Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

Chương 3: Chương 3: Tự dưng thoát ế




Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Dịch: Mạc Cao ơi là cao

Phó Chi Dữ đi ra ngoài, để lại một mình Dụ Thần vẫn còn đang ngồi ngây ngốc.

Ban nãy vừa xảy ra chuyện gì?

Dụ Thần xoa cằm, nghiêm túc nghiền ngẫm lại.

Đầu tiên, Phó Chi Dữ đồng ý ký hợp đồng với công ty của ba cậu.

Sau đó, hình như cậu thoát ế rồi.

Dụ Thần nghiêng đầu nghĩ, còn chuyện gì nữa không ta?

Hình như hết rồi.

À đâu, còn chứ.

Cậu bị Phó Chi Dữ cọ rồi.

Nghĩ đến đây, Dụ Thần nhắm chặt mắt lại, vùi đầu vào lòng bàn tay, tự nói với chính mình, không sao hết, không hề hấn gì hết.

Mày làm được rồi, mày làm được rồi.

Dụ Thần không nghĩ ngợi về cơ thể mình nữa, bắt đầu cẩn thận cân nhắc lại về ước định giữa mình và Phó Chi Dữ.

Nếu như những lời mà tối nay Phó Chi Dữ nói để lừa cậu, Phó Chi Dữ không ký hợp đồng với ba của cậu.

Dụ Thần nghĩ, nếu như thế thì hình như cậu cũng chẳng tổn hại chút nào, Phó Chi Dữ không giữ lời, thì cậu không làm bạn trai của anh, quay đi quay lại cũng chẳng hề hấn gì.

Nói tóm lại, đối với cậu thì chuyện này hoàn toàn là được lợi, không hề có miếng tổn thất nào, nghĩ thế nào cũng thấy mình được hời.

Thậm chí làm bạn trai thì phải làm những gì, cậu cũng đã đoán được hòm hòm rồi.

Phó Chi Dữ có thể dừng ở cái lúc như vậy, chứng tỏ anh không hề có hứng thú với cơ thể của Dụ Thần, hơn nữa lúc ngỏ lời thì Phó Chi Dữ cũng không có vẻ gì là muốn lắm.

Nếu đã như vậy, công dụng chính của Dụ Thần chắc là kiểu làm bạn đôi nam tham dự buổi dạ tiệc nào đó kiểu kiểu vậy. Cậu đi một tý thôi là được. Ngoài ra thì cậu có thể làm bình phong giúp Phó Chi Dữ chặn mấy cánh hoa đào lả lướt, hơn nữa vừa nãy Phó Chi Dữ cũng đã nói rồi, cậu đẹp, hình tượng phù hợp.

Dù sao Phó Chi Dữ cũng giàu như thế, đẹp trai như thế, chắc chắn có không ít người theo đuổi anh. Với tính cách của Phó Chi Dữ nhất định rất ghét những chuyện như này, vì thế đến lúc đó, Dụ Thần xuất hiện một cái là chắc hẳn đối phương sẽ tự biết mà lui.

Những chuyện như thế này, hồi còn thanh niên phơi phới, Dụ Thần đã làm nhiều lắm rồi, nằm lòng luôn rồi.

Còn những chuyện khác, để sau hẵng nói.

Quần áo Phó Chi Dữ chuẩn bị cho cậu vừa như in, còn tận tâm chuẩn bị cả quần lót nữa.

Lúc mặc áo, Dụ Thần chợt nghĩ đến câu nói của Phó Chi Dữ, nếu hợp thì có thể kết hôn.

Dụ Thần cầm quần lên, lại nghĩ.

Kết hôn?

Nếu kết hôn thật thì liệu có phải mất tự do quá không?

Người như cậu ở độ tuổi này, đa số kết hôn là do gia đình thúc ép, nhưng may ở chỗ, gia đình Dụ Thần chưa bao giờ thúc giục cậu kết hôn, cậu quen tự do rồi, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn hay không.

Dụ Thần mặc quần vào, tự cười chính mình.

