“Tướng cốt đồ” không phải đơn giản chỉ là ghép các mảnh vẽ bên nhau là có thể hợp thành một tấm bản đồ, chín bức hình vẽ đại biểu cho Sơn Hải Kinh phiên bản Cửu Đỉnh này có nội dung vô cùng phức tạp, nó bao gồm sông núi, động thực vật cùng các loại vật chất, vốn dĩ đều là tự độc lập thành một bức tranh, nếu không phải nhờ Vệ Đông trước đó vô tình phát hiện một vài đường nét có thể tiếp nối với nhau ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh, chắc sẽ không ai có thể tưởng tượng được, trong đó lại cất giấu một tấm bản đồ.
Lúc này, Vệ Đông đang dùng bút đỏ đồ lên những đường nét có thể nối liền với nhau ẩn giấu ở bên trong, vẽ thành một ảnh khái quát. Tạm thời mặc kệ những phần rối ren giống như cố ý muốn che lại các đường nét này, nếu chỉ đơn thuần nhìn bức vẽ bằng bút đỏ kia, có thể thấy được một rặng núi phập phồng liền nhau, bên trong có sông có thung lũng, có hẻm núi cùng vực thẳm, tựa như một mảnh núi rừng vô ngần rộng lớn.
“Mọi người nhìn cái thung lũng ở giữa này đi,” La Bộ chỉ vào đường nét thoạt nhìn như đang vẽ một cái hẻm núi “Hình dạng này của nó tui nhớ như in luôn, này là —— hẻm núi Na Lăng Cách Lạc (*) ở Tây Nguyên.”
“Tui với đám đồng bọn cũng từng tự lái xe đi du lịch khu Tây Nguyên, trước khi đi đều phải lên kế hoạch trước, nên có nghiên cứu khá kỹ về địa hình của vùng đó. Mà tui vì sao lại ấn tượng với cái hẻm núi Na Lăng Cách Lạc này như vậy, là bởi vì nó được người ta gọi là ‘Thung lũng chết’, mà nó còn có một cái biệt danh khác nữa, gọi là …’Cổng địa ngục’.”
“Nghe tên này thôi là cũng đủ hiểu rồi ha, cái chỗ hẻm núi Na Lăng Cách Lạc kia chẳng phải chỗ dễ đi đâu, nơi đó còn có vô số tin đồn quỷ dị nữa, gì mà người cùng động vật vào đó là chỉ có đi không về vân vân…”
“Đám đồng bọn của tui toàn là mấy đứa to gan lớn mật không à, tới chỗ đó tụi nó lái xe đi vào thẳng luôn, nhưng mà chưa được bao lâu đều té chạy ra ngoài hết, còn tui không dám đi vào, nghe tụi nó bảo xe chạy vào đó không bao lâu thì, toàn bộ thiết bị vô tuyến đều mất hết tín hiệu, la bàn cùng mấy thứ khác đều gặp trục trặc.”
“Lúc đó, tụi nó còn bạo gan thử chạy vô trong thêm một đoạn nữa, nào ngờ mây đen cuồn cuộn đột ngột kéo đến, rồi sét gầm sấm nổ, tụi nó bảo là từ lúc chào đời cho tới nay chưa bao giờ nghe qua tiếng sấm nào mà đáng sợ kinh khủng như vậy, cảm giác như toàn bộ bầu trời đều ép xuống đầu, giống như đang chực chờ giáng xuống một phát thiên lôi kinh thiên động địa xuống đầu nổ cho tụi nó tan thành mây khói luôn ấy.”
“Tụi nó không dám đi vào sâu bên trong nữa, đứa nào cũng sợ té đái chạy ra ngoài, tui thì đứng ở bên ngoài hẻm núi chờ, lúc tụi nó kể lại chuyện sấm sét tui còn không tin, tại vì tui đứng ở bên ngoài nhìn thấy bầu trời từ đầu tới cuối đều là trong lành sáng sủa, không có gió nữa, chỉ có mây trắng bay bay trên trời, thì đào đâu ra sét.”
