Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 19: Chương 19: Đánh cờ ngày mưa






Tùy Tùy không biết vì sao hắn đột nhiên quan tâm điều này, nén hồ nghi trong lòng, đáp một tiếng: "Đúng vậy".

"Đi làm gì?" Tề Vương lại hỏi.

Âm điệu của hắn bình đạm, không nghe ra tâm tư gì, trên mặt cũng không hề có chút gợn sóng, khiến người khác không thể nào phán đoán được suy nghĩ của hắn.

Tùy Tùy trung thực trả lời: "Hồi bẩm điện hạ, đi cầu phúc."

Hoàn Huyên không nói lời nào, chỉ liếc nhìn nàng.

Tùy Tùy bỗng nhớ tới còn chiếc túi thêu đựng bùa bình an trong tay áo nàng, liền móc ra, dựa theo quy củ Cao ma ma đã dạy, đầu gối quỳ xuống đất, đôi tay bưng lên giơ cao qua đỉnh đầu.

Nữ thợ săn này tựa hồ biết giọng nói của mình không làm hắn thích, ở trước mặt hắn có thể không mở miệng liền không mở miệng.

Hoàn Huyên thích người thức thời.

Người cao quý như hắn ban một cái liếc mắt cho túi thơm kia, cho là nàng tự mình thêu, kỹ thuật thêu rất kém cỏi.

Tất nhiên, dù cho thêu đến xảo đoạt thiên công*, hắn cũng sẽ không đeo trên người.

Hắn nhàn nhạt nói: "Đặt sang một bên đi."

Tùy Tùy theo lời đặt túi thơm bên giường.

Hoàn Huyên không tiếp tục hỏi nàng, dứt khoát nói: "Canh y** cho ta."

(Ji: *Xảo Đoạt Thiên Công - 巧夺天工 - khéo léo tuyệt vời; vô cùng khéo léo

**Canh y → thay y phục)

Nói rồi nâng hai cánh tay lên.

Tùy Tùy đứng lên, bắt đầu tháo đai ngọc bên hông hắn.

Chốt khóa thắt lưng không thường thấy, nàng sờ soạng một hồi lâu vẫn chưa tháo được, ngón tay trong lúc vô tình chạm đến túi thơm đeo trên đai lưng của hắn, ngọc cẩm thạch trên túi thơm dấy lên tiếng vang leng keng.

Sắc mặt Hoàn Huyên trầm xuống, đẩy tay nàng ra, lạnh lùng nói: "Ta tự làm."

Tùy Tùy thuận theo lui ra, ánh mắt lướt qua túi thơm, nhưng lại phảng phất như chẳng có gì trong mắt cả, ngay cả sắc mặt cũng không biến hóa.

Hoàn Huyên tháo túi thơm xuống, cất vào ngăn tủ bên mép giường, tiếp đó thuần thục tháo khóa thắt lưng, cởi áo gấm ném ở một bên.

Trên người hắn chỉ còn lại áo lót, đường cong cơ bắp lộ ra dưới lớp vải mỏng nhẹ.

Vóc người Hoàn Huyên cao lớn, do từ nhỏ tập võ, dáng người cường tráng mạnh mẽ, nhưng cơ bắp lại không hề cuồn cuộn khoa trương, cực kỳ mảnh khảnh cân đối, dù ở trong quân doanh cũng ít thấy người có thân hình đẹp như thế.

Nhưng ánh mắt Tùy Tùy chỉ lướt qua ngực hắn một cái, chưa từng dừng lại, mà về lại trên mặt hắn.

Hoàn Huyên cúi đầu, liền phát giác nàng lại đang ngắm nhìn hắn, thật giống như nhìn thế nào cũng không đủ, thật giống như chỉ nhìn được một lần này nữa thôi liền biến mất.

Hắn hoài nghi nếu hắn không lên tiếng, nàng có thể nhìn hắn như vậy suốt một đêm.

Hắn nhướng mày nói: "Bản thân không biết cởi áo tháo thắt lưng sao? Chẳng lẽ phải đợi bổn vương giúp ngươi?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới phát hiện vừa rồi tựa hồ có chút ý vị trêu đùa, cổ họng hơi ngứa ngáy, lan thẳng đến trái tim.

