Lờ mờ mở mắt tỉnh dậy, Cố Uyển Đình phát hiện ra ngồi kế bên giường mà cô đang nằm là Âu Dương Vũ Thần ngồi.
- Chịu tỉnh rồi sao? _ Anh cảm nhận được giường có chút động đây nên mở mắt, chưa gì đã nói giọng mỉa mai rồi.
- Vũ Thần.. Là anh cứu em sao? _ Cô mệt mỏi nói, vết thương vẫn còn đau.
- Nằm mơ sao? Chỉ là cảm giác không có cô bên cạnh thì.. _ Anh ngập ngừng một chút, đôi mắt xoáy sâu người cô..
- Thì sao? _ Cố Uyển Đình có hy vọng.
- Không còn ai cho tôi hành hạ nữa rồi nên tôi cảm thấy chán. Thật ra giữ con chó như cô ở lại, làm đồ chơi cũng coi như không tồi đi? _ Giọng nói mà anh nói ra quả thật rất độc ác. Nó tựa như một mũi tên xoáy thẳng vào trái tim..
- Anh nói tôi chỉ là món đồ chơi thôi.. Vậy sao lúc đó không để tôi chết đi hả.
Cố Uyển Đình đau cả tâm can, phát ra giọng nói cực kì lớn, còn cả bực mình.
- TÔI KHÔNG THÍCH! CỐ UYỂN ĐÌNH, CÔ NỢ TÔI NHIỀU LẮM, TÔI CHƯA CÓ TÍNH XONG ĐÂU. _ Anh tàn độc nói ra.
Nói xong, anh đẩy mạnh cơ thể cô một cái sau đó quay người mở cửa bước đi.
Để lại một mình cô khóc than tâm phế liệt như vậy sao? Cô gào lên nói: “ Thà anh để tôi chết đi, anh cứ hành hạ tôi như vậy, đau nhất vẫn chính là tôi... “
Cô nằm phịch xuống giường mà khóc đến thương tâm, cây kim truyền dịch vì bị lệch đụng trúng mạch nên đã rỉ máu ra khá nhiều. Ướt đẫm cả tay áo bệnh nhân và giường bệnh màu trắng.
Thử nói xem, cô nợ anh cái gì vậy hả?
Anh xem cô như một món đồ chơi sao, có còn gì đau lòng hơn vậy không hả?
Thế là Cố Uyển Đình cứ nằm đó tới tối mặc kệ cho mũi kim bị lệch chảy máu không ngừng. Nhưng thử nói xem, có cái gì bây giờ đau hơn trái tim cô đau.
- Tiểu thư Cố, cô bị làm sao vậy? _ Bác sĩ Diệp đến giờ đi vào khám tổng quát lại cho cô. Vậy mà vừa khi vừa vào tới cửa thôi đã thấy một mùi máu tanh ở bên trong toát ra rồi. Uyển Đình thì cô vẫn nằm đó, ngước mặt lên nhìn trần.
- Tôi.. không sao. _ Cố Uyển Đình quẹt nước mắt còn đọng lên trên khóe mắt rồi vờ như không có chuyện gì xảy ra.
- Cô nằm im đó, tôi giúp cô chỉnh một chút. _ Diệp Tiêu nói giọng nhẹ nhàng.
Từng cử chỉ của anh ta rất cẩn thận, là một bác sĩ chuyên nghiệp nên hèn chi hành động tháo kim, thay kim chuyền lại cho cô vẫn rất chỉnh chu, gọn gàng.
- Xong rồi. Tiểu thư Cố, tôi nghĩ cô vẫn nên chú ý một chút, sáng mai tôi lại đi tới đây xem qua. _ Diệp Tiêu cẩn thận.
Sau khi thay kim truyền, đổi lại cho cô một bình nước biển khác, bác sĩ Tiêu.. nhìn cô mà có chút nặng lòng. Đáng lẽ chuyện kia Âu Dương Vũ Thần không nên dồn nó hết tội lỗi vào đầu của cô..
- Diệp Tiêu, tôi hỏi anh một chút được không? _ Cô nhanh nắm lấy cánh tay.
- Có chuyện gì sao? _ Anh ta rõ hỏi lại.
- Coi như tôi xin anh, làm ơn nói rõ ra cho tôi biết.. Vũ Thần làm sao lại ghét tôi đến như vậy? _ Cố Uyển Đình mệt mỏi nói ra. Cô vẫn luôn muốn biết hết mọi chuyện một cách chân thành, tại sao anh vẫn luôn đối xử với cô ác độc.
- Dám chắc muốn nghe không? _ Diệp Tiêu xoay người lại hỏi cô, ánh mắt đó không hề có một chút ngập ngừng nào
Cố Uyển Đình nhanh chóng gật đầu.....
- Những năm về trước, Vũ Thần đã có bạn gái rồi.. Hơn thế nữa, cả hai cũng đã đính ước với nhau. Gọi là như nào nhỉ? Họ cực kì cực kì rất hạnh phúc..
Vừa vào câu đầu tiên thôi, Uyển Đình đã muốn gục ngã rồi. Vũ Thần thế mà đã có bạn gái rồi sao? Lại còn rất yêu thương nhau nữa à? Đúng nực cười!!
- Cô gái đó tên là Lã Thư Di. Năm sinh nhật thứ mười tám của Thư Di, chúng tôi đã cùng nhau đi uống rượu ở bar..
Hít một hơi thật sau, bác sĩ Diệp nói ra tiếp: “ Nhưng tối hôm đó.. Thư Di thật ra đã bị người ta cưỡng hiếp. Cô nghe xem có đau lòng không? Vì nhục nhã, tự ti với Vũ Thần, tối hôm đó.. Lã Thư Di cuối cùng cũng tự tử. Trong khoảng thời gian đó, Vũ Thần thật giống như một người điên, không hơn không bớt được. Một năm sau, bạn tôi thật sự đã tìm ra người đàn ông năm ấy, chính là Cố Hạch, người đang là ba của cô đó. “
Đại não của cô như nổ một cái thật to, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cớ sự thế nào mà ba của cô lại chính là người đã gián tiếp cho cái chết của Lã Thư Di??
Lã Thư Di.. Lại là người anh yêu nhất.
Không chịu được cú sốc quá lớn này.. Cô khóc đến thương tâm, mọi chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ, ông trời muốn thử thách tình yêu của cô hay sao hả?
Vậy hơn mười năm qua, anh vẫn hận đau đáu cô như vậy. Giống như có thể nói là, mười năm thanh xuân qua của cô, là trôi qua trong vô nghĩa hay sao.
Đúng thật là, anh hận cô đến mức như thế, có phải là cũng đúng quá không?
- -------------