Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 65: Chương 65: Bạn Học, Xin Chào!




CHƯƠNG 65: BẠN HỌC, XIN CHÀO!

.

Thời gian tích tắc trôi qua.

Sau khi Lục Chính Phi tỉnh lại phát hiện người bên cạnh đã không còn. Gã cào cào mái tóc hỗn độn, đứng lên tùy tiện khoác áo đi ra ban công.

Trần Thiên Khanh quả nhiên đang ở ban công hút thuốc. Hắn không mặc áo khoác, còn mặc áo ngủ màu trắng, lộ ra bàn tay nhìn qua rất nhỏ, thậm chí còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy mạch máu màu xanh.

Trần Thiên Khanh nghe được tiếng mở cửa, quay đầu nhìn Lục Chính Phi, lại lập tức dời mắt đi.

Lục Chính Phi đi đến bên cạnh hắn, lấy từ túi áo khoác một điếu thuốc, sau khi châm lên thì bắt đầu hút.

Trần Thiên Khanh trở về đã được một tuần. Trong một tuần này, Trần Thiên Khanh đều biểu hiện vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không lộ ra một chút khó chịu, thậm chí khi Lục Chính Phi đề nghị ngủ cùng nhau, cũng chỉ kháng nghị một chút sau đó liền thỏa hiệp.

Lục Chính Phi cảm thấy đây là Trần Thiên Khanh đang kháng cự một cách tiêu cực, nhưng gã tuyệt không để ý điều này. Thời gian sẽ thay đổi hết thảy, cho dù có là tảng đá, cũng sẽ dần tan chảy.

Hai người lẳng lặng hút xong điếu thuốc, Lục Chính Phi gọi Trần Thiên Khanh xuống ăn sáng, sau đó liền rời đi. Hiện tại gã rất bận, tuy rằng mỗi ngày đều cố gắng rút ra thời gian để ở cùng Trần Thiên Khanh, nhưng quả thật không có thời gian dư thừa để nghỉ ngơi.

Trần Thiên Khanh ném tàn thuốc vào thùng rác, đưa lưng về phía Lục Chính Phi đang chuẩn bị rời đi, mở miệng nói: “Hôm nay tôi muốn ra ngoài đi dạo.”

Lục Chính Phi dừng bước: “Được.”

Trần Thiên Khanh lại nói: “Đưa điện thoại lại cho tôi.”

Lục Chính Phi lại gật gật đầu, nói: “Em muốn đi đâu? Anh kêu người đưa em đi.”

Nói là đưa đi, không bằng nói là giám sát, hắn biết mình không có quyền từ chối.

Sau khi Lục Chính Phi rời đi, Trần Thiên Khanh rửa mặt ăn điểm tâm, sau đó ngồi vào xe được Lục Chính Phi phái tới, gọi điện cho Vương Vu Lân.

Vương Vu Lân tiếp điện thoại: “Thiên Khanh?”

Trần Thiên Khanh: “Có rảnh không? Đi uống trà.”

Vương Vu Lân đồng ý, hai người lại hẹn địa điểm và thời gian.

Nơi hẹn là một quán trà mà Trần Thiên Khanh thường đến. Hắn biết Lục Chính Phi nhất định sẽ cho người đi theo hắn, nhưng kỳ thật hắn cũng không có ý định chạy, vì vậy hắn bình tĩnh tiếp nhận đề nghị của Lục Chính Phi.

Ánh nắng sớm mai ngày đông chiếu lên người phá lệ thoải mái, Trần Thiên Khanh kéo xuống cửa sổ xe, bắt đầu phơi nắng.

Lái xe bật một điệu nhạc du dương nhẹ nhàng, càng làm người ta cảm thấy mơ màng buồn ngủ, trước khi đến nơi Trần Thiên Khanhthiếu chút nữa đã ngủluôn.

Khi Trần Thiên Khanh từ trong xe bước ra, cách giờ hẹn còn hơn mười phút. Hắn đi vào quán trà, tìm một chỗ có thể phơi nắng ngồi xuống.

Sau khi Vương Vu Lân tới, nhìn một cái liền thấy được Trần Thiên Khanh.

Có vài người nhất định làm người ta phải chú ý. Mặc dù hắn ngồi trong một góc nhỏ, mặc dù chỉ nhìn thấy sườn mặt nghiêng của hắn, làn da trắng nõn của hắn dưới ánh dương tựa như một viên đá ngọc đẹp đẽ, tóc dài đơn giản ngay ngắn trên bả vai, bàn tay thon dài nâng lên chung trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cả người đều tốt đẹp giống như vương tử trong đồng thoại.

Vương Vu Lân thoáng chốc thất thần, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Anh ta biết chuyện giữa Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi, nhưng Trần Thiên Khanh lại biểu hiện không giống như là một người cần trợ giúp. Nếu Vương Vu Lân không biết nội tình, sẽ cảm thấy Trần Thiên Khanh đi thành phố D chỉ để nghỉ phép.

Vương Vu Lân đi về phía chỗ Trần Thiên Khanh đang ngồi.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Vu Lân ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mình, hắn đưa menu qua: “Uống chút gì không?”