Tùy Tùy cũng đã cúi đầu tháo đai lưng.

Ai ngờ nàng không biết tháo đai ngọc của nam tử, đến cả khóa Như Ý trên đai lưng của nữ tử cũng tháo không lưu loát, rút sai một sợi dây lụa, trái lại rút thành cái nút chết.

Hoàn Huyên không kiên nhẫn liếc nàng một cái, chỉ thấy thân trước của nàng vì luống cuống mà phập phồng, hắn cũng nóng nảy theo, tựa như món ăn trân quý ngọt béo bày ra đầy bàn, lại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.

Tề Vương không phải người giỏi chờ đợi, hắn duỗi tay kéo đai lưng của nàng, dùng lực kéo một cái, chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, đai lưng đã bị hắn xé thành hai.

Hắn ném đai lưng qua một bên, thuận tay khiến dải lụa trên vai nàng, áo ngoài, kể cả trung y cùng nhau rơi xuống.

Mảng da thịt lớn dưới ánh nến như ôn nhuận mỹ ngọc*, tràn ngập ánh sáng nhấp nhô rực rỡ.

(Ji: *Ôn Nhuận Mỹ Ngọc - 温润美玉 - nhẹ nhàng, mềm mại và bóng bẩy như một viên ngọc bích xinh đẹp #Baidu)

Hoàn Huyên không nhịn tiếp được nữa, hung thú bị kìm nén hơn nửa tháng thoát khỏi lồng giam, dường như muốn đảo lộn thiên địa, khiến biển sông chảy ngược.

Giãy giụa cùng chống cự trước kia không có chút tác dụng, bởi vì kìm nén cùng nhẫn nại sẽ chỉ phản phệ gấp bội.

Nhưng hết thảy chờ đợi đều đáng giá.

Tùy Tùy như chòng chành trong sóng gió, lúc thì bị ném lên đỉnh, lúc thì lại bỗng nhiên rớt xuống. Khi ý loạn, nàng quên mất cấm kỵ của nam nhân, đưa tay xoa phía sau lưng hắn.

Ánh mắt Hoàn Huyên tối sầm lại, giam hai cổ tay của nàng trên đỉnh đầu, cánh tay dài ung dung vén nửa bên váy lên.

Cổ tay nàng bị trói, thân thể đột nhiên cứng đờ, Hoàn Huyên khàn nhẹ một tiếng: "Đừng động."

Trong con ngươi mờ mịt sương mù của Tùy Tùy dâng lên một chút hoang mang, vừa rồi nàng không hề động, nhưng nàng cũng không biện giải, ngoan ngoãn gật đầu.

Ánh mắt của nàng cũng không hề khiến Hoàn Huyên sinh ra chút thương tiếc nào, ngược lại kích thích sự hung tàn được giấu kín trong tâm của hắn.

Hắn vén phần váy còn lại lên, rồi thắt nút chết sau đầu nàng, lạnh lùng nói: "Không được phép lộn xộn, cũng không được phép phát ra tiếng."

Lần này Hoàn Huyên thanh tỉnh, không hề không biết tiết chế giống lần trước, nhìn ra nữ thợ săn đã là sức cùng lực tận, bèn chưa thỏa mãn mà dừng tay.

Tuy là thế, ngọn đèn dầu trong Thanh Hàm viện vẫn sáng đến nửa đêm.

Hoàn Huyên phân phó người tiến vào hầu hạ, để Tùy Tùy ở lại phòng, tự đến tịnh thất tắm gội.

Tỳ nữ bưng nước ấm cùng khăn lược tới, Tùy Tùy vẫn để bọn họ lui ra sau bình phong, tự mình rửa sạch.

Sau khi xong việc, nàng lại muốn trùm chăn ngủ ngay, khó khăn lắm đầu mới chạm lên gối đầu, chợt nhớ tới lời của Cao ma ma, lại trở người ngồi dậy, nhặt y phục nhăn nheo lên mặc vào, buộc lại mái tóc dài tán loạn, xuống đất kéo lê giày, trở về viện của mình.

