Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 63: Chương 63: Chân Tướng Đời Trước




CHƯƠNG 63: CHÂN TƯỚNG ĐỜI TRƯỚC

.

Cho đến bây giờ, kể từ khi đi vào thế giới này, Trần Thiên Khanh vẫn luôn tránh một chuyện —- không dành quá nhiều tình cảm vào thế giới này. Bởi vì hắn ở đây, không phải là Lục Chính Phi, mà là Trần Thiên Khanh, nhưng hắn cũng không phải là một Trần Thiên Khanh thực sự.

“Trần Thiên Khanh” yêu thương cha mẹ mình, nhưng đối với một Trần Thiên Khanh giả mạo mà nói, tình cảm của hắn dành cho Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương là một loại biểu hiện dối trá, bởi vì hắn không phải “Trần Thiên Khanh thật” kia.

“Lục Chính Phi” cũng rất yêu cha mẹ của hắn, nhưng ở thế giới này, đã có một Lục Chính Phi rồi.

Giờ phút này, Trần Thiên Khanh cảm thấy mình giống như một vị khách ngẫu nhiên qua đường, đối với ý tốt của Trần Thanh Dương và Liễu Hoa Mai, hắn chỉ có thể xấu hổ nhận lấy, mà Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình cũng không xuất hiện với thân phận cha mẹ hắn.

Nhưng khi nghe tin cha mẹ Lục mất vẫn làm cho Trần Thiên Khanh không thể tránh khỏi cảm thấy bi thương. Bọn họ đời trước sau khi thất vọng hoàn toàn với đứa con trai “Lục Chính Phi” của mình, liền tập trung hết tình cảm lên người em gái hắn Lục Y Cầm, Lục Y Cầm kết hôn xong sinh được một nam một nữ, Trần Thiên Khanh còn nhớ rõ tiệc rượu đầy tháng của đứa cháu kia, hai người Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình không giấu được vẻ mặt hạnh phúc.

Nhưng ở thế giới này, hai người không thể chờ đến lúc đó. Con trai gây ra tội nghiệt, cuối cùng vẫn phải có người phải gánh chịu, Trần Thiên Khanh chỉ nghĩ tới hai chữ —- báo ứng.

Không phải không báo ứng, chỉ là còn chưa tới lúc.

Năm đó đoạt đi đôi mắt của Trần Thiên Khanh, cũng là một trận hỏa hoạn.

“Lục Chính Phi” nhốt cậu ở biệt thự thế nên “Trần Thiên Khanh” không thể tìm cơ hội chạy thoát, bị hít quá nhiều khói. Tuy giữ được tính mạng nhưng đôi mắt đã không nhìn thấy gì nữa.

Đối với “Trần Thiên Khanh chân chính” thì đó là một đả kích lớn sau cái chết của cha mẹ cậu.

Khi đó cậu mới hơn hai mươi, sau khi biết chuyện, cả người gần như hỏng hết. Cậu từ chối điều trị, từ chối nói chuyện với mọi người, thậm chí còn bắt đầu tuyệt thực.

Trong mắt “Trần Thiên Khanh”, người đáng hận nhất, không phải người đã phóng hỏa. Mà là “Lục Chính Phi” – người đã nhốt cậu trong biệt thự không thể chạy thoát, nếu như không có “Lục Chính Phi”, cậu sẽ không chật vật đến vậy, càng không rơi vào kết cục ấy.

Sơ sót của “Lục Chính Phi” gây vết thương trí mạng, tuy không chết, nhưng lại khiến cậu mất đi phần cơ thể còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.

Đoạn thời gian sau đó với “Lục Chính Phi” và “Trần Thiên Khanh”, đều cực kỳ gian nan.

Chuyện đáng sợ nhất không phải là không có được, mà là sau khi có được, lại mất đi. Một người vốn hoàn chỉnh, đột nhiên lại mất đi thị lực, đối mặt với tuyệt vọng còn hơn những người trời sinh đã bị mù.