“Nguyên một bầy cảm thấy việc này hết sức quỷ dị, cũng bỏ luôn ý tưởng vào bên trong thám hiểm, sau đó có một thằng trong nhóm tánh nó tò mò dữ lắm, bèn lấy flycam mà cả bọn mang theo tính điều khiển bay vào quay chụp lại tình cảnh trong hẻm núi. Tụi tui khi đó xài tới tận ba cái flycam, nào ngờ cả ba cái bay vào bên trong liền mất đi khống chế, không bao giờ trở lại nữa.”
“Mấy anh mấy chị, nếu tấm bản đồ này thật sự chỉ về hướng bên đó, tui thấy chúng ta nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể á.”
Lời của La Bộ giống như phủ lên một tầng bóng ma u ám trong lòng mọi người, Chu Hạo Văn dùng laptop tra cứu bản đồ của hẻm núi Na Lăng Cách Lạc, cũng mở ra cho mọi người cùng thấy “La Bộ nói không sai, bản đồ của Sơn Hải Kinh quả thật chỉ hướng về phía hẻm núi Na Lăng Cách Lạc.”
“Tôi còn nhớ có từng nhìn thấy ở đâu đó, bảo rằng hẻm núi Na Lăng Cách Lạc cùng La Bố Bạc đều nằm trong bốn khu không người ở lớn nhất nước ta, cũng là một trong năm thung lũng chết trứ danh toàn thế giới.” Cố Thanh Thanh nói.
“Lúc còn trẻ, tôi từng có thời gian giảng dạy ở Tây Nguyên,” Nhạc Sầm chậm rãi lên tiếng “Lúc rảnh rỗi cũng hay đi dạo ngắm khắp nơi, từng có nghe dân chăn nuôi ở địa phương nơi đó nhắc đến những tin đồn về thung lũng chết. Nghe nói bên trong thung lũng cây cỏ tốt tươi, là thiên đường của các loài động vật, nhưng những dân chăn nuôi cũng không dám đi vào đó chăn thả.”
“Tôi cũng từng muốn vào bên trong nhìn xem một cái, đáng tiếc là không có dân chăn nuôi nào đồng ý giúp đỡ dẫn đường vào thung lũng, hơn nữa còn nhắc tới khoảng ba mươi năm trước từng có một đội khảo sát địa chất từng đi vào bên trong thung lũng khảo sát, lúc ấy đang giữa ngày hè, bên ngoài nóng bức đến không chịu nổi, vậy mà trong thung lũng lại bất ngờ nổi lên bão tuyết.”
“Đội khảo sát còn phát hiện một xác chết của dân chăn nuôi trong thung lũng, toàn thân không có bất cứ vết thương nào, lúc chết trên tay còn cầm một khẩu súng đã nạp đạn, vẻ mặt tràn ngập hoảng loạn kinh hoàng.”
“Rất may là đội khảo sát ấy cuối cùng rời khỏi thung lũng mà không gặp phải bất cứ rủi ro nào, cũng đối với bên ngoài công bố những hiện tượng dị thường bên trong thung lũng là do từ trường ngầm trong lòng đất quá mạnh. Nghe nói tình trạng dị thường từ trong thung lũng xuất hiện cực kỳ rõ ràng, càng đi sâu vào trong dị thường từ lại càng cao.”
“Cơ mà hiện tại xem ra, tình trạng dị thường từ (*) ở nơi đó ngoại trừ nguyên nhân do địa lý tự nhiên ra, có lẽ không thoát khỏi mối liên hệ với sự kiện vào tranh này. Tôi nhớ mọi người có kể lại về bức tranh 《 Restart 》, trong đó cũng có hiện tượng dị thường từ, điển hình là thảm thực vật bao gồm các loài cây nhiệt đới, ôn đới cùng hàn đới hỗn loạn sinh trưởng cùng nhau, như vậy tình trạng xảy ra bên trong thung lũng như tuyết rơi giữa hè, hay là rét lạnh sấm sét, cùng với các thiết bị điện tử trục trặc vân vân, xem ra đều là có nguyên nhân cả.”