Lần này không đau như vậy, nhưng vẫn bị giày vò đến không nhẹ, chí ít phải mất nửa ngày để ngủ bù, lại dùng một hai ngày nghỉ ngơi lấy lại sức, đây vẫn là nhờ nàng tập võ từ nhỏ, căn cơ thân thể tốt.

Hoàn Huyên tắm gội xong, trở về phòng ngủ, lại thấy trên giường trống rỗng, chăn đệm đã đổi sạch sẽ, còn nữ thợ săn kia đã rời đi.

Lần này trái lại có chút thức thời, Hoàn Huyên vừa nghĩ vừa nằm xuống.

Khi Tùy Tùy tỉnh lại, xa giá của Tề Vương đã sớm rời đi, lúc này nàng đang ngủ say sưa, động tĩnh trong viện bên cạnh không nghe thấy chút nào.

Nàng mở mắt ra, thấy gương mặt đen sì của Cao ma ma bên mép giường.

Tùy Tùy biết là vì sao, ước chừng lão ma ma này đã xem nàng như yêu tinh chuyên làm hại điện hạ nhà bà rồi.

Nàng giả vờ không nhìn thấy, bưng chén thuốc trên khay, ngửa cổ một hơi uống cạn thuốc tránh thai.

Cao ma ma muốn nói lại thôi hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được: "Cô nương..."

Lời nói mới vừa bắt đầu, liền nghe thấy tiếng mành cửa rung động sàn sạt, một tỳ nữ của Thanh Hàm viện đi vào, tay cầm túi thơm, chính là cái mà Tùy Tùy thêu kia.

"Lộc cô nương," nàng đưa túi thơm cho Tùy Tùy xem, "Nô tỳ nhặt được túi thơm này ở bên giường, có phải là cô nương đánh rơi không?"

"Là của ta, đa tạ."

Tùy Tùy tiếp nhận túi thơm, chỉ thấy túi thơm kia hơi hơi đen, giống như từng bị người dẫm qua.

Tỳ nữ kia áy náy nói: "Chắc là khi điện hạ lấy xiêm y bị rơi xuống đất, lúc đi ngang qua không cẩn thận dẫm lên... Hay là nô tỳ giúp cô nương giặt nhé?"

"Không cần, chút nữa ta tự mình giặt." Tùy Tùy cười nói.

Tỳ nữ kia liền hành lễ lui ra ngoài.

Tùy Tùy nhẹ nhàng phủi dấu giày trên túi thơm, đây là vật đầu tiên mà nàng thêu, khó tránh khỏi có chút đau lòng.

Nàng cất túi thơm vào hộp trang điểm, ngẩng đầu nhìn Cao ma ma: "Lúc nãy ma ma muốn nói gì?"

Cao ma ma còn có gì muốn nói chứ?

Bà thầm nói tạo nghiệt, nói với Tùy Tùy: "Nửa đêm cô nương không ngủ, lão nô phân phó dưới bếp làm chút gà hầm đương quy cùng nhân sâm, cho cô nương bồi bổ thân thể, tránh thiếu hụt khí huyết."

......

Kể từ đêm đó về sau, Hoàn Huyên không còn ủy khuất bản thân.

Ít thì hai ngày, nhiều thì ba ngày, hắn luôn đánh xe tới Sơn Trì Viện một chuyến.

Ngược lại không có hung hãn tàn bạo như lần đầu tiên, nhưng mỗi lần tới, không thiếu được phải lăn lộn vài lần.

Hắn luôn tới vào đêm hôm trước, muộn nhất là trưa hôm sau rời đi.

Hắn rất ít nói chuyện cùng Tùy Tùy, cộng thêm nữa cũng chưa tới mười câu, nhưng hai người thường da thịt thân cận, luôn khó tránh khỏi dần dần từ xa lạ trở nên quen thuộc, lại giống như người xa lạ không quen biết lẫn nhau, có chút không thể giải thích được.

Một đêm nọ, Hoàn Huyên rất hung hãn, hôm sau đúng lúc tuần hưu*, hắn liền ở lại Sơn Trì Viện, an tâm ngủ một giấc.

