Họa Phố

Chương 284: Chương 284: R e s t a r t (09) : Cặn bã




“Đừng dọa tui chớ!” Vệ Đông, La Bộ cùng Ngô Du đồng thanh đồng khẩu há mồm dẹp loạn Kha Tầm.

“Ý của tôi là, mọi người mau mau quyết định xem, tối nay chúng ta rốt cuộc ở trong nhà này hay là ra bên ngoài ở.” Kha Tầm chỉ ra ngoài cửa sổ “Trời sắp tối rồi kìa.”

Cảm giác khẩn trương lập tức bao phủ trong lòng mọi người. Vấn đề này quả thực làm người ta cảm thấy vô cùng rối bời. Suy nghĩ một lát, Thiệu Lăng dẫn đầu lên tiếng “Nếu dựa theo lẽ thường mà nói thì ở bên ngoài có vẻ càng nguy hiểm hơn so với ở trong nhà, nên tôi cảm thấy chúng ta ở trong nhà vẫn tốt hơn.”

Vệ Đông cũng gật đầu “Tuy biết là dù ở trong nhà cũng không thể nào chạy thoát sức mạnh siêu nhiên kia tấn công chúng ta, nhưng nhớ lại mấy bức tranh 《 Bạch Sự 》 cùng 《 Tín Ngưỡng 》đi, ở trong nhà chưa hẳn là sẽ sống sót, nhưng mà ở bên ngoài thì chắc chắn là sẽ chết, cho nên dù trong nhà không an toàn, chúng ta cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác đâu, đúng không?”

Mọi người không ai phản đối, đều thống nhất quyết định buổi tối vẫn ở lại trong nhà.

Vệ Đông với La Bộ vẫn cảm thấy lo lắng sợ đến tối xác sống sẽ xuất hiện, bởi vậy cùng nhau hợp lực gia cố toàn bộ cửa sổ trong nhà, mà cùng lúc ấy, Tần Tứ cũng từ trong phòng sinh hoạt kia đi ra ngoài, bận bịu đến đầy đầu mồ hôi, quần áo trên người cũng bị mồ hôi ướt đẫm.

Mọi người đều hỏi tình hình của Tiếu Khải thế nào, Tần Tứ hơi lắc đầu “Nếu như chúng ta không mau chóng rời khỏi bức tranh này, tình trạng của cậu ta có lẽ sẽ rất nguy hiểm.”

“Anh nghỉ một lát đi, uống miếng nước,” Kha Tầm bưng một cái bát chứa nước chiết xuất từ thực vật đưa cho hắn, sau đó lại kể toàn bộ những manh mối mà bọn họ tổng kết, cuối cùng hỏi “Bên anh có phát hiện được gì không?”

Tần Tứ uống mấy ngụm nước cho cổ họng bớt khô ráo, mới nói “Về nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh của Tiếu Khải, tôi nghĩ không phải là do sóng hạ âm.”

“Mới nãy lúc tôi dùng cồn lau thân thể cho cậu ta, phát hiện ở sau gáy cậu ta có một vết muỗi đốt. Tôi từng thấy rất nhiều ca bệnh bởi vì bị muỗi đốt mà gây ra bệnh trạng như cảm nhiễm virus, thường thấy nhất là bệnh trạng như sốt rét, mà biểu hiện bệnh của Tiếu Khải cũng gần giống như sốt rét.”

“Nhưng, cũng chỉ là gần giống mà thôi, bởi vị biểu hiện bên ngoài của bệnh nhân sốt rét là cả người rét run, cơ thể nhiệt độ sẽ tăng cao đột ngột, đau đầu dữ dội, nôn mửa không ngừng, tôi có hỏi thử Tiếu Khải, ba biểu hiện sau cùng hoàn toàn phù hợp, nhưng mà cậu ta lại không cảm thấy thân thể rét run, điều này làm tôi thấy có hơi nghi hoặc.”

“Điều khó khăn nhất hiện tại là chúng ta không có thiết bị y tế tương ứng, không thể kiểm tra tình huống bên trong cơ thể của cậu ta, chỉ có thể phán đoán dựa theo trạng thái bên ngoài, hiện tại cậu ta vẫn còn đang tiếp tục sốt cao không lùi, rất dễ gây ra các loại biến chứng. Nhưng theo tôi thì cơ bản có thể bài trừ suy đoán các triệu chứng bệnh của cậu ta là do sóng hạ âm gây ra.”

“Nếu thật như anh nói, có lẽ chúng ta phải cẩn thận hơn nữa,” Kha Tầm nói “Những thứ như muỗi rất khó lòng phòng bị, mọi người tốt nhất dùng quần áo phủ kín lại các nơi mà da lộ ra ngoài.”

