Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 35: Chương 35: Yến Thượng Tị






Mùa xuân Trường An như theo cơn gió từ phía Nam tràn vào thành.

Hôm qua dương liễu đã nhú lên chồi non đầu tiên, trong nháy mắt thành trì đã được bao phủ bởi đào mận xum xuê tươi tốt, oanh yến hót vang.

Tháng hai, yến tiệc Thám Hoa khoa tiến sĩ vừa qua đi, chớp mắt liền tới tiết Thượng Tị ba tháng ba.

Sau trận mưa xuân, vô số cánh hoa rơi đầy trong chính viện Tề Vương phủ, Cao Mại dẫm lên thảm hoa rơi xuyên qua đình viện, đến ngoài cửa thư phòng Tề Vương, nhìn hộp tráp gỗ trong tay.

Một hộp tráp hắc đàn bình thường không mấy nổi bật, chỉ lớn bằng bàn tay, ôm trong tay lại tựa như nặng hơn ngàn cân, hắn hắng giọng, căng da đầu nói: "Khởi bẩm điện hạ..."

"Tiến vào." Trong mành trúc truyền đến thanh âm như tiếng suối lạnh lẽo của Tề Vương —— từ lúc giận dỗi Lộc cô nương, hắn lại khôi phục dáng vẻ cô độc cao ngạo trước kia, càng xa cách người khác hơn trước, ngay cả Dự Chương Vương cũng không chịu phản ứng.

Hoàn Minh Khuê đệ bái thiếp mấy lần vào chơi, có hai lần người cũng tới rồi, nhưng điện hạ nhà bọn họ cứ cáo ốm không gặp.

Cao Mại vén mành đi vào, Hoàn Huyên đang ngồi trước án thư, trong tay cầm ống bút, đang rồng bay phượng múa.

"Thư pháp của điện hạ lại có tiến bộ." Cao Mại tán dương.

Có thể không tiến bộ sao? Không thể đến Sơn Trì Viện, cũng không ra cửa tiệc tùng, ngoại trừ cách vài bữa vào cung và Binh Bộ, thì làm tổ trong thư phòng, không phải luyện chữ thì chơi theo kỳ phổ.

Hoàn Huyên gác bút, nâng mí mắt: "Chuyện gì?"

Ngay sau đó ánh mắt hắn dừng trên hộp gỗ đàn tinh xảo kia: "Đây là cái gì?"

Cao Mại hít sâu một hơi nói: "Đây là Hồ dược lần trước điện hạ phân phó đi tìm, hôm nay đưa tới."

Lúc này Hoàn Huyên mới nhớ tới năm trước mình thấy nữ thợ săn kia uống một bát thuốc tránh thai lớn, ngày nọ đi ngang qua Thượng Dược cục thuận tiện hỏi thử y quan quen biết, lúc này mới biết có một loại viên thuốc tránh thai từ Tây Vực, dược hiệu không kém, lại không lạnh như thuốc tránh thai.

Chỉ là trong cung cấm quá nhiều chú ý, không thể cho Đế Hậu và các phi tần dùng Hồ dược, nhóm y quan muốn ổn thỏa, cũng tận hết khả năng dùng phương thuốc cũ rồi thêm thêm giảm giảm.

Người trong dân gian dùng đến loại dược này cũng không nhiều, bởi vì cực kỳ hiếm, hắn phái người đến biên thuỳ mua, lúc này mới đưa đến.

Đáng tiếc đã không còn dùng đến nữa. Lần trước hắn đặt chân vào Thường An phường vẫn là chạng vạng ngày lễ Thượng Nguyên.

Hoàn Huyên nhăn mày, rũ mi mắt, giả vờ thưởng thức mặc bảo* của mình: "Bên đó thế nào rồi?"

(Ji: *Mặc Bảo - 墨宝 - bức thư pháp đẹp và quý giá được viết hoặc vẽ.)

Cao Mại tất nhiên biết "Bên đó" của hắn là "Bên kia", nhưng biết rõ còn cố hỏi: "Điện hạ đang hỏi bên Thường An phường kia sao?"

Hoàn Huyên chỉ nâng mí mắt, không nói lời nào.

Cao Mại liền nói tiếp: "Hồi bẩm điện hạ, mọi thứ ở Sơn Trì Viện đều như thường, hôm trước đã xây xong thao trường."

Hoàn Huyên nói: "Có người sử dụng chưa?"