(Ji: *Tuần Hưu - 旬休 - Chế độ nghỉ phép của quan lại thời Đường, cứ mười ngày được nghỉ một ngày)

Một giấc này ngủ đến trưa, lúc đang muốn hồi vương phủ, không may trời lại đổ mưa to.

Hắn cũng không có việc gấp cần về phủ, nên ở lại Sơn Trì Viện dùng cơm trưa.

Sau giờ ngọ, mưa gió vẫn chưa ngừng, có nội thị đưa một phong thiếp thư vào.

Thiệp mời đựng trong hộp tráp Mật Đà* sơn màu tinh xảo, nội thị nói: "Khởi bẩm điện hạ, là từ Đông Cung đưa tới."

(Ji: *Mật Đà - Galena (Galenit) - 蜜陀 - một loại khoáng chất #Baidu)

Hoàn Huyên nhướng mày, mở nắp lấy thiếp mời, là Thái Tử tự tay viết, nói rằng hoa mai của Đông Cung đang nở rộ, phu phụ bọn họ bày tiệc hoa mai ở trong cung, mời thân hữu cùng thưởng thức.

Bên góc thiếp mời là nét họa một cành hoa mai gãy khúc, Hoàn Huyên nhìn lướt qua liền biết chính là bút tích của Thái Tử Phi.

Đây là yến tiệc đầu tiên của phu phụ Thái Tử sau tân hôn, hắn không thể từ chối.

Nhưng đến Đông Cung, nhất định sẽ gặp Nguyễn Nguyệt Vi.

Hiện giờ nàng chính là người hắn không muốn gặp nhất.

Hoàn Huyên vô cảm phân phó nội thị cất thiếp mời: "Biết rồi, nói với người truyền tin, Cô sẽ dự tiệc."

Cho nội thị lui rồi, Hoàn Huyên không còn tâm tình thanh nhàn như vừa rồi.

Hắn uống chén trà nhỏ, lại lật sách một hồi, viết một tờ giấy theo lối viết thảo, bỗng nhiên nhớ tới năm xưa ở trong cung Thái Hậu, mỗi lần gặp ngày mưa gió, hắn cùng Nguyễn Nguyệt Vi luôn đánh cờ trong thư phòng nhỏ của thiên điện.

Kỳ thật hắn cũng không thích chơi cờ như thế, nhưng Nguyễn Nguyệt Vi có một khoảng thời gian đột nhiên say mê thứ này, thu thập cổ phổ khắp nơi, còn mời phu nhân của Kỳ đãi chiếu ở hàn lâm viện làm tiên sinh, nàng không tìm được đối thủ ở trong cung Thái Hậu, liền kéo Hoàn Huyên đánh cờ cùng nàng.

(Ji: *Kỳ đãi chiếu - 棋待詔 - chức quan thời nhà Đường, làm chuyên gia ở Hàn Lâm Viện, đợi vua ra chiếu để ứng đối.

*Tiên sinh → ý chỉ thầy giáo, người hướng dẫn, chỉ bảo)

Không nghĩ Hoàn Huyên rất có thiên phú với trò này, vốn là tiêu khiển với nàng, chưa tới hai tháng liền thắng ngược lại nàng. Tính cách Nguyễn Nguyệt Vi rất kiên cường, sau đó không nói điều gì, trở về viện của mình học thuộc kì phổ thâu đêm suốt sáng.

Nhưng Hoàn Huyên vẫn thắng nhiều hơn thua, Nguyễn Nguyệt Vi liền không thích tìm hắn đánh cờ nữa.

Sau khi Hoàn Huyên phát hiện, liền lặng lẽ nhường nàng, mặc dù khi đó hắn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, chính là lúc hiếu thắng nhất, nhưng so với việc thua cờ, hắn càng sợ không ai làm bạn vào những ngày mưa gió, chỉ có thể ngồi dưới hành lang nhìn dòng nước mưa đổ như thác, sự lạnh lẽo âm u kia xâm nhập vào cốt tủy, phảng phất toàn thế gian chỉ còn lại một mình hắn.

Hoàn Huyên bất tri bất giác nắm chặt túi thơm cũ bên hông, sợi dây lụa khảm vào giữa ngón cái và ngón trỏ, ghì thành dấu hằn thật sâu.

