũng đang dõi mắt nhìn về phía đám người Kha Tầm, nhưng miệng cũng không ngừng nói chuyện “Tóm lại, một khi việc “phá thổ” diễn ra, toàn bộ chúng ta đều sẽ chết hết.”

Cừu Lộ lo lắng hỏi “Mới nãy trên bàn cơm đã nói những lời này rồi, tôi chỉ muốn biết là có gì khác nữa không?”

Sa Liễu vẻ mặt ngập ngừng giống như muốn nói rồi lại thôi “Không phải cố ý gạt hai người, dù sao chưa ai tìm ra được cách giải quyết, sợ nói ra lại dọa hai người.”

“Tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, đó mới là công bằng!” Cừu Lộ vội nói, Hâm Miểu đứng bên cạnh cũng gật đầu liên tục.

Sa Liễu ngước lên nhìn miệng giếng trời bên trên, giống như đang cố gom dũng khí “Hai người còn nhớ chuyện cầu thang biến mất trong buổi tối đầu tiên không?”

Hai người kia vừa nghe lời này, đều là vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía cầu thang.

“Mục ca nói, miệng giếng trời đột nhiên thu nhỏ lại, có lẽ có liên quan đến sự kiện đêm nay.” Bàn tay vịnh lan can của Sa Liễu khẽ run rẩy, rõ ràng là cô cũng rất sợ.

Hâm Miểu nghe vậy ngây người “Ý…Ý cô là miệng giếng trời biến đổi nguyên nhân kỳ thật cũng giống như việc thang lầu biến mất?”

Sa Liễu vẻ mặt lo âu gật đầu “Mục ca phân tích như vậy, nhưng cũng chỉ thuận miệng nói ra chứ không nhắc gì nhiều.”

Hâm Miểu mặt mày trắng bệch như tờ giấy “Mục ca lần nào nói cũng đúng hết… Chúng ta phải làm sao bây giờ, cả tòa nhà đều muốn dồn chúng ta vào chỗ chết!”

Cừu Lộ cũng sợ tới mức nói không nên lời, nghẹn thật lâu mới nói “Nếu đỉnh nhà ngang hợp lại, vậy chúng ta có khác gì “ba ba trong chum” (*) với con quái vật kia đâu.”

“Cũng không biết con quỷ phòng 307 kia rốt cuộc sẽ hại người như thế nào, chẳng lẽ thật là muốn băm chúng ta đi làm nhân bánh bao?” Hâm Miểu bắt đầu liên tưởng đến mấy thứ kinh dị.

“Hoặc có thể không đơn giản như tưởng tượng của chúng ta vậy, giống như cô gái bạch tạng tối qua… Có ai ngờ Sấu Trúc sẽ chết kiểu như vậy đâu chứ…” Sa Liễu nhắc lại chuyện hôm qua.

Hâm Miểu nghe liền sợ tới mức run rẩy không ngừng “402 còn lại mỗi mình tôi, tôi cũng không muốn bị kẻ nào lừa gạt chết kiểu đó, nếu gặp phải chuyện như Sấu Trúc tối qua, tôi thà đâm đầu chết quách cho rồi!”

“Nhưng tốt nhất vẫn là không nên vi phạm lệnh cấm của NPC, bằng không sẽ giống như Tina với Trĩ Diêu vậy, bản thân mất khống chế cũng đột ngột chết đi.” Sa Liễu phân tích.

Hai người còn lại cho rằng lời này rất có lý, mà trong lòng họ cũng ngầm thừa nhận Sa Liễu là người thông minh nhất trong số ba người họ, Cừu Lộ liền hỏi thẳng “Vậy cô có phương pháp này không?”

Sa Liễu thở dài một tiếng “Tôi chỉ có thể nghĩ ra mỗi biện pháp vụng về kia thôi, nếu thật sự hết đường liền nhảy ra ngoài cửa sổ… Dù sao bên ngoài có tường xi-măng ngăn cách, chúng ta làm vậy cũng không thể xem như chạy ra bên ngoài… Hơn nữa chúng ta ở lầu bốn, có nhảy xuống cũng chưa chắc đã té chết…”

Hai người còn lại im lặng không lên tiếng, như đang suy nghĩ, Cừu Lộ ánh mắt chợt sáng lên “Lời của NPC bảo chúng ta là: Không được ra khỏi cửa! Nếu chúng ta đi từ cửa sổ ra ngoài, như vậy có xem như chui kẽ hở trong lời nói không?”

