Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần ôm Phó Chi Dữ rất lâu. Lâu ơi là lâu.
Rõ ràng là vừa mới xa được nửa ngày nhưng tựa như đã lâu lắm rồi không gặp nhau. Khoảnh khắc gặp anh, trái tim Dụ Thần chợt sinh ra một cảm giác mà cậu chưa từng thấy bao giờ. Cậu muốn ôm Phó Chi Dữ như thế này mãi thôi. Đương nhiên là không thể rồi. Vì thế, khi Dụ Thần thấy ôm cũng đỡ nghiền rồi, mới buông Phó Chi Dữ ra.
Sau đó cậu hỏi: “Anh vừa nói gì với em cơ? Cái gì mà 9 giờ 40 với 9 giờ 41 á?” Dụ Thần vừa nói xong thì cũng tự giật mình nhận ra luôn: “Ò ò ò ò! Weibo!”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Đúng rồi.”
Dụ Thần hoài nghi: “Nhưng sao anh lại biết?” Một lần nữa, Dụ Thần tự nói tự trả lời luôn: “Em share lại bài hả?”
Phó Chi Dữ nhìn Dụ Thần, cười: “Ừ.”
Dụ Thần: “À. Em quen share lại bài ấy mà. Hóa ra anh nhìn thấy à. Hi hi.” Dụ Thần nghiêng đầu cười với Phó Chi Dữ: “Gặp anh vui quá đi mất thôi.”
Phó Chi Dữ nói: “Anh cũng thế.” Vừa dứt lời, Phó Chi Dữ bổ sung thêm một câu: “Chưa thấy em mà anh đã bắt đầu thấy vui rồi.”
Dụ Thần càng cười tươi hơn nữa. Cậu cầm bó hoa sang một tay, tay kia đưa ra với Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ cúi đầu: “Sao thế?”
Dụ Thần: “Anh đoán xem, em đang đòi anh cái gì?”
Phó Chi Dữ chỉ nghĩ mất nửa giây, thò tay vào túi áo, đặt vào trong tay Dụ Thần một cây kẹo dưa hấu.
“Oa!” Dụ Thần kinh ngạc vô cùng: “Anh mang theo thật luôn.”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ.”
Dụ Thần đứng sang một bên nhường đường: “Anh có vào không?”
Phó Chi Dữ lắc đầu: “Không làm phiền nhà mình đâu, cô chú vẫn ở nhà mà.”
Dụ Thần gật đầu: “Cũng đúng ha.”
Phó Chi Dữ: “Anh chỉ đến ngắm em một chút thôi.”
Dụ Thần ôm bó hoa: “Còn tặng hoa với kẹo cho em nữa.”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ.”
Dụ Thần: “Còn cho em cả niềm vui nữa.”
Phó Chi Dữ cười: “Em ngọt quá.”
Dụ Thần phản bác lại: “Anh mới ngọt ý.”
Giọng điệu này của Dụ Thần giống hệt như lúc đấu khẩu với Nhụy Nhụy. Phó Chi Dữ thích chết đi được. Cứ như thể anh lại có thêm một Dụ Thần mới vậy.
“Được rồi, không có chuyện gì thì anh đi trước nhé.” Phó Chi Dữ nói.
Dụ Thần gật đầu: “Dạ.”
Phó Chi Dữ: “Em ngủ sớm nhé.”
Dụ Thần gật đầu hẳn hai lần: “Dạ dạ.”
Phó Chi Dữ cười: “Em đi vào đi.”
Dụ Thần không “dạ” nữa, lắc đầu.
Phó Chi Dữ: “Sao thế?”
“Anh hôn em một lát rồi hẵng đi.” Nói xong cậu hỏi ngược lại Phó Chi Dữ: “Lặn lội đường xa như thế, anh không muốn hôn em à?”
Phó Chi Dữ hơi ngây người. Không cần phải nghĩ nhiều, anh lập tức ôm lấy eo Dụ Thần. Anh đang định cúi đầu thì Dụ Thần hơi ngửa đầu ra phía sau: “Đợi đã đợi đã.”