Thao trường kia được đặc biệt tu sửa lại để Lộc cô nương luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, người cần sử dụng đương nhiên là nàng.

Cao Mại bèn thử thăm dò: "Lộc... thị đã dùng."

Hoàn Huyên nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, tiếp tục ngắm đại tác phẩm của mình: "Gần đây nàng ấy làm gì?"

Cao Mại mừng thầm, cũng may hắn có lưu chút tâm tư ở phía Sơn Trì Viện kia, thi thoảng hỏi thăm một chút tình hình gần đây của Lộc cô nương, chuẩn bị cho Tề Vương điện hạ ngẫu hứng hỏi tới.

Hắn cân nhắc nói: "Ngoại trừ luyện cung cưỡi ngựa, Lộc thị còn thường xuyên chơi kỳ phổ theo điện hạ, nghiên cứu lối đánh cờ vây..."

"Không cần chọn mấy câu dễ nghe," Hoàn Huyên lấy đuôi mắt ngó sang hắn, "Có phải nàng không tim không phổi hết ăn rồi ngủ, vẫn ra ngoài dạo thị phường hay không?"

Cao Mại nhất thời không biết nên nói thế nào, thầm nghĩ chẳng phải người rõ như lòng bàn tay sao, còn tới hỏi ta.

Lời này đương nhiên không thể nói, Cao Mại cụp mi rũ mắt thuận theo nói: "Điện hạ anh minh."

Ngừng một chút, nhìn hộp tráp kia: "Dược này..."

Hoàn Huyên lạnh lùng nói: "Cầm đi đốt."

"Đây..." Cao Mại thận trọng nói, "Dược này không dễ tìm, ngộ nhỡ ngày nào đó sẽ dùng tới..."

"Cô nói đốt." Hoàn Huyên nhướng mày.

Cao Mại chỉ đành nói: "Vâng, lão nô liền cầm đi đốt."

Nói rồi định lui ra ngoài.

"Từ từ", Hoàn Huyên dùng đầu ngón tay gõ lên trường án, "Đặt xuống trước, Cô tự đốt."

Cao Mại lực bất tòng tâm đáp "Vâng", đặt tráp lên bàn.

Hoàn Huyên lại phân phó; "Sáng sớm ngày mai phải đến Khúc Giang Trì, chuẩn bị sớm đi."

Nhắc tới yến tiệc Thượng Tị ở Khúc Giang Trì, sắc mặt Hoàn Huyên liền trầm xuống, hắn không thích nhất là trường hợp tạp nham người này, chưa kể Nguyễn Nguyệt Vi còn mang theo đường muội của nàng tham dự.

Nhưng Thượng Tị yến lần này không chỉ là chuyện của mình hắn, thứ đệ Trần Vương chỉ kém hắn ba tháng, cũng tới tuổi nạp phi, hắn không muốn cưới vợ, Mẫu hậu cũng mặc kệ hắn, nhưng Thục phi vì hôn sự của nhi tử đã bận tâm mấy năm rồi.

Dù sao đi nữa hắn cũng sẽ không nạp phi, Hoàn Huyên nhéo mi tâm, chỉ là ứng phó cho qua chuyện thôi.

Nhưng nữ thợ săn kia không hề biết, nàng chắc chắn đã nghe nói đến chuyện Hoàng đế muốn thay hắn tuyển phi, bên phía nàng vẫn không có động tĩnh, vẫn ăn uống chơi bời, cưỡi ngựa bắn tên như thường lệ, hôm qua còn thảnh thơi đi dạo thị phường mua son phấn —— hắn không đến, cũng không biết nàng tô son điểm phấn ai xem!

Hoàn Huyên trừng mắt liếc nhìn hộp tráp sơn đen kia một cái, càng nhìn càng tức, lại gọi Cao Mại tiến vào, phân phó: "Ngươi cầm đi đốt, Cô không rảnh."

Cao Mại thầm thở dài: "Tuân mệnh."

Hoàn Huyên lại nói: "Sau này chuyện bên kia đừng bẩm báo với Cô. Ngươi dẫn người đến Thường An phường lấy hết đồ dùng y phục của Cô về đây."

Nghĩ lại một chút, lấy tính cách thôn nữ kia, có thể phát hiện thiếu đồ hay không còn chưa biết.

Trong mắt hắn hiện lên một tia quyết tuyệt: "Để Cao ma ma cũng về cùng."

......