Hắn buông tay, nói với Cao Mại: "Truyền nữ thợ săn kia đến đây."

Tùy Tùy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đổi áo vải xanh ngắn thành váy Lưu Tiên, phủ thêm áo tơi*, đội mũ rộng vành đi mưa, đến Thanh Hàm viện.





Hoàn Huyên ngồi ngắm mưa dưới hành lang, liếc mắt trang phục chẳng ra gì của nàng, trong mắt không giấu được ghét bỏ: "Cởi áo tơi ra."

Tùy Tùy đến dưới hành lang, cởi áo tơi, tháo mũ rộng vành xuống, đặt ở bên tường, hướng hắn hành lễ: "Điện hạ có gì phân phó?"

Hoàn Huyên nói: "Ngươi từng học chơi cờ chưa?"

Tiêu Linh bốn năm tuổi đã đánh cờ cùng phụ thân, tám chín tuổi đã tàn sát đám phụ tá trong phủ Tiết Độ Sứ không chừa một phiến giáp nào, hiếm gặp được đối thủ trong quân, đến mười một mười hai tuổi, ngay cả Tiêu lão tướng quân đều phải xin nàng đi lại hai con mới có thể miễn cưỡng không phân thắng bại với nàng.

Còn nữ thợ săn Tùy Tùy, tất không có khả năng học trò tiêu khiển này, nàng lắc đầu.

Hoàn Huyên đoán được nàng không biết, chỉ nói: "Muốn học không?"

Tùy Tùy gật đầu: "Muốn."

"Ta dạy ngươi."

Chuyện khác thường tất có yêu, Tùy Tùy có chút cảnh giác, chau mày.

Hoàn Huyên xem đó thành thụ sủng nhược kinh cùng kinh sợ, hời hợt nói: "Mưa to gió lớn, hôm nay xem ra đi cũng không được, dù sao cũng không có việc gì."

Ngụ ý, chỉ là nhàn rỗi, ngươi ngàn vạn đừng tự mình đa tình.

Dây đàn kéo căng trong tâm Tùy Tùy thả lỏng xuống, chỉ cần không phải nổi lên nghi ngờ đối với thân phận của nàng, cố ý nói ra để thăm dò là được.

Quan hệ giữa Tam trấn Hà Sóc cùng triều đình rất vi diệu, đối với Hoàng đế và Thái Tử mà nói, sự tồn tại của nàng không bằng đã chết, tuy rằng Tiêu Đồng An cầm ấn soái biên quan không yên, nhưng ít ra hắn không có bản lĩnh chỉ huy đánh thẳng vào hai kinh.

So với an bình của bá tánh biên quan, tất nhiên là ngai vàng của Hoàn thị quan trọng hơn. Cho nên để Tiêu Đồng An đấu với hạng người vô năng như Tiết Chất này đến mờ mịt hỗn loạn, triều đình nhân cơ hội đó làm suy yếu phiên trấn, mới là thượng sách.

Nàng không rõ lắm suy nghĩ và lập trường của Hàn Huyên, nhưng suy cho cùng hắn họ Hoàn, nếu biết thân phận của nàng, khó bảo đảm sẽ không cho nàng một đao kết liễu, nhất lao vĩnh dật*.

(Ji: *Nhất Lao Vĩnh Dật - 一劳永逸 - một lần và mãi mãi; làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã)

Nàng ngây ngốc bên người Tề Vương, thật sự tính là loại chiêu thức dụng binh nguy hiểm, nhưng thu hoạch cũng được khá nhiều, lúc trước ngây người ở binh doanh nửa năm, tuy nàng không tiếp xúc được đến cơ mật, lưu ý ở khắp nơi cũng có thể lấy được một chút chi tiết về Thần Dực Quân.

Hoàn Huyên chỉ vào tọa tháp đối diện nói: "Ngồi đi."

Ở trước mặt hắn, Tùy Tùy không phải đứng thì là quỳ, nếu không cũng là nằm, lần đầu tiên hai người ngồi đối diện nhau như vậy.

Điều này trước mặt Tề Vương điện hạ tất nhiên không giống bình thường, là phá lệ ban ơn.

