Họa Quốc Hoàng Thượng, Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Chương 50: Chương 50: Phò mã tuyệt đối không thay đổi




"Điện hạ hồi cung ——"

"Điện hạ hồi cung ——"

"Điện hạ hồi cung ——"

"••••••"

Xa xa gần gần, trên cao dưới thấp. Bốn phương tám hướng đều có tiếng nói đồng thời vang lên, ngay cả Lãnh Vô Tâm cũng hoảng hồn dưới sự tinh tế tuyệt diệu này.

“”

Lớp lụa mỏng phiêu dật giữa cung diện bỗng tách rời, phảng phất như đang xé nát không gian bốn phía. Một luồng sáng chói mắt chợt phát ra, Lãnh Vô Tâm không nhịn được nheo lại đôi mắt mình. Lát sau, nàng mở mắt.

Khiếp sợ ——

Đúng vậy, khiếp sợ ——

Thần điện hình vuông, sàn trạm khắc hình rồng phun nước, mái nhà khảm ngọc lục; cột cung điện hình tròn được trạm khắc hai hình rồng bay ngược phía, đầu rồng lộ ra bên ngoài, đuôi rồng thẳng vào trong điện, tăng thêm khí phách đế vương.

Người vào trong, bất kỳ ai đều có cảm giác hai đầu gối như mềm nhũng, phảng phất trong bóng tối có người đang đè ép họ bắt họ phải quỳ xuống ••••••

Bốn phía là các đại thần đang quỳ thành hàng theo chức vị. Phía trước là Một nam nhân đang ngồi nghiêm chỉnh trên long vị, khí thái hiên ngang. Ngay cả Lãnh Vô Tâm cũng bị uy nghiêm của hắn làm cho chấn động.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Vô Tâm thấy vị phụ hoàng trên danh nghĩa của nàng. Mặc dù bọn họ là cha con, nhưng do nàng từ nhỏ đã bị trưởng công chúa Hợp Quốc ôm về nuôi nấng. Sau đó lại được Hàn Phi dạy dỗ, làm bạn với Nam Cung Vô Thương.

Cho nên trong lòng nàng, phụ hoàng, nhiều lắm cũng chỉ là một lão già mang chức danh đế vương thôi.

"Không cần tìm, Nam Cung Vô Thương không có ở đây."

Người phía trên lạnh lùng mở miệng.

Thành công khiến đôi mắt Lãnh Vô Tâm chuyển lạnh, khóe miệng nàng mang theo nụ cười nhẹ mê ly lừa gạt người đời.

"Nhi thần tham kiến đế vương, đế vương vạn thọ vô cương!"

Khẽ khuỵu gối, nàng thế nhưng không quỳ xuống.

Quần thần im lặng, bọn họ đã sớm nghe về tính cách tùy tiện của nàng, nhưng không nghĩ nàng ngông cuồng tới mức này. Ở đế quốc, ai cũng biết, trong hoàng thất không tồn tại thân tình. Nếu có cũng chẳng qua là vì quyền lợi.

Cho nên, tình thân, không tồn tại, hai người chỉ là kẻ xa lạ, phải lễ nghi với nhau.

Không ngờ, Lãnh Vô Tâm lại dám không nể mặt đế vương.

"Trẫm lại thấy điện hạ tựa hồ không muốn trẫm sống lâu muôn tuổi."

Lão già trên hừ một tiếng nhẹ, biểu tình trên mặt cứng đơ, tựa như một pho tượng, suốt mấy thập niên đều không có bất kì biến hóa nào. Làm cho người ta có cảm giác hắn không biết thế nào là biểu lộ.

"Nhi thần hi vọng đế vương sống lâu muôn tuổi."

Lãnh Vô Tâm lần nữa trả lời, nụ cười mê ly mang theo khiêu khích.

"Càn rỡ!"

Đế vương giận dữ, quần thần phía dưới nhất thời co rúm người.

"Đế vương bớt giận ——"

"Đế vương bớt giận ——"

"Đế vương bớt giận ——"

"••••••"

Mọi người bắt đầu hô vạn tuế.

Mà Lãnh Vô Tâm chỉ ngạo nghễ đứng nghiêm ở giữa cung điện rộng lớn, tất cả đại thần bên cạnh nàng đều quỳ xuống.

