Edit: An Ju
Đêm đến, hắn đốt đèn lên, phía trước chiếc đèn bày mấy vò rượu.
Trăng sáng ánh bạc đúng thật đẹp, đắm chìm vào bầu rượu ngon.
Hắn cười nói: “Yêu hận đã khó trốn tránh như vậy, ta sao phải vì yêu hận mà lại dễ dàng đi phụ lòng rượu thơm chứ.” Hắn thầm nghĩ như vậy liền uống hết đêm đến tận sáng, làm một người say mơ màng muốn bay lên.
Rượu vào liền bắt đầu hò hét, hắn cầm một bầu rượu lên lầu, tưởng tượng bản thân mình như đã ở trên rời rồi.
“Ta đang ở Nguyệt Cung.” Hắn giơ chén rượu lên hô to: “Ta đến từ Nguyệt Cung thị sát nhân gian… Ánh trăng đổ đất…. Nghìn dặm trên mặt đất…. Là một mảnh… sáng trong lấp lánh… trắng trong thuần khiết…”
“Ta muốn cười lớn…. Ta muốn cười to… Ha ha ha ha…” Cạnh bên nụ cười lại luôn là một vài giọt lệ thay nhau rơi.
Hắn cười đến run cả người, loạng choạng như sắp ngã xuống từ ban công. “Cuồng ca tự cựu, tình nan y cựu.”*
*Gốc: Câu này là thơ nên hơi khó dịch hay. Thôi thì dịch đại ý như này nhé “Câu hát vẫn điên cuồng như trước, một chữ tình vẫn nan giải như thế.” => Cầu cao nhân.
“Cuồng ca… Tự cựu… Tình nan… Y… Cựu…”
“Tình… Nan… Y… Cựu…”
Trước mắt là Tích Hoàng đã biến ảo thành hình người, đứng trước mặt hắn.
“Hối hận không?” Hắn hỏi.
“Hối hận chứ!” Hắn cười nói. “Nhưng không hối hận tình cảm đôi bên lúc đó, mà là khổ vì không thể cầm tay nhau mãi.”
Tích Hoàng mắt cao nhìn xuống hắn. “Tình ái thế gian hầu hết đều là góp vui lấy lệ, không lâu dài, rồi cũng có lúc phải chia ly.”
Hoa Bách Hồng nghe xong cũng không nói gì, chỉ cười, nâng chén uống cạn rượu, nhưng rồi lại không còn thấy thân ảnh của Tích Hoàng nữa.
Trăng đã lên sáng rực, tuy đã có sương, nhưng lại không đành lòng đi ngủ, cứ ngồi mãi dưới ánh trăng sáng, nhìn đom đóm thỉnh thoảng bay quá trong trời đêm, đàn quạ bay về phía Nam.
Thời gian lặng lẽ chuyển dời, cảm giác lạnh từ thềm bằng đá ở trên đài cao xâm nhập, lan can lạnh lẽo tựa hồ cũng bị nhiệt độ cơ thể hắn làm ấm rồi, muốn xuống dưới nhưng lại chần chờ.
Ngày tiếp theo, hắn thấy mặt mày hắn tiều tụy, hỏi: “Hoa công tử đêm qua ngủ không ngon phải không?”
Hắn cười ha ha, nói: “Đêm qua chẳng biết ai không về nhà cứ đứng trước cửa thổi tiêu cả đêm, phá ta cả đêm ngủ không ngon.”
Hắn có hơi mê man, đêm qua có người thổi sáo trước cửa sao? Sao hắn không nghe thấy, nhưng hắn cũng không hỏi ra nghi vấn của mình.
Hoa Bách Hồng lại lạnh dần, từng yêu kia như vậy, bây giờ phần tình cảm kia cũng sẽ dần dần chìm xuống sinh ra một cảm giác mệt mỏi.
Hắn yêu thật lâu, nhưng lại không được gì, một đoạn tình cảm thành một thứ làm hao phí thời gian, lại còn vác thêm một nỗi hận, gây trắng tóc mai.
Ngày hôm sau, Hoa Bách Hồng dậy thật sớm, đi tới phòng Tư Đồ Mộc Lương, kéo Tư Đồ Mộc Lương còn đang ngủ say tỉnh dậy, nói: “Chúng ta ra chợ xem đồ chút đi, quán bán lụa của lão Hắc mới sắp thêm ít tơ lụa mới chất lượng, ta mua cho ngươi vài bộ quần áo mới.”
