Họa Phố

Chương 154: Chương 154: Phi sắc chi thú (01) : Bản thân – Bản ngã




Thời tiết quả là cái giống ngang ngược nhất cõi trần đời, nói lạnh liền lạnh, qua mấy trận mưa thu, nháy mắt liền đến mùa phải khoác áo len.

Phòng trưng bày nghệ thuật Bản Tâm nằm ở một thành phố cũ tuyến 3 (*), đặc biệt hiếm thấy là nơi đây có hẳn một con đường với không khí học thuật nồng đậm, càng hiếm thấy hơn là cửa hàng trên đoạn đường đó đều là của tư nhân.

Phòng trưng bày nghệ thuật Bản Tâm nằm ở giữa thư viện Bản Tâm cùng rạp phim Bản Tâm, xem tên thì thoạt nhìn có vẻ như ba nơi này đều thuộc về một chủ sở hữu.

Mà vị chủ này phong cách làm việc hình như hơi bị tùy hứng, thời gian kinh doanh phòng trưng bày lại đặt ở 21:00 tối cho đến 9:00 sáng hôm sau, vé vào cửa 30 tệ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ đi vào còn phải trả tiền mua vé.

Vệ Đông dòm dòm ngó ngó bảng thời gian mở cửa của phòng trưng bày, nói “Đúng là được mở bự tầm mắt, lần đầu tiên thấy nơi trưng bày mở cửa như quán bar đêm.”

Nhưng đại đa số mọi người ánh mắt đều bị tấm bảng quảng bắt mắt treo trước cửa hấp dẫn —— chủ đề triển lãm cuối tuần này: Cuối thu, thời khắc tình yêu chín muồi.

Bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ viết: Đồng thời mở cửa nhà ăn đêm khuya của phòng mỹ thuật.

Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm ăn mặc áo len tròng đầu cùng kiểu dáng đứng cạnh bên nhau, tựa như đôi tình nhân theo đuổi chút tình điệu vụn vặt, đã vượt qua cảm xúc khẩn trương cùng thăm dò lẫn nhau, đang chuẩn bị tiến vào “thời khắc tình yêu chín muồi”, màu áo của hai người cũng rất hợp với cuối thu—— Mục Dịch Nhiên là màu lông lạc đà đậm, Kha Tầm là màu be ấm.

“Cuối tuần, chính là ngày chúng ta phải đi vào,” Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh nhạt đề cập tới sự giảo hoạt của chủ mưu sau lưng “Cũng tức là chúng ta không thể có cách nào nhìn được tranh vẽ trước.”

“Trừ phi chúng ta tìm cách liên hệ chủ của phòng trưng bày này.”

“Thật ra đã liên hệ rồi, chủ của nơi này là một cô gái khá trẻ tuổi, tên là Tô Bản Tâm.” Mục Dịch Nhiên tiết lộ “manh mối điều tra được” của mình mấy ngày nay.

“Vậy cô gái kia nói thế nào?” Kha Tầm cũng là lần đầu tiên nghe Mục Dịch Nhiên nhắc tới việc này.

Vẻ mặt của Mục Dịch Nhiên có phần bất đắc dĩ “Cô ta bảo rằng, rất chào đón mọi người cung cấp tranh triển lãm, phòng trưng bày nơi đây lấy tự do sáng tạo là chủ đạo, chỉ cần tự mình cảm thấy thích hợp, bất cứ ai cũng có thể mang tác phẩm nghệ thuật của mình đến triển lãm, sau đó tự đánh dấu mức giá mà họ cho rằng phù hợp.”

“Vậy nên tính lưu động của triển lãm sẽ càng lớn, không chừng ngay trong ngày hôm đấy tùy thời đều có thể treo lên tác phẩm mới.” Tần Tứ vốn định cau mày, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh trăng lưỡi liềm in trên bầu trời đêm sáng sủa mênh mông vô ngần, lại không kềm được giãn nhẹ lông mày “Mặc cho số phận đi, ra sao thì ra.”

Tất cả mọi người bị thái độ lạc quan thoải mái hiếm thấy của Tần bác sĩ lây nhiễm, Kha Tầm thậm chí còn đưa ra đề nghị cùng nhau đi xem phim ở rạp bên cạnh, dù sao đứng chờ không vậy cũng chả bói ra được cái gì.