Sa Liễu nhìn Cừu Lộ “Chị nói cũng rất có lý, gác cổng chỉ bảo đừng ra khỏi cửa, lại không nói chúng ta không được nhảy cửa sổ.”

Hâm Miểu vẫn cảm thấy sợ hãi “Nhưng nhảy ra như vậy sẽ bị kẹt giữa tường chung cư với tường xi-măng!”

Sa Liễu với Cừu Lộ ngược lại rất bình tĩnh “Buổi chiều hôm nay hai chúng tôi có thử quan sát bên cổng lớn, cỡ 5 giờ buổi chiều hàng ngày sẽ có một giờ mở cổng, để những người cần mua thức ăn hoặc đi làm trở về ra vào—— giữa tường chung cư và tường xi-măng là trống rỗng, nơi đó có một lối đi dẫn thẳng ra bên ngoài.”

“Nhưng mà…”

“Cũng là biện pháp cuối cùng phòng khi hết cách thôi, nếu lỡ gặp phải chuyện giống như Sấu Trúc hôm qua, hoặc là càng thêm kinh khủng khó coi…” Cừu Lộ cau mày “Thà là nhảy cửa sổ ra ngoài, có chết thì chết, nếu sống được thì sống.”

Hâm Miểu nhìn vẻ mặt dứt khoát của Cừu Lộ, bất giác cũng gật đầu.

Sa Liễu không nói gì thêm nữa.

Tiếng của bác gác cổng vọng lên từ sân giếng trời bên dưới “Mau về phòng đi, sắp tắt đèn rồi!”

Mọi người đành phải trở về phòng mình, tiếp tục đối mặt với bóng tối cùng với vô số không xác định.

***

Vừa trở về 411, Kha Tầm đột nhiên phát hiện bức mành che lại cửa sổ hướng ra hành lang không thấy đâu “Ai tháo bức màn của phòng chúng ta rồi?”

Mục Dịch Nhiên thanh âm trầm ổn nói “Toàn bộ phòng đều không có màn, có lẽ là NPC làm.”

Kha Tầm nhìn cái bô nằm chỏng chơ trong phòng, chắc là lúc NPC mang bô bỏ vào phòng tiện tay giật luôn mành cửa mang đi.

Vì tránh xảy ra trường hợp gây xấu hổ, ban nãy Kha Tầm cơ hồ là không uống nước, bữa tối ăn cháo cũng húp rất ít, Mục Dịch Nhiên thì bỏ luôn món cháo.

Hai người lúc trưa ngủ một giấc khá no nên chưa buồn ngủ, lúc này liền ngồi trên giường trò chuyện.

“Kẻ xuất hiện đêm nay liệu có giống Nhã Phân đêm qua, cũng có tuyến đường đi không?” Kha Tầm nhớ lại Nhã Phân tối qua, bất luận là ở tầng trên hay dưới, đều đi nghịch theo hướng kim đồng hồ.

“Cái này có lẽ cũng có quy tắc.” Mục Dịch Nhiên nhìn ra cửa sổ trống hoác, ánh trăng đêm nay rất sáng, thậm chí có thể thấy rõ được từng thanh lan can ngoài hành lang.

Kha Tầm rất thích trong bóng đêm lắng nghe Mục Dịch Nhiên nói chuyện, giọng của nam nhân vẫn luôn như thế, không nhanh cũng không chậm, có chút mát lạnh lại xen lẫn chút thuần hậu “Dựa theo quy tắc tối qua, Nhã Phân sau khi từ 410 đi ra, sẽ không gõ cửa phòng 410 nữa, đêm nay có lẽ cũng sẽ như vậy.”

Kha Tầm trước đó không nghĩ đến vấn đề này “Cũng đúng, vốn ở 307 rồi còn quay về gõ cửa phòng mình làm gì, trực tiếp đi sang nhà khác gõ thôi. Hai người Sấu Trúc Trĩ Điều ở 309 giờ đã là phòng trống rồi, chìa khóa phòng cũng bị thu lại, cũng tức là “người” ở 307 sẽ trực tiếp đi lên lầu bốn.”