“Làm vậy chắc nóng chết luôn quá, hiện tại chúng ta cũng không còn bao nhiêu nước uống,” Vệ Đông nói “Tao thấy hay là đi tìm thử xem trong mấy căn phòng có nhang muỗi gì gì đó không.”

“Cũng được, nhân lúc trời vẫn còn chưa hoàn toàn tối, tao đi mấy nhà bên cạnh tìm xem, phòng ngừa bên đây không có.” Kha Tầm nói xong liền mở cửa chạy ra ngoài.”

Cố Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng của đối phương mà cứng cả lưỡi, thều thào lẩm bẩm một câu “Anh ta gan lớn thật…” Một mình mà dám chạy sang mấy ngôi nhà âm u dính đầy vết máu đáng sợ kia để tìm đồ…

***

Rốt cuộc, trước khi sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, mọi người thu thập được một ít thứ những thứ có thể xua đuổi lũ muỗi, như nhang muỗi và nước hoa, tuy rằng không biết quá hạn sử dụng đã bao lâu rồi, cơ mà có vẫn đỡ hơn không.

Nước hoa mùi thơm đã trở nên nhạt thếch, nhưng mọi người vẫn xịt ra một ít thoa lên những phần da lộ bên ngoài, sau đó đốt mấy cái nhang muỗi đặt khắp các góc phòng, nhóm mấy cô gái thậm chí còn tìm ra được một ít drap giường cùng vỏ mền khá là mỏng dùng để bao bọc trên người, ít ra mà nói cũng đỡ nóng hơn là mặc quần áo chống rét mùa đông của mình.

Về đêm luôn là thời điểm khó khăn nhất ở trong tranh, chẳng những phải chờ đợi những thứ kinh hoàng không biết mà cũng chẳng thể đoán trước tiến đến, còn phải ngồi nhìn bản thân hoặc là đồng bạn bên cạnh tử vong.

“Chúng ta có nên mang Tiếu Khải từ phòng bên kia ra sảnh ngoài đây không?” Thiệu Lăng hỏi Tần Tứ.

Dù sao dựa theo cảm giác tâm lý mà nói thì, một đám cùng ở bên nhau sẽ thấy an toàn hơn một mình.

Tần Tứ suy nghĩ một lát, nói “Nếu bệnh mà Tiếu Khải đang mắc phải là sốt rét, vậy chúng ta cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra tình huống lây nhiễm trực tiếp, có thể dìu cậu ấy ra đây, nhưng mà vì đảm bảo an toàn, tốt hơn vẫn nên để cậu ta giữ khoảng cách với chúng ta.”

Thế là bọn họ dời sô-pha trong sảnh đến một góc, dìu Tiếu Khải ra để cậu ta nằm ở trên ghế, giữ khoảng cách nhất định với chỗ ngồi của bọn họ bên này.

Sắc mặt của Tiếu Khải rất khó xem, tái nhợt yếu ớt, lúc thì hôn mê lúc thì tỉnh táo, nhưng những lúc tỉnh táo có hơn một nửa thời gian đều thều thào hô lên mấy tiếng “đau”.

Điền Dương vẫn luôn ngồi canh chừng ở bên cạnh Tiếu Khải, hắn cau mày, vẻ mặt trầm trọng, mãi đến khi lại một lần nữa nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt đau đớt của Tiếu Khải, hắn không thể nhịn được nữa, bèn đứng dậy bước tới gọi Kha Tầm một tiếng.

Kha Tầm theo hắn đi ra một góc gần đó, đứng lại quay đầu nhìn hắn hỏi “Chuyện gì?”

“Có thể… nhờ bọn họ giúp đỡ nghĩ cách không?” Điền Dương gian nan lắm mới nói ra được những lời này…

“Cậu cũng nhìn thấy tình cảnh hiện tại rồi đấy,” Kha Tầm nói “Nếu như có cách gì chúng tôi đã sớm dùng rồi, hiện tại điều duy nhất mọi người có thể làm là cố gắng hết sức suy nghĩ tìm manh mối, tìm ra manh mối càng sớm thì chúng ta có thể thoát khỏi nơi đây càng sớm, có thể cứu được mạng của cậu ta.”

“Phải đi đâu tìm manh mối?” Điền Dương hỏi “Hiện tại trời đã tối rồi, mọi người chỉ có thể chờ chết.”