Thế là, sáu tên đực rựa cùng nhau đi vào rạp chiếu phim nho nhỏ với phong cách đơn giản ở kề bên, La Duy đi cuối cùng, tính cách của hắn vốn không thích nói nhiều, sau bức họa trước trải qua biệt ly đau khổ lại khiến hắn càng thêm trầm mặc ít lời.

Vé xem phim khá là rẻ, chỉ 15 tệ, thức ăn trong rạp cũng không phải hai món kinh điển coke cùng bắp rang, mà là cà phê nóng cùng bánh táo tàu, cùng với mấy túi nhỏ kẹo trần bì.

Điện ảnh tổng cộng có ba bộ, được chiếu luân phiên nhau, tên phim là 《 Thiên Địa Huyền Hoàng 》, 《 Khách đồ thu hận 》, 《 Công chúa Sissi 》. (*)

Vệ Đông thẳng thắn thú nhận “Xem qua mỗi cái cuối cùng, mẹ tao siêu thích bộ này.”

“Tao cũng vậy,” Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên “Lần đầu tiên cùng nhau xem phim, không ngờ lại tông nhầm vào một đám phim lạ lùng khác người như vậy.”

“Cũng rất được.” Mục Dịch Nhiên cười, tựa như gió xuân thổi lạc mùa nơi cuối thu.

Kha Tầm liền tí ta tí tớn đi mua vé, thường thường quay đầu lại hỏi mọi người “Nơi này còn có kem đậu đỏ tự làm nè, ai ăn không?”

Không ai ăn, lạnh vãi ra…

***

Cuối cùng, mỗi người đều tự bưng cho mình một cốc cà phê nóng trên tay, lục tục đi vào rạp chiếu phim, rồi tự dựa theo thị lực cùng yêu thích cá nhân chọn chỗ ngồi cho mình —— Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm ngồi ở phía trong dãy ghế áp chót, La Duy ngồi ở dãy ghế tuốt phía trước bên rìa gần cửa, ba người còn lại ngồi ở ghế giữa hàng gần sau, nơi này vừa chuẩn, góc độ xem phim thoải mái nhất.

Nguyên cả rạp chiếu phim chỉ có sáu người bọn họ, Vệ Đông buột miệng than thở “Cảm giác chả khác gì vào tranh.”

“Số lượng không đúng.” Chu Hạo Văn lạnh lùng đón lời.

Tần Tứ âm thầm cười một tiếng, sau đó lại ngồi âm thầm ăn kẹo trần bì, viên kẹo trần bì mang theo mùi thơm của cam thảo từ từ tan ra trong miệng, tựa như mùi vị của ấu thơ.

Ánh đèn trong rạp phim tối sầm xuống, trên màn ảnh lớn xuất hiện tên của bộ phim: Baraka.

“Ủa có phải chiếu lộn phim hông dậy? Bộ đầu tiên nhớ là cái gì “Chi hồ giả dã” mà?” Vệ Đông nghi hoặc vô cùng.

Chu Hạo Văn vẻ mặt vẫn không có xảm xúc đáp “Là 《 Thiên Địa Huyền Hoàng 》.”

“Thì cũng na ná nhau hoy mà ~ chứ còn mấy cái chữ cái kia thấy hơi bị hư cấu, tuy trình độ tiếng Anh của tui hông cao lắm, nhưng mấy cái chữ kia nhìn là biết chả có lan quyên gì tới Thiên Địa Huyền Hoàng rồi.” Vệ Đông nói tới đây khựng lời một lát, nhìn mấy màn ảnh lê thê im hơi im tiếng trên phim, kiên trì được một xíu mà vẫn chả hiểu nội dung ra làm sao, lại nói tiếp “Đúng không, là chiếu sai phim đúng không.”

“Đó không phải tiếng Anh, là từ cổ của tiếng Hồi Giáo, Baraka mang ý là chúc phúc.”

Vệ Đông vẻ mặt đờ ra nhìn hình ảnh khó hiểu đang chiếu trên phim, cố gắng tự hỏi thật lâu, vẫn là hiểu không được “Từ cổ của tiếng Hồi Giáo? Nom mặt cậu mà không ngờ nha Hạo Văn Nhi, hiểu cả cái quỷ này luôn? Nhưng, lời chúc phúc với Thiên Địa Huyền Hoàng lại có lan quyên gì tới nhau?”

“Tôi không hiểu tiếng Hồi giáo cổ, chỉ là vô tình đọc bình luận thấy được giải thích mà thôi, chờ đến khi cậu xem hết bộ phim này sẽ cảm thấy cách phiên dịch Thiên Địa Huyền Hoàng này khá là chính xác.”