Phó Chi Dữ: “Sao thế?”
Dụ Thần ngẩng đầu nhìn camera ở cửa nhà, Phó Chi Dữ cũng nhìn theo. Giây tiếp theo, Phó Chi Dữ cướp lấy bó hoa trên tay Dụ Thần. Một tay anh giơ bó hoa lên, che camera đi, tay kia siết lấy eo Dụ Thần. Bắt đầu tiến hành xâm chiếm Dụ Thần ngay ở trước cửa nhà cậu.
“Ưm... Ưm ưm.”
Không biết sau bao lâu, Dụ Thần dừng lại trước. Cậu rút tay ra khỏi áo Phó Chi Dữ, chỉnh đốn lại áo cho anh rồi cầm lấy bó hoa trong tay anh, che...nửa thân dưới của mình. Sau đó cậu chui tọt vào trong nhà, thò đầu ra.
“Tạm biệt.”
Đóng cửa xong, Dụ Thần nhìn qua mắt mèo, thấy Phó Chi Dữ đi rồi mới quay vào trong. Không ngờ, lên nhà rồi, vẫn chưa về đến phòng đã thấy mẹ đang đứng rót nước. Cậu ôm bó hoa to như thế, mẹ nhìn một cái là thấy ngay.
“Sếp Phó đến à?” Mẹ Dụ Thần hỏi.
Dụ Thần gật đầu: “Vâng.”
Mẹ Dụ Thần cười: “Buổi tối Nhụy Nhụy đã kể hết chuyện mấy đứa đi chơi với nhau rồi.”
Dụ Thần: “Con bé nói gì ạ?”
Mẹ Dụ Thần: “Con bé khen sếp Phó từ đầu đến chân, còn hỏi là bao giờ hai nhà gặp mặt.”
Dụ Thần kinh ngạc: “Thế thì bị nhanh nhanh nhanh quá.”
Mẹ Dụ Thần cười: “Không sao, cứ theo tiến độ của con thôi.”
Dụ Thần hỏi: “Ba thế nào rồi ạ?”
“Uống thuốc xong ngủ rồi,“ Mẹ Dụ trả lời: “Buổi tối con đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải ra công ti với mẹ đấy.”
Dụ Thần: “Âu kê ạ.”
Mẹ Dụ xoa đầu cậu: “Đi đi.”
Về đến phòng, Dụ Thần bày hoa, chụp mấy tấm ảnh rồi mở Weibo ra. Không mở thì thôi, vừa mở ra cái thì bình luận lẫn lượt thích bay ngập trời. Trước tiên cậu bấm mở ra xem bài đăng gốc của blogger kia, phát hiện ra lượt thích của bình luận của cậu đã leo lên top 1, bình luận trả lời toàn là tiếng kêu gào sao ngọt thế.
<>
<>
<>
<>
(*) “Tui có thể” ý chỉ sự rung động cuồng nhiệt giành cho một người khi nhìn thấy lần đầu tiên, hoặc là chỉ sự yêu thích tột cùng đối với người hoặc sự vật nào đó.
Lúc Dụ Thần đăng bình luận này chỉ muốn kể lại ngắn gọn một chuyện thôi. Bây giờ bị mọi người kêu gào nhiều như thế, Dụ Thần cũng bắt đầu thấy ngọt ngào rồi. Cộng thêm cả câu Phó Chi Dữ nói lúc vừa gặp nhau nữa.
“Vì 9 giờ 40 phút em làm việc xong, nên 9 giờ 41 phút anh đến gặp em, đến để nghe giọng em.”
Lúc này, Dụ Thần lập tức xé bao kẹo dưa hấu ra ăn.
Có lẽ vì bình luận này mà tài khoản Weibo lại hút thêm vài fan nữa. Mà trong bài đăng Dụ Thần giới thiệu Phó Chi Dữ thì đã có gần nghìn lượt bình luận rồi.