“Đúng là nghe lời này của chị Sầm mới thấy, xem ra bức tranh 《 Restart 》 kia đã sớm cung cấp ám chỉ về manh mối có liên quan cho chúng ta.” Kha Tầm sờ cằm nói “Nếu đã xác định bản đồ chỉ hướng chính là hẻm núi Na cái gì Lạc kia, vậy dù có nguy hiểm tới cỡ nào chúng ta cũng nhất định phải đến đó xem.”
La Bộ vẻ mặt lo sợ nhìn Kha Tầm “Thật sự phải đi tới đó sao? Lần này Tranh Mưu cũng đâu có ra thời gian quy định cho chúng ta đâu, trong túi của chúng ta cũng không có vé vào cửa, mà mười ngày nay cũng không xảy ra hiện tượng kỳ quái nào… Có thể không đi được không? Hay là để tới mấy tháng sau rồi mới đi có được không?”
“Bà cố ngoại cũng nói đấy, là phúc thì không phải họa, nếu đã là họa khó tránh khỏi.” Kha Tầm vỗ vai đối phương “Dù là đi sớm hay là đi trễ, chúng ta cũng không thể nào tránh thoát được chuyến đi này. Hơn nữa cá nhân tôi không nghĩ toàn bộ sự kiện tới đây là chấm dứt, Tranh Mưu nó sẽ không có lòng tốt cho chúng ta thời gian mấy tháng để mà bình tĩnh lại đâu. Tuy lần này nó không đưa ra thời gian cụ thể, nhưng tôi đoán, chỉ cần chúng ta để lố thời gian quy định, rất có thể sẽ lập tức gặp phản phệ, nói không chừng đến cả báo trước cũng chẳng có. Thay vì đến chừng ấy bị nó làm cho trở tay không kịp, chi bằng tóm lấy quyền chủ động vào tay mình. Mọi người thấy thế nào?”
“Tôi đồng ý,” Chu Hạo Văn nói “Việc hôm nay chớ để ngày mai, sự kiện này chấm dứt càng sớm chừng nào càng tốt chừng nấy, dù cho kết quả cuối cùng chỉ có một con đường chết, cũng tốt hơn là cứ kéo dài mãi như vậy, chết đột ngột chung quy cũng thoải mái hơn là chết từ từ.”
“Văn Nhi ca, nghe anh nói tui càng thấy khó chịu hơn…” La Bộ ôm ngực, phiền muộn nói.
“Tui cũng thấy sớm một chút thì tốt hơn,” Ngô Du nói “Nhân lúc hiện tại vẫn đang là năm mới, không khí nơi nơi đều là vui mừng may mắn, biết đâu mấy thứ tà ma quỷ quái kia sẽ bớt lộng hành chút…”
Thấy không ai lên tiếng dị nghị, hành trình đi hẻm núi Na Lăng Cách Lạc cứ thế được xác định.
“Chuyến đi lần này của chúng ta, rất có thể sẽ chạm đến cốt lõi của toàn bộ sự kiện này,” Mục Dịch Nhiên nói, mà những ẩn ý hàm chứa bên trong lời này mọi người ai nấy cũng đề tự hiểu rõ ràng —— lần này rất có thể là một chuyến đi thẳng vào địa ngục “Chúng ta cần phải chuẩn bị cho thật đầy đủ. Lần này chúng ta trực tiếp lái xe đi, tôi cần mang theo một ít trang bị, nên không thể sử dụng phương tiện giao thông công cộng được.”
“Đúng vậy, còn chưa biết phải ở lại hẻm núi Na Lăng Cách Lạc kia bao nhiêu ngày, mấy thứ như lều trại, chăn đệm, quần áo, thức ăn nước uống cùng thuốc men vân vân đều cần phải chuẩn bị, nên tự chúng ta lái xe đi là tốt nhất.” Thiệu Lăng nói “Chúng ta tổng kết một chút, xem ai có thể cung cấp xe đi lại. Tôi có một chiếc xe ô tô con, chạy đường trường thì không thành vấn đề, nhưng chứa đựng vật phẩm lại có hạn, chỉ có thể chở người là chủ yếu.”
