Họa Phố

Chương 292: Chương 292: R e s t a r t (17) : Thay mới, tái tạo, khởi động lại




* * *

“Trước khi chết, cậu ta ra cái dấu này với tôi.” Kha Tầm giơ ta, bày ra một cái dấu tay OK.

Vệ Đông nhìn thấy, trước hết hơi ngẩn ra, sau đó chấn động “A! Đây là —— Trong lễ hội vận động thành phố năm ấy ——”

“Đúng vậy, chính là lần đó.” Kha Tầm nhẹ gật đầu “Lễ hội vận động thành phố năm ấy dùng sân vận động của trường chúng ta làm sân chính, cho nên khán giả đến xem phần lớn đều là học sinh trong trường chúng ta, khi ấy đám Điền Dương cùng Đông Tử kéo theo toàn trường đi cổ vũ tôi, tất cả mọi người đều giơ lên cái động tác này. Ý của nó không phải là “OK”, dấu tay này đại biểu cho con số năm ấy tôi đang đeo trên người. “O” tức là 0, ngón giữa thay cho số 1, ngón áp út cùng ngón út thay cho số 2, cho nên con số năm ấy tôi đeo khi dự thi là, 012.”

“—— 2012!” Mọi người trăm miệng một lời cùng nhau hô lên.

“Mấy túi đóng gói thực phẩm mà chúng ta phát hiện trôi qua, năm thời gian sản xuất bắt đầu bằng con số 2, kết hợp với con số 012 mà Điền Dương phát hiện cũng truyền đạt cho chúng ta biết, xem ra bối cảnh thời đại lúc xảy sự kiện mà mức tranh này mô tả, chắc chắn chính là 2012!” Thiệu Lăng nói.

“Nhưng như vậy lại càng kỳ quái hơn,” Cố Thanh Thanh nói “Giả như họa sĩ vẽ là thế giới thật năm 2012, như vậy năm ấy nếu thật sự có nơi đã xảy ra chuyện đáng sợ như thế này, vì sao chưa từng thấy có tin tức nào nhắc đến?”

“Không phải mọi chuyện đều sẽ được đưa tin đâu.” Lời của Chu Hạo Văn vẫn sắc bén như vậy.

“Không, nội dung mà bức tranh này vẽ, tuyệt đối không phải là sự kiện thật ở thế giới chúng ta,” Mục Dịch Nhiên nói “Sự hỗn loạn vô trật tự của thảm thực vật trong rừng, tuyệt không giống như vì họa sĩ nhất thời sai sót mà tạo thành, tôi càng cho rằng đó là do họa sĩ cố ý, dựa theo điểm này mà nói, bức tranh này càng giống như lời Vệ Đông từng nói lúc trước, là một bức tranh theo trường phái chủ nghĩa tượng trưng, những thứ từng xảy ra cùng được phơi bày trong tranh, đều có ý nghĩa tượng trưng nào đó, hoặc là ảo tưởng và ẩn dụ của họa sĩ.”

“Vậy xem ra, thời đại bị cố ý làm mờ đi này cũng không hẳn là vì muốn gia tăng khó khăn cho chúng ta khi tìm kiếm manh mối, mà kỳ thật nó là đang chỉ ra trọng điểm cho chúng ta.” Thiệu Lăng nói “Mà sự thật cũng chính là như vậy, hiện tại chúng ta đã biết cái năm ấy —— năm 2012, khác với những năm khác trong cùng thế kỷ, đây là một năm có vô số lời đồn đãi cùng tiên đoán viển vông.”

“2012? Tận thế?” La Bộ mở to ánh mắt đỏ ngầu của mình “Sao tui cứ cảm thấy Tranh Mưu sau lưng bày chuyện càng lúc càng lớn, hồi trước dù thế nào đi nữa đều là trong phạm vi nhỏ, bây giờ trực tiếp bay lên toàn cầu luôn rồi…”

“Nhưng tận thế 2012 căn bản chỉ là lời đồn,” Vệ Đông ánh mắt cũng đỏ ngầu lại vô cùng mệt mỏi đau nhức vì đã hai ngày đêm không được chợp mắt “Chẳng lẽ chúng ta phải tìm manh mối trong lời đồn?”