"Quả thật là càn rỡ. Đế vương chẳng lẽ không muốn ta càn rỡ ư? Hay nên nói, đế vương chỉ muốn một kẻ yếu đuối biết điều ngồi lên ngôi vị hiện tại của ngươi? Nếu ta quỳ xuống, phải chăng ngươi sẽ lấy cớ trừng trị ta, khiến ngôi vị "diện hạ*"hiện tại của ta lập tức bị kẻ khác thay thế?"

(*): chức danh "điện hạ" còn ám chỉ là kẻ thừa kế ngôi vị

An tĩnh ——

Tuyệt đối yên tĩnh ——

Đây chỉ mới là va chạm nhẹ giữa hai đời hoàng tộc, bọn họ cũng không muốn chen lời vào. Nếu không muốn chết, tốt nhất đừng nên xen vào.

Bọn họ đều là người thông minh, nên mới sống sót tới tận bây giờ, cho nên, lập trường rất vững chắc. Ép thân thể rạp người trên đất càng thêm thấp, để mình không bị tàn tích của trận chiến làm tổn hại.

Người ngồi tại ghế trên rốt cục cũng cười.

Đây lần đầu tiên hắn cười.

Lần đầu tiên, hắn cười từ khi lên ngôi suốt hai mươi năm.

"Được! Được! Được lắm!"

Ba từ “được” lên tiếp.

Nụ cười Lãnh Vô Tâm càng thêm sâu.

"Không hổ là kẻ thừa kế của ta, kẻ ta lựa chọn, quả nhiên có năng lực thống lĩnh đế quốc."

Không phải “nữ nhi”, mà là “kẻ thừa kế”.

Đây chính là điều bi ai nhất tại hoàng tộc.

"Tạ đế vương đã khen ngợi."

Lãnh Vô Tâm khẽ quỳ gối, nhưng đó không thể tính như một lễ nghi.

Vị vua ngự tại ngai vàng cười lớn. Nhưng ẩn sau một nụ cười tươi chính là một nụ cười âm hiểm, che giấu bộ mặt thật

"Đáng tiếc, điện hạ tài giỏi như vậy, lại có một khuyết điểm. Việc có một yếu điểm, trẫm tuyệt không thể tha!"

Lãnh Vô Tâm cũng cười, tao nhã hơn bất cứ ai: "Không có khuyết điểm, không thể gọi là người, mà là thần!"

Ánh mắt một già một trẻ nhìn thẳng vào đối phương.

"Trẫm lại muốn biến ngươi thành thần!"

"Không thể nào! Không có ai có thể khống chế cuộc sống của Bổn cung!"

Hai người không ai nhường ai.

Vị hoàng đế nheo lại tròng mắt, thần thái này, rất giống Lãnh Vô Tâm.

"Ngươi nên biết! Nếu trẫm giúp ngươi tiệt trừ khuyết điểm! Vương quốc của trẫm, càng cường đại hơn trong tay ngươi, sẽ không vì tư tình nữ nhi mà suy tàn! Ngươi vốn là kẻ ngự trên đỉnh núi cao, trẫm tin tưởng ngươi biết đủ mọi loại thủ đoạn, càng có thể thực hiện nó! Nếu có thể làm được, vậy thì nhất định, nhất định phải làm!"

Từng câu từng chữ, không khỏi nói lên quyết tâm.

Quyết tâm của đế vương, không thể rung chuyển.

Lãnh Vô Tâm vẫn đứng một cách ngạo nghễ, chống lại ánh mắt của hắn, không hề lui bước.

"Buồn cười! Ngươi cho rằng nam nhân Bổn cung thích, sẽ cần Bổn cung bảo vệ sao? Nếu như hắn cần Bổn cung bảo vệ, cũng không xứng làm nam nhân của Bổn cung! Đồng dạng, Bổn cung cũng sẽ là nữ nhân đứng bên cạnh hắn! Không chỉ bởi vì thân phận mà đứng ở bên cạnh hắn! Dù có chuyện gì, ta vẫn sẽ đứng bên cạnh hắn, đối địch với mọi chướng ngại cùng hắn! Mà Nam Cung Vô Thương là hạng người nào? Đế vương hẳn biết rất rõ. Nếu không thì vì sao lại không trực tiếp bắt hắn, trực tiếp ám sát hắn. Như vậy không phải càng tiết kiệm thời gian ngươi thuyết phục Bổn cung sao?" Đôi mắt nàng thay đổi, mơ hồ chuyển thành màu xám tro xen lẫn chút ánh bạc: "Còn nữa, ngươi ngoại trừ không thực hiện được, còn có cả không nỡ!"

