CHƯƠNG 37: DIỆT TRỪ GỌN GẼ
.
Nếu một người vốn đối xử với bạn rất tốt, nhưng đột nhiên thái độ cư xử lại xấu đi, có lẽ bạn sẽ vội vàng đi tìm nguyên nhân