Họa Phố

Chương 158: Chương 158: Phi sắc chi thú (05) : ái tình khao khát




Mọi người rõ ràng không ai ngờ tới tác giả của bức tranh này đã tự quyên sinh thân mình, đang ngồi cùng bàn cũng có một vị họa sĩ là Dư Cực lên tiếng hỏi “Vu Bắc Quốc kia hẳn là còn rất trẻ nhỉ?”

“Dư tiên sinh ngài cũng là họa sĩ thành phố này, ngài không biết Vu Bắc Quốc sao?” Tô Bản Tâm hỏi lại.

Dư Cực đáp “Năm trước tôi mới vừa từ nước ngoài trở về, đã sớm nghe nói về Vu Bắc Quốc nhưng vẫn chưa có duyên được kết bạn. Chuyện về anh ta trước đó không lâu mới được nghe nói, thật đáng tiếc.”

Tô Bản Tâm khẽ thở dài một tiếng “Nghe bảo là chứng trầm cảm của anh ấy càng ngày càng nghiêm trọng, thế nên mới… Tôi cũng không biết cụ thể lắm, thành phố của chúng tôi không lớn, rất nhiều họa sĩ ở địa phương đều đặt tranh ở phòng trưng bày gửi bán.”

“Là bởi vì họa sĩ đã qua đời, cho nên bức tranh trước khi lâm chung của anh ta mới trở thành hàng không bán?” Trì Lôi ở bên cạnh suy đoán.

Tô Bản Tâm gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Triệu Yến Bảo mắt nhìn đồng hồ treo tường của nhà hàng “Tám giờ rưỡi rồi, không biết ở thế giới này, “ban đêm” là bắt đầu từ mấy giờ?”

Những lời này hiển nhiên là hỏi các nhóm người cũ đang có mặt ở đây, Tần Tứ lên tiếng trả lời “Dựa theo lệ cũ, thường là sau mười một giờ.”

“Chúng ta không nghỉ ngơi ở cùng một chỗ, nếu như ban đêm có xảy ra nguy hiểm, phải làm sao để báo cho những người khác đây?” Triệu Yến Bảo suy nghĩ thực tế vô cùng.

“Phòng ngủ của chúng tôi đều có lắp điện thoại, còn mọi người?” Tần Tứ hỏi.

Triệu Yến Bảo gật đầu “Bên chúng tôi cũng có điện thoại, hơn nữa tôi cũng chép lại số điện thoại rồi.”

Vệ Đông “Cũng không biết cái điện thoại dòm cũ muốn chết trong phòng tụi này còn dùng được hay không nữa.”

Lion “Đạt mừ, còn dùng đạt.”

La Duy đứng dậy đi về phía quầy tiếp khách, tựa hồ là mượn họ giấy và bút, lúc trở về cũng sẵn tay mở thêm đèn, trên bàn cơm lập tức sáng ngời hẳn.

“Mỗi người đều ghi lại số điện thoại của các phòng đi, làm một cái danh bạ đơn giản.” La Duy đưa giấy ghi chú cầm trong tay cho từng người.

Đề nghị này rất hợp lý, mọi người bắt đầu lần lượt ghi lại số điện thoại của mình trên các tờ giấy, kỳ thật mỗi đơn vị công tác đều có số điện thoại cố định, chỉ khác số nội bộ của từng phòng mà thôi.

“Thế giới này giống như không có di động.” Người lên tiếng chính là thanh niên tóc quăn vẫn luôn im lặng rất ít lên tiếng Trí Thuần, chính là anh chàng bác sĩ thực tập vẫn trầm mặc đi theo cạnh Tần Tứ.

“Nói chứ tôi khá là thích xem mấy bộ tiểu thuyết trinh thám ở bối cảnh thời đại dùng di động cũ ấy, càng cũ càng tốt, đến cả vân tay và DNA cũng không thể nghiệm chứng.” Trì Lôi nói xong câu này, cảm thấy có chút lạc đề, liền ho nhẹ hai tiếng, cúi đầu uống một hớp nước chanh đã nguội ngắt.

Vệ Đông nhìn Lion cùng phòng viết xong số điện thoại, bỗng nhiên gõ lên đầu “Tui nhớ rõ cái điện thoại trong phòng ngủ của tôi hình như là điện thoại quay số kiểu xưa ơi là xưa ấy, hồi bé tui đã không khoái xài điện thoại kiểu đó rồi, quay quay quay mãi méo biết bao giờ mới tới điểm dừng.”

“Ên tâm đi,” Lion đáp lời “Quay tới một mức nào đó sẽ có cái gạt chắn lại mà.”