Ngày Thượng Tị ba tháng ba, gió nhẹ ấm áp, bầu trời quang đãng, trên Khúc Giang Trì khói sóng dày đặc, Phù Dung Uyển bên bờ Nam phồn hoa tựa gấm.

Sa rèm bình phong bên bờ nối tiếp nhau, phản chiếu trên nước hồ xanh biếc, quý nữ tuổi xuân búi tóc Vụ Hoàn Vân*, tay áo lả lướt ngang qua ở giữa, như nhân vật trong tranh vẽ.



Tuy rằng trên dưới triều đình đều biết Hoàng đế là vì thay hai nhi tử tuyển phi, trong lòng thế gia và hoàng gia đều hiểu rõ mà không nói ra, cũng không thể công bố rộng rãi bên ngoài, vì thế để Thục phi ra mặt thiết yến khúc thủy lưu thương*, thưởng hoa ngắm cảnh, chẳng những mời khuê tú có tuổi tác, gia thế thích hợp, còn mời tông thất quý nữ đến tiếp khách.

(Yu: *Khúc thủy lưu thương 曲水流觞 - một trò chơi được người xưa chơi để uống rượu. Ly rượu được đặt ở đầu dòng nước cho trôi xuống, người chơi ngồi quanh dòng nước, khi ly rượu dừng ở gần người nào thì người đó lấy rượu lên uống và làm thơ)

Khách nam do Thái Tử đưa thiếp mời, ngoại trừ mấy đích thứ hoàng tử, quận vương tông thất, còn có nhi tử của Công Hầu. Tuy có màn trướng phân hai bên khách nam nữ, nhưng màn che là dùng lụa mỏng, dù ở trong trướng cũng có thể mơ hồ nhìn được tầm vóc dáng người, huống hồ trong suốt thời gian hoa leo cành liễu, trứng nổi trên mặt nước*, luôn có cơ hội để nhìn ngắm người cho thật rõ.

(Ji: *Phong tục cổ thả trứng luộc xuống sông, nước chảy đưa đến người nào thì người đó được ăn)

Để thể hiện sự xem trọng hôn sự của hai nhi tử, Hoàng đế đặc biệt từ Li Sơn hồi Trường An trước, đích thân tới Phù Dung uyển, còn mang theo Thục phi đi cùng.

Hoàn Huyên sáng sớm đã tới Phù Dung Uyển, ngồi chung một trướng với Hoàng đế, Thái Tử, thỉnh thoảng có tiếng cười như chuông bạc theo gió bay tới, ngay cả Thái Tử cũng không khỏi ghé mắt noi theo âm thanh, nhưng Hoàn Huyên lại tập trung kiên định, chỉ ngồi ngay ngắn uống trà.

Thái Tử nhìn sang bên khách nữ một cái, nụ cười trên mặt tức khắc cứng đờ, hắn nhìn thấy rõ Trương Thanh Khỉ con gái duy nhất của Trương Tướng, nàng là bạn thân của Nguyễn Nguyệt Vi, đôi lúc đến Đông Cung làm khách, hắn đã gặp qua vài lần.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới lão khốn khiếp Trương Thu Hồ kia tay trơn không bắt được, thế mà cũng tới đây tụ tập náo nhiệt, đây là thấy Tề Vương thế mạnh, nổi lên ý đồ nương nhờ sao?

Năm hắn cùng Nguyễn Nguyệt Vi đính hôn, Trương Thu Hồ vẫn còn là Lễ Bộ thị lang, chưa được vào hàng Tướng, hắn có ý muốn nạp nữ nhi của ông ta làm trắc phi, nhưng ông ta lại tìm mọi cách thoái thác, nói dưới gối chỉ được một nữ nhi, muốn giữ nàng thêm mấy năm, thật ra là khinh thường vị trí trắc phi.

Thái Tử ngẫm nghĩ, nhìn Hoàn Huyên cười nói: "Vừa rồi hình như ta thấy Trương gia tiểu thư, nàng là bạn khuê phòng của A Nguyễn, tài hoa danh tiếng không thua A Nguyễn, tam đệ có thể lưu ý hơn một chút."

Hoàn Huyên nói: "Làm phiền nhị ca lo lắng."

Hoàng đế nhìn sang Thái Tử cười nói: "Vị Trương gia tiểu thư này thông minh lanh lợi, tính tình hoạt bát, chỉ là Trương thị hàn tộc, xuất thân hơi thấp hèn, có chút ủy khuất Tam Lang."

Dừng một chút nói: "Nhưng chỉ cần có duyên hợp nhau, dòng dõi cũng không phải không thể nhân nhượng."