Tư Đồ Mộc Lương không còn chút sức nào, đêm qua hắn suy nghĩ cả đêm, trời tờ mờ sáng mới mơ màng ngủ được, bây giờ bị Hoa Bách Hồng cưỡng ép lôi dậy, đến mắt còn không mở ra được.
Hồi lâu tỉnh tỉnh mới biết Hoa Bách Hồng nói gì, sắc mặt có chút bối rối.
Hoa Bách Hồng thấy biểu tình khổ sở của hắn, nói: “Ngươi yên tâm, mua xong quần áo sẽ dẫn ngươi quay về, ngươi muốn đi, ta sẽ không ép ở lại.”
Tư Đồ Mộc Lương còn đang do dự, lại bị Hoa Bách Hồng lôi đi.
Trong tiệm tơ lụa, Hoa Bách Hồng chọn cho Tư Đồ Mộc Lương vài món xiêm y, còn chưa hỏi giá ông chủ, Hoa Bách Hồng đã biến sẵ mặt, vội vàng đi ra khỏi tiệm. Tư Đồ Mộc Lương cầu còn không được, cũng theo sát.
Đuổi theo sau Hoa Bách Hồng, Tư Đồ Mộc Lương từng bước không ngừng, Hoa Bách Hồng càng chạy càng nhanh, bước chân cũng trở nên loạng choạng, đi tới bờ Hắc Thủy Thiên Lý, hắn rốt cục chịu không nổi nữa mà quỳ xuống đất, một vị tanh vọt tới yết hầu, một ngụm máu tươi phun ra.
Tư Đồ Mộc Lương trở tay không kịp, nâng Hoa Bách Hồng dậy, nói:” Ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoa Bách Hồng nằm trong lòng Tư Đồ Mộc Lương, mắt chớp lóe, bỗng đẩy Tư Đồ Mộc Lương ra, nói: “Tránh ra.”
Bản thân lại nằm luôn trên mặt đất.
Tư Đồ Mộc Lương bị hắn đẩy như thế, ngã cách mấy mét, hắn vội vàng tiến lên, lại bị một ánh sáng màu vàng đẩy ra, hắn hé mắt nhìn, liền thấy xung quanh Hoa Bách Hồng là một kết giới màu vàng.
“Đây rốt cục là có chuyện gì?”
Thân thể Hoa Bách Hồng yếu ớt nằm trên mặt đất, nói: “Đã tới thi liền xuất hiện đi, hà tất phải trốn trốn tránh tránh.”
“Ha ha ha ha…”
Một tiếng cười phách lối vang lên trên không trung ở bở Hắc Thủy Thiên Lý, kinh động những con quạ đang giấu mình trong bóng tối, đập cánh bay lùi về phía trong lùm cây.
Nước sông Hắc Thủy Thiên Lý ào ào từng đợt sóng, như chỉ trong nháy mắt, nước vốn màu đen biến thành màu đỏ. Nước sông đỏ cuộn cuộn, bên trên mặt sông nổi lềnh bềnh các mảnh thi thể nhỏ đã hư thối, đàn quạ bay tới mặt sống, ngậm thịt nát lên miệng, chỉ trong chớp mắt liền ẩn vào rừng cây, gió ngưng thôi, lá cây không còn rì rào vang động nữa, nước sông không còn cuộn sóng, chỉ là màu sắc vẫn là màu đỏ tươi khiến người nhìn vào cảm thấy cực kỳ gai mắt.
Tư Đồ Mộc Lương hoảng sợ nhìn tình cảnh này, cho đến tận khi khôi phục lại bình tĩnh.
“Đi ra!” Tư Đồ Mộc Lương híp mắt hô to.
Tư Đồ Mộc Lương nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện một bóng người nào.
“Yêu nghiệt lớn mất, chết đến nơi rồi còn lớn lối như thế!” Trên bầu không Hắc Thủy Thiên Lý bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, tay trái cầm quyền trượng, tay phải cầm bát vàng.
Tư Đồ Mộc Lương thấy lão tăng nhân, vẻ mặt biến mừng rỡ, vội la lên: “Đại sư, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, ngươi mau cứu hắn đi.”
Hoa Bách Hồng chống tay xuống đất, chỉ cảm thấy đau như tim bị thiêu đốt.
Lão tăng nhân cười nhạt: “Ta khi nào nói là sẽ cứu hắn?”