“Trún cậu người nước ngoài mà hiểu còn nhiều hơn trún tui nữa na.”

“Điện thoại thì phân biệt gì biên giới đâu.” Lion nhún vai.

“Ý tui là cái gạt chắn ấy, biết luôn cái gạt chắn mới ghê chứ…”

Bên đây, tất cả mọi người đều viết xong số điện thoại của mình, trong tay mỗi người đều cầm một tờ giấy danh bạ điện thoại đơn giản.

Tô Bản Thâm nhẹ giọng nói chuyện với Tiêu Cầm Tiên “…Nói vậy là cô cũng một mình ở một phòng?”

“Bên chúng tôi chỉ có mỗi tôi là nữ.” Tiêu Cầm Tiên chẳng buồn nhìn đám “đồng sự” ở bên bệnh viện, cứ cảm giác đám người này như cố ý đối nghịch với mình vậy.

“Hai người chúng ta có thể kết bạn ở cùng nhau không nhỉ?” Tô Bản Tâm mặc dù đang hỏi Tiêu Cầm Tiên, nhưng ánh mắt lại nhìn mấy người cũ.

Tần Tứ trước hết lắc đầu “Phân chia chỗ làm việc chính là một kiểu phân loại rất minh xác, nếu cố ý lẫn lộn chỗ ở, e là sẽ bị xem như nhiễu loạn quy tắc.”

“Vậy thôi.” Tô Bản Tâm không nói gì nữa.

Tiêu Cầm Tiên xì cười một tiếng chế nhạo “Khóa cửa ban đêm mới là việc quan trọng nhất, thôi cứ tự cầu vận may cho mình đi.”

Trì Lôi ở bên cạnh nói “Cơ quan trinh thám của chúng tôi là mỗi người một phòng, bởi vì ba phòng ngủ kia đã được phân chia sẵn từ đầu, chúng tôi cũng không dám gây rối quy củ.”

“Tôi thì lại cho rằng ở một mình cũng không phải chuyện gì đáng sợ, quan trọng nhất vẫn là tìm ra quy tắc của thế giới này.” Lúc này lên tiếng chính là Triệu Yến Bảo, cô nhìn sang chỗ của Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm “Chử Chi Dung nói, nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm thú sắc đỏ tươi của thế giới này, nhưng từ chiều đến giờ chúng ta lại chưa hề làm ra bất cứ hành động nào cả, đây có bị xem như không hoàn thành nhiệm vụ hay không, đêm nay chúng ta liệu có vì thế mà bị xử phạt hay không?”

“Mỗi một cái thế giới, quy tắc đều sẽ không giống nhau, trước đó thậm chí từng có thế giới mà cứ sau mỗi đêm lại thay đổi quy tắc một lần,” Người mở miệng đáp lại chính là Kha Tầm “Hiện tại đã là hết giờ làm việc, bác Chử kia cũng không nhắc gì về chuyện tăng ca, nên tôi nghĩ chúng ta sẽ không bị trừng phạt vì chưa tìm được “thú”, ít nhất là đối với đêm nay.”

Mọi người tạm thời cảm thấy yên tâm một chút.

Nhưng nhóm người cũ bên này lại cảm thấy việc này thật sự rất khó giải quyết, có đôi khi “Nhiệm vụ không rõ” còn đáng sợ hơn là “Nhiệm vụ không thể nào hoàn thành”.

“Hiện tại vẫn còn chưa đến chín giờ, mọi người có thể lợi dụng thời gian này tự do thoải mái thảo luận,” Tần Tứ cầm giấy ghi số điện thoại trong tay gấp lại cất vào “Nếu thế giới này khiến chúng ta khó tìm ra chỗ bắt đầu, vậy chúng ta có thể thử với bức tranh trước.”

“Ý kiến hay,” Triệu Yến Bảo gật đầu “Mới nãy lúc còn ở phòng triển lãm, chúng tôi đều quan sát khá kỹ bức tranh kia, thậm chí còn cùng nhau nghị luận về nó, hiện tại ai có ý tưởng gì về tranh cứ việc nói ra cho mọi người cùng nghe, biết đâu sẽ có ích thì sao.”

Triệu Yến Bảo nói xong liền nhìn Tô Bản Tâm, tựa hồ như rất mong chờ được nghe chủ của phòng trưng bày lên tiếng.

Tô Bản Tâm khẽ mím môi, chủ động lên tiếng “Chúng ta tạm thời gác nội dung của tranh sang một bên, các vị ở đây có ai có ý kiến gì về bốn chữ “thú sắc đỏ tươi” này không?”

