Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

Chương 51: Chương 51: Anh đừng vì em mà tức giận




Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Dịch: Mạc Cao ơi là Cao

Nửa tiếng sau, khi phần chụp hình dưới nước kết thúc, siêu thoại Phú Dụ bùng cháy. Người nhóm lửa là một cô gái với tài khoản “Tui Vẫn Còn Ship Được”.

[Tui chết rồi, tui chết một trăm lần rồi. Tui cứ tưởng hôm nay gặp được bé Thần nhà mình đã dùng hết sự may mắn cả ngày nay của tui rồi. Nhưng không ngờ! Phó Chi Dữ đến rồi má ơi!!

Á á á á á á á!!!!!!!

Bây giờ tui vẫn còn chưa hồi sức nữa. Các bồ có biết ship tận mồm, ship ngay trước mặt là trải nghiệm gì không? Tui biết! Bọn tui cách nhau không đến 3 mét!

Chiều nay Dụ Thần chụp ảnh dưới nước mà. Thực ra trong suốt quá trình chụp ảnh tui lo lắm luôn. Hôm nay trời nắng dữ lắm, Dụ Thần không thoa kem chống nắng, tui đưa cho bé thì bé lại khách sáo bảo là không cần. Chụp ảnh dưới nước rất khó. Bé ở dưới nước gần một tiếng đồng hồ mới lên bờ. Tui vội vàng chạy qua đưa khăn cho bé.

THÌ NGAY LÚC NÀY!

PHÓ CHI DỮ XUẤT HIỆN!

Tui phải chia khăn cho nhiều người nữa nên sau khi đưa cho bé xong, tui không thể kè kè mãi bên cạnh được. Nhưng lúc tui đi phát khăn cho mọi người á, thi thoảng tui lại ngó một cái, thấy Phó Chi Dữ đang lau cho Dụ Thần. Dụ Thần cúi đầu xuống, ngoan cực!!! Tui không dám lại gần. Hai người họ đang nói chuyện nhưng nói nhỏ lắm. Tui không biết họ đang nói gì nữa.

Nhưng nhìn thôi đã thấy ngọt rồi! Ngọt quá đi mất!!

Vì đến giờ nghỉ rồi, mỗi người có một phòng riêng, nên họ không nán lại lâu, định đi lên tầng. Đúng lúc này, Phó Chi Dữ đột nhiên ngồi xuống, nhưng Dụ Thần vỗ vai anh, anh lại đứng lên. Đến khi họ đi rồi, tui mới nghĩ kĩ lại. Ban nãy có thể là Phó Chi Dữ muốn bế Dụ Thần lên.

Á á á~~~~~~ Trừi ưi tư thế đấy chắc là kiểu bế lên ôm trọn vào lòng ý. Phó Chi Dữ chiều Dụ Thần chết đi được! Còn đưa cho bé một cái kẹo mút nữa! Không biết mọi người đọc có hiểu không nhưng mà bây giờ tui sắp ngất đến nơi rồi nên tui đành viết tạm bợ vậy, mọi người ráng đọc nhá.

Tui ở dưới tầng đợi họ xuống, tui vui quá trời quá đất.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, hôm nay vui quá đi!]

Lúc bài đăng weibo này được đăng tải, làn sóng bình luận ập đến ào ào. Toàn bộ đều là a a a a a a a a a a a, tất cả đều kêu gào ghen tị quá đi, ngưỡng mộ quá đi, tui cũng muốn được húp đường cự li gần.

Nhưng tại sao Phó Chi Dữ có thể tìm được đến đây? Đương nhiên cũng là nhờ cô gái này. Mặc dù cô không nói địa chỉ, nhưng trước đó, cô đã đăng weibo than thở hôm nay cuối tuần mà vẫn phải đi làm, bên dưới có gắn định vị địa điểm.

Cuộc đối thoại mà cô gái kia cứ ngỡ là ngọt ngào, thực tế là:

“Anh gọi điện thoại cho em, nhắn tin cho em, sao em không trả lời?”

“Em để điện thoại trong túi nên không nhìn thấy.”

“Sao em lại giấu anh?”

“Chắc chắn là anh không đồng ý cho em đi.”

Về đến phòng, Phó Chi Dữ ngồi trên sô pha, Dụ Thần vào phòng tắm, tắm rửa. Đứng phơi nắng rồi lại ngâm trong nước, Dụ Thần cảm thấy cơ thể hơi khó chịu. Cậu xả qua người một chút, thay quần áo rồi đi ra luôn. Dụ Thần hiểu chuyện này là lỗi của cậu, nhưng cậu nghĩ, nếu như làm lại thì cậu vẫn chọn đi chụp ảnh.

“Em xin lỗi.”

Dụ Thần đứng trước mặt Phó Chi Dữ, mở lời xin lỗi. Nhìn có vẻ như Phó Chi Dữ đang giận thật rồi. Anh cụp mi, không nhìn Dụ Thần. Nghe thấy Dụ Thần nói xin lỗi, anh hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra.

Dụ Thần: “Anh đừng giận nữa. Bây giờ sắp chạng vạng tối rồi, chỉ còn lại một ít thôi. Em chụp xong thì có thể đi về luôn.”

Phó Chi Dữ nhíu mày: “Nếu bây giờ anh đưa em đi luôn thì sao?”

Dụ Thần lắc đầu: “Không được.”

Phó Chi Dữ không nói gì nữa. Dụ Thần không biết phải dỗ Phó Chi Dữ thế nào. Nghĩ một hồi, cậu cảm thấy mình mới là người phải được dỗ.

Sự xuất hiện của Phó Chi Dữ đã kéo cậu về thế giới hiện thực. Tất cả tâm trạng thoải mái, thả lỏng suốt mấy tiếng vừa qua bay biến trong nháy mắt. Lúc này đây, Dụ Thần không phải là một nhiếp ảnh gia vui vẻ mà là một cậu thiếu gia bị lão giám đốc ở công ti trào phúng.

Vì một buổi chiều không xuất hiện, giọng điệu của giám đốc Triệu kia càng phách lối hơn, cầm thứ công lao không đáng để gọi là công lao kia đi để khoe khoang, thậm chí còn móc mỉa Dụ Thần. Nói rằng cậu đến công ti lâu như vậy rồi chẳng thấy làm được chuyện tốt nào mà chỉ thấy một rổ chuyện xấu không thôi. Cũng chẳng thấy cậu có bất cứ một cống hiến nào. Mang tiếng đem lại cho công ti một ngọn lửa mới. Đấy, sắp đốt cháy rụi công ti luôn rồi. Ỷ mình là công tử nhà giàu phách lối, làm chuyện xằng bậy. Cậu còn chẳng phải là con ruột của chủ tịch cơ.

Dụ Thần khóa điện thoại, ném lại vào trong túi, không muốn để ý đến nó nữa.

Cậu nhìn đồng hồ trên tay: “Còn năm phút nữa là em phải làm việc rồi. Anh thì sao? Đợi em hay là đi về?”

Phó Chi Dữ không nói gì.

Dụ Thần lại gần anh một chút: “Anh đừng như thế.”

Phó Chi Dữ túm lấy tay Dụ Thần, ấn Dụ Thần lên sô pha. Dường như Phó Chi Dữ có hàng trăm, hàng nghìn lời trách cứ muốn nói, nhưng anh nhìn vào mắt Dụ Thần, rồi lại chẳng thể nói được gì.

Hôm nay, khi thấy bài đăng trên siêu thoại, ban đầu anh không tin. Anh biết lịch trình hôm nay của Dụ Thần, chiều có cuộc họp, còn phải nghe báo cáo, buổi tối có yến tiệc. Một người bận rộn như vậy sao có thể ở khu nhà ở homestay của thành phố A để chụp ảnh chứ? Lúc hỏi người đăng bài kia, Phó Chi Dữ cũng gọi điện thoại cho Dụ Thần. Kết quả, Dụ Thần không bắt máy, wechat cũng không trả lời. Trên đường đến đây, Phó Chi Dữ luôn nghĩ, tại sao Dụ Thần không bắt máy? Đi chụp ảnh thì vẫn có thể bắt máy mà. Phó Chi Dữ thực sự rất lo lắng. Suốt đường đi anh cứ nhìn điện thoại mãi.

“Anh đợi em.”

Cuối cùng, Phó Chi Dữ chỉ nói một câu rồi thả Dụ Thần ra. Năm phút sau, hai người cùng nhau đi ra, cùng nhau ra ban công.

Ánh dương buổi chiều tà ngả về phía núi. Đoàn người vội vã tranh thủ lúc vẫn còn sáng chụp ảnh nốt. Phân cảnh cuối cùng là chụp cảnh pháo hoa ban đêm. Nhưng có lẽ là mọi người cũng mệt rồi nên tốc độ quay chụp cũng được đẩy nhanh. Nữ chính rất phối hợp, chưa đầy nửa tiếng sau đã hoàn thành rồi.

Dụ Thần thu dọn đồ, Phó Chi Dữ đang định đi đến với cậu nhưng có một cô gái nhanh hơn anh, nhoáng cái đã chạy lại bên cậu.

“Nhiếp ảnh Dụ vất vả rồi.” Cô gái nói.

Dụ Thần: “Cô cũng vất vả rồi.”

Cô gái này quay sang nhìn Phó Chi Dữ một cái: “Chủ tịch Phó cũng vất vả rồi. Hai người đều vất vả. Hai người đi về cẩn thận nhé, trời tối lái xe chậm thôi. Rất vui vì được gặp hai người hôm nay. Hi hi.”

Dụ Thần: “Cảm ơn.”

Phó Chi Dữ cũng nói: “Cảm ơn.”

Hôm nay Phó Chi Dữ đến bằng xe của công ti. Vì thế sau khi lên xe, hai người cùng ngồi ở ghế sau. Dụ Thần mệt mỏi cả ngày dài, vừa ngồi xuống là cả người muốn chảy ra ghế luôn. Cậu quay sang, thấy Phó Chi Dữ không có ý định để ý đến mình, chủ động đưa tay ra. Phó Chi Dữ giận dỗi nhưng vẫn nắm lấy tay Dụ Thần.

Nơi này cách nhà khá xa, xe đi được nửa đường, cuối cùng Phó Chi Dữ cũng nói câu đầu tiên: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Dụ Thần: “Gì cũng được ạ.”

Phó Chi Dữ: “Muốn ăn đồ ăn nấu hay ăn ở ngoài?”

Dụ Thần: “Về nhà trước đi. Em hơi buồn ngủ, muốn ngủ một giấc.”

Phó Chi Dữ quay sang nhìn cậu, một lúc sau mới đáp: “Ừ.”

Bầu không khí trở nên kì lạ thấy rõ. Tâm trạng Dụ Thần xuống dốc không phanh, nhiếp ảnh gia vui vẻ không vui nữa rồi. Một lát sau, cậu lấy điện thoại ra một lần nữa. Lần này, số người nhắn tin cho cậu còn nhiều hơn.

Ba mẹ cậu nói, không cần phải để ý đến kẻ kia, bây giờ ông ta giống như chó điên cắn bậy. Ba mẹ cậu còn nói nếu như cảm thấy áp lực quá, chuyện của công ti cứ để đó đã, đi chơi mấy hôm rồi về. Sau đó là đến tin nhắn của Tiểu Vu. Tiểu Vu nhắn cho cậu, có lẽ việc xử lí giám đốc Triệu sẽ chậm hơn một chút vì chứng cứ hôm nay tìm được vẫn còn thiếu sót, cậu đi tìm người để bổ sung thêm. Chỗ còn lại thì vẫn là giám đốc Triệu. Lời trào phúng không còn lẻ loi nữa rồi. Dụ Thần lướt trong nhóm một hồi, thấy có mấy người hùa theo ông ta, có vài người thì nói đỡ cho cậu. Chỗ còn lại, Dụ Thần không xem nữa.

Chẳng trách mấy năm nay công ti rơi vào tình cảnh như vậy. Mấy lão già cổ lỗ sĩ kia kéo bè kéo phái, không chịu giúp ích cho công ti, cả ngày chỉ biết làm mấy trò phá hoại.

Dụ Thần nhắm mắt. Lửa giận cháy cả trong lòng, không có chỗ để xả.

Cậu thoát ra khỏi wechat, vào weibo. Siêu thoại Phú Dụ đẩy lên rất nhiều bài, có cả bài tag cậu vào nữa.

[@Dụ Thần, tôi xin phép được tag nhiếp ảnh Dụ vào. Hôm này Dụ Thần chụp ảnh vất vả rồi, về nhà phải uống nhiều nước đó. Tôi thấy da cậu hình như bị cháy nắng rồi, nhớ phải bôi kem dưỡng để dịu da đấy! Còn nữa, mặt của cậu hơi đỏ, không biết có phải bị say nắng không, nhất định phải chú ý nha!

Vì không biết weibo của sếp Phó nên mạn phép nhờ Dụ Thần chuyển lời cho anh ấy giúp tôi nhé.

Sếp Phó đẹp trai quá!!!!!!!! Hai người đứng cạnh nhau cứ như bìa tạp chí ý!!!!!!!!! Hai người ngọt ngào thật đấy! Ngọt ngào quá trời luôn! Hôm nay Dụ Thần chụp ảnh, sếp Phó đứng ở đằng xa trông ngóng, trong mắt chỉ có Dụ Thần. Hu hu hu hu hu đúng là tình yêu thần tiên. Nhưng hôm nay vẫn thấy hơi tiếc một chút, tôi kích động quá nên quên mất không xin chữ kí của hai người, huhuhuhuhu nếu như có duyên, lần sau gặp chắc chắn tôi sẽ không quên đâu!

Cuối cùng, chúc hai người cuộc đời mỹ mãn. Chúc hai người bên nhau đời đời kiếp kiếp mãi mãi không chia lìa!

(Nếu như bị ốm thì đừng chủ quan nha, sức khỏe là trên hết~~~) ]

Dụ Thần đọc xong, cuối cùng cũng nở một nụ cười. Nhưng lúc quay sang nhìn Phó Chi Dữ, cậu lập tức thu nụ cười này lại. Phó Chi Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn tỏ vẻ không vui.

Ngón tay định bấm thích của Dụ Thần thu lại. Nhìn gương mặt lạnh tanh hờn giận của sếp Phó, Dụ Thần thực sự không tài nào hiểu nổi rốt cuộc cô gái nọ ship đường hay là ship đao đến vậy.

Hai người nắm tay nhau tới khi về đến nhà mới buông ra. Vẫnn là Phó Chi Dữ bỏ ra trước. Dụ Thần biết Phó Chi Dữ muốn dạy dỗ cậu, dứt khoát đứng nghiêm.

Quả nhiên Phó Chi Dữ quay đầu lại, hỏi: “Không giải thích với anh à.”

Dụ Thần gật đầu.

“Chuyện là thế này, sáng nay bạn em nhắn tin cho em là bố của cậu ấy bị tai nạn xe, vì thế đơn hàng này cần người đến giúp, rất gấp. Công ti em hôm nay cũng xảy ra chút chuyện, cuộc họp buổi chiều không cần phải tổ chức nữa. Em thấy bữa tiệc buổi tối và báo cáo cũng không quan trọng lắm nên em đồng ý giúp cậu ấy đi chụp ảnh.”

Dụ Thần nói rất bình tĩnh, giọng rất nhỏ. Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cố gắng nhịn cảm giác cay cay ở sống mũi, tiếp tục: “Em không cố ý lừa anh. Em biết nhất định anh sẽ không cho em đi, nhưng em thực rất muốn thả lỏng một chút. Em thấy chỉ trong một buổi chiều mà thôi, nếu như em không nói…”

Nói đến đây, Dụ Thần đột nhiên dừng lại, gục đầu xuống. Phó Chi Dữ lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Anh bước đến, đưa tay nâng cằm Dụ Thần lên. Ngay lúc này, một giọt nước mắt của Dụ Thần rơi xuống mu bàn tay Phó Chi Dữ. Ẩm ướt, nóng hổi.

Một giây trước thái độ còn nghiêm khắc, cảm thấy hôm nay nhất định phải dạy dỗ Dụ Thần hẳn hoi, giây tiếp theo, trái tim Phó Chi Dữ lập tức mềm nhũn.

Anh vội vàng ôm lấy mặt Dụ Thần, hoảng loạn vô cùng: “Sao thế? Sao lại khóc rồi.”

Dụ Thần không muốn khóc đâu. Nhưng nước mắt vô dụng như vậy đấy, cứ chảy xuống không ngừng. Chẳng mấy chốc, lông mi cậu ướt đẫm. Thậm chí, cậu không cần làm gì, chỉ ngước mắt lên thôi cũng tràn đầy vẻ tủi thân.

Đột nhiên cậu nói với Phó Chi Dữ: “Anh có thể xé mấy quyển sách về cách làm bạn trai của anh đi được không.”

Phó Chi Dữ hoài nghi: “Sách gì cơ?” Phó Chi Dữ không biết phải làm sao: “Em đừng khóc nữa, anh sai rồi. Em đừng khóc được không? Chúng ta từ từ rồi nói chuyện nhé.”

Dụ Thần được an ủi như vậy, lập tức càng thấy tủi thân hơn: “Ba em bảo nếu như mệt quá thì có thể thả lỏng một chút, chuyện công ti ba có thể giải quyết được. Mẹ cũng hỏi em chiều nay có chuyện gì vui không. Ngay cả chị gái ngày hôm nay cũng biết sắc mặt em không tốt, biết em bị cháy nắng, dặn em phải nghỉ ngơi, sợ em bị cảm nắng.” Nước mắt Dụ Thần chảy giàn giụa, cậu nhìn người đứng trước mặt mình: “Phó Chi Dữ, anh có biết em bị ốm không? Anh có thấy người em nóng không?”

Phó Chi Dữ hoàn toàn không biết phải làm sao cho phải: “Em ốm rồi?”

“Ừ!” Dụ Thần trả lời cực kì to.

Phó Chi Dữ sờ tay Dụ Thần, rồi sờ đầu cậu: “Hơi nóng, chỗ nào khó chịu?”

Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ, đầu óc cứ quay cuồng như muốn ngất: “Không phải anh nên dạy dỗ em sao? Tại sao khó chịu trong người còn đi chụp ảnh? Ở bên cạnh anh có được không? Không phải cặp đôi yêu nhau thì phải ở bên cạnh nhau sao? Người yêu nhau thì lừa dối nhau sao? Dụ Thần, chuyện hôm nay em làm là chuyện mà một người bạn trai nên làm à?”

Phó Chi Dữ hơi không hiểu ý của Dụ Thần, anh cũng thấy rất hỗn loạn: “Đừng nói nữa, anh không trách em. Anh đi lấy nhiệt kế. Em ngồi ở sô pha đợi anh, nằm xuống đi.”

Dụ Thần khóc đến nấc cả lên.

Phó Chi Dữ nhanh chóng rời đi, nhưng Dụ Thần không nghe lời.

Cậu thực sự buồn quá, khó chịu quá. Tựa như tất cả các cảm xúc đều chèn ép lên trái tim cậu. Bây giờ ngực cậu rất đau. Cậu trốn vào trong nhà tắm tầng một, ngồi xổm cạnh cửa, vùi đầu vào cánh tay, òa khóc thật lớn.

Cậu tủi thân. Cậu tủi thân lắm.

Một chốc sau, có tiếng gõ cửa phòng tắm, Phó Chi Dữ đứng bên ngoài, nói: “Dụ Thần, mở cửa ra đi em, anh đo nhiệt độ cho em.”

Dụ Thần không trả lời. Phó Chi Dữ gõ cửa thêm hai lần nữa rồi thôi.

Dụ Thần khóc đến mức ngực cậu run cả lên. Dường như cậu nhớ lại rất nhiều chuyện, nhưng lại chẳng hiểu chuyện gì cả.

Bên ngoài kia không có động tĩnh gì hồi lâu. Dụ Thần nghĩ, có lẽ Phó Chi Dữ đã đi rồi.

Ngồi xổm lâu quá, chân Dụ Thần tê rần. Đúng lúc này Tiểu Vu gửi tin nhắn cho cậu. Dụ Thần đọc rồi bình tĩnh lại, đứng dậy.

Lúc mở cửa ra, Phó Chi Dữ đứng ở cửa làm Dụ Thần giật cả mình. Dụ Thần hít hít mũi, không nhìn Phó Chi Dữ, nhỏ giọng xin lỗi: “Em xin lỗi, ban nãy xúc động quá nên em cũng không biết mình nói gì nữa. Anh đừng để bụng nhé.”

Phó Chi Dữ lắc đầu. Anh cầm nhiệt kế lên, vẫn hỏi như ban nãy: “Em thấy chỗ nào khó chịu? Chúng ta đi viện đi.”

Dụ Thần không đo nhiệt độ, gạt tay Phó Chi Dữ ra.

“Em không sao cả, không cần phải đi viện.” Giọng Dụ Thần đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi. Cậu còn cười với Phó Chi Dữ: “Công ti có chuyện đột xuất, em phải đến đó một chuyến.”

Phó Chi Dữ càng nhíu mày chặt hơn. Anh túm lấy tay Dụ Thần: “Em đừng đi.”

Dụ Thần không rời đi ngay, dường như cậu đang đợi Phó Chi Dữ nói tiếp.

Nhưng Phó Chi Dữ lại ngốc nghếch, nhìn Dụ Thần một hồi lâu rồi nói: “Anh sai rồi.”

“Anh không sai.” Dụ Thần hụt hẫng: “Xe của em sắp đến rồi.”

Phó Chi Dữ túm tay cậu rất chặt, nhưng Dụ Thần nói xong, hơi rút ra, Phó Chi Dữ lập tức buông tay.

Dụ Thần hít mũi: “Buổi tối anh nhớ ăn cơm nhé.” Dụ Thần hơi xoay người, nhưng vẫn không nhìn Phó Chi Dữ: “Thực sự xin lỗi anh vì chuyện ngày hôm nay. Anh đừng vì em mà tức giận nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.