Vệ Đông vẻ mặt mù mờ lại nhìn thêm một lát nữa “Thật sự không chịu nổi mấy cái phim mà im thin thít như vậy, trông có khác gì phim phóng sự tài liệu đâu.”

“Đây là một bộ phim phóng sự.”

“…Thế à.” Vệ Đông thực ra còn có rất nhiều câu muốn hỏi, chẳng hạn như vì sao phim phóng sự mà không có dẫn lời giải thích gì vân vân, cơ mà vẫn ráng nuốt xuống —— trên đời này những việc làm người ta hoài nghi nhiều vô kể, như chuyện vào tranh vậy, còn có thứ gì khiến người ta hoài nghi khó hiểu hơn việc này sao

Mấy bộ phim kiểu thế này nếu đặt ở lúc trước, chỉ sợ một phút đồng hồ Vệ Đông cũng chịu không nổi, nhưng hiện tại lại không cảm thấy buồn tẻ chút nào, cái loại cảm giác mờ mịt không rõ ràng, rồi lại chẳng thể nói rõ bằng lời mà phim đang biểu đạt, có lẽ chỉ có những người từng vào tranh mới có thể cảm nhận khắc sâu được…

Sinh tử vô thường, luân hồi hữu đạo.

Lúc phim chiếu đến nửa phần sau, Chu Hạo Văn nhẹ nhàng đứng dậy, lẳng lặng âm thầm rời khỏi rạp chiếu, vừa mở cửa hông của phòng chiếu ra, liền phát giác gió bên ngoài rất lạnh, hắn kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, hai tay cắm túi tiền, nhẹ nhàng đưa chân đẩy cửa khép lại.

Phòng chờ bên ngoài rạp nho nhỏ khá đơn sơ, Chu Hạo Văn đi thẳng đến ngoài cửa rạp chiếu phim, đứng trong gió đêm đốt điếu thuốc, ánh mắt bình thản nhìn bầu trời đêm, biểu tình trên mặt vẫn là ngàn năm bất biến.

Chốc lát sau, lại có người từ trong rạp phim ra ngoài, là La Duy.

Hai người đàn ông đứng trong bóng đêm, thật lâu không ai lên tiếng.

“Theo anh thì, ‘Tranh Mưu’ lần này sẽ bày ra cái bẫy thế nào?” Có chút bất ngờ, người mở lời trước lại là La Duy.

Chu Hạo Văn vẫn ngước nhìn ánh sau lấp lánh trên bầu trời “Chúng ta không ai nghiền ngẫm được dụng ý của hắn.”

“Tôi cứ tưởng anh là kẻ thích suy đoán nhất.”

“Đối mặt với trò chơi đặt cược sinh mệnh này, mỗi người chúng ta không ai tiếc vắt cạn trí óc, bởi vì ai cũng đều tiếc mạng cả.”

“Anh tiếc mạng, nhưng cũng hưởng thụ trò chơi này.”

Chu Hạo Văn khẽ cười “Chắc vậy đi.”

“Chính là vì như thế, cho nên quan điểm của anh với những người khác có lẽ không giống nhau.” Dưới đáy mắt tĩnh mịch của La Duy ẩn chứa ham muốn chiến thắng vượt quá bản tính vốn có của mình, so với việc xui xẻo “bị động tham gia”, hắn tựa hồ càng muốn biến nó thành “chủ động báo thù”.

Chu Hạo Văn nhìn La Duy, ánh mắt có phần nghiêm túc, nhưng trong lòng hắn rõ hơn bất cứ ai, hiện tại dù cho có cảnh báo khuyên bảo thế nào, thanh niên này cũng sẽ không nghe lọt vào tai dù chỉ đôi câu nửa chữ, cho nên hắn quay sang chỗ khác rít vài hơi thuốc, cố ý dùng lời như bông đùa lái sang chuyện khác “Cậu biết Yamamoto Yohji không?”

La Duy hiển nhiên cũng không dự đoán được đối phương đột ngột quay ngoắt đề tài 180° như vậy, suy nghĩ một lát nói “Là người… Nhật Bản? Viết truyện trinh thám?”

“Là một nhà thiết kế người Nhật Bản, phong cách của ông ta được người ta xưng là phong cách phản thời trang (*).” Chu Hạo Văn mỗi lần nghĩ đến cái cụm từ ‘Phong cách phản thời trang’ đều cảm thấy có chút rất là ba chấm khó tả—— ấy vậy mà cái ‘Phong cách phản thời trang’ này lại được giới thời thượng bàn tán đến hăng say nhiệt tình.