Sau đó “Lục Chính Phi” điều tra được chủ mưu phóng hỏa, còn tra ra được cả em gái Lục Y Cầm của hắn cũng có phần trong đó. Đương nhiên, người Lục Y Cầm muốn hại chết là “Trần Thiên Khanh”, cho nên cô ta đưa tin tức sai lệch cho người phóng hỏa, lúc này mới khiến “Trần Thiên Khanh” như cá nằm trong thớt.

Sau khi suy nghĩ rất nhiều chuyện, Trần Thiên Khanh ngủ thiếp đi trên máy bay. Hắn tựa vào người Lục Chính Phi, nhắm mắt lại thở đều đều, dường như ngủ rất sâu.

Trên mặt Lục Chính Phi không có biểu hiện gì, sau lần gặp lại này, gã đã không còn những biểu tình thể hiện rõ ràng như lúc trước nữa, cho dù ở trước mặt Trần Thiên Khanh, cũng như đang đeo một lớp mặt nạ.

Lục Chính Phi đắp một tấm chăn mỏng trên người Trần Thiên Khanh, lại hôn lên đôi môi lạnh băng của hắn, sau đó mới sai trợ lý đưa công văn sớm chuẩn bị bắt đầu xử lý.

Trần Thiên Khanh lại nằm mơ. Hình như chỉ khi nào hắn ở bên cạnh Lục Chính Phi mới nằm mơ, mà còn mơ thấy rất nhiều cảnh tượng giống nhau.

Lần này hắn lại mơ thấy mình nằm trên giường bệnh, mắt vẫn không nhìn thấy nhưng tai lại nghe cực kỳ rõ ràng.

Hắn nghe thấy giọng nói của người phụ nữ kia, cô ta nói: “Cần gì phải chữa trị, Lục Chính Phi không phải mong tiểu tâm can của anh ấy bị mù sẽ không chạy trốn được hay sao, anh ấy đã làm gì sao tôi không biết chứ?” —- Vẫn là câu nói lần trước mơ thấy, nhưng trong giấc mơ này, Trần Thiên Khanh cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của nó, cũng đoán ra được thân phận của người này.

Không sai được, chính là em gái hắn, Lục Y Cầm.

Đây là người em gái hắn yêu thương hơn hai mươi năm, cứ như vậy mà hung hăng đâm một đao sau lưng hắn, cô ta trước mặt “Trần Thiên Khanh”, tạo nên những lời đồn không ai tin nổi, cô nói: “Anh trai tôi, căn bản không muốn chữa khỏi cho anh ta, những thuốc kia đều là giả vờ giả vịt, anh không tin?… Ha ha… Nếu không tin anh có thể xem anh ta có thể nhìn lại nữa hay không?”

Lời nói như thế, nếu rơi vào một đôi tình nhân thông thường, có lẽ không tạo nên sức châm ngòi chia rẽ nào.

Chính là, lại có tác dụng mạnh mẽ giữa Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh vốn đang hiểu lầm rất sâu, cho nên “Trần Thiên Khanh” tin lời Lục Y Cầm nói, thậm chí, cậu còn tin rằng trận hỏa hoạn lần này là do Lục Chính Phi sai người làm.

“Trần Thiên Khanh” bị sự giận dữ và nỗi sợ hãi khi mù lòa khiến cho không thể suy nghĩ cặn kẽ, sớm đã không rảnh đi xem xét chân tướng nữa.

Mà Lục Chính Phi khi đó thì sao? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới “Trần Thiên Khanh” sẽ suy đoán như vậy về hắn, khi hắn nghe cậu nói những lời như “Đều là tại anh, là anh hại tôi mù, tất cả đều do anh sắp đặt, Lục Chính Phi! Anh thật độc ác, anh rất độc ác!”, hắn chỉ nghĩ đơn giản cho rằng “Trần Thiên Khanh” đang trút ra những phẫn nộ và bất lực trong lòng cậu.

Đúng là phẫn nộ, đúng là bất lực, nhưng suy nghĩ của hai người họ, lại cách xa nhau cả vạn dặm.