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, không rõ lắm bốn chữ này ẩn chứa ý nghĩa đặc biệt gì.

Vệ Đông là người đầu tiên nêu ra tưởng tượng “Nếu chỉ nói riêng bốn chữ này thì tôi nghĩ đến trước hết là con ngựa đỏ thẫm.”

Lion nói “Tôi lại nghĩ là con sư tử màu đỏ.”

Trí Thuần “Còn tôi thì lại liên tưởng đến bò tót hoặc là hà mã màu đỏ, chung chung là mấy con bự bự ấy.”

Những người khác “…”

“Mishima Yukio, tác gia người Nhật Bản có một quyển tiểu thuyết rất nổi tiếng, tên là 《 Ái tình khao khát 》không biết có người nào từng xem qua chưa?” Tô Bản Tâm hỏi.

Trong những người đang ngồi ở đây, không có mấy người từng xem qua quyển sách này, có vài người lại chỉ mới nghe tựa mà thôi, người duy nhất tự nhận từng xem qua là Trì Lôi.

Trì Lôi “Quyển sách này với bức tranh kia có quan hệ gì với nhau?”

Dưới ánh đèn sáng ngời, làn da của Tô Bản Tâm có vẻ trắng tinh vô ngần “Nghe nói 《 Ái tình khao khát 》trước lúc xuất bản còn có một cái tên khác, bởi vì phía biên tập không hài lòng với cái tên ấy nên mới đổi lại thành 《 Ái tình khao khát 》.”

“Ồ? Tên ban đầu là gì?”

“《 Thú sắc đỏ tươi 》”

Mọi người giật mình, bởi vì quá mức trùng hợp với tên tranh, khiến người ta không thể phân biệt được rốt cuộc chỉ là ngẫu nhiên hay là tất nhiên.

“Nội dung nói về cái gì?”

Trì Lôi cũng không biết phải khái quát một quyển sách thế nào “Đại khái là… cuộc đời cùng với những lần nếm trải tình yêu của một người phụ nữ…?”

“Hoặc nên nói là, khát yêu.” Lần này người lên tiếng là Tiêu Cầm Tiên.

“Các cô đều đọc quyển sách đấy à?” Lion hỏi.

Tiêu Cầm Tiên “Tôi chỉ tò mò muốn biết người phụ nữ dưới ngòi bút của Mishima Yukio sẽ như thế nào, sách của ông ta tôi chỉ xem đúng mỗi quyển này.”

Kha Tầm nhỏ giọng thì thầm với Mục Dịch Nhiên bên cạnh “Em nhớ hình như tác gia Nhật Bản này là…”

“Đúng thế.” Mục Dịch Nhiên gật đầu.

Còn chưa nói hết câu nữa mà… Được rồi, tác gia Nhật Bản này hình như là một gay.

“Khát yêu giải thích như thế nào?” Lần này lại đến phiên Tần Tứ lên tiếng hỏi, có vẻ như vị bác sĩ này cũng chưa từng xem qua tác phẩm kia “Nếu có thể thì giải thích càng chi tiết càng tốt, biết đâu chừng sẽ giúp ích cho chúng ta.”

Ba cô gái từng xem qua quyển sách kia —— Tô Bản Tâm, Trì Lôi cùng Tiêu Cầm Tiên đều liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức thống nhất đạt thành hiệp nghị, để Tô Bản Tâm thuật lại cho mọi người ——

“Nữ vai chính của quyển sách tên là Etsuko, bởi vì khao khát tình yêu đến mức cực độ mà đã tự tay giết chết hai người đàn ông mình từng yêu.” Thanh âm của Tô Bản Tâm theo ánh đèn dần dần tối đi mà bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Nhà hàng sắp đóng cửa, mọi người đều trân trọng chút ánh sáng cuối cùng ấy, cảm giác tựa như đang cùng ôm nhau sưởi ấm trong chốc lát.

“Etsuko hết mực yêu thương người chồng Ryosuke của mình, nhưng bởi vì Ryosuke lăng nhăng, khiến cho cô sau khi kết hôn rơi sâu vào bể khổ ghen tị đớn đau. Về sau, chồng cô bởi vì mắc bệnh thương hàn rất nghiêm trọng, chỉ có thể nằm ở trên giường dựa vào máy thở oxy mà sống sót, Etsuko quên ăn quên ngủ chăm sóc chồng mình, sự chăm sóc tận tụy ấy với cô mà nói có thể coi như là hạnh phúc, là tham lam, bởi vì Etsuko nhận ra chỉ có những lúc thế này chồng cô mới thực sự thuộc về cô. Nếu dùng nguyên văn mô tả trong sách, chính là ‘Etsuko tẩn mẩn tỉ mỉ, tận tình hưởng thụ một cách vô cùng tham lam mà cũng cực kỳ vô vị cái loại hạnh phúc thảm thương bất thình lình lại một lần nữa trở về với cô’.”