Hoàn Huyên nói: "Trương tướng là thần tử đắc lực, chỉ có một nữ nhi này, nhi tử lãnh binh, nhiều năm đóng giữ biên quan, chỉ sợ làm lỡ Trương gia tiểu thư."

Hoàng đế khẽ cười, không tiếp tục nói gì.

Sắc mặt Thái Tử khẽ biến, ý thức được mình lại bị nhử rồi.

Người tham dự hoa yến không phải đều là người được chọn làm Vương phi, Trương Thu Hồ đưa nữ nhi tới, nói không chừng là xuất phát từ mưu kế của Hoàng đế, chính là để xem thử phản ứng của hắn.

Quay đầu nghĩ lại, Hoàn Huyên căn bản không có khả năng cưới nàng ta làm phi, nếu Hoàng đế giao binh quyền Thần Dực Quân cho nhi tử thứ ba, thì tuyệt đối không thể để hắn cưới nữ nhi của Tể tướng, định hôn sự với Trương Thu Hồ, kẻ làm Tể tướng này cũng xem như kết thúc rồi.

Đây là đạo lý rất rõ ràng, nhưng mà hắn lại nhất diệp chướng mục*, bản thân tự loạn trận cước trước.

(Ji: *Nhất diệp chướng mục 一叶障目 - bị che mắt bởi một thứ nhỏ bé mà không nhìn rõ được bản chất tổng thể của sự vật)

Hắn cũng không phải là kẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng từ khi Hoàn Huyên chấp chưởng Thần Dực Quân, hắn liền cảm thấy có một thanh kiếm sắc đang treo trên đỉnh đầu, ngày ngày đứng ngồi không yên. Đặc biệt là sau khi Hoàng đế miễn trách nhiệm giám quốc của hắn, hắn càng lo lắng như trái tim rơi vào chảo dầu.

Sớm biết như thế, ban đầu nếu không tranh Nguyễn Nguyệt Vi với Hoàn Huyên, mà thú Trương Thanh Khỉ, Hoàn Huyên sẽ không đến Tây Bắc xa xôi, tay cũng sẽ không cầm trọng binh, Trương Thu Hồ không hề nghi ngờ gì sẽ vì hắn trợ lực...

Trái tim Thái Tử nảy lên, định thần nói: "Hôm nay A Nguyễn cũng mang theo đường muội tam thúc phụ nhà nàng tới, lần trước từng nhắc tới, lát nữa ta bảo A Nguyễn mang theo nàng tới chào hỏi, để tam đệ xem qua."

Hoàn Huyên nói; "Nhị ca có lòng, tỷ muội của Thái Tử Phi tất nhiên phẩm mạo xuất chúng, không gặp cũng biết."

Thái Tử muốn nói gì đó nữa, hoàng đế bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, nhíu mày nói: "Sao Ngũ Lang còn chưa tới?"

Lúc này mọi người mới nhớ tới Trần Vương.

Hoa yến lần này, ai cũng biết là vì Tề Vương, Trần Vương chỉ là được thêm vào.

Nhưng mặc dù là thêm vào, chung quy người không thể không tới.

Thái Tử nói: "Có lẽ là trong Vương phủ vướng mắc chuyện gì rồi."

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Nó có thể có chuyện gì đàng hoàng chứ."

Quay sang phân phó Trung quan: "Ngươi cử người đến Trần Vương phủ, lệnh nó lập tức đến đây."

Kỳ thật không cần ông phái người đi thỉnh, Thục phi thấy nhi tử chậm chạp không tới, sớm đã lén cử nội thị đến Trần Vương phủ, lúc này đã trở về phục mệnh rồi.

"Không ở đó sao?" Thục phi kinh ngạc nói, "Hay là đã ra ngoài, đúng lúc để lỡ rồi?"

Nội thị thấp giọng nói: "Dám thỉnh nương nương mượn bước để nói*."

(Ji: *Ý chỉ muốn ra ngoài để nói chuyện, không tiện nói trước mặt người khác)

Sắc mặt Thục phi khẽ biến, đứng dậy cười nói thứ lỗi các tân khách, sau đó vội vàng ra ngoài trướng, chọn một nơi yên tĩnh không người, mới hỏi nội thị kia: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt nội thị kia cũng lo lắng: "Hồi bẩm nương nương, theo lời hạ nhân Vương phủ nói, mấy ngày trước điện hạ đã ra khỏi thành, vốn dĩ nói sáng nay chắc chắn sẽ về, cũng không biết vì sao kéo dài."