“Vậy để tui chạy bé G iu dấu vậy.”.
“Nói G đừng thêm iu, văn minh ta cùng hài hòa.” Kha Tầm nói (*)
La Bộ “…”
Mọi người “…”
“Tôi có thể cung cấp một chiếc Land Rover SUV.” Nhạc Sầm cũng lên tiếng.
“Wao chị Sầm, hóa ra chị cũng là một phú bà ẩn hình nha!” Ngô Du kinh ngạc hô lên.
Nhạc Sầm bật cười “Tôi còn cách chuẩn mực phú bà xa lắm, chỉ là sở thích của tôi cũng giống cậu Củ cải đây, ngày thường thích đi đây đi đó ngắm cảnh núi non, để dành được ít tiền đều dồn vào mua một chiếc xe cứng cáp rắn chắc chút, có thể chạy đường trường; hoặc là để tiền làm lộ phí hay là mua vé vào cửa. Nhưng mà hiện tại tôi chưa thể rời khỏi xe lăn được, nên không thể lái xe, cần có người nào cùng tôi trở về nhà một chuyến, lái xe đến đây.”
“Để tôi đi cho, dù sao tôi cũng không cần về nhà, mấy thứ như quần áo này kia, sang bên chỗ chị đi mua một ít cũng được.” Phương Phỉ nói.
“Không cần ô tô con,” Mục Dịch Nhiên mở miệng, trước hết nói với Thiệu Lăng một câu, sau đó mới quay sang nói với mọi người “Tôi sẽ chuẩn bị hai chiếc xe việt dã, thêm hai chiếc của chị Sầm cùng La Bộ nữa là bốn, chắc đủ rồi.”
Thiệu Lăng “…” Lại cảm giác như bị kỳ thị, tôi thừa nhận anh là đại lão đấy, có được chưa.
“Tốt nhất lát nữa nên bàn bạc với nhau cần chuẩn bị cụ thể những thứ gì,” Tần Tứ nói “Mấy thứ thuốc men khẩn cấp cùng một ít thiết bị chữa bệnh đơn giản cứ để cho tôi lo.”
“Mấy thứ như lều trại dã ngoại, thảm lót, bếp lò cùng vật dụng làm bếp để tui chuẩn bị cho,” La Bộ nói “Đám đồng bọn kia của tui đứa nào cũng có sẵn vài bộ, tui chạy đi mượn tụi nó là được.”
“Vậy để em chuẩn bị thức ăn.” Cố Thanh Thanh thấy mọi người ai có sức ra sức, có vật tư ra vật tư, cũng vội vàng tích cực lên tiếng.
“Chị phụ em một tay!” Ngô Du cũng có ý tưởng giống Cố Thanh Thanh.
“Tôi không thể giúp mọi người chuẩn bị cái gì, thôi thì đến khi ấy việc nấu cơm cứ giao cho tôi.” Lý Tiểu Xuân vỗ ngực nói.
Mọi người lại luyên thuyên bàn bạc với nhau bổ sung thêm những thứ cần chuẩn bị, liệt kê thành danh sách, mỗi người sao chép lại một phần, cũng sắp xếp việc rước người, hẹn sẵn thời gian cùng địa điểm gặp mặt, sau đó giải tán ai về nhà nấy, bắt tay vào làm chuẩn bị.
Mục Dịch Nhiên bởi vì phải chuẩn bị xe cùng trang bị, nên không cùng Kha Tầm trở về Z thị, cũng hẹn trước đến lúc ấy sẽ lái xe đến rước cậu. Thế là hai người lại tạm thời chia tay nhau ở sân bay.
***
Kha Tầm với Vệ Đông cùng nhau trở lại Z thị, cũng không để lãng phí thời gian, lập tức bắt tay đi mua sắm các vật phẩm cần thiết dựa theo danh sách.
