Phải mất một thời gian sau, Vũ Thần mới có can đảm về lại biệt thự Lí Cung Dương. Anh không phải sợ sệt gì, cũng chẳng sợ ma, chỉ là anh sợ bản thân mình lại nhớ đến các hồi ức khi Cố Uyển Đình còn sống ở đây! Ít nhất là hai năm qua, cô ở đây hơn bảy trăm ngày nhưng nó lại chính là những ngày tăm tối...
- Thiếu gia, cậu về rồi. _ Dì Kim mở cửa để xe của anh chạy vào trong gara. Vẻ mặt của bà lộ rõ sự mệt mỏi, quầng thâm mắt hiện lên.
Làm sao mà không mệt được chứ? Vũ Thần không về nhà gần một tháng làm sao mà có thể biết được cô người yêu của anh ra sao?
Vũ Thần vô tình nhìn sang vườn hoa kia, lúc trước là do chính tay Uyển Đình chăm sóc...
Bây giờ chủ nhân cũng không còn nữa, nên không còn ai chăm lo tới. Dì Kim vẫn có tưới nước nhưng lại không biết chăm như cô cả.
- Thần, anh về rồi sao? _ Thư Di bên trong là vui vẻ chạy ra đón tiếp anh. Anh liền ôm vào lòng rồi xoa đầu, cùng nhau tiến vào ở nhà.
Phòng khách bừa bộn, những bịch bánh cứ vạ đâu để đó, ti vi cũng không tắt đi, bàn thì bị đổ nước ra, khiến anh nhìn không khỏi là khó chịu! Vì vốn dĩ ngày trước Cố Uyển Đình rất sạch sẽ, không để thứ gì bừa bộn thế cả.
- Đừng có khó chịu mà.. Để em kêu dì Kim?
Lã Thư Di liền giả vờ nai tơ nhõng nhẽo liền với anh như một chú mèo. Chỉ biết kêu giúp việc vào dọn, còn bản thân thì cứ đứng im..
- Lần sau chú ý một chút. Em đã ăn gì chưa?
Anh thở dài trong lòng, có chút không thoải mái nhưng vẫn dịu dàng đối với Lã Thư Di!!
Ước gì ngày trước anh cũng như vậy thì tốt.
- Vẫn chưa chúng ta cùng đi nhà hàng được không? _ Nghe Thư Di trả lời như vậy, anh là liền khó hiểu... Quái lạ, Thư Di từ trước đâu có thích ăn nhà hàng. Với lại đồ ăn đều là do tự tay mình nấu không phải sao chứ? Thêm nữa, ngày trước cô ấy cũng không vô ý thế?
- Anh hơi mệt, ở nhà dùng bữa vẫn tốt hơn.
Nói xong liền xoay người đi thẳng lên lầu, là Thư Di liền cảm thấy bực bội.. Âu Dương Vũ Thần đi lên tầng thì đi ngang qua phòng cô.
Ngày trước, anh tuyệt đối không muốn ngủ cùng, nên đã phân chia hai phòng như vậy.
Anh không nhịn được mà mở cửa bước vào.
Không gian vẫn như vậy, không thay đổi gì!
Hương thơm của cô ngày trước vẫn còn hơi thoang thoảng, tim anh bất giác đập mạnh.
Tại sao lúc trước lại không nhận ra được.. là hương thơm này của cô có thể thư giãn chứ
Từng món đồ vẫn nguyên vẹn ở đây, nhưng nữ chủ nhân của nó lại không còn nữa rồi??
- Dì Kim, lên đây một lát. _ Vũ Thần nói vọng xuống bên dưới, dì Kim liền nghe rồi lên tới.
- Phòng này.. Khóa lại rồi đưa chìa khóa cho tôi, tuyệt đối không cho ai phá! Đây chính là kỉ niệm của cô ấy mà tôi muốn lưu giữ. _ Vũ Thần nói với âm giọng rất nhỏ vào tai của dì Kim, dì nghe xong liền gật đầu? Trong lòng không ngừng nghĩ thầm, thiếu gia nhớ cô?
- Tôi hiểu rồi thiếu gia, chút nữa sẽ đưa cậu.
Nhưng cả hai không ngờ được rằng, mọi lời nói đó đều được Thư Di nghe thấy mồn một rồi. Cô ta không khỏi nghiến răng tức giận..
“ Rõ ràng Cố Uyển Đình đã chết rồi, sao trái tim của anh vẫn không thuộc về tôi. Âm hồn của cô ta vẫn làm anh nhung nhớ đến thế? “
Từ từ, để cô ta tiếp tục nghĩ cách tiếp theo!!
- ----------
Buổi tối... Âu Dương Vũ Thần đang ngủ liền giật mình thức giấc đưa tay lên sờ tim mình mà thở hổn hển không kịp! Anh mơ thấy ác mộng.. Cố Uyển Đình mặc một chiếc váy rất xinh, tóc cô thả dài ra như thường ngày mà.
Nhưng cơ thể cô, khuôn mặt của cô đã sớm bị biến dạng, nó méo mó, rồi còn bị đen đi..
“ Vũ Thần.. Con chúng ta, tiểu bảo bối kìa! “
“ Làm sao vậy, sao anh lại giết nó? Nó có tội tình với anh sao? Người anh hận là ba tôi, là ba tôi chứ không phải tôi và con của tôi mà”
Trong giấc mơ, cô gào thét đến thê lương là liên tục đòi anh trả mạng. Cô nói là tại chính anh đã giết cô, giết luôn cả bảo bối ở trong bụng cô. Uyển Đình, đừng giận đừng hận... Là tôi sai, nhưng thật sự không biết việc đó.
Trước khi anh bừng tỉnh dậy, anh nhớ rõ cô đã nói rằng anh phải đợi đi, cô sẽ khiến anh hối hận, sẽ cho anh biết được sự thật tất cà.
Nhưng anh thắc mắc.. sự thật của cô muốn cho anh biết đó là gì mới được chứ? Lúc này điện thoại anh ở trên tủ ở kế bên giường tự nhiên reo lên, số điện thoại thể hiện là Duật Kiêu, cậu ta gọi anh vào lúc này để làm gì??
“ Chủ tịch.. điều tra ra được đường dây tráo đổi USB. Cuộc gọi muốn trao đổi USB với công ty đối thủ.. nó xuất phát từ địa điểm nhà anh”