Thôi để sau hẵng nói, nghĩ sớm như thế để làm gì.

Trước khi ra khỏi phòng, Phó Chi Dữ nói với Dụ Thần: “Mặc quần áo vào đi, tôi đưa em về nhà.”

Vì thế sau khi nghĩ thông suốt rồi, Dụ Thần nhanh chóng mặc quần áo vào, nhoáng cái đã chuẩn bị xong xuôi, mở cửa phòng ra.

“Chủ tịch Phó,“ Dụ Thần cẩn thận gọi: “Ngài có thể đợi tôi thêm một chút được không? Tôi rửa mặt một chút, chỉ một lát thôi.”

Phó Chi Dữ nhìn đồng hồ, gật đầu: “Được.”

Dụ Thần mở cửa ra: “Ngại quá, ngài vào đây trước đi.”

Phó Chi Dữ gật đầu, đi vào.

Dụ Thần rửa mặt thần tốc, nhưng lúc rửa mặt chợt thấy mấy dấu vết đỏ đỏ hồng hồng, lại xấu hổ tràn trề.

Dụ Thần à, mày đúng là to gan lớn mật thật, cái gì cũng bán được.

Lúc này, trong đầu cậu chợt hiện lên cảnh mình ở trên giường kéo Phó Chi Dữ, sờ mó trêu đùa anh.

Dụ Thần cắn răng, thầm thở dài.

Hy vọng là giả, hy vọng cậu chưa từng làm như thế.

Nhưng Phó Chi Dữ không ngờ đứa nhóc này lại bày trò trong phòng tắm, chưa kịp dọn dẹp, thành ra bây giờ Dụ Thần đành phải tự mình dọn.

Vứt hết đồ vào trong thùng rác, lấy mấy tờ giấy vệ sinh che đi, sau đó mới quay lại nhìn mình trong gương, thấy cả cổ và tai mình đỏ bừng hết cả lên, đành phải lắc đầu.

Cậu thuộc dạng xấu hổ không thể hiện lên mặt, nhưng cổ, tai và cả phần xương quai xanh sẽ đỏ hết cả lên, chẳng hiểu bị làm sao.

Cậu đúng là kiểu, tự tạo nghiệt, nguyên cả buổi tối nay làm cái gì không biết.

Kéo cổ áo lại một chút, Dụ Thần rút hai tờ giấy ra, vừa lau mặt, vừa nói với Phó Chi Dữ: “Xong rồi.”

Không biết Phó Chi Dữ đang nói chuyện với ai, cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Dụ Thần.

Dường như Dụ Thần nhìn thấy yết hầu của Phó Chi Dữ cuộn lên, cậu chớp chớp mắt, mấy giọt nước chưa được lau khô, đọng ở lông mi cậu, chảy xuống.

Ánh đèn yếu ớt, không khí dường như ngưng đọng lại, ám muội vô cùng.

Đương nhiên, Dụ Thần không cảm nhận được, giây tiếp theo đưa tay lau sạch nước ở trên mặt, vứt giấy vào thùng rác rồi nghiêm túc nhìn Phó Chi Dữ, nhẹ giọng hỏi: “Đi thôi chứ?”

Phó Chi Dữ sực tỉnh, đột nhiên hỏi: “Có phải tôi hơi hung dữ không?”

Dụ Thần căng thẳng đến mức sắp quỳ xuống luôn rồi, nhưng miệng vẫn nói: “Không đâu, làm gì có chuyện đó.”

Phó Chi Dữ gật đầu, không biết đang cười cái gì, nói: “Đi thôi.”

Một lát sau, Phó Chi Dữ lại hỏi: “Em đã từng đi xem mắt bao giờ chưa?”

Dụ Thần lắc đầu: “Chưa.”

Phó Chi Dữ nghẹn lời, hình như không biết phải nói tiếp thế nào.

Dụ Thần nghĩ một lát, thôi thì: “Từng đi rồi, sao thế?”

Quả nhiên, sau khi trả lời xong, Phó Chi Dữ cũng nói.

