Nghe giọng nói quen thuộc ngày trước như vậy, cả người Vũ Thần liền cứng đờ. Bàn tay đang xoay chiếc nhẫn cũng dừng lại hẳn rồi này. Không phải là do anh nghe lầm đâu đó đúng không? Rõ ràng.. giọng nói này là cô.
Nhưng làm sao được, ba năm trước, không phải cô đã mất trong vụ việc đó rồi hay sao?
- Ba năm không gặp, anh vẫn ngạo mạn thế này. _ Bất mãn với Vũ Thần, cô lại là tiếp tục.
Từ từ đã, cô phải đả kích tinh thần của anh!
Lại giọng nói quen thuộc đó vang lên khiến cho cơ thể của anh cứng đờ. Ba năm đã qua như vậy anh đã không ít lần nhìn thấy được ảo ảnh của cô, không phải lần này cũng vậy chứ? Anh lại gặp ma vào ban ngày hay sao.
Nhưng giọng nói này quá chân thật, phải là mấy phút sau, Vũ Thần mới chầm chậm dần ngước mặt lên. Lần này, cả người anh cũng cứng đờ, nhưng lại còn cứng miệng nữa đó chứ. Đôi mắt anh mở to ra kinh ngạc, người trước mặt này, tại sao lại giống cô đến vậy?
- Uyển Đình.. Uyển Đình. _ Mặc dù biết rằng cô đã mất rồi, không còn trên cõi đời từ lâu.
Nhưng vẫn có lúc anh nhìn thấy ai đó giống với cô, hay chỉ là vô tình tìm được một thứ.. gì đó liên quan đến cô thôi, cũng làm anh là kích động kêu lên. Nhưng mà người ở trước mắt này, thật sự quá giống rồi. Thêm một tí nữa, anh mới định hình lại, nhắm mắt đi rồi mở lại, cô vẫn ngồi như cũ ở đây. Chuyện gì đây chứ? Còn cô, vẫn ung dung ngồi đó, từ sâu bên trong ánh mắt nhìn anh chán ghét.
- Có vui không? Rõ ràng là anh muốn tôi với đứa bé trong bụng chết đi, nhưng tiếc thật đó, tôi vẫn còn sống. _ Uyển Đình dí sát mặt mình vào mặt anh, nói ra như vậy rồi cười..
- Chuyện này... chuyện này làm sao có thể?
Vũ Thần vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, ở miệng cứ phát ra tiếng anh lẩm bẩm gì đó!
- Tôi không thể vì một loại đàn ông trơ trẽn, không biết điều như anh mà chết được. Nói nhiều lại mất hay, hôm nay tôi đến đây theo cương vị đại diện cho DTH thảo luận với chủ tịch Âu. _ Cô nhếch môi khinh bỉ nói vòng đi vòng lại rồi cũng vào thẳng vấn đề chính đã.
Đại não của anh vẫn đang tiếp thu rồi phân tích những câu nói đó. Tóm lại là cô vẫn còn sống, có đúng không? Nghĩ đến đây thôi là tim của anh liền đập nhanh hơn lúc thường ngày, đôi mắt anh xoáy sâu vào người trước mặt... chưa bao giờ lại cảm thấy hạnh phúc được như vậy. Đã ba năm, từ sau ngày đó..
Hốc mắt anh dần đỏ lên, hai bàn tay liền cứ thế đan chặt vào nhau. Đối diện với cái tình huống thế này, anh không biết phải làm gì.
Nghĩ thông một chút, Âu Dương Vũ Thần là kéo ghế ra, trực tiếp một bước đến chỗ của Uyển Đình, ôm thật chặt cô vào lòng mình!
Mặc dù cô có giãy dụa bao nhiêu đi nữa, chỉ cần có thể ôm cô thật chặt như vậy. Ước mơ viễn vong ba năm qua của anh, lại có thể từ nay trở thành sự thật rồi sao? Khoảnh khắc ôm Uyển Đình vào trong lòng, thì nước mắt của anh cũng không kiềm được rơi xuống..
- Khốn nạn, mau buông ra.. _ Cô bất ngờ vì hành động của anh, nhất thời không thể có cách nào chống cự lại được. Nhưng cô cũng không làm được, Vũ Thần ôm cô chặt quá.
Động tác của cô ngay tức khắc liền dừng lại khi cảm thấy được lưng áo của mình có hơi ẩm ướt. Anh khóc sao? Người đàn ông vô tâm hời hợt như anh, cũng biết khóc sao?
Những vị khách ngồi gần đó nghe tiếng ồn, liền quay sang nhìn anh và cô chăm chăm..
Uyển Đình một phần vì ngại, một phần cảm giác bài xích với cái ôm này của anh, không biết nên nói gì: “ Cút ra! Tôi đại diện tới đây thảo luận hợp đồng, không diễn tình cảm. “
Nghe thấy giọng nói cô căng thẳng như thế thì Vũ Thần cũng liền buông ra, anh lau qua nước mắt của mình, tuyệt đối không thể để cô thấy được. Vừa yên vị tại chỗ ngồi, thì lại tiếp tục hỏi tới tấp: “ Uyển Đình, tại sao em vẫn còn sống? Ba năm qua em ở đâu chứ? Chuyện lúc đó.. không phải do tôi, tôi thật sự đã bị gài bẫy. Xin lỗi... thật xin lỗi em! “
Tôn Uyển Đình không phải không nghe, mà là nghe rất rõ những câu nói vừa rồi từ anh.
Nhưng nếu đó là ba năm trước, cô sẽ rất vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng bây giờ thì không.
- Làm tổn thương người khác, để lại một vết sẹo lớn như vậy. Chỉ liền xin lỗi vài câu là đủ sao? Nếu đã như vậy đạo lý chỉ để trưng à! Tôi có thể nhận lời xin lỗi của bất kì ai, riêng chủ tịch Âu thì tôi không dám nhận. Anh cứ giữ hai chữ xin lỗi đó, đem về cho chó ăn đi.
Nhắc đến việc quá khứ trước mặt liền khiến Uyển Đình nổi giận, hận thù trong người đã nhiều lại càng thêm nhiều nữa. Cô nói tiếp:
“ Chủ tịch Âu có vẻ mệt, vậy tôi xin phép về. Hôm khác thảo luận sau về bản hợp đồng.”
Cô kéo ghế đứng dậy đi về thì lại bị anh giữ tay lại, cô vung ra rồi quay sang nói với anh: “ Tôi đau khổ mười hai năm đủ rồi.. từ hôm nay trở về sau, tôi sẽ cho anh nếm trải cái gì được gọi là tột cùng của sự đau khổ mà hai năm trước anh từng nói với tôi. “
Nghe xong câu đó, người anh một lần nữa rơi vào trạng thái cứng đờ. Tột cùng của sự đau khổ, cô sẽ cho anh nếm thử sao? Đúng thôi, bao nhiêu đây cũng cho anh thấy được cô thật sự hận anh sâu đậm bao nhiêu rồi!
“ Nhưng mà Uyển Đình.. Em cho tôi trải qua tột cùng của sự đau khổ cũng được, chỉ cần em còn sống vui vẻ mạnh khỏe. Thì em trả thù bao nhiêu đi nữa, tôi cũng chấp nhận. “
- ----------