“Có lẽ, trọng điểm không ở 2012, mà là tận thế.” Tần Tứ trầm giọng nói “Vì sao muốn làm nhòe đi niên đại, chính là để chờ khi chúng ta tìm ra được manh mối về niên đại rồi, liền dùng nó chỉ ra một sự thật, cũng giống như chúng ta bây giờ vậy, nhắc tới 2012, phản ứng đầu tiên chính là liên hệ nó cùng tận thế, cho nên 2012 cũng giống như một cái mũi tên vậy, mà đầu chỉ của nó hướng về phía “tận thế” mới là trọng điểm. Chẳng hạn như, là nguyên nhân nào gây ra tận thế?”

…Ebola.

Đáp án này tựa như một cái hàng rào ầm ầm sụp đổ khảm sâu vào tận đáy lòng của từng người, nhưng ngước nhìn Tần Tứ sắc mặt tái nhợt lại tràn đầy mệt mỏi, không ai dám nói lời này ra khỏi miệng.

“Đừng quên chúng ta cũng đã tìm ra được những đầu mối khác,” Chu Hạo Văn vẫn như cũ đảm nhận vai trò người bình tĩnh lý trí nhất đội, dẫn đầu lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng khiến người ta khó thở kia “Tôi thì lại cho rằng, thời tiết trên địa cầu nóng lên có thể là một trong những nguyên nhân gây ra.” Hắn từ đầu đến giờ vẫn luôn cực lưu ý đến khí hậu nóng bức của bức tranh này.

“Cùng với, ô nhiễm không khí?” Phương Phỉ cũng lên tiếng, chỉ tay ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài vẫn là mảnh âm u xám xịt “Đó là khói mùi đúng không?”

“Đúng vậy, là khói mù, hơn nữa rất trầm trọng.” Vệ Đông gật đầu tỏ vẻ khẳng định “Tui với Kha Nhi dòm không khí kiểu này quen con mắt luôn, ô nhiễm khói mù ở Z thị có thể xếp hạng top 3 trong cả nước ấy chứ.”

“Khí hậu toàn cầu nóng lên là do con người đốt cháy quá nhiều nhiên liệu hóa thạch gây nên,” Cố Thanh Thanh nói như đang đọc bài “Ví dụ như quá trình sản xuất chế tạo của ngành công nghiệp dầu khí, hoặc như sưởi ấm trong mùa đông thiêu đốt than đá hàng loạt, rồi lại lung tung chặt cây phá rừng, sau đó dùng gỗ để đốt cháy, những hành động này sẽ sinh ra rất nhiều carbon dioxide, từ đó sinh ra hiệu ứng nhà kính. Toàn cầu nóng lên sẽ khiến cho băng tan, mực nước biển dâng cao, gây ra phá vỡ sự cân bằng trong hệ thống sinh thái thiên nhiên, cuối cùng gây nguy hại đến toàn bộ sự sống trên trái đất, bao gồm cả con người.”

“Ô nhiễm không khí, phá hoại sinh thái, với lại…” Với lại bệnh truyền nhiễm đáng sợ, La Bộ âm thầm tự bổ sung cái cuối cùng trong lòng “Sau đó đến tận thế, việc này có liên hệ gì với chủ đề của bức tranh 《 Restart 》 này?”

“Không lẽ ý chính là… sau khi trái đất hủy diệt, một lần nữa bắt đầu lại?” Thiệu Lăng nhìn về phía Mục Dịch Nhiên.

“Cách nói về tận thế 2012 xuất phát từ lời tiên tri của người Maya, 20 năm từ năm 1992 đến năm 2012 được xưng là “Thời kỳ đổi mới của trái đất”, sau khi được đổi mới, trái đất sẽ bắt đầu tiến vào một kỷ nguyên mới.” Mục Dịch Nhiên nói “Nếu như thế, đặt tên cho sự đổi mới bắt đầu lại ấy là “Khởi động lại”, tựa hồ cũng không phải vô lý.”

“Trong lời tiên tri của người Maya, sự tái tạo của trái đất năm 2012 là sự kết thúc của một vòng luân hồi, bắt đầu mở ra một luân hồi mới, chứ không phải là chỉ tận thế,” Cố Thanh Thanh có nề có nếp bổ sung cho lời của Mục Dịch Nhiên “Cho nên, manh mối về 2012 mà chúng ta biết được, có lẽ là để chỉ “Thay mới”, “Luân hồi”, hoặc là “Khởi động lại”, chứ không phải tận thế.”