“Đúng rồi, chỉ có thể chờ chết thôi.” Kha Tầm vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn “Trong thời gian chờ chết này, điều duy nhất cậu có thể làm là bình tĩnh đối mặt với nó, nhưng điều này cũng không cam đoan là cậu có thể sống.”

Điền Dương nhìn cậu, trầm mặc thật lâu, mắt thấy Kha Tầm đang tính xoay người chuẩn bị rời đi, mới nhỏ giọng nói một câu “Kha Nhi, cậu thay đổi nhiều quá.”

“Bao nhiêu năm qua rồi, ai cũng sẽ thay đổi thôi.” Kha Tầm ngữ khí bình thản nói.

“Anh ta… có tốt với cậu không?” Điền Dương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Mục Dịch Nhiên đang ngồi bên kia.

Người nọ hoàn toàn không hề chú ý đến bên này, vẫn lẳng lặng ngồi tại chỗ, ánh mắt hơi cụp xuống, tựa như đang hết sức chuyên chú tập trung suy nghĩ. Hắn rất ít khi xen vào những việc mà Kha Tầm làm, mà Kha Tầm cũng giống như hoàn toàn không lo lắng liệu mình có khiến đối phương hiểu lầm hay không.

Tình cảm giữa hai người bọn họ… là do thân mật chưa tới mức ấy, hay là…

“Cậu hỏi tôi vấn đề này bằng thân phận gì?” Kha Tầm khẽ nhíu mày “Bạn học cũ hay là bạn trai cũ?”

Điền Dương nhất thời trầm mặc.

“Cậu đấy,” Kha Tầm đưa tay chỉ Tiếu Khải nằm ở ghế sô pha bên kia “Nếu lần này hai người đều có thể sống sót rời khỏi bức tranh này, tốt nhất cậu nên cùng Tiếu Khải nói cho rõ ràng —— Tôi nghe bảo cậu tốt nghiệp đại học chưa bao lâu đã kết hôn. Tôi có một thằng bạn, vợ nó là bạn học của vợ cậu, mấy tháng trước nghe nói vợ cậu còn share cái ảnh que thử thai trên nhóm bạn bè, cô ấy đã có thai rồi đúng không? Cho nên cậu mới cảm thấy cô đơn chịu không nổi, mới đi kiếm một gã nào đó để thỏa mãn áp lực của bản thân cùng với tính hướng thực sự mà cậu vẫn liều mạng che giấu đúng không? Điền Dương, mấy việc như vầy cậu làm không phải chỉ mới lần một lần hai, cậu còn tính làm mấy trò cặn bã như vậy đến bao giờ nữa?”

“Tôi không giống cậu,” Điền Dương nhìn vào mắt Kha Tầm, trong ánh mắt tràn ngập đau đớn cùng rối rắm “Tôi không giống cậu… Tôi có gia đình, có họ hàng thân thích. Tôi không thể giống như cậu vậy, vừa nhận ra tính hướng của bản thân liền come out, chẳng cần bận tâm tới khả năng tiếp nhận cùng thừa nhận của ba mẹ. Tôi… tôi còn có trách nhiệm với ba mẹ tôi nữa, tôi không thể làm bọn họ thất vọng đau khổ vì mình…”

“Cậu đúng là một “quái tài” mới có thể nói ra mấy lời như vậy ha?!” Kha Tầm bật cười, nhưng trong đáy mắt không có một chút ý cười “Nếu muốn chịu trách nhiệm, vậy đừng làm hại người khác. Bên kia cùng con gái nhà người ta kết hôn, bên này lại đi kiếm đàn ông yêu đương vụng trộm. Nói thật, chính bởi vì có mấy gã đồng tính lừa đảo hôn nhân như cậu cho nên mới làm cho quần thể đồng tính bị phê bình dữ dội đến thế. Đám người như chúng tôi sống ở cái xã hội này đã khó khăn lắm rồi, mấy người như cậu còn tốt bụng đốt cái chậu than đặt dưới chân chúng tôi nữa. Điền Dương, đừng bày ra vẻ như cậu yêu thương Tiếu Khải sâu đậm lắm như vậy, không thấy buồn nôn à?”

Điền Dương cụp mi mắt, yên lặng không nói một lời, hắn vươn một tay mò mẫm một lát, lấy ra gói thuốc cùng bật lửa, đang tính châm một điếu thì đột nhiên nghe thấy Kha Tầm nói “Muốn hút thì cút ra ngoài mà hút.”

Động tác của Điền Dương chợt khựng lại, hắn buông tay xuống, ngước mắt nhìn người trước mặt, nở nụ cười sầu muộn “Cậu vẫn giống hệt như lúc trước, không thích ngửi mùi thuốc lá.”