Khi kết thúc cảnh trong mơ, Trần Thiên Khanh dẫu chỉ là giấc mơ cũng có thể cảm nhận được ý niệm oán hận muốn giết chết “Lục Chính Phi” của nguyên chủ.

Sự hiểu lầm này, cho đến tận khi “Trần Thiên Khanh” chết đi, còn Lục Chính Phi thì tự tử, cũng không cởi bỏ được.

Cái chết của Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương, đôi mắt mất đi ánh sáng, hai chuyện này, cũng đã quyết định kết cục không thể bên nhau lâu dài giữa hai người.

Trần Thiên Khanh mở mắt, xung quanh vành mắt còn có sương mù mông lung, giống như chưa tỉnh táo lại sau cơn ác mộng, xoang mũi như còn váng vất mùi thuốc khử trùng, gay mũi, lạnh lẽo, khiến người ta ghê sợ.

Lồng ngực phía sau bị hắn dựa vào khẽ động, một giọng nói vang lên: “Sao vậy, lại gặp ác mộng?” Là Lục Chính Phi.

Trần Thiên Khanh dụi dụi mắt, ừ một tiếng.

Lục Chính Phi hỏi: “Mơ thấy gì?”

Trần Thiên Khanh đáp: “Tôi mơ thấy mình bị mù.”

Lục Chính Phi vòng tay thật chặt ôm lấy hắn: “Bảo bối, sao anh để em bị mù được.”

Trần Thiên Khanh dựa vào gã không cử động, hắn nghĩ, đúng vậy, Lục Chính Phi sao có thể để “Trần Thiên Khanh” bị mù được. Nếu tiếp tục chữa trị, hắn thậm chí còn sẵn sàng lấy hai mắt mình cho “Trần Thiên Khanh”. Nhưng trong lòng “Trần Thiên Khanh” không tiếp nhận, cậu tin lời của Lục Y Cầm, mang một mảnh chân tình của hắn, cho là những giả vờ dối trá.

Lục Chính Phi thông minh một đời, lại không nghĩ mình sẽ bị chính em gái ruột của mình, đâm một dao thật mạnh, thật tàn nhẫn.

Hai người họ tựa như vội vã chạy trên hai quỹ đạo khác nhau, vốn nghĩ sẽ giao nhau tại một điểm, nhưng gặp đủ các trở ngại trước mặt, xui xui xẻo xẻo càng đi càng xa nhau.

Trần Thiên Khanh hỏi: “Hung thủ phóng hỏa là ai? Anh bắt được người kia chưa?”

Lục Chính Phi nói: “Bắt được rồi.”

Đời này khác đời trước, Lục Y Cầm không tham gia vào, sau khi cô ta biết tin cha mẹ Lục mất vẫn chưa bình tĩnh được, cho đến bây giờ vẫn tĩnh dưỡng ở nước ngoài.

Trần Thiên Khanh hỏi: “Anh định xử lý như thế nào?”

Lục Chính Phi dùng tay chơi đùa sợi tóc mềm mại của Trần Thiên Khanh, không nhanh không chậm đáp: “Anh lột từng lớp da của gã ta xuống.”

Trần Thiên Khanh nói: “Gã ta chết rồi?”

Lục Chính Phi: “Sao có thể để gã ta chết dễ dàng được, người vẫn còn sống, mới biết thế nào là đau đớn.” Gã ngưng một lát: “Sao em quan tâm tới chuyện này?”

Trần Thiên Khanh nói: “Tôi tùy tiện hỏi một chút.”

Lục Chính Phi cũng không lo Trần Thiên Khanh có quan hệ gì với chuyện này, bởi vì gã điều tra được, trong bốn năm này Trần thiên Khanh chưa từng rời khỏi thành phố D, thông tin liên hệ trên di động cũng chỉ liên lạc với Vương Vu Lân… Nói tới Vương Vu Lân, sắc mặt Lục Chính Phi trầm xuống, gã hỏi: “Bảo bối, quan hệ của em và Vương Vu Lân rất tốt sao?”