Phó Chi Dữ: “Em đừng căng thẳng quá, cứ xem tôi là đối tượng xem mắt là được.”

Dụ Thần ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Thôi xong tôi, đối tượng xem mắt là như nào cơ?

Nói xong, hai người đi ra ngoài, một người đi trước, một người lẽo đẽo theo sau, Dụ Thần đi sau Phó Chi Dữ. Cậu thấy Phó Chi Dữ lại nghe điện thoại rồi.

Đến cửa, Dụ Thần định giúp Phó Chi Dữ mở cửa, nhưng Phó Chi Dữ không cho cậu cơ hội, mở cửa trước cho cậu, nhường cậu đi ra.

“Cảm ơn.” Dụ Thần cười khách sáo.

Khách sạn hơn bốn giờ sáng cực kỳ yên tĩnh, cộng thêm hành lang lót thảm lông khiến cho tiếng bước chân của hai người như bị nuốt mất, không khí xung quanh hai người lúc này cực kỳ quỷ dị.

Rút bài học lúc nãy, Dụ Thần lên kế hoạch suốt quãng đường còn lại, cứ đến chỗ nào cần mở cửa là mình phải xông lên mở trước, nhưng Phó Chi Dữ toàn nhanh hơn cậu một bước.

Vào thang máy, ra thang máy, cửa khách sạn.

Buổi tối, Dụ Thần tự lái xe đến, nhưng bây giờ cậu vừa mới tỉnh rượu, chắc chắn không thể lái xe được, ngoài ra cậu nghĩ, để Phó Chi Dữ đưa cậu về cũng tốt, lỡ Phó Chi Dữ có nhiệm vụ gì cần giao phó thì sao.

Hai người đi thẳng đến cửa khách sạn, không nói câu nào, đến khi ra ngoài sảnh thì vừa hay có một chiếc xe đi đến, dừng ở trước mặt họ.

Lái xe ở bên trong đi ra, đi vòng qua đầu xe, đưa chìa khóa xe cho Phó Chi Dữ.

Lái xe: “Chủ tịch Phó đi thong thả ạ.”

Phó Chi Dữ: “Làm phiền rồi.”

Lái xe lùi sang một bên, Phó Chi Dữ đi đến bên ghế phụ, Dụ Thần lập tức vội vã đi tới, nhưng Phó Chi Dữ lại nhanh chân hơn, mở cửa xe ra, còn làm động tác mời.

Dụ Thần cười với Phó Chi Dữ: “Cảm ơn.”

Phó Chi Dữ vòng qua xe, mở cửa đi vào. Màn hình trong xe hiện hướng dẫn chỉ đường, Phó Chi Dữ thắt dây an toàn, Dụ Thần hỏi anh: “Tôi nhập địa chỉ vào nhé?”

Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ.”

Dụ Thần gõ từng chữ địa chỉ vào, tiện hỏi một câu: “Chủ tịch Phó, ngài ở đâu vậy?”

Phó Chi Dữ nghe xong không trả lời ngay.

“Ha ha.” Dụ Thần lúc này mới nhận thức được là mình đường đột quá: “Không tiện nói thì không cần trả lời đâu.”

“Không phải,“ lần này Phó Chi Dữ rất nhanh: “Tôi ở hai chỗ, đang nghĩ xem phải nói với em thế nào.”

Dụ Thần, “Ồ,“ ấn xác nhận trên màn hình: “Ở hai chỗ là ở đâu thế?”

Phó Chi Dữ nói: “Nếu công ty có chuyện thì ở căn cạnh công ty, nếu không cần phải đi làm thì ở khu Khải Long.”

Dụ Thần lặng lẽ ghi nhớ, trong đầu tự động vạch ra sơ đồ khoảng cách.

Công ty của Phó Chi Dữ nằm ở đường Hoành Thạch, trung tâm thành phố. Khu vực ở chỗ đó địa thế vô cùng tốt, bất kể là nhà ở hay là tòa văn phòng đều rất phù hợp.