“So với mùi thuốc lá, tôi càng không thích ngửi mùi của lũ cặn bã.” Kha Tầm giơ tay xua xua trước mũi mấy cái, sau đó xoay người rời đi.

Điền Dương đứng tần ngần ở đó hồi lâu, mãi đến khi nghe tiếng nôn khan của Tiếu Khải trên ghế sô pha, liền vội vàng bước qua nâng người đối phương dậy, vỗ nhẹ sau lưng hắn.

Tần Tứ cũng đi qua nhìn xem, sau đó đút đối phương uống một ly nước nấu với vỏ cây liễu.

Tiếu Khải nôn khan cả buổi mới ngừng, được Điền Dương dìu nằm trở lại ghế sofa, sau đó lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Điền Dương cau chặt lông mày, hắn nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Tiếu Khải đến ngẩn người.

Trong tình trạng thiết bị y tế cùng thuốc men đều thiếu thuốc, Tần Tứ cũng là bó tay hết cách, chỉ có thể đi lấy cồn ra, tiếp tục hạ thân nhiệt theo cách vật lý cho Tiếu Khải.

Những người còn lại đều ngồi ở cách đó khá xa, tiếp tục tranh thủ thời gian ngồi suy nghĩ manh mối.

“Bệnh của Tiếu Khải là do bị muỗi đốt mới gây ra, hay đó mới chính là quy tắc tử vong thật sự?” Thiệu Lăng nói.

“Nếu thật là thế, trong mấy căn phòng dính máu có rất nhiều bầy ruồi nhặng, có lẽ trong số đó có trộn lẫn cả lũ muỗi mang theo vi khuẩn gây bệnh.” Chu Hạo Văn nói “Tôi nghĩ chúng ta cần tìm thêm mấy món drap trải giường hay là vỏ chăn gì đấy, lỡ như ban đêm đến thời điểm nguy hiểm nhất, xuất hiện một bầy ruồi nhặng cùng muỗi tấn công chúng ta, lúc đó sợ là không cách nào chống chọi được.”

Tất cả mọi người nghe vậy đều đồng ý, vội vàng chạy đến các tủ quần áo thu thập toàn bộ quần áo hoặc là vải vóc có thể ngăn chặn bầy ruồi muỗi, sau đó chia ra mỗi người vài món.

Tiếp đó bọn họ bắt đầu tiến vào giai đoạn gian nan nhất, cũng chính là “chờ đợi trước khi tử vong buông xuống”. Tất cả manh mối đều là những phỏng đoán không đầu không đuôi cũng không nguyên không do, chỉ có tử vong mới có thể cung cấp cho chúng nó phần đầu hoặc là phần đuôi ấy.

Đây là điểm tàn khốc nhất của tranh, nhưng đám bọn họ chỉ có thể mặc cho nó đùa bỡn…

Ánh lửa chập chờn lúc sáng lúc tối, từ những cành khô thiêu đốt trên cái chảo chiếu khắp cả gian sảnh không quá lớn này, thế giới bên ngoài cửa sổ tối om om, hoàn toàn không có một chút ánh sáng, tựa như bị một miếng vải đen dày cộm bao trùm lại, thậm chí cảm giác như cả không khí cũng không cách nào thẩm thấu vào.

Kha Tầm rướn mắt cố gắng nhìn ra bên ngoài, trong tầm mắt đâu đâu cung là tối đen làm người ta cảm thấy nôn nóng bất an, mà đến cả những ngôi nhà gần sát bên cạnh cũng không cách nào nhìn ra được hình dạng.

Dẫu cho bọn họ cực kỳ không muốn, cũng cực kỳ bất đắc dĩ, thời gian trên màn hình di động cũng nhảy đến con số 23:00

Lửa trong chảo vẫn đang đốt cháy, phát ra thanh âm lách tách lách tách, tất cả mọi người đều như ngừng thở, yên lặng lắng nghe cùng cảm nhận động tĩnh chung quanh, thần kinh trong đầu giống như căng cứng tới cực độ.

Giữa ngôi nhà đổ nát âm u, yên tĩnh đến mức ngột ngạt ấy, bỗng vang lên một tiếng kêu rên rỉ đến méo mó biến cả âm, ánh mắt của mọi người ngay lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy Tiếu Khải bất chợt từ ghế sô pha bật dậy, cả người giãy dụa muốn bước xuống đất.

Điền Dương ngồi ở bên cạnh vội vàng đỡ người hắn, sốt ruột hỏi “Tiếu Khải? Em làm sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.