Vương Vu Lân lật menu: “Cậu đã bao lâu không trở về rồi?” Anh ta biết Trần Thiên Khanh đã từng ở đây.

Trần Thiên Khanh nói: “Bốn năm.”

Vương Vu Lân lướt qua Trần Thiên Khanh nhìn hai người ngồi cách hai người không xa, dùng ánh mắt ra hiệu với Trần Thiên Khanh.

Hắn gật gật đầu, tỏ vẻ hắn biết phía sau có người.

Vương Vu Lân nhìn thần sắc của Trần Thiên Khanh, thấy hắn không phải là ra vẻ kiên cường, trầm ngâm một lát mới hỏi: “Cậu gần đây rảnh rỗi sao?”

Trần Thiên Khanh nói: “Cũng tạm.” Hắn biết Vương Vu Lân muốn hỏi cái gì.

Vương Vu Lân đặt menu xuống, tùy tiện chọn món, nhân tiện nói: “Nếu có việc gì cần tôi giúp, cứ nói với tôi.”

Trần Thiên Khanh cười cười, cũng không trả lời. Vương Vu Lân quả thật có thể giúp hắn, nhưng cái giá giúp hắn là sẽ trở thành kẻ địch của Lục Chính Phi. Vương Vu Lân là một người bình thường, không như Trần Thiên Khanh hoặc Lục Chính Phi, là kẻ điên.

Kẻ điên thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Hai người lại hàn huyên một vài chuyện linh tinh, chớp mắt đã đến giữa trưa. Vương Vu Lân đề nghị cùng đi ăn cơm trưa, Trần Thiên Khanh lại từ chối. Hắn đứng lên vươn tay về phía Vương Vu Lân: “Thật vui có thể quen biết anh.”

Vương Vu Lân nhìn thật sâu vào mắt Trần Thiên Khanh, bắt tay với hắn.

Trần Thiên Khanh cười thoái mái: “Có dịp lần sau lại trò chuyện.” Nói xong, liền xoay người rời đi.

Vương Vu Lân nhìn những người ngồi ở đằng kia cũng đứng dậy đi theo Trần Thiên Khanh. Sau khi họ rời khỏi quán trà, mới mở tờ giấy trong tay ra xem.

Sau khi thấy rõ nội dung trên tờ giấy, sắc mặt Vương Vu Lân lập tức thay đổi. Sau đó anh ta nhét tờ giấy vào túi áo, cũng đứng dậy rời đi.

Trần Thiên Khanh làm xong hết thảy, khi vừa ngồi vào xe chuẩn bị trở về, Lục Chính Phi đã gọi tới.

Trong điện thoại, Lục Chính Phi hỏi: “Em đang ở đâu?”

Trần Thiên Khanh nói mình mới vừa uống trà xong, chuẩn bị trở về ăn cơm trưa.

Nghe Trần Thiên Khanh nói sẽ về nhà ăn cơm trưa, tâm tình Lục Chính Phi tựa hồ tốt hơn rất nhiều, gã nói: “Đừng về, bảo lái xe đến Lan Chu đi.”

Trần Thiên Khanh ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Khi Trần Thiên Khanh đi vào một căn phòng ở Lan Chu, thấy Lục Chính Phi đang cùng vài người quen dùng cơm. Bọn họ vừa thấy Trần Thiên Khanh đi tới, trên mặt đều lộ ra tươi cười ái muội.

Trần Thiên Khanh xem như không nhìn thấy, trực tiếp đi đến chỗ trống bên cạnh Lục Chính Phi ngồi xuống.

Lục Chính Phi nhìn mọi người nói: “Giới thiệu một chút, đây là người yêu của tôi, Trần Thiên Khanh.” Lần này gã không dùng hai chữ tình nhân để giới thiệu nữa.

Trần Thiên Khanh thản nhiên nói: “Chào mọi người.” Khi hắn vừa đi vào, liền nhìn qua một lượt tất cả những người trong phòng, nhận ra gần như những người ở đây hắn đều biết. Xem ra từ trong cái vòng xã giao này, hiệu ứng cánh bướm không mấy có tác dụng.

Tôn Bách Kỳ thiếu chút nữa bị đánh gãy chân cũng ở đây, khiến Trần Thiên Khanh ngạc nhiên chính là, qua ngần ấy năm, người bên cạnh Tôn Bách Kỳ vẫn là Đàm Vũ Kiều.

Điều duy nhất thay đổi chính là, trước kia Đàm Vũ Kiều chỉ là một người mới nhỏ bé, mà lúc này Đàm Vũ Kiều đã đứng đầu trong giới giải trí. Khi cậu ta nhìn thấy Trần Thiên Khanh, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã được giấu đi.

Tôn Bách Kỳ nói đùa: “Lục ca, anh cũng thật si tình ha.”

Chuyện của Lục Chính Phi bọn họ đều nghe nói. Ban đầu còn chê cười, nhưng từ khi cha mẹ Lục Chính Phi gặp chuyện không may, Lục Chính Phi nắm Lục gia trong tay, không còn ai có thể tiếp tục chê cười gã được nữa.