Tư Đồ Mộc Lương nóng nảy: “Thế nhưng ngươi đáp ứng ta là sẽ cứu hắn, ta còn cho ngươi tâm hoa, hiện tại hắn rất khó chịu, ngươi mau cứu hắn đi!”
“Ha ha.” Lão tăng nhân ngửa đầu cười to. “Ta và hắn vốn là địch thủ sống còn, ta lợi dụng ngươi đưa ta tới đây, chính là để thu phục hắn dễ hơn, cũng là do tên thư sinh ngu xuân như ngươi mới có thể tin ta.”
“Ngươi…” Tư Đồ Mộc Lương tức giận đến run cả người, rốt cục cũng hiểu được bộ mặt thật của lão tăng nhân, cái gì cũng là giả, đều là lừa hắn. Trách chỉ trách những thứ hỗn loạn đã che mờ mắt hắn.
“Ngươi dẫn ta đến đây, hôm nay ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa, để hôm nay ta chấm dứt ngươi luôn đi.” Lão tăng nhân bỗng nhiên trừng mắt, thiền trượng trong tay thẳng tắp vẩy tới.
“Mau tránh ra.” Hoa Bách Hồng hét lớn với Tư Đồ Mộc Lương.
“Oành—-“ Một tiếng nổ lớn, cây cối đổ rạp trên mặt đất, khói đen bốc lên.
Tư Đồ Mộc Lương nằm trên mặt đấy, trong lòng run sợ nhìn thiền trượng chỉ cách tim mình có mấy ly, một cây quạt đang chặn trước thiền trượng. Đúng là cây quạt của Hoa Bách Hồng.
Tư Đồ Mộc Lương sốt sắng nhìn về phía Hoa Bách Hồng, bởi vì thủ pháp vừa rồi, Hoa Bách Hồng hầu như đã tiêu hao hết khí lực, sắc mặt càng suy yếu hơn.
Lão tăng nhân cười lạnh nói: “Không nghĩ tới ngươi còn có khí lực. Ngươi đã liều mình muốn cứu hắn như thế, như vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Nói xong, thiền trượng bị chặn ngang nằm trên mặt đất bay lên, bị hắn nằm lại trong tay, vung mạnh, trong phút chốc, hàng vạn hàng nghìn thiền trượng thẳng tắp bay về phía hai người.
Tư Đồ Mộc Lương chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy liền kinh sợ, hắn sững sờ quay sang, Hoa Bách Hồng đứng dậy nhào về phía mình, đè lên trên người hắn, khi hắn vì ngạc nhiên mà mở to hai mắt liền nhẹ hôn một cái.
Một nụ hôn ôn nhu, như là gió mùa xuân, thật ấm áp, ấm áp đến mức khiến khóe mắt Tư Đồ Mộc Lương cay cay, như là một lời cáo biệt ôn nhu của hắn vậy.
Chỉ là hắn còn chưa kịp hưởng thụ cái ấm áp thoáng qua này, bản thân đã bị Hoa Bách Hồng dùng sức đẩy đi, kèm theo tiếng kêu tuyệt vọng của Hoa Bách Hồng: “Chạy mau!”
Thân thể của hắn bay lên, cách Hoa Bách Hồng càng ngày càng xa, hắn thậm chí còn có thể thấy Hoa Bách Hồng rơi lệ. Ánh sáng vàng bao quanh thiền trượng đâm về phía Hoa Bách Hồng, biến xuất ra từng tia sáng vàng, sáng hết một khoảng trời.
“Không——“ Hắn vươn tay, xé tim gào to, muốn ngăn lại nhưng không đủ sức.
Hắn rơi vào một cái thuyền nhỏ ở giữa sông Hắc Thủy Thiên Lý, thuyền lập tức chạy ngay sau đó, hắn vẫn giữ nguyên động tác vươn tay, thì thào nói: “Không, không.”
Mắt hắn dần dần không còn rõ nữa, muốn nỗ lực mở mắt, hắn nghĩ nhất định là nước mắt đã làm mờ đi tầm nhìn khiến hắn không thể nhìn tình cảnh ở xa nữa. Vì vậy, hắn ra sức lau nước mắt, thế nhưng vô ích, hắn nhìn không rõ, cái gì cũng không thấy rõ, dãy núi đằng xa mịt mù khó thấy, dòng nước cạnh bên thì mờ mờ không rõ, ngay cả thuyền dưới chân cũng chỉ còn lại một đường viền mơ hồ. Hắn đảo mắt một cái liền ngã thẳng xuống sàn thuyền.