Bọn họ hiện đang ở tại lầu bốn, ngồi cùng nhau thảo luận chuyện này, bảo không khẩn trương chắc chắn là giả, nhưng không hiểu sao ngồi cạnh Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm lại cảm thấy trong lòng rất an tâm kiên định.

Giọng của Mục Dịch Nhiên lại vang lên “Nếu người kia ngược với Nhã Phân, đi theo hướng thuận kim đồng hồ, như vậy hắn sẽ theo cầu thang giữa phòng 308 và 309 đi lên, sau khi lên lầu bốn sẽ thuận kim đồng hồ trước hết đến 410.”

Có thể nói là đoán ngược đoán xuôi thế nào, 411 của bọn họ cũng không phải là đầu tiên.

Nói ra có chút tàn khốc, nhưng chung quy sẽ có một ví dụ mẫu để đám người bọn họ có chút rõ ràng, từ 307 đi ra là người như thế nào, hắn sẽ làm gì đối với bọn họ, có phải cũng sẽ giống như Nhã Phân tối hôm qua trước lễ phép gõ cửa hay không.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, thanh âm có chút già nua.

“Vượng Phúc——” tiếng gọi bỗng chốc vang lên, khiến người ta giật cả mình.

Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên không hẹn cùng nhau bước xuống giường, tìm một góc độ thích hợp nhìn cửa sổ, vừa có thể xem được bên ngoài, nhưng lại không đến mức dựa người quá sát vào cửa sổ.

Hành lang lầu bốn bỗng xuất hiện một ông lão tập tễnh đi lại, chân giống như có chút tàn tật, cái lưng còng xuống, một tay cầm thau, tay kia thò vào trong thau nắm lấy gì đó trộn trộn khuấy khuấy.

Người này, hoàn toàn giống hệt như lời mô tả trước đó của Tần Tứ.

“Vượng Phúc—— Vượng Phúc—— về nhà thôi——” Giọng ông lão có chút khàn khàn, nhưng vẫn dốc hết toàn lực hô to, giống như đang gọi đứa nhỏ rời nhà chưa chịu về.

Ông lão bước tập tễnh đi về phía trước theo hướng nghịch kim đồng hồ, dùng thứ gì đó trong tay gõ lên thau, phát ra tiếng bang bang bang “Vượng Phúc——về ăn cơm—— về thôi——”

Ông lão vươn tay sờ soạng trước ngực, ngay sau đó một tiếng còi huýt bén nhọn vang lên, có vẻ như hắn vừa thổi cái còi treo trước ngực, tiếng huýt còi vang dài thành một loại nhịp điệu, nếu nghe cẩn thận giống như ai đó kéo dài âm kêu “Vượng Phúc”

Ông lão rốt cuộc dừng bước đứng trước cửa 402, không huýt còi, cũng không khàn giọng gọi, cứ thế lẳng lặng đứng trước cửa phòng 402.

Đột ngột dừng lại, khiến người ta có cảm giác áp lực khó nói nên lời.

Cuối cùng ông lão tự mình đánh vỡ im lặng, hắn gõ cái thau trong tay, rồi lại gõ cửa, từ gõ dần biến thành đập, phẫn nộ điên cuồng mà đập, vang lên tiếng rầm rầm rầm giống như chú ngữ của bóng đêm, như ý đồ muốn triệu hồi con hung thú nào đó xuất hiện…

“Vượng Phúc! Ra đây! Mau ra đây!” Thanh âm của ông lão dần dần gấp gáp, cả người dí sát vào cửa sổ 402, cầm mọi thứ trong tay đập lên cửa sổ “Ra đây mau Vượng Phúc!”

Gào thét cùng đập gõ giống như kẻ điên dại, cứ thế kéo dài liên tục mười mấy phút đồng hồ, mới dần dần chấm dứt.

Rất khó tưởng tượng một mình Hâm Miểu ở trong 402 lúc nãy phải trải qua áp lực tâm lý khủng khiếp cỡ nào.

Ông lão giống như kêu mệt mỏi, lê bước nặng nề tiếp tục đi tới theo hướng nghịch kim đồng hồ, cứ mỗi cách vài bước lại gõ thau, hoặc là thổi còi một cái.

Một lát sau, tiếng kêu tràn ngập tuyệt vọng kia lại cất lên “Vượng Phúc—— Vượng Phúc—— về đi thôi——”

Nếu dựa theo trình tự nghịch kim đồng hồ, tiếp theo chính là 411.