Trần Thiên Khanh liếc gã một cái: “Chẳng lẽ anh còn chưa biết rõ?” Với hiểu biết về Lục Chính Phi của hắn, những chuyện hắn đã từng làm trong bốn năm qua, chắc chắn đã được Lục Chính Phi điều tra kỹ càng rồi.

Lục Chính Phi nghe xong lời này của hắn, trong lòng vẫn không thoái mái lắm, lại cúi đầu hôn Trần Thiên Khanh một lúc lâu, cho đến khi Trần Thiên Khanh bắt đầu giãy dụa, mới không cam lòng buông ra.

Vài giờ sau, máy tới hạ cánh ở thành phố A.

Sau khi xuống máy bay, Lục Chính Phi mang hắn tới một nhà hàng đặt trước, Từ Thiếu Nhân chờ một lúc lâu mới thấy hai người, anh ta nở nụ cười với Trần Thiên Khanh: “Đã lâu không gặp.”

Trần Thiên Khanh gật gật đầu: “Đã lâu không gặp, tôi đi vệ sinh trước.”

Trần Thiên Khanh vừa đi khỏi, nụ cười của Từ Thiếu Nhân liền trở nên đáng khinh, anh ta hỏi: “Thế nào?”

Lục Chính Phi ngồi xuống: “Còn có thể sao nữa, thuốc cũng bỏ rồi, có thể không “cứng” được sao?”

Từ Thiếu Nhân thở dài: “Tôi nói này cậu bớt tự tin quá mức được không, chưa thử mà đã trực tiếp bỏ thuốc?

Sắc mặt Lục Chính Phi không dễ nhìn cho lắm: “Cậu đã nói do vấn đề tâm lý mà, tại sao tôi còn cần phải thử nữa.” Thật ra gã vẫn sợ bản thân trong nhất thời không tiếp nhận được sự thật Trần Thiên Khanh vẫn không có cảm giác với gã.

Từ Thiếu Nhân gật gật đầu: “Đúng rồi, nhưng nhìn khí sắc của cậu ta, có vẻ tốt hơn mấy năm trước khá nhiều.”

Lục Chính Phi hừ lạnh một tiếng: “Nếu không một năm chờ đợi của tôi, chẳng phải là vô ích sao?”

Sở dĩ sau một năm gã mới đi tìm Trần Thiên Khanh, thứ nhất là sợ mình trong cơn tức giận sẽ gây tổn thương cho hắn, thứ hai là trong gia tộc vẫn có những người chưa được xử lý sạch sẽ, gã sợ sẽ liên lụy tới Trần Thiên Khanh.

Cho nên mới kìm nén những nhớ nhung về Trần Thiên Khanh, dùng một năm xử lý tốt những công việc trong gia tộc, sau khi thuận lợi nắm giữ hết trong tay, mới tới thành phố D đón hắn trở về. Đương nhiên, trong đó gã đã phái người tới bảo vệ Trần Thiên Khanh rồi, tránh xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn khiến người ta không thoải mái.

Từ Thiếu Nhân hỏi: “Cậu phí công tốn sức như vậy, tất cả thật sự đáng giá sao?” Anh ta cũng biết chuyện năm đó Lục Chính Phi trốn ra ngoài tìm gặp Trần Thiên Khanh, kết quả lại bị người ta cự tuyệt ngoài cửa, cuối cùng còn bị cha đánh cho một trận suýt chết.

Lục Chính Phi thản nhiên trả lời: “Đã làm sai, chắc chắn sẽ bị phạt.” Đây là ý chỉ chuyện năm đó gã tuổi trẻ khí thịnh đánh gãy chân Trần Thiên Khanh.

Từ Thiếu Nhân lắc đầu thở dài: “Tôi cũng muốn gặp được một người như vậy, có lẽ cũng muốn rối rắm lo lắng một hồi.”

Lục Chính Phi khinh miệt liếc nhìn Từ Thiếu Nhân: “Yên tâm đi, gương mặt của cậu rất an toàn.”

Từ Thiếu Nhân: “…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.