Ngay cả Khải Long, xa thì cũng hơi xa nhưng là khu biệt thự cao cấp nhất thành phố A.

Không tồi, “Phú nhị đại thấp hèn và bạn trai giàu sụ của cậu ta“.

“Không ổn rồi,“ Dụ Thần cười, chỉ địa chỉ nhà mình trên GPS: “Ngài xem, nhà tôi cách xa cả hai chỗ ngài ở, nhưng mà Khải Long thì gần hơn một chút.”

Phó Chi Dữ “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Em ở cùng ba mẹ à? Hay là ở một mình?”

“Ở với ba mẹ,“ Dụ Thần cười khan hai tiếng: “Tôi không mua nổi nhà.”

Sau khi tốt nghiệp, ba mẹ có mua cho cậu một căn nhà, nhưng Dụ Thần khi ấy trẻ người non dạ, không biết mùi giang hồ hiểm ác, phẩy tay bảo không cần, cậu muốn mua nhà từ hai bàn tay mình, còn tuyên bố là mua nhà thì phải mua ở trung tâm thành phố.

Bây giờ thì sao? Bây giờ thì một tháng lương của cậu còn không đủ để thuê nửa mét vuông đất ở trung tâm.

Bây giờ hối hận cũng chẳng kịp nữa, tình hình kinh tế hiện tại của ba mẹ cậu thực sự đang vô cùng khó khăn.

Nhà cũng có mấy khu đất, nhưng Dụ Thần không thích vị trí của chúng lắm, ngoài ra cậu ở nhà là còn một lý do nữa, là vì ở nhà có cô giúp việc, đỡ bao việc.

“Muốn mua nhà không?” Phó Chi Dữ nghe xong liền hỏi.

Dụ Thần gật đầu: “Muốn chứ.”

Phó Chi Dữ: “Em có đang thích chỗ nào không? Tôi có thể tặng em.”

Môi Dụ Thần run bần bật: “Cái gì cơ?”

Bàn tay để trên vô lăng của Phó Chi Dữ hơi siết lại: “Có phải nhanh quá rồi không?”

Dụ Thần: “Ha ha, đúng là hơi nhanh thật. Không cần đâu, cảm ơn.”

Làm gì có chuyện nhanh quá, mà là bất bình thường thì có ý chủ tịch Phó ạ, đâu cần làm đến mức đấy đâu.

Chủ tịch Phó à, anh có thể tỉnh táo lại được không?

Hơn nữa, nếu Dụ Thần nhận nhà của Phó Chi Dữ thật, thì sẽ ra sao chứ? Sau này biết thanh toán kiểu gì?

Ngài tiền nhiều như nước, tiền như rơm như rạ, làm ơn hãy đứng ở vị trí của người dân bình thường nhỏ bé mà nghĩ đi.

Cứ thế, Dụ Thần lặng lẽ gắn cho Phó Chi Dữ cái tag “người kỳ cục“.

Ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên đầu Dụ Thần nảy ra một ý niệm khiến cho cậu lập tức căng thẳng tới mức vò nhăn hết mép áo.

Không lẽ Phó Chi Dữ có vấn đề về thần kinh?

Tối nay tiếp xúc với anh, cứ thấy kỳ kỳ sao á, cách nghĩ, cách nói chuyện cũng không theo tư duy của người bình thường.

Dụ Thần nhất thời cảm thấy bản thân mình đồng ý gấp gáp quá, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có cách nào cả.

Kệ đi, cứ thế đã, đi bước nào hay bước nấy.

Khách sạn cách nhà Dụ Thần không xa, mặc dù Phó Chi Dữ lái xe rất chậm nhưng chưa đến 20 phút sau đã đến cổng lớn của tiểu khu rồi.

Dụ Thần hạ cửa kính xe xuống, chào bảo vệ, bảo vệ tiểu khu thấy người quen mới cho xe vào, Dụ Thần chỉ huy Phó Chi Dữ đến trước đơn nguyên nhà mình.