Trần Thiên Khanh kỳ thật có chút không hiểu tại sao Lục Chính Phi lại gọi hắn đến đây ăn cơm, nhưng câu tiếp theo của Lục Chính Phi lập tức cởi bỏ nghi hoặc của hắn: “Thiên Khanh, hôm nay thật khéo vừa lúc gặp được bạn học chung phòng với em.”

Trần Thiên Khanh sửng sốt, lập tức nghe được một thanh âm vang lên “Thiên Khanh, đã lâu không gặp a”.

Trần Thiên Khanh theo thanh âm nhìn qua, lại thấy được một người quen —-không sai, chính là tên nhóc ỏng ẹo lúc trước mỗi ngày xịt nước hoa đầy mình trong phòng, Cao Tử Ngữ, bất quá lúc này cậu ta đã nổi danh, cũng đã đổi thành Mã Thu.

Tóc Mã Thu ngắn ngủn, tuy rằng động tác cầm đũa vẫn là có chút ẻo lã, nhưng tốt xấu cũng coi là một người đàn ông.

Trần Thiên Khanh nhìn Mã Thu: “Đã lâu không gặp.”

Mã Thu nói: “Sau khi tốt nghiệp liền không gặp lại cậu, không nghĩ hôm nay lại trùng hợp như thế, có thể gặp được Lục ca….” Trong giọng nói tựa hồ cùng Trần Thiên Khanh vô cùng quen thuộc, mà người đàn ông đang ngồi bên cạnh cậu ta cũng vươn tay sủng nịch sờ sờ đầu Mã Thu.

Trần Thiên Khanh xem như không nhìn thấy. Hắn đối với Mã Thu không thích cũng không ghét, chỉ cần Mã Thu không đụng đến hắn, đối với mấy trò vặt vãnh này của Mã Thu cũng không hề gì.

Lục Chính Phi không ngốc, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Trần Thiên Khanh, lại nhìn đến Mã Thu còn đang cười đến xán lạn, trong ánh mắt có chút tối tăm.

Cũng may Trần Thiên Khanh đúng lúc giảm bớt xấu hổ, hắn nói: “Tôi muốn ăn cháo.”

Lục Chính Phi gọi cho Trần Thiên Khanh một chén cháo, lại hỏi Trần Thiên Khanh còn muốn ăn gì nữa không.

Trần Thiên Khanh lắc lắc đầu, tỏ vẻ cũng không muốn ăn gì thêm.

Mã Thu nhìn Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh người qua ta lại, hơi hơi híp mắt, không biết suy nghĩ cái gì, sau một lát mới nói: “Thiên Khanh, gần đây cậu đang làm gì? Họp lớp tháng trước sao không liên lạc được với cậu, Chúc Mậu cũng tham dự đó.”

Họp lớp? Trần Thiên Khanh cho dù không định trốn ra ngoài, cũng sẽ không đi, nhưng khi nghe đến Chúc Mậu, biểu tình của hắn vẫn dịu đi một chút: “Bận chút việc.”

Mã Thu cười nói: “Lần sau nhất định phải tới a, tớ thấy nhiều bạn trong lớp nhớ cậu đó.”

Trên mặt Trần Thiên Khanh vốn đã không có ý cười, lúc này ánh mắt càng lãnh đạm, vừa lúc cháo được đưa lên, hắn cầm lấy muỗng bắt đầu ăn, không tiếp tục nói chuyện với Mã Thu.

Bộ dáng lạnh nhạt của Trần Thiên Khanh tự nhiên sẽ khiến vài người cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là chuyện nhỏ vừa rồi. Trong mắt bọn họ, Trần Thiên Khanh có gì đáng để tự hào? Không phải đều là bán thân sao, hà tất là kỹ nữ còn đòi lập đền thờ.

Mã Thu tuy còn đang cười, nhưng ý cười trong mắt cũng đã phai nhạt rất nhiều. Cậu ta cầm lấy chiếc đũa tiếp tục gắp đồ ăn, xem ra cũng không định tiếp tục giả bộ diễn trò với Trần Thiên Khanh nữa.

Kỳ thật Mã Thu chỉ mới đi theo kim chủ này hai ba tháng, khi cậu ta biết Trần Thiên Khanh là tình nhân của Lục Chính Phi thì vô cùng kinh ngạc, dù sao trong mắt của cậu ta, Trần Thiên Khanh là thiên kiêu chi tử lại có thể đi lên con đường này, chẳng phải là chuyện vô cùng khó hiểu sao.

Nhưng sau khi gặp lại Trần Thiên Khanh, trong lòng Mã Thu cảm thấy có chút bất bình. Cậu ta không biết vì sao Trần Thiên Khanh dám ở trước mặt nhiều người như vậy lại vẫn một bộ lãnh đạm, chẳng lẽ nói, Lục Chính Phi thích chính là dạng này sao?

Ánh mắt Mã Thu vừa chuyển, bỗng nhiên có một chủ ý xấu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.