“Nếu như nói vậy, trong quyển kỳ thư cổ xưa 《 Thôi Bối Đồ 》 của nước ta cũng từng rất trùng hợp xuất hiện lời tiên đoán tương tự như vậy,” Thiệu Lăng nói tiếp “Tượng thứ năm mươi hai trong 《 Thôi Bối Đồ 》 viết: “Càn khôn tái tạo tại giác kháng”. Có người giải thích rằng: Giác kháng, chỉ chính là Thất Túc Thanh Long của Phương Đông, ngụ ý là chỉ năm rồng, mà năm 2012 vừa lúc chính là năm rồng. Còn “càn khôn tái tạo” thì không cần phải nói, nó ý nghĩa nằm ngay ngoài mặt chữ. Cho nên, “càn khôn tái tạo” cùng “Địa Cầu thay mới”, sau đó lại đặt nằm bên cạnh “Khởi động lại”, rất rõ ràng nó đều chỉ về cùng một loại tình huống.”

“Thay mới tái tạo, mở lại luân hồi?” Vệ Đông nói.

“Này rốt cuộc vẫn là tận thế còn gì,” Kha Tầm nói “Không, nếu chính xác một chút mà nói thì là tận thế của con người, trái đất vẫn tồn tại như cũ, chỉ có con người là sẽ diệt vong. Sau đó lại bắt đầu một vòng tiến hóa sinh học mới, từ vượn đến người, theo thời kỳ đồ đá đến… Ừm, hiện tại đang là thời đại gì ấy nhỉ? Thời đại thông tin? Hay là… Thời đại hạt nhân?”

Mục Dịch Nhiên nghe vậy ánh mắt bỗng nháy lên, đang tính mở miệng nói tiếp thì bất thình lình nghe một tiếng “phịch” vang lên, mọi người vội vàng nhìn lại, thấy là Ngô Du đã té ngã nằm trên mặt bàn, giống như hôn mê.

Mọi người thấy vậy đều đáy lòng đều trĩu xuống, Phương Phỉ cách gần nhất ngồi xổm xuống đưa tay sờ lên trán Ngô Du một lát, mới ngẩng đầu hướng về phía đám người đang khẩn trương chờ đợi đáp án, nói “Không sao, chỉ là té xỉu thôi.”

Nhóm bọn họ đã hai ngày hai đêm không được chợp mắt rồi, mà trong lúc này còn lại phải chịu đủ đường nóng bức, khô khát, đói bụng cùng kinh hãi tra tấn, những người tinh thần cùng thể lực yếu kém một chút chịu không nổi cũng là lẽ đương nhiên.

Thiệu Lăng lấy di động ra nhìn thời gian, nói “Ban đêm đã qua rồi, chúng ta trước hết rời khỏi căn phòng này đi rồi tính sau.”

Mà, đối với hai người đồng bạn chết thảm đêm qua, mọi người không đành lòng nhìn lại, cũng không nỡ nhắc tới, bọn họ lẳng lặng rời đi khỏi ngôi nhà ấy. Sắc trời bên ngoài vừa mới tỏ sáng, trong không khí cũng chẳng thấy có tươi mát của ban mai, khoang mũi hít vào chỉ có mùi máu tanh nồng nặc, xen lẫn mùi bụi đất sềnh sệch làm cho phổi cùng đường hô hấp của người ta cảm giác vô cùng khó chịu.

Ngoại trừ Kha Tầm thể lực tốt nhất, cùng với Mục Dịch Nhiên ý chí kiên định nhất ra, thì những người khác đều trong trạng thái vô cùng mỏi mệt lại mơ màng, La Bộ đến ngay cả đi đường cũng không nổi, đi được vài bước liền loạng choạng giống như có thể té xuống ngủ bất cứ lúc nào.

“Chúng ta nhất định phải nghỉ ngơi một chút.” Thiệu Lăng nói “Trạng thái như thế này đi tìm chữ ký sẽ chỉ phí thời gian mà thôi.”

Kha Tầm lén lút âm thầm nhìn sang Tần Tứ, nhưng lại bị Tần Tứ phát hiện, nở nụ cười mỏi mệt với cậu, cũng nói “Tiểu Thiệu nói đúng, chúng ta trước nghỉ ngơi một chút đi, nếu để đầu óc quá mức mệt mỏi cũng không giúp ích gì trong việc suy nghĩ manh mối, mài đao cũng chẳng trễ việc đốn củi mà, nghỉ ngơi trước đi.”

Kha Tầm đặt Ngô Du té xỉu đang cõng trên lưng xuống đất, những người khác cũng ngồi dưới đất, Tần Tứ tự động đi đến một góc cách xa mọi người, ngồi xuống nhắm mắt lại.