“Đến nơi rồi,“ Dụ Thần tháo dây an toàn ra: “Cảm ơn chủ tịch Phó.”

Phó Chi Dữ: “Không cần khách sáo.”

“Được, vậy tôi xuống xe đây, ngài lái xe cẩn thận nhé. Nếu có chuyện gì thì cứ liên... Đợi đã,“ Dụ Thần quay đầu lại, cười với Phó Chi Dữ: “Vẫn chưa có thông tin liên lạc nữa.”

Dụ Thần giơ điện thoại ra: “Add wechat đi.”

Nhưng Dụ Thần không ngờ Phó Chi Dữ lại nói: “Tôi có wechat của em.”

Dụ Thần giật mình, lập tức hỏi: “Thế á? Trước đây ngài là người mẫu à?” Nói xong mới thấy mình nói vớ vẩn quá, lập tức cười ha ha: “Đương nhiên là không thể rồi! Chủ tịch Phó chắc chắn không phải là người mẫu.”

Người add wechat của Dụ Thần nhiều lắm, mà đa số những người nào đẹp đẹp thì đều là người mẫu cả.

“Chắc là ngài add wechat làm việc của tôi rồi, chúng ta add wechat cá nhân đi.”

Dụ Thần tiếp tục mở wechat ra, Phó Chi Dữ cầm điện thoại, mở wechat ra, đưa cho Dụ Thần xem, hỏi: “Đây là wechat làm việc à?”

Dụ Thân ngớ người: “Hở? Đây là wechat cá nhân của tôi nè.” Dụ Thần nói xong thì ngẩng đầu, nhìn Phó Chi Dữ, cười ngốc: “Hi hi.”

Dụ Thần sẽ không hỏi những câu theo phong cách tra nam như kiểu chúng ta trước đây quen nhau à, chúng ta add nhau từ bao giờ thế. Vì vậy cậu liền cất điện thoại đi.

Dụ Thần: “Cũng tốt, vậy có gì chủ tịch Phó cứ liên lạc với tôi nhé, tôi sẽ cố gắng có mặt tức thì.”

Phó Chi Dữ nhìn cậu tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: “Cố gắng đến mức nào?”

Một tay Dụ Thần đặt lên khóa mở cửa xe, nghiêm túc nghĩ ngợi: “Đơn hàng tôi nhận không có lịch cố định, à đúng rồi, tôi là nhiếp ảnh gia, phải giới thiệu một chút chứ.”

Phó Chi Dữ gật đầu.

“Vì thế bình thường tôi sẽ nhận đơn đặt hàng, cũng sẽ phải chạy đi tham gia sự kiện,“ Dụ Thần híp mắt lại, giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái cách nhau một khoảng bé tí tị: “Đôi khi sẽ hơi hơi hơi hơi hơi hơi bận một tí.”

Phó Chi Dữ tiếp tục gật đầu, ánh mắt nhìn Dụ Thần cũng càng ngày càng dịu dàng, ánh mắt cũng tràn ngập ý cười.

Phó Chi Dữ như vậy làm Dụ Thần cũng thả lỏng hơn một chút.

“Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với ngài, bạn trai là to nhất mà, hi hi.” Dụ Thần nói một câu dối lòng.

Ý cười trong mắt Phó Chi Dữ càng nồng đậm: “Được.”

Dụ Thần mở cửa xe ra: “Vậy thì tôi lên nhà đây, ngài lái xe cẩn thận nhé, đến nhà thì báo tôi một tiếng.”

Phó Chi Dữ gật đầu: “Tạm biệt.”

Dụ Thần vẫy tay với Phó Chi Dữ, quay đầu đóng cửa lại.

Sau khi xuống xe, Dụ Thần cực kỳ ngoan ngoãn đứng bên đường, trên mặt nở nụ cười tiễn xe Phó Chi Dữ rời đi.

Đến khi xen Phó Chi Dữ khuất hẳn khỏi tầm mắt, Dụ Thần lập tức vịn vào cột điện bên cạnh.

Đột nhiên.

Chân mềm nhũn cả ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.