Kha Tầm còn dành ra chút thời gian hẹn gặp một văn phòng luật sư, lập sẵn cho mình một cái di chúc, với nội dung là nếu như mình chết đi, phòng tập gym sẽ chuyển sang cho mấy người anh em hoàn cảnh khó khăn tiếp tục kinh doanh, đồng thời mua một cái bảo hiểm cho bản thân, nếu bất ngờ chết đi do ngoài ý muốn, thì người được hưởng tiền bồi thường sẽ là ba mẹ của Vệ Đông —— suốt mấy năm nay hai chú thím yêu thương đối xử với Kha Tầm cũng chẳng kém gì Vệ Đông.
Cuối cùng là căn nhà cậu đang ở cùng toàn bộ tài sản ở bên trong, giao cho các ngành có liên quan bán đấu giá hoặc bán sang tay, tiền thu được do đấu giá hoặc bán đi toàn bộ đều quyên tặng cho viện mồ côi của thành phố.
Sau đó trở về nhà, bấm bụng nén cơn đau xóa bỏ mấy T phim “hành động” trong máy tính.
Thật ra ở trong nhà, ngoại trừ một ít đồ gia dụng cùng các vật phẩm sinh hoạt đơn giản hàng ngày ra, cũng chẳng có thứ gì cần phải xử lý.
Kha Tầm soạn ra quần áo, chăn đệm cùng mấy thứ cần dùng ra, sau đó gói ghém vào hành lý, mấy thứ quần áo giầy dép, chăn hay drap giường cùng mấy vật dụng bếp núc đã được lau chùi sạch sẽ, lò vi sóng cùng mấy đồ gia dụng khác toàn bộ đều chất vào thùng, dùng băng keo dán kín lại, kèm theo một tờ giấy, bên trên viết: Vui lòng giao cho Sở Công Ích chuyên thu đồ cũ xử lý.
Thiết bị gia dụng trong nhà với số lượng ít, ví dụ như tủ lạnh hay máy giặt quần áo, bàn ăn, ghế sofa cùng thảm vân vân, đều được kèm theo một tờ giấy có nội dung hệt như vậy.
Cuối cùng, Kha Tầm mở ra tủ âm tường, gỡ hết toàn bộ những ảnh chụp dán bên trong, bỏ vào một quyển album, sau đó nhét album vào trong túi hành lý chuẩn bị mang theo lần này.
Vào hôm trước khi xuất phát, Kha Tầm mở máy vi tính ra, truyền hết toàn bộ những ảnh chụp lưu trong máy qua di động, sau đó format lại tất cả các ổ cứng, cuối cùng mở weibo của mình ra, gửi một cái trạng thái.
Corgi đã có quan hốt phân : Điều thích nhất ở weibo chính là, giả như một ngày nào đó khi chúng ta không thể không rời bỏ thế giới này, nó sẽ thay chúng ta lưu lại dấu vết chứng tỏ bản thân ta từng tồn tại trên thế giới này.
Có những lúc buồn chán cậu từng nghĩ đến, trên bia mộ của mình phải viết một câu bia văn như thế nào, mới có thể khiến khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình vẫn ngầu đến tuyệt đối.
Chẳng hạn như mấy câu từng nhìn thấy ở trên mạng, nào là ‘Đời người như sóng biển, tôi chỉ là một bọt biển đã biến mất’, hoặc là ‘Thật ngại quá, không thể đứng dậy được nữa rồi’, hay hoặc là bắt chước như Marilyn Monroe, lưu lại số đo ba vòng cùng kích thước thằng đệ nhà mình.
Nhưng, cho đến tận hôm nay mới phát hiện, ngàn câu vạn chữ mà mình từng tưởng tượng trôi qua khi đứng trước mặt tử vong, đều biến thành tro tàn nhẹ hẫng, vừa vô lực, lại vô dụng.
Cứ tưởng đâu một kẻ làm đội trưởng từng dẫn dắt đội tuyển nhiều năm như mình, vốn đã quen tay “rót xúp gà” cho đồng đội, hay quen với việc kích thích máu nóng hay là hô mấy câu “trẻ trâu” vô đối, vào giờ này phút này sẽ có rất nhiều lời muốn tự nói với bản thân.
Nhưng lại phát hiện, suy cho cùng thì trong vô vàn những văn tự ngôn ngữ phong phú mà thần kỳ lại uyên bác sâu xa kia, chỉ có duy nhất ba chữ mới là lời muốn nói chân chính trong lòng mình.