Thân là một chàng trai bách khoa, La Duy quả thực không biết gì mấy về lĩnh vực thiết kế thời trang, cũng không có hứng thú muốn biết, nên lúc này liền nói thẳng “Anh muốn nói cái gì? Hiểu biết người Nhật Bản kia có giúp ích gì cho chúng ta trong lần vào tranh kế tiếp sao?”

“Có lẽ không giúp ích được chút nào, hoặc có lẽ giúp ích rất lớn.” Chu Hạo Văn cố ý muốn cho đối phương tự lắng đọng lại một chút, cho nên cũng không vội vàng nói ra đáp án.

Cơ mà, tâm trạng của La Duy rõ ràng vô cùng khó chịu, cái cảm giác này từ sau khi thấy bạn gái mình chết đi trong tranh vẫn liên tục kéo dài dai dẳng, chẳng những không phai nhạt đi mà ngày càng nồng đậm hơn “Tôi nói thật, hiện tại lẽ ra chúng ta không nên bình tâm như vại mà đi “Xem phim giải trí”, phòng trưng bày nằm sát kề bên, bức tranh sau chúng ta phải vào nằm ngay trong ấy, chỉ cần muốn, chúng ta hiện tại có hơn một trăm cách đột nhập vào! Hoàn toàn không cần phải đợi đến 21:00 cuối tuần!”

Chu Hạo Văn vẻ mặt vẫn không chút nôn nóng nhìn La Duy “Tôi nhớ hình như chúng ta đang nói chuyện về Yamamoto Yohji thì phải.”

La Duy xiết nắm tay “Cái gã Nhật Bản ấy giúp ích gì được cho chúng ta?

“Có lẽ ông ấy sẽ giúp chúng ta nhận ra được bản thân.” Giọng điệu của Chu Hạo Văn vẫn bình tĩnh thản nhiên như thế, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn thẳng vào La Duy “Tôi, chưa bao giờ cho rằng chúng ta vào tranh là vì một ai cả, ý tôi là, bất cứ kẻ nào khác.”

Hai hàng lông mày xiết khẩn của La Duy cũng không giãn ra, chỉ có thanh âm dịu đi đôi chút “Bản thân, phạm vi của cái từ này rất rộng lớn, có đôi khi định nghĩa của ‘bản thân’ đã bao gồm những kẻ khác, thậm chí là cả thế giới.”

Chu Hạo Văn khẽ cười, cũng không tiếp tục nói về đề tài này, mà dùng ngữ điệu lạnh nhạt nói “Chúng ta lại trở về với Yamamoto Yohji, ông ấy có từng nói qua một câu như vầy —— bản thân, đó là một thứ không thể nhìn thấy được, đụng phải những thứ mạnh hơn để rồi bị bật lại, mới có thể hiểu được ‘bản thân’. Thế nên, hãy va chạm cùng những thứ to lớn hơn, đáng sợ hơn, cao cấp hơn mình, để biết được ‘bản thân’ là cái gì, đó mới là ‘bản ngã’.”

La Duy thật lâu không lên tiếng, Chu Hạo Văn cũng im lặng không nói gì nữa.

Dưới bóng đêm mênh mang, hai người đàn ông đứng ở cửa vào rạp chiếu phim nơi thành phố cũ, tựa như một bức tranh phác thảo bị gác qua một bên đã lâu rồi, màu mực phai đi trở nên nhờn nhạt, hoặc như có đêm nào đó bất cẩn lỡ đánh rơi một ít nước trà lên giấy, lau không được mà chùi cũng không xong, cứ thế mang theo dấu vết bị ép dưới tấm kính dày, rồi quên bẵng đi thật nhiều năm.

Bóng đêm dần nuốt chửng vạn vật, nhưng Chu Hạo Văn vẫn nghe được đối phương nói một câu “Cảm ơn.”

__________

Chú thích

=v= Lại bắt đầu sang một ART mới…

Bên dưới có mấy cái chú thích nho nhỏ ha. Dành cho bạn nào muốn tìm hiểu thêm.

(*) Thành phố cũ tuyến 3 : chỉ những vùng trung bộ cùng với núi non tây bộ của Trung Quốc.

