Sau những mười mấy tiếng ngồi máy bay, cuối cùng Tôn Uyển Đình cũng trở về thành phố Z rồi!
Trên chiếc xe hướng về căn hộ mà cô đã mua trước đó khi còn bên Mỹ, cô ngồi bên trong nhìn ra bên ngoài, hôm nay thành phố Z đón cô trở về bằng chút nắng ấm dịu dàng, cô nhìn xung quanh cũng chẳng thấy có gì xa lạ mấy. Quang cảnh vẫn còn nguyên vẹn, mặc dù đã có nhiều thay đổi..
Mọi thứ quá đỗi quen thuộc tựa như lúc ban đầu cô rời đi, chỉ khác là lòng người ở nơi này, không còn như lúc trước nữa rồi. Đại não của Uyển Đình chợt tua lại những ký ức ngày trước, những việc đó mãi mãi khiến cô không thể nào buông bỏ được. Những hỉ nộ ái ố ở nơi này, đều lưu lại cho cô những vết sẹo sâu vào trong tim, nhớ lại một chút như vậy thôi cũng đã thấy lồng ngực đau nhói.
Nếu vào ngày hôm đó của ba năm về trước, Tôn Thiên Hàn không kịp lúc về tới, có lẽ cả cô và con cũng đã sớm bỏ mạng tại căn nhà hoang kia. Mà hung thủ của việc đó, lại chính là người cô yêu?
Nhưng tất cả vốn chỉ còn là quá khứ nữa thôi, cô nhìn sang con gái ở bên cạnh, lòng chợt lại thấy ấm áp. Tôn Tư Dĩnh là tất cả của cô, lần này dẫn con bé về quê hương, chỉ là muốn dành lại tất cả mọi thứ đã bị đánh mất trước đó thôi. Vụ án của Liễu Địch Uyên chỉ mới vừa tuyên án vào ba bốn tháng trước, cô ta bị tuyên án tử hình. Nhưng phải hai tháng nữa thì mới thi hành án vậy cũng tốt quá đi, nhân dịp này về, cô phải ghé thăm tình nhân của chồng cũ một chút mới vui nhà vui cửa!
Chiếc xe nhanh chóng đã tới nơi cần đến, cô cùng Tư Dĩnh xuống xe, sau đó cầm hết hành lý đem lên căn hộ trên lầu. Căn hộ này cô mua ngay giữa trung tâm thành phố nên cũng khá thuận tiện.
- Mẹ, quê hương của con lại đẹp như vậy. Đáng lẽ mẹ phải dẫn con về lâu rồi chứ! _ Tư Dĩnh đứng giữa căn hộ khoanh tay chu môi lên nói trông cứ như bà cụ non. Khi nãy trên đường về đây, cô bé đã nhìn ra bên ngoài rất nhiều cảm thấy quê hương của mình vừa đẹp lại còn vừa nhộn nhịp nữa.
Uyển Đình cũng chỉ phì cười, xoa đầu bé. Xin lỗi con gái, ký ức nơi này lại không đẹp chút nào cả!
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên lại reo lên, là Tôn Thiên Hàn: “ Tiểu Đình, đã về tới nơi chưa? “
- Em đã tới rồi, vừa đem đồ lên căn hộ. _ Nghe giọng của anh hai, trong lòng cô liền vui vẻ lên rồi.
- Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sang Tôn Thị làm việc, anh đã nhờ người đón tiếp em rồi đó.
Vì cô muốn khi gặp Vũ Thần, sẽ cho anh thấy được không có anh, cô vẫn sống được, thậm chí còn ổn hơn trước rất nhiều. Và cô cũng không còn yếu đuối nhút nhát như ngày xưa nữa, nên mới nói với Thiên Hàn sắp xếp cho mình một công việc ở thành phố Z. Như vậy có vẻ ổn hơn rất nhiều á!!
- Anh hai, cảm ơn anh. Khi nào anh mới về đây? _ Uyển Đình mỉm cười, cô chưa gì lại nhớ anh hai
- Bốn ngày nữa, bây giờ anh phải đi họp. Em và tiểu Dĩnh nhớ giữ sức khỏe. _ Thiên Hàn nói đi vài câu rồi cũng cúp máy. Tiếp tục với việc sắp xếp đồ ngăn nắp lại đã, sau đó đi siêu thị nấu vài món ngon cho Tư Dĩnh ăn, giờ này đã chiều chắc con bé cũng đã đói rồi. Ngày mai cô lại đi làm việc, từ từ cũng phải hòa nhịp sống của mình với thành phố Z lại rồi, không ngờ sau bao năm trôi qua, cô lại một lần nữa trở về nơi làm mình đau khổ nhất trong khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp ấy.
Cô mở vali để soạn đồ ra, tình cờ lại thấy được một vài giấy tờ liên quan đến việc ly hôn ngày đó.
Vốn đã muốn quăng đi, nhưng cuối cùng cô lại giữ lại nó cùng nhẫn cưới của hai người, có thể coi nó như là một kỉ niệm cũng được. Nếu không có anh ngày trước đánh đập hành hạ cô thì làm sao cô có thể mạnh mẽ như bây giờ được? Cô lúc nào cũng nghĩ trong lòng rằng: “ Cứ ngỡ cả đời bên anh chính là tốt nhất? Nhưng mà không ngờ tới được, sau khi buông tay anh, cuộc đời của tôi lại tốt hơn như vậy. Hóa ra người mình nghĩ là tốt nhất khi ở cạnh cả đời lại không tốt như vậy chứ. “
- Mẹ.. có phải ba ba của tiểu Dĩnh, đang ở thành phố Z không? _ Con bé thấy cô cứ nhìn mãi vào những tờ giấy kia thì lên tiếng, từ nhỏ bé đã sớm nhận thức được rằng mình không có ba. Chỉ cần nhắc tới ba là mẹ liền không vui, với lại bên cạnh bé còn có cậu Thiên Hàn nên cảm thấy rất ổn...
Nghe đến câu nói này của con bé, cô liền im lặng bất ngờ, nhưng một lúc sau lại ôm Tôn Tư Dĩnh vào lòng vỗ về mà nói: “ Tiểu Dĩnh, mẹ xin lỗi vì từ nhỏ đến giờ con không có ba ba. Nhưng mà đó chính là sự thật, ba ba của con đã chết từ lâu rồi. “
Ba ba của con giết chết tình yêu của mẹ, cũng chính là người lựa chọn để mẹ con mình chết đi để cứu người anh ta yêu nhất. Vì lẽ như vậy, đối với mẹ và con, người đó không có cơ hội xin lỗi! Và càng không có cơ hội để quay đầu.
- ----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]