Chưa đến một lát, nội thị chuyển bàn cờ và quân cờ đến.

Bàn cờ làm từ gỗ tử đàn khảm xà cừ, viền tơ vàng phân cách thành mười chín đường, còn quân cờ được khắc từ bạch ngọc cùng mặc ngọc.

Viên dương chi bạch ngọc kia ôn nhuận vô khuyết, dùng làm quân cờ thật sự rất xa xỉ.

Đây chỉ mới là vật dụng hằng ngày đặt ở biệt viện, mà Tề Vương còn có tiếng không xa hoa, có thể thấy được kinh đô quyền quý đầy lãng phí xa hoa.

Nhưng Hoàn Huyên không biết rằng Tùy Tùy chỉ nhìn thoáng qua quân cờ liền chuyển qua rất nhiều ý niệm, bắt đầu giảng giải quy tắc đánh cờ vây với nàng.

Hắn bản tính thông minh, mọi việc chỉ một lần liền hiểu, không hề có kiên nhẫn dạy người khác, cũng mặc kệ người khác có thể lĩnh ngộ hay không, nói dăm ba câu xong, liền nói: "Ngươi cầm quân đen, ta nhường ngươi chín quân."

Tùy Tùy không nén nổi có chút dở khóc dở cười, chớp chớp mắt nói: "Dân nữ nghe không hiểu."

Hoàn Huyên tức khắc mất kiên nhẫn: "Đánh cờ trước đi, gặp chỗ không hiểu thì lại nói sau."

Tùy Tùy chỉ đành gật đầu, cầm một quân đen, do do dự dự đặt xuống bàn cờ.

Hoàn Huyên nói: "Hạ cờ phải dứt khoát, thủ thế cầm quân cờ cũng không đúng."

Nói rồi cầm một quân trắng lên cho nàng xem: "Giống ta thế này."

Khớp xương tay của hắn rõ ràng mà trắng nõn, thoạt nhìn phảng phất lạnh như ngọc khảm, nhưng khi chạm đến da thịt nàng lại nóng đến kinh người.

Tùy Tùy học theo dáng vẻ của hắn, nhưng vẫn có chút vụng về, Hoàn Huyên nhíu mày, đứng lên, vòng qua bàn cờ, ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy tay và chi phối ngón tay của nàng: "Nhớ kỹ chưa?"

Tùy Tùy gật đầu: "Vâng."

Hoàn Huyên vẫn chưa buông tay, nắm tay nàng đặt xuống bàn cờ, quân cờ phát ra một tiếng "Cạch" giòn vang.

Cửa sổ phía Bắc đang mở theo đó vang lên một tiếng "Phanh", thì ra là bị gió vỗ vào song cửa sổ.

Bên ngoài mưa gió nhất thời lại lớn hơn, thổi đến cành trúc nơi cửa sổ phía Bắc đong đưa mãnh liệt, ào ào rung động.

Mới qua giờ Thân, nhưng sắc trời lại đen kịt như ban đêm.

Thư phòng ấm áp như một tiểu đảo trôi nổi giữa đất trời, ngăn cách mưa gió bên ngoài.

Tiểu nội thị ở một bên nói: "Điện hạ, có cần cầm đèn không ạ?"

Hoàn Huyên đang muốn đáp được, lơ đãng rũ mắt, thoáng nhìn một sợi tóc rũ trước ngực Tùy Tùy, ngọn tóc dính nước mưa, thấm ướt mảng váy xanh nhạt chỉnh tề trước ngực, lộ ra một chút phấn hồng như có như không.

Hoàn Huyên cảm thấy dấu hiệu sắp mưa bên ngoài tựa hồ xâm nhập trong phòng, mang theo từng đợt ý niệm ướt át, ngay cả tâm cũng trở nên ẩm ướt, nhưng bởi vì bên cạnh nhiều người, sự ẩm ướt kia cũng trở nên ấm áp.

Hầu kết của hắn giật giật: "Nhớ kỹ hạ cờ thế nào chưa? Hôm nay tạm thời học tới chỗ này trước đi."

Tùy Tùy kinh ngạc giương mắt, liền thấy hắn phất tay, nhóm nội thị thức thời lui ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.