Ý nghĩa của từ “không nỡ” cũng rất dễ hiểu. Mọi thần dân hơi lớn tuổi đều biết, câu chuyện giữa Lãnh Hạo và mẫu thân Nam Cung Vô Thương. Không nỡ, là bởi vì đó chính hài tử của người kia. Không phải sao? Bằng không, lưu lạc rất lâu bên ngoài, Nam Cung Vô Thương sao vẫn được gia tộc Nam Cung tìm về? Coi như là vì Nam Cung Vô Thương tài hoa, cường hãn đi nữa, nhưng cũng đâu cần cực khổ tới mức ấy.

Lý do chính, chính là vì gia tộc Nam Cung e dè nể mặt không dám đụng tới mẫu thân của hắn cùng Đế vương mà thôi.

Nếu như không có sự đồng ý ngầm, gia tộc Nam Cung có mười lá gan, cũng không dám tìm Nam Cung Vô Thương về, lại còn quang minh chính đại, đến nỗi Nam Cung Vô Thương còn có thể trở thành phò mã nàng.

Nhưng về phương diện nào đó, chỉ sợ cũng có kẻ dùng không ít thủ đoạn?

Hắn rõ ràng nhớ mãi không quên người ấy, thế thì làm sao có thể bảo nàng vứt bỏ tình yêu? Chỉ cần là người, bất kể là kẻ lạnh lùng đến đâu, sâu thẳm bên trong vẫn có một chỗ yếu mềm.

Chẳng qua là chưa bị ai phát hiện được.

Không bị phát hiện không đồng nghĩa với việc không có điểm yếu.

"Đúng! Trẫm không làm được! Cũng không bỏ được! Nhưng, chính bởi vì trẫm không làm được, cho nên, trẫm mới không thể khiến vương quốc cường thịnh nhất có thể, trẫm hi vọng ngươi làm được, như vậy cũng có lỗi sao?" Bộ mặt quanh năm không thay đổi của hắn, rốt cuộc đã biểu lộ ra vẻ quyết liệt.

Hắn không làm được, cho nên thời điểm hắn là thái tử, chỉ có thể đón nhận sự an bài của phụ hoàng, cưới một vị tiểu thư gia tộc khác. Cũng chính bởi vì hắn không làm được, cho nên mới khiến Dao Cơ chán nản rời đi. Cũng khiến cho nàng sau khi rời dương thế, phải trở thành một kẻ họa thủy trong lịch sử đế quốc. Là lỗi của Dao Cơ sao? Hắn biết rõ là không phải, nhưng hắn không thể ra mặt, không thể ra mặt, không thể giải thích giùm nàng, thậm chí ngay cả sau khi nàng chết, hài tử của nàng, thừa kế chính quyền năm ba tuổi, chịu đủ mọi khó khăn khi giáp mặt địch thù, hắn cũng không thể trợ giúp.

Hắn là đế vương, là người chân chính nắm trong tay mọi quyền trong thiên hạ, song, lại chẳng thực hiện được bất kì điều gì mình muốn. Hắn trơ mắt nhìn mình nữ nhân mình yêu mến đau buồn chết đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi •••••

Hắn là đế vương, hắn vì đế quốc mà vứt bỏ tình yêu. Hắn vứt bỏ được tình yêu, nhưng lại không có cách nào vong tình. Hắn cả đời này, không thể thực hiện được khát vọng thời tuổi trẻ. Càng không thể làm được bất kì điều gì, trừ duy trì sự cường đại sẵn có của đế quốc, song, lại không thể dẫn dắt đế quốc đến bến bờ cường thịnh nhất.

Hắn cả đời này, đến rốt cuộc đã làm được điều gì?

Mười tám tuổi, tình yêu của hắn nở rộ, hai mươi tuổi, hắn lại khiến nó chết trong tuyệt vọng. Về sau, chấp chưởng chính quyền trong bốn mươi năm, phần còn lại chỉ dùng để hoài niệm.

Hoài niệm cùng với hối hận.

Cả đời này, hắn bỏ qua một thứ, sau lại chẳng hoàn thành được điều gì. Một đời tầm thường vô vị.

