- Cậu không được kết hôn với con phò giả tạo này! _ Diệp Tiêu kéo tay anh về phía sau, kiên quyết không cho anh kí vào tờ giấy đăng kí kết hôn kia. Nhưng mà phải có chuyện gì mới được chứ??
- Diệp Tiêu cậu ăn nói cho đàng hoàng một chút đi. _ Âu Dương Vũ Thần cảm thấy khó chịu, lý do vì sao lại gọi cô ấy là con phò giữa bao nhiêu người thế?!
- Không cần cậu quản, nếu cậu thật sự kết hôn với người đàn bà này.. Cậu sai lầm thật rồi. _ Diệp Tiêu cũng là chẳng nhân nhượng nói lại, vẻ mặt tức giận.
- Anh Diệp.. Anh làm sao vậy? Đáng lẽ anh phải chúc phúc cho tụi em chứ có việc gì phải ầm ỉ như vậy? _ Lã Thư Di giả vờ ngây ngô nói lại, trong lòng sao mà không tức được chứ, sắp xong rồi!
- Ha! Tôi thật sự đánh giá quá thấp về con người của cô rồi, đúng không Liễu Địch Uyên? _ Diệp Tiêu khinh bỉ nhìn về phía cô ta, giọng nói phát ra đầy sự ngạo mạn dường như nắm chắc tất cả.
- Liễu Địch Uyên? Diệp Tiêu, anh đừng có ăn nói hàm hồ. _ Nét mặt Lã Thư Di liền thoáng chốc hốt hoảng, miệng nói lắp ba lắp bắp. Hai bàn tay run rẩy tựa như đang ở một nơi lạnh giá khác vậy.
- Bạn tôi ăn nói hàm hồ. Hay là do bản thân cô đã diễn quá xuất sắc vai diễn?
Đường Thiệu Huy lên tiếng nói, không ngờ đến trên đời lại có loại đàn bà thế này. Đúng là không gì là không thể cả!
- Khoan đã, những gì các cậu nói là cái gì vậy? Liễu Địch Uyên liên quan sao?
Âu Dương Vũ Thần chưa hiểu rõ lắm..
Cái sự việc gì đang xảy ra vậy chứ, bạn thân anh đột ngột đến ngăn cản anh là kết hôn với Thư Di, rồi còn nói ai diễn xuất tuyệt vời cái gì ở đây nữa, thật sự là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra chứ.
- Mình nói cho cậu biết.. người đàn bà đứng kế bên mà cậu định kết hôn, thật chất không phải là Lã Thư Di đâu. Thư Di của chúng ta thật sự mất từ lâu rồi. Từ mười năm trước rồi cậu tỉnh lại đi!
Trên mặt cô ta đổ mồ hôi hột, ánh mắt láo liên qua lại nhìn xung quanh, phải giả vờ thoát khỏi chuyện này mới ổn..
- Anh Diệp, anh Đường, cả hai người ở đây nói bậy cái gì vậy.. Em là Thư Di? Em vẫn còn sống ở đây mà. _ Là không hổ diễn viên xuất sắc cô ta sớm đã bắt đầu diễn mình là một người vô tội rồi.
- Liễu Địch Uyên, cô sớm nên hạ màn!
Diêu Kì vừa nói dứt lời, đã ném cả một sấp tài liệu vào người cô ta! Nhưng cô ta chưa kịp cúi xuống nhặt lên nữa thì Vũ Thần đã đích thân cúi người xuống rồi. Bàn tay của anh thoăn thoắt cứ lật từng trang để xem trong đây đều là tất cả các hồ sơ bệnh án phẫu thuật đây!!
- Không phải, Vũ Thần. Anh tin em đi! Em chính là Thư Di.. em không có làm gì sai trái với anh hết. Em nhảy xuống dưới sông, từ sớm đã ngất xĩu! Nhưng lại được người dân cứu sống rồi ở đấy cưu mang, lúc đó em em không nhớ gì cả em thật sự không nhớ cái gì hết mà.
Địch Uyên nắm lấy tay của Vũ Thần cứ thế mà nài nỉ, nước mắt sớm đã ướt át cả khuôn mặt. Nhìn bề ngoài trông rất đáng thương nhưng thật sự là một con rắn độc, chỉ cần trúng một cái là chết.
- Còn nữa.. nhóm máu của Thư Di vốn dĩ là A! Nhưng mình xét nghiệm sơ bộ về cô ta rồi, là nhóm máu O, thật khéo lại trùng hợp với Liễu Địch Uyên nhỉ?
Diệp Tiêu cầm lấy kết quả xét nghiệm ở trên tay, khuôn mặt rất điềm tĩnh từ từ nói ra tất cả sự thật bị che lấp mất?
- Câm miệng đi, trên đời này ở đâu mà không có sự trùng hợp cơ chứ? Anh là dựa vào đâu mà có thể nói tôi như vậy hả. Tôi chính là Lã Thư Di.. còn người tên Liễu Địch Uyên kia thì không biết!
Liễu Địch Uyên gào thét lên, khóc đến khan cả cổ họng, khụy xuống nắm lấy chân của Thiệu Huy và Diệp Tiêu phát ra giọng nói cảm động lòng người quá.
- Chúng tôi xa cách mười năm rồi, làm ơn.. Tin tôi đi có được không?! Chúng ta cũng từng là anh em mà, làm ơn đi!
- Cút!! Trên đời này không có sự trùng hợp nào đến mức cả mẫu tóc hay máu của cô đều phù hợp với Địch Uyên cả! Nói đúng hơn, chính là một người mà.
Thiệu Huy không thương tiếc hất cô ta ra xa, trong lòng không ngừng nguyền rủa cô ta đến căm hận tột cùng!
- ----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]