(*) Thiên Địa Huyền Hoàng : Bộ phim này tên gốc là Baraka, trong chương cũng có đề cập tới, đây là một bộ phim thuộc dạng phim tài liệu không có lời tường thuật, sản xuất năm 1992. Nói chung thì tớ không có thời gian xem hết phim để giải thích cho mọi người, tớ chỉ đi tìm review của bên người VN mình viết thôi, dưới dây là nội dung tớ copy

Không có lời thoại, chỉ có những chiếc máy quay giới thiệu cho chúng ta thế giới, với một sự nhấn mạnh không phải “ở đâu”, mà là “những gì đang có.” Nó bắt đầu vào buổi sáng, những cảnh quan thiên nhiên và những con người đang ở nơi cầu nguyện: ngọn núi lửa, thác nước, cánh đồng và những khu rừng; có đến hàng trăm thầy tu xướng những câu kinh. Người dân bản địa tự họa hình cho cơ thể mình; cả làng cùng nhảy những điệu nhạc. Thước phim đề cập đến sự hủy diệt của thiên nhiên thông qua những hành động như khai thác gỗ, nổ mìn và khai thác mỏ. Những hình ảnh nghèo nàn, cuộc sống đô thị tấp nập và những nhà máy cung cấp các sản phẩm cho chiến tranh, các trại tập trung, các ngôi mộ tập thể. Những cảnh quan về các di tích cổ, những con sông thiêng liêng nơi những người hành hương gột rửa bản thân và và những tang lễ hỏa thiêu. Cầu kinh và trở về với thiên nhiên. Một thầy tu đeo một chiếc nhẫn lớn; những chiếc mề đay bắt ngang qua bầu trời.

Còn về giải thích từ Baraka thì như vầy:

Baraka trong tiếng Sufi (Hồi giáo mật tông) cổ có nghĩa là “sợi chỉ dệt sự sống lại với nhau” hay “phúc lành” hay “hơi thở”, trong tiếng Hồi giáo có nghĩa đại khái là “một nguồn sức mạnh tỏa ra từ thánh Allah nhưng có thể luân chuyển đến vạn vật hoặc cho con người”.

Còn về giải thích vì sao tựa này lại được phiên dịch từ Baraka thành Thiên Địa Huyền Hoàng:

Thiên địa huyền hoàng là vế đầu trong câu nói “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang”, cũng là câu đầu tiên của “Thiên tự văn”.

Mà Thiên địa huyền hoàng thì lại trích tự “Dịch Kinh”, trong Dịch Kinh thảo luận “Thiên huyền còn địa hoàng” (ý là trời thì đen còn đất thì vàng), được trích lại và sửa chữa cho thành vế đối.

Vũ trụ hồng hoang lại xuất xứ từ “Hoài Nam Tử” cùng “Thái Huyền Kinh”. Hoài Nam Tử viết “Trên dưới bốn phía gọi là vũ, từ cổ tới kim kêu là trụ” Còn trong Thái Huyền Kinh do Dương Hùng thời Tây Hán lại đề cập đến “Thế gian hồng hoang”. Hai bộ này hợp với nhau chính là “Vũ trụ hồng hoang”

Thực ra bốn chữ Thiên Địa Huyền Hoàng chỉ mang hàm nghĩa ý chỉ Trời màu đen (không hẳn là đen mà là gần như đen, hoặc mang ý khó hiểu thần bí cũng kêu là huyền), còn Đất thì màu vàng mà thôi, cũng phần nào sát với thực tế nội dung của phim, nói về thế giới nằm dưới bầu trời đen và trên nền đất vàng.

(*) Khách đồ thu hận / 客途秋恨 (Movie 1990): một bộ phim hợp tác giữa điện ảnh Hong Kong cùng Đài Loan. Tựa tiếng anh của phim dịch ra là “Khúc ca lưu vong”, bộ phim nói lên mâu thuẫn giữa một đôi mẹ con mà người mẹ vốn là người Nhật Bản, về cuộc sống khó khăn trên đất người của bà trong quá khứ. Tên tựa phim cũng là tên một vở kịch nổi tiếng, nội dung tự thuật về cuộc sống cùng tình cảm thê lương đau buồn của các kỹ nữ thời xưa.

(*) Công chúa Sissi : Một trong ba phần của phim Sissi, nói về cuộc sống vương giả của hoàng hậu Sissi. Công chúa Sissi là phần 1.

(*) Phong cách phản thời trang : hay anti-fashion, một xu hướng phong cách đi ngược lại với các định nghĩa thời trang đương đại (đại khái vậy)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.