"Trẫm không làm được, thì hi vọng ngươi có thể làm được, trẫm có lỗi gì? Trẫm rốt cuộc có lỗi gì?!"

Cứ thế, và cứ thế, tâm trí hắn vẫn cứ mãi rối loạn.

Lãnh Vô Tâm thở dài, lại một người đau khổ vì tình. Hết Yên Lạc, tới Lãnh Hạo. Đến cuối cùng, Nam Cung Vô Thương và nàng liệu cũng sẽ như thế?

Không!

Sẽ không !

Nàng không phải là Dao Cơ, Nam Cung Vô Thương không phải Lãnh Hạo. Kết cục của bọn họ, tuyệt đối sẽ không như Dao Cơ.

Kiên định với lối suy nghĩ này, rồi lại nhìn vào trong ánh mắt Lãnh Hạo, Lãnh Vô Tâm thấy được, trong ánh mắt đó, có vài phần muốn khuyên răn nàng thật lòng.

"Được rồi, coi như ta có thể “vong tình”, vứt bỏ đi tình yêu, cuối cùng cũng dẫn dắt đế quốc đến bến bờ cường thịnh nhất. Nhưng, đế vương, ngài có tình nghe qua câu: “thịnh vô cùng tất phải suy, vật cực tất phản!”. Đế quốc bây giờ đã đủ cường đại, cường đại đến mức có thể khống chế toàn bộ thiên hạ, cường đại đến mức chỉ cần vung tay lên, thiên hạ liền biến đổi. Cho hỏi, như thế nào mới có thể gọi là “cường đại” theo suy nghĩ của đế vương?"

Các đại thần đang quỳ rạp trên mặt đất cũng bắt đầu nghiêm túc nghe.

Lãnh Vô Tâm tiếp tục nói: "Mọi người nghĩ như vậy không phải là cường đại ư? Tổ tiên dặn, chúng ta tuyệt đối không được lộ mặt nơi ánh sáng. Ở trong bóng tối, chúng ta đã khống chế thiên hạ, còn muốn như thế nào? Hơn nữa “thịnh cực tất phải suy”, coi như “tất suy” không xảy ra, thì chúng ta cũng lại phải phí một công sức lớn để hoàn thành thứ gọi là “cực thịnh” gì đó nhưng nó có thể chẳng có chút ích lợi nào, mọi người ngu đến vậy à?"

Lãnh Vô Tâm biết một điều, chẳng ai ngu ngốc cả.

Nhưng, bọn họ biết một điều. Một điều không ai nguyện ý biết.

Không ai hiểu được sự buồn chán của một kẻ đứng ở chỗ quá cao. “Cao xử bất thắng hàn*”, huống chi còn đứng tại một chỗ hơn một nghìn năm. Bọn họ chẳng qua là quá buồn chán, buồn chán đến mức không thể không tìm một chút chuyện gì đó để làm, vì mình mà tìm một lý do, sống tiếp!

(*): đứng ở chỗ cao ắt phải chịu lạnh, không thể chống cự.

Vì vậy, mỗi một thời đại, đế vương đều khích lệ đời sau, nói với đề sau: Một đế quốc cường đại đang ở trong tay con.

Mỗi một thời đại, triều thần đều sẽ nói với hạ thần đời sau: chúng ta phải cùng nhau tạo nên một triều đại bật nhất!

Hai cách truyền bá cùng một ý niệm, một vòng tuần hoàn, sau cùng, tiềm thức tự sinh ra một vài hiểm nguy tổn hại cho chính nó.

Vì vậy ••••• bi kịch Lãnh Hạo cùng Dao Cơ xuất hiện,

Dĩ nhiên, Lãnh Vô Tâm cũng không đồng tình bọn họ.

Rất đơn giản, bọn họ cuối cùng vẫn không có dũng khí theo đuổi tình yêu. Loại tình yêu này, vốn duy trì không lâu. Có lẽ ban đầu Dao Cơ thật sự muốn gả cho Lãnh Hạo, nhưng rồi lại không đủ dũng khí ở bên Lãnh Hạo cả đời.

Bây giờ, nàng ta đã thật sự vĩnh viễn tồn tại trong lòng người đó, để người đó ôm tiếc nuối cùng hoài niệm cả đời, không thể không nói, Dao Cơ thật may mắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.