Chiếc xe của anh lao đi thật nhanh mà có ai muốn cản cũng không có một cơ hội để cản được. Ngay cả cảnh sát giao thông đứng ngây ra đó cũng chẳng có một lời hó hé gì, công việc hiện tại rất tốt, họ không muốn mất việc đâu nha.
Chạy với tốc độ nhanh như vậy thì rất nhanh đã tới ngay cổng bệnh viện rồi.
Diệp Tiêu đã được Vũ Thần báo trước từ khi nãy, nên đã khôn khéo làm theo chuyên ngành, cho sẵn một đội ngũ y tá đứng đây cùng với băng ca và bông băng thuốc đỏ các thứ. Phòng hờ việc tình hình tiến triển xấu, anh cũng đã cho đem ra các máy trợ tim, kích tim.
- Tình hình như thế nào? _ Âu Dương Vũ Thần khẩn trương mở cửa xe đi ra trước rồi vòng ra sau bế xốc cả người Uyển Đình rồi đặt lên một cái băng ca.
Diệp Tiêu gấp rút nói, vết thương trên tay của cô sớm đã xé toạc ra nhìn thật ghê gớm, máu vẫn chưa ngưng tụ hết.
- Không biết, vừa về đã thấy người đàn bà ngu ngốc này tự sát, kế bên cạnh là một con dao. _ Anh hời hợt nói ra vài chữ. Khuôn mặt lạnh băng chẳng bao giờ để lộ ra một biểu cảm gì. Diệp Tiêu biết được, cái tên bạn thối tha này chỉ đang xạo sự, chả phải tại hắn ép cô gái này vào tới đường cùng hay sao chứ?
- Vết cắt gần động tới mạch máu, tình hình không được khả quan lắm. Bác sĩ Diệp, hơi thở đang dần không ổn định.
Một người y tá đứng kế bên đang dùng tay của mình để kiểm tra thân thể của cô, phát hiện ra mọi thứ không ổn liền lên tiếng ngay lập tức cho Diệp Tiêu.
- Chuyển gấp vào phòng phẫu thuật, trước mắt cứ kích tim cho cô ấy trước đi. _ Diệp Tiêu nói lại, ánh mắt không khoan nhượng gì mà nhìn về phía của Vũ Thần. Giống như kiểu cậu đã thấy tình hình hiện cấp bách như thế nào chưa hả? Tất cả chỉ là tại cậu cố gắng trả thù cho Thư Di thôi, bị hận thù che lấp hết tất cả mọi thứ có trên đời rồi.
- Cứu sống hay cho chết? _ Diệp Tiêu nhàn nhạt phun ra năm chữ cực độc.
- Không cứu sống tôi lại đưa đến cậu làm gì? Phiền phức mà. _ Anh đúng là bị người bạn thân này chọc tới chết!
Câu nói của anh vừa thốt ra thì chưa gì Diệp Tiêu đã xoay người vào trong để làm phẫu thuật. Âu Dương Vũ Thần thật muốn điên lên, đấm một cú thật mạnh vào tường, hét lên: “ Uyển Đình, cô nghĩ cô có thể chết đơn giản được hay sao? Trả nợ hết cho Thư Di đi rồi cô hãy mong tôi sẽ cho cô chết được. “
Câu nói này lúc nào Vũ Thần cũng ghi nhớ trong lòng, anh không bao giờ có thể phôi phai được những kí ức ngày xưa. Nó dằn vặt anh cả thời gian dài.
Vốn dĩ Uyển Đình cùng Vũ Thần đã là hai đường thẳng song song có thể coi như là mãi mãi không có nỗi một chỗ được coi là đích đến của cả hai. Là hai người rõ ràng không có bất kì một sự ràng buộc nào, vậy mà cớ sự có việc gì mà Vũ Thần lại bắt Uyển Đình trả nợ?
- Vết cắt này rất sâu, nên để ý cô vợ bé nhỏ nhà cậu vào. Nếu dại dột cắt thêm một lần nữa, không phải tớ mà đến cả ông trời cũng không cứu giúp được!?!
Tiếng bước chân từ phòng phẫu thuật bước ra, Diệp Tiêu cởi bỏ khẩu trang y tế của mình, lườm anh một cái rồi nói với giọng mệt mỏi. Cố Uyển Đình cũng đâu có phải là một tên giết người đâu mà cớ sự vì sao anh vẫn đối xử tàn ác.
- Chưa trả nợ hết, làm sao tôi để cô ta chết được? _ Âu Dương Vũ Thần đút hai tay vào trong túi quần đứng thản nhiên ở đó nhìn chằm chằm vào Tiêu.
- Cậu đừng có để hận thù che mắt hết tất cả, chuyện Thư Di mất năm đó thật ra là không liên quan tới Uyển Đình!
Diệp Tiêu tức giận nói lớn, mệt mỏi cả người với những chuyện kì quặc như thế này. Vũ Thần cũng bực tức nói lại:
“ Cậu không có hiểu rõ thì đừng có mà xen vào chuyện này. Thư Di mất đi rất oan uổng. Cậu nói thử xem một người như tớ phải làm sao để không trả thù “
- Mở lòng ra tiếp nhận, Cố Uyển Đình cuối cùng cũng chỉ là một người vô tội mà thôi. _ Diệp Tiêu nhìn anh tức giận lên thì kịp dịu xuống. Vì anh rõ biết là nếu Vũ Thần tức giận thì hoàn toàn có thể một tay giết chết được cô gái trong kia. Mặc dù cô ấy không làm gì cả, chỉ là Vũ Thần quá mù quáng với thù hận.
Nói xong, Diệp Tiêu để lại Vũ Thần ở đó rồi một mình bước đi. Cái chết của Thư Di năm đó thật là một sai lầm mà.
- --------------
Có ai hóng nguyên nhân hong? Mình xin lỗi vì mình bận thi không thể đăng chương mới được, tới hè sẽ active hơn mà hehe:33