<>
<<Á á á á fan mới điểm danh! Tui đến ship đường đây!”
<>
<>
<<Đẹp đôi quá trời má ơi! Hai anh đẹp trai yêu nhau! Quá đỉnh!!!!>>
<
...
Dụ Thần xem từng bình luận chúc phúc xong thì Phó Chi Dữ cũng gửi tin nhắn đến.
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: <>
Dụ Thần: <>
Dụ Thần: <>
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: <>
Dụ Thần: <>
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: “Cục cưng của anh ngủ ngon.”
Dụ Thần cũng gửi tin nhắn thoại cho Phó Chi Dữ: “Ông xã của em ngủ ngon.”
Ngày thứ hai, lịch trình của Dụ Thần được sắp kín mít.
Ngày thứ ba, vẫn được xếp kín.
Ngày thứ tư, cuối cùng cậu cũng có thời gian lấy hơi, gặp Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ nói muốn đưa cậu đi tham gia một buổi yến tiệc, gặp gỡ mấy người trong giới, có lẽ sẽ giúp đỡ được gì đó. Yến tiệc bắt đầu lúc 8 giờ tối, trước khi đi, Phó Chi Dữ đã chuẩn bị sẵn quần áo hợp với Dụ Thần rồi. Vì thế Dụ Thần đến công ti Phó Chi Dữ trước hai tiếng, đợi Phó Chi Dữ làm việc xong, hai người cùng nhau ăn bữa cơm rồi thay quần áo trong phòng thay đồ.
“Sao anh lại biết số đo của em?” Dụ Thần mặc xong áo sơ mi với quần âu, đi ra hỏi Phó Chi Dữ: “Vừa như in luôn.”
Phó Chi Dữ nhìn cậu từ đầu đến chân: “Anh nhìn rồi ước chừng.”
Dụ Thần giơ ngón cái với anh: “Mắt nhìn của anh đỉnh thật.”
Phó Chi Dữ đưa nơ vest cho cậu, lúc Dụ Thần mặc áo khoác ngoài, Phó Chi Dữ cúi đầu giúp cậu thắt nơ.
“Có chỉnh lại tóc không anh?” Dụ Thần ngước mắt hỏi.
Phó Chi Dữ vỗ nhẹ lên đầu cậu: “Không cần, thế này đã đẹp trai lắm rồi.”
Dụ Thần cười: “Lên sàn với vai trò bạn trai anh thì đương nhiên càng đẹp trai càng tốt rồi.”
Phó Chi Dữ: “Thế là đủ rồi, còn lại chỉ để cho anh ngắm là được.”
Dụ Thần lùi lại một bước, híp mắt chỉ Phó Chi Dữ: “Anh ơi anh thay đổi rồi.”
Phó Chi Dữ nghi hoặc: “Sao thế?”
Dụ Thần: “Anh càng ngày càng ngọt.”
Phó Chi Dữ cười.
Thấy sắp đến giờ đi, hay người thu dọn đồ đạc rồi cùng đi xuống tầng.
Buổi yến tiệc lần này được một họa sĩ trong giới tổ chức. Mặc dù tự do nhưng những người đến tham dự đều là người chức cao vọng trọng, nhà giàu có tiếng. Lần đầu tiên Dụ Thần được tham dự buổi tiệc kiểu này. Lúc bắt đầu, cậu cứ dính chặt lấy Phó Chi Dữ. Sau đó càng ngày càng nhiều người, nói chuyện nhiều, gặp gỡ nhiều, cậu mới từ từ thả lỏng.
Mấy ngày này, cậu tiếp xúc với rất nhiều người, không chỉ người trong công ti mà còn bạn bè, đồng nghiệp, cấp dưới. Mà hôm nay, Dụ Thần có thể hiểu được sâu sắc câu mà Phó Chi Dữ nói mấy ngày trước.
