vừa từ Vân Nam về Bắc
Kinh đúng không? Đi máy bay về à?”.
“Làm gì có, ông thầy bọn tôi chết nhát lắm, làm sao dám ngồi máy bay, thêm nữa
nhà trường đấu có gánh được lắm kinh phía thế, ngồi xe lửa về, suýt soát bốn
mươi tiếng đồng hồ, tôi chán gần chết”.
“Có phải là hôm trước nữa lên tàu từ Côn Minh? Chuyến Kxx?”.
“Í sao cậu biết?” Trình Tranh cười, bế cốc nước đi về phía cô.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, đến giọng nói cũng bắt đầu run, “Toa số
bao nhiêu?”.
Trình Tranh vừa đưa nước cho cô, vừa nghiêng đầu nhớ lại, “Ừm... hình như là
toa số 14, Cậu hỏi làm gì?”.
Lúc Tô Vận Cẩm đón lấy cốc nước, ngón tay cô vô ý đụng chạm vào tay cậu ta, hãi
hùng kinh ngạc, “Sao tay cậu nóng thế này?”.
Trình Tranh thấy tức cười, “Tôi vừa mới bê cốc nước sôi, tay đương nhiên là
nóng rồi”.
Cô không thèm đẻ ý đến lời cậu ta, lấy tay rờ rờ lên trán cậu ta, cũng nòng y
hệt. Trình Tranh bắt lấy bàn tay lạnh toát của cô, thắc mắc hỏi: “Cậu làm gì
đấy?”.
Tô Vận Cẩm lấy hết sức giằng ra khỏi tay cậu ta, cuống đấn nỗi giọng lạc hẳn đi:
“Cậu có biết là toa số 16 trong cùng chuyến tàu vời cậu vừa phát hiện một người
nhiễm SARS thời kỳ phát bệnh không?”.
“Người nhiễm bệnh SARS?”, Trình Tranh kinh ngạc, sau đó sắc mặt dần dà dịu
xuống. “Cậu sợ tôi lây bệnh cho cậu à?”.
“Cậu... Tôi bảo cậu là thằng điên mà!”, Tô Vận Cẩm vội vã đảo một vòng quanh
phòng khách. “Có cặp nhiệt độ không? Mấy hôm nay cậu có ho, đau đầu hay khó
chịu gì không?”.
Trông thấy cậu ta chỉ biết lắc đầu, cô dứt khoát nắm lấy tay áo cậu ta lôi ra
ngoài.
“Đi đâu?”.
“Bệnh viện” Tô Vận Cẩm không muốn nói thêm lời nào nữa, chỉ mím chặt môi lôi
cậu ta ra ngoài.
“Tôi với anh ta không cùng một toa, làm sao bị lây dễ thế được”, Trình Tranh
ngơ ngác nói.
“Im ngay”, Tô Vận Cẩm vừa kéo vừa đẩy cậu ta lên xe taxi, nhằm thẳng hướng bệnh
viện mà chạy.
Trình Tranh không thể cãi lại cô, chỉ đành đến bệnh viện rồi ngaon ngoãn kiểm
tra, bác sĩ cho rằng cậu thực sự có tình trạng sốt nhẹ, lại ở cùng một chuyến
tau với người nhiễm bệnh, ngay lập tức yêu cầu nhập viện theo dõi.
Trình Tranh vừa nghe thấy ít nhất phải nằm viện bảy ngày, liền cuống quýt cả
lên: “Việc gì mà phải làm quá lên thế, ba mươi bảy độ mà phải nằm viện theo dõi
hay sao?”.
“Cái con người này chẳng hiểu biết gì cả, nếu thật xảy ra chuyện gì, có thể còn
chết nữa đấy, rõ chưa?”. Trong mắt Tô Vận Cẩm đã ngân ngấn nước.
Trình Tranh lúc này lại mỉm cười, “Cậu đang lo lắng cho tôi”.
“Không thể chịu nổi”. Cô không thèm để ý đến cậu ta, chỉ chăm chú hỏi han bác
sĩ các thủ tục cần lo liệu. Đồng thời bác sĩ cũng đo thử nhiệt độ cho cô, tuy
môi thưa bình thường, thế nhưng vì cô cũng đã có tiếp xúc ở khoảng cách gẩn với
Trình Tranh, thế nên họ yêu cầu cô sau hki trở về cũng phải để ý chặt chẽ tình
trạng cơ thể, nếu có gì không ổn, phải lập tức phản hồi lại cho bệnh viện.