Chắc là vì từ lúc vào bức tranh này cho đến hiện tại, mọi người vẫn luôn trong tình trạng không ngừng hoạt động cùng liên tục gặp phải kinh hoảng sợ hãi, thần kinh quá mức căng thẳng khẩn trương, thế nên vừa mới được một lát thả lỏng, cảm giác buồn ngủ cùng mỏi mệt tựa như núp sụp sóng gầm ập đến, chẳng mấy chốc sau, cả Vệ Đông, La Bộ, Phương Phỉ cùng Cố Thanh Thanh đều dựa người vào nhau ngủ say, đến cả Chu Hạo Văn cùng Thiệu Lăng cũng bắt đầu trạng thái lờ mờ nửa ngủ nửa tỉnh.

Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên sóng vai ngồi sát kề nhau, nhỏ giọng trò chuyện.

“Buồn ngủ không? Dựa vào tôi ngủ một lát đi.” Mục Dịch Nhiên vươn tay nhẹ nhàng vê nhẹ cằm của Kha Tầm.

“Ngủ không được,” Kha Tầm nghiêng đầu gối lên bả vai Mục Dịch Nhiên “Em lo cho lão Tần muốn chết, cái quỷ Ebola gì gây ra sốt xuất huyết thật sự làm em cảm thấy sợ hãi, em sợ lão Tần sẽ phải ở lại chỗ này… Dịch Nhiên, tuy là manh mối hiện tại của chúng ta được đẩy tới một bước, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được chữ ký sẽ nằm ở đâu, hoặc là sẽ xuất hiện dưới hình thức nào, với cả nói thật… em có một cái dự cảm, hoặc là suy đoán… không được tốt lắm.”

“Nói tôi nghe xem.” Mục Dịch Nhiên nhẹ giọng nói, giống như muốn xoa dịu nỗi bất an của Kha Tầm.

“Em nghĩ, nếu như trong bức tranh này vẽ chính là ngày tận thế của loài người, như vậy nhóm người chúng ta… có phải là nhóm người cuối cùng duy nhất còn sống sót trong thế giới này không?” Kha Tầm vẫn gối đầu trên bả vai Mục Dịch Nhiên, ngước mắt lên nhìn đối phương, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy được đường cong của chiếc cằm xinh đẹp.

“Cũng rất có thể là như vậy.” Mục Dịch Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về lên đầu cong gập do ngồi xếp bằng của đối phương.

“Nếu như bảo, thế giới này hủy diệt là do bị ô nhiễm không khí, phá hư sinh thái và ôn dịch lây nhiễm, em nghĩ loài người sẽ không bị diệt chủng kiểu một lần duy nhất như khủng long vậy, mà sẽ có trình tự thời gian từ trước đến sau, thế nên mãi cho đến sau cùng, toàn bộ thế giới đều chết hết, chỉ còn lại vài người chúng ta là sống sót, chúng ta chính là nhân loại cuối cùng trên thế giới này.”

Kha Tầm nói xong, vươn tay nắm lấy bàn tay của Mục Dịch Nhiên đang ấp trên đầu gối mình, siết lấy thật chặt “Khởi động lại, cũng tức là một bắt đầu mới, giống như cái mục để lựa chọn trong phần mềm diệt virus của máy tính —— Sau khi diệt virus sẽ tự khởi động lại, đám con người chúng ta chính là “virus” trên địa cầu này, nhất định phải tiêu diệt hết toàn bộ rồi mới có thể tiến hành khởi động lại, như vậy có phải nghĩa là… nhóm những người chúng ta nhất định phải chết hết, mới có thể đạt đến điều kiện “khởi động lại”, lúc ấy chữ ký mới xuất hiện? Nhưng, bức tranh này không phải 《 Nghịch Lữ 》, không tồn tại một nhóm chúng ta ở dòng thời gian khác có thể thông qua cách thức ấy để đạt được cứu rỗi, thế thì chữ ký kia còn có tác dụng gì nữa đâu?”

Mục Dịch Nhiên hơi quay đầu, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của người yêu một cái, rồi mới ôn hòa nói “Suy nghĩ của em có phần bi quan quá mức rồi, có thể là bị ảnh hưởng bởi việc lão Tần gặp phải. Tôi cũng có một vài phỏng đoán chưa kịp nói lúc nãy, em có muốn nghe không?”

Kha Tầm choàng tay ôm lấy eo đối phương, mau chóng tỉnh táo bản thân “Muốn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.