“Nhưng một câu của bác sĩ lại dập nát hạnh phúc của Etsuko—— ‘Người bệnh rất có thể sẽ được cứu giúp’. Chồng cô sẽ lại một lần nữa có được sức sống khỏe mạnh, nhưng đó lại không phải kết quả mà Etsuko mong muốn, vì thế cô tháo máy thở của chồng cô, tận mắt nhìn hắn ta chết đi trong đau đớn.”

“Tại sao lại như vậy?” Vệ Đông nhịn không được thốt lên câu hỏi “Nếu cô ấy yêu chồng mình, cũng bằng lòng chăm sóc hắn ta, vậy tại sao đến cuối cùng lại giết chết hắn?”

Trong mắt của Tô Bản Tâm bỗng lất phất sương mù, vẻ mặt cũng biến hóa trở nên kỳ lạ “Mấy thứ này rất huyền diệu, tôi cũng chỉ có thể mượn lời của Etsuko nói trong sách để giải thích: ‘Nếu thứ hạnh phúc đạt được không đáng tin, vậy ta thà rằng chỉ đạt được hạnh phúc ngắn ngủi trong giây lát. Giờ phút này, so với đặt hy vọng vào bản tính không đáng tin của chồng ta, thôi thì nhìn thấy chàng chết đi còn dễ chịu hơn… Nhưng mà, cơ thể của chàng vẫn còn sống, đang mưu tính phản bội ta… Trí nhớ đố kị lại thức tỉnh rồi’.”

Mọi người đều nghiền ngẫm những lời này, giống như hiểu rõ, rồi lại không hiểu.

“Cô gái kia thật đáng sợ.” Vệ Đông cầm ly nước chanh lạnh ngắt uống một hơi, chỉ cảm thấy chân răng vừa lạnh vừa ê.

“Cô ta lại vì sao giết chết người đàn ông thứ hai?”

“Người đàn ông thứ hai là một kẻ giúp việc ở nông thôn, Saburo. Tình cảm lần này càng bí mật, thậm chí nói đúng hơn là do Etsuko đơn phương một mình, nhưng cô ấy lại hết sức thật lòng với cảm tình ấy, trong sách dùng rất nhiều đoạn văn để miêu tả về nó, đó là một loại đam mê lưu luyến căng đầy sức sống phát ra từ tâm hồn đến cả thể xác.” Thanh âm của Tô Bản Tâm tựa như MC đài phát thanh đêm khuya, rất dễ khiến người ta cộng tình “Có lẽ cũng chỉ có những tác giả tài hoa lại đặc biệt như Mishima Yukio mới có thể khai quật được nét hấp dẫn quyến rũ của những người đàn ông tầm thường bình dị, rồi lại dùng ngòi bút miêu tả nó đến cực hạn như vậy.”

Ngay khi có người muốn lên tiếng đặt câu hỏi, Tô Bản Tâm bỗng nhiên nói “Tôi còn nhớ rất rõ ràng, có một đoạn mô tả sự si mê của Etsuko dành cho Saburo, trong sách viết thế này —— Nàng cảm thấy tấm lưng của chàng tựa như biển rộng, sâu thẳm mà khó dò, nàng vẫn cứ ngóng mình được dấn thân vào biển rộng ấy. Dẫu cho ấy chẳng qua cũng chỉ là ham muốn của kẻ muốn trầm mình tự sát, nhưng thứ mà những kẻ trầm mình tự sát trông chờ chưa hẳn đã là cái chết.”

Kha Tầm nghe đến đây, mấy ngón tay đặt trên đùi không kềm được khẽ giật giật, mấy lời mô tả như vậy quả thật rất cuốn hút người ta, bởi cái chất tàn nhẫn lại dứt khoát, mang theo khí thế quyết bằng mọi giá…

Kha Tầm không kềm được lòng liếc sang Mục Dịch Nhiên một cái, lại phát hiện tầm mắt đối phương giống như vô tình quan sát La Duy ngồi ở một góc khuất gần đó, sau đó khẽ rũ mắt xuống, đến lúc ngước lên lại nhìn về phía đồng hồ treo trên tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.