Nếu weibo có thể lưu lại dấu vết bản thân đã từng đến thế giới này, như vậy bản thân cậu hi vọng, dấu vết cuối cùng lưu lại cho thế giới này, chính là ba chữ kia.
“Tôi yêu bạn”
Con yêu ba, ba ơi
Con yêu mẹ, mẹ ơi
Em yêu anh, quan dọn phân của em, bạn đời của em.
Em yêu anh.
* * * * * *
[ Chuyện ngoài lề ]
Văn bia của nhóm 13 người vào tranh
“Một đời danh trù ngủ say nơi đây”
—— Lý Tiểu Xuân
“Đời nổi trôi gió mây lãng đãng, ngày về nằm mong ngóng xuân thu”
—— Hoa Tế Thu
“Nhìn xem, đóa hoa vô danh nơi đỉnh núi kia, chính là tôi đó”
—— Nhạc Sầm
“Cuộc đời ơi, xin cảm ơn”
—— Cố Thanh Thanh
“Vui lòng mang theo mẫu son mới nhất đến viếng tôi”
—— Ngô Du
“Một gốc củ cải cắm ở hố này, vui lòng đừng bứng nó lên”
—— La Bộ
“Chủ mộ cả đời cẩn trọng mà chu đáo, nghiêm khắc với bản thân, không hề có bất cứ sở thích bất lương nào bao gồm mặc sịp mũi voi”
—— Thiệu Lăng
“Đã lặn vào hải vực sâu vô cùng”
—— Phương Phỉ
“404 Not Found”
—— Chu Hạo Văn
“Thật có lỗi, phải từ biệt bàn mổ một thời gian rất dài rồi”
—— Tần Tứ
“Cuối cùng không cần phải lo cho chân tóc nữa rồi!”
—— Vệ Đông
“Chắt chắt chắt”
—— Mục Dịch Nhiên
“Gâu gâu gâu!”
—— Kha Tầm
_________________________
Chú thích
(*) Tướng cốt đồ : ý là chỉ tấm vẽ tướng cốt, mọi người tham khảo “đồ” trong bản đồ ha, nó tương tự nghĩa ở đây.
(*) Na Lăng Cách Lạc (cổ ngữ, nghĩa là Lũng sông Thái Dương), thường được gọi với cái tên Thung lũng chết Côn Lôn, cũng được gọi là “Cánh cổng địa ngục”, nằm ở miền núi Côn Lôn cao nguyên Thanh Hải – Tây Tạng, từ phía đông Bố Luân Đài Thanh Hải kéo dài đến Sa Sơn (nghe đồn là Sa mạc Khố Mộc Khố Lý) ở phía Tây, chiều dài 105 km, bề rộng khoảng 33 km, cao hơn mực nước biển 3200-4000 mét.
Bên dưới là vị trí của nó, nói chung tớ tra tài liệu toàn ra ảnh chụp hem à chứ không có địa điểm cụ thể, chỗ này cũng ít người vào nên không nhiều tài liệu lắm. Mọi người nếu muốn tham khảo có thể vào LINK NÀY xem ảnh do một đoàn thám hiểm đã đi xuyên qua hẻm núi này chụp lại.
(*) Dị thường từ : Trong địa vật lý, dị thường từ là sự biến động cục bộ từ trường của Trái Đất hay thiên thể, do các thay đổi về từ tính hay hóa học của đất đá. Việc thành lập bản đồ dị thường cho một khu vực nhằm phát hiện các cấu trúc bên dưới các lớp vật liệu. (WIKI)
Nôm na theo tiếng người là từ trường bất thường gây ra các hiện tượng kỳ bí khó giải thích.
(*) Đây là joke của Kha Tầm, nguyên văn là La Bộ bảo Lái chiếc ‘G ba’ (đọc là bā), Kha Tầm mới đùa là đọc G đừng thêm bā, vì hai chữ này ghép lại là G-bā (đọc là jiba, tương tự như “kê ba” nghĩa là… con ciu ấy)