Trên mặt Thục phi hết đỏ rồi trắng: "Nó ra khỏi thành làm gì? Đi đâu?"

Nội thị ngập ngừng nói: "Điện hạ gần đây thường xuyên đi hai mươi dặm ngoài thành Đông ngắm mây nước..."

Hắn kề tai nói nhỏ vài câu, mặt Thục phi tức khắc phình đến đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận: "Nghiệp chướng này!"

Nơi Trần Vương đến kia tên Đạo Quan, kỳ thật là xướng liêu*, nữ quan trẻ tuổi bên trong đều làm nghề thể xác, gần đây có một nữ quan "vân du tứ phương" từ phía nam tới, mấy ngày nay Trần Vương đang cao hứng, đã vài ngày liên tiếp ở ngoài thành, hạ nhân Trần Vương phủ sợ Thục phi trách tội, tìm mọi cách giúp hắn che giấu, cho đến hôm nay cuối cùng không che nổi nữa.

(Ji: *Xướng liêu - 娼寮 - mại dâm)

Thục phi biết nhi tử của mình bừa bãi, thường ngày quyến luyến Tần lâu Sở quán cũng thôi đi, thế nhưng hoang đường đến nước này, ngay cả bà cũng tuyệt đối không ngờ tới.

Mày liễu của bà xoắn lại: "Mau mau gọi người đến kéo nghiệp chướng kia ra khỏi cái ổ dâm loạn đó đi!"

Nội thị nói; "Sáng sớm Ngô tổng quản đã phái người ra ngoại thành, nhưng không thấy bóng dáng điện hạ, quan chủ nói sáng hôm qua điện hạ đã mang nữ quan kia đi du ngoạn, vẫn chưa về."

"Không ai biết bọn nó đi chỗ nào à?" Thục phi cả giận nói, "Bảo bọn họ phải tìm ra người cho ta, nếu không cho một mồi lửa đốt trụi cái ổ dâm đó!"

Nhưng bà cũng biết làm như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề, nữ quan kia chỉ là thuê chốn mây nước để buôn bán, cũng không liên quan đến bọn họ.

Chỉ trách nhi tử không nên thân của bà, thế mà lại chơi bời cùng cái đứa nữ điếm lai lịch bất minh kia.

"Tăng thêm người đi tìm," Thục phi nói, "Dù lật tung Trường An lên tận trời, cũng phải tìm ra nghiệp chướng kia, xem ta đánh gãy chân nó!"

......

Khi Trần Vương Hoàn Quýnh tỉnh lại, xương sống vẫn còn hơi tê dại, đầu óc không tỉnh táo, hai chân mất tri giác.

Hắn lắc lắc đầu, mỡ trên người cũng rung lắc theo.

Hắn vốn nên ở trong đống lụa mềm mại, hương thơm dịu dàng, bên cạnh là ôn hương nhuyễn ngọc mất hồn đoạt phách, nhưng trực giác cho hắn biết có gì đó không đúng, xung quanh lạnh lẽo, không giống xuân tháng ba, còn có tiếng nước "tí tách" trên lỗ hổng.

Trong lòng Hoàn Quýnh rùng mình, triệt để tỉnh táo lại, căng mí mắt lên nhìn, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, hai tay hai chân bị dây thừng trói chặt, chỉ có một trản đèn dầu phía trên một trượng hơi lập lòe ánh sáng, mơ hồ chiếu sáng cảnh tượng xung quanh.

Đây là một phòng tối thấp bé, nơi tầm mắt có thể đạt tới không có cửa chính cũng không có cửa sổ, trước mặt hắn chỉ có một bức bình phong, mặt sau có thể lờ mờ thấy một bóng người.

Trái tim Hoàn Quýnh trầm xuống, hắn bị người chơi xỏ rồi.

Hắn lấy lại bình tĩnh, ngay sau đó lên giọng khóc thét: "Thả ta ra, ngươi là người phương nào? Vì sao giam cầm ta ở đây? Ngươi có biết ta là ai không?"

Bóng người không hề động, nhưng có một thanh âm truyền đến từ bình phong phía sau lưng: "Tại sao ngươi muốn mưu hại Tiên Thái Tử?"

Lại là giọng của một nữ nhân, hơi trầm hơn nữ tử khác, ngữ điệu bình thản, nhưng lại lạnh đến thấu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.