“Đừng cách gần quá.” Mục Dịch Nhiên quay người trở về giường ngồi xuống, Kha Tầm cũng rón rén quay lại giường.

Hai người lựa góc nghiêng chếch cửa sổ, từ ngoài nhìn vào rất khó thấy được người bên trong.

“Vượng Phúc, đừng nghịch ngợm nữa, ra đây đi!” Thanh âm của ông lão giống như cơn ác mộng lan tràn tới cửa sổ 411.

Cửa sổ bị dùng sức đập mạnh, phát ra tiếng “phành phành” đầy phẫn nộ.

Kha Tầm lúc này mới nhìn ra được, thứ hắn cầm trên tay hình như là cái muôi sắt.

Tiếng đập cửa sổ vang lên thật lâu, cứ mỗi thanh vang lên đều cảm giác kính pha lê sắp sửa vỡ vụn, nhưng nhìn lại rồi vẫn nguyên vẹn.

“Vượng Phúc! Vượng Phúc! Vượng Phúc!!!” Thanh âm của ông lão ngày càng vội vàng ngày càng gấp gáp, khi cảm xúc lên tới đỉnh điểm, đột nhiên phát ra một tiếng khóc nức nở “Về đi thôi——”

Tùy theo tiếng khóc phát ra, cảnh tượng trên cửa sổ cũng cấp tốc xảy ra biến hóa.

Kha Tầm cũng cảm giác được Mục Dịch Nhiên bên cạnh cũng cứng cả người giống như mình—— toàn bộ cửa sổ đều bị một gương mặt cực đại nhồi nhét, gương mặt ấy thuộc về một ông lão già nua, tràn đầy nếp nhăn, râu ria ngập ngụa.

Càng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu chính là biểu tình trên gương mặt ấy, đó là nét mặt cố nén vẻ bi thương đau đớn, cố kềm lại nước mắt trong hốc mắt, môi cắn thật chặt, cả gương mặt không ngừng run rẩy…

“Vượng Phúc! Về nhà thôi!” Gương mặt lớn khóc lóc cầu xin, trong vẻ nghèo túng để lộ ra hốc hác tiều tụy.

Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên ngồi yên không dám nhúc nhích.

Gương mặt lớn không phát ra âm thanh nữa, nó cố gắng dán thật sát thật sát vào kính cửa sổ, hai con mắt vẩn đục nghĩ hết mọi biện pháp nhìn vào trong, tròng mắt có chút xám trắng đảo tới đảo lui, giống như muốn thấy cho thật rõ từng ngõ ngách trong phòng.

Gương mặt cực đại cùng hai tròng mắt không ngừng đảo quanh, phun ra hơi thở, tạo thành một loại áp bách khủng bố vô hình…

Kha Tầm tránh né không dám đối diện tầm mắt với gương mặt cực đại kia, nhắm hai mắt lại, tự tưởng tượng xem mình thành một món gia dụng, một cục đá.

Thật lâu sau, ông lão rốt cuộc huýt lên tiếng còi, cầm muôi sắt trong tay tiếp tục đi tới, đập cửa sổ phòng 410.

Mục Dịch Nhiên nhẹ bước đi đến cạnh cửa sổ, im lặng đứng nhìn hồi lâu.

Ông lão vẫn một chuỗi hành động như trước, khi cảm xúc đạt đến đỉnh điểm, sẽ bắt đầu đâp cửa như điên như dại, gào thét, khóc mắng…

Sau khi chấm dứt, ông lão tập tễnh bước chân đi lên lầu.

Mục Dịch Nhiên lúc này mới nhẹ nhàng bước trở về giường “Từ ngoài nhìn xem thì hình thể người nọ toàn bộ đều bình thường, không có phát sinh chút biến hóa nào, gương mặt to lớn dán trên cửa sổ lúc nãy có thể là một loại từ trường, hoặc là…”

“Phong cách chủ nghĩa hiện thực huyền ảo.” Kha Tầm tổng kết một câu.

Mục Dịch Nhiên vậy mà gật đầu tỏ vẻ “Có lý.”

__________

Chú thích

(*) Ba ba trong chum : bản gốc là “ủng trung tróc miết”, nghĩa là bắt ba ba trong một cái chum, ý chỉ việc rất đơn giản dễ dàng không tốn nhiều sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.