Đến khi em hoàn toàn nắm được tình hình, em sẽ phát hiện ra có rất nhiều việc cũng chỉ thế mà thôi.
Đúng vậy, cũng chỉ thế mà thôi.
Phó Chi Dữ phải đi hàn huyên với vài người bạn xã giao, vì thế nửa thời gian còn lại, Dụ Thần nói với Phó Chi Dữ rằng cậu muốn tự đi, hai người mới tách nhau ra. Thành phố A không quá lớn, cũng không nhỏ. Sau hai ngày học tập chăm chỉ, Dụ Thần có thể gọi tên đa số người tới tham dự yến tiệc hôm nay. Dụ Thần chỉ được thấy họ trên video hoặc tạp chí. Bây giờ những người này đều ở ngay trước mắt cậu, làm cậu có cảm giác một bước lên tiên.
Video và tạp chí không đủ chân thực, bây giờ cậu nhìn thấy tận mắt mới phát hiện ra những thương nhân này mang chút gì đó giả tạo và lươn lẹo. Thích khoác lác, ăn to nói lớn, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thực tế đang khoe khoang không ngớt. Ở chỗ nào của buổi yến tiệc cũng có thành phần này. Vì mối quan hệ giữa cậu và Phó Chi Dữ nên có vài người đến nói chuyện, đưa danh thiếp cho cậu.
Đến khi Dụ Thần thấy hơi mệt, cậu gửi tin nhắn cho Phó Chi Dữ rồi tìm một ban công gần đó hóng gió. Nhưng không ngờ, vừa mới mở cửa ra thì thấy có người ngồi sẵn trên ghế.
“Ngại quá, làm phiền rồi.”
Dụ Thần chưa kịp nhìn thấy người nọ, đang định rời đi thì người đó đột nhiên gọi cậu.
“Dụ Thần?”
Dụ Thần tìm kiếm tên người này trong đầu. Nhưng tiếc là không có.
“Xin chào.” Dụ Thần cười khách sáo.
Người nọ cũng cười: “Chào cậu, tôi là Chu Ngạn.”
Dụ Thần “à” một tiếng. Cậu biết Chu Ngạn. Người tổ chức yến tiệc tối này là ba của Chu Ngạn.
Chu Ngạn đột nhiên đưa tay tỏ ý mời: “Mời ngồi.”
Dụ Thần không ngồi mà cười: “Chu thiếu gia tìm tôi có chuyện gì không?”
Chu Ngạn cười: “Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu để trò chuyện sao?”
Dụ Thần cũng cười: “Vừa rồi tôi đến để tìm bạn trai, thế nên là ngại quá, nếu như anh không có chuyện gì thì tôi xin phép đi tìm anh ấy tiếp.”
Chu Ngạn “à” một tiếng, cầm li rượu trên bàn lên: “Phó Chi Dữ à?”
Dụ Thần: “Phải,“ Dụ Thần giả vờ giả vịt: “Anh thấy anh ấy à?”
Chu Ngạn không trả lời câu hỏi: “Tôi đã nhìn cậu cả buổi tối rồi. Cậu nói xem cậu là người thú vị nhường này, sao lại đến với tên đầu gỗ như Phó Chi Dữ chứ?”
Dụ Thần lập tức thấy không vui: “Hình như chuyện này không liên quan đến anh thì phải?”
Chu Ngạn nhún vai: “Tôi đã nghe qua chuyện về công ti của ba cậu,“ Chu Ngạn hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Cậu có tin tôi không? Tôi có thể cho cậu nhiều hơn, tốt hơn những gì Phó Chi Dữ cho cậu.”
Chu Ngạn nói xong, ngẩng đầu nhìn Dụ Thần, nghiêng đầu, lắc lắc li rượu trên tay: “Chỉ cần cậu làm bạn trai tôi là được.”
Tim gan Dụ Thần xoắn hết vào nhau.
Oẹ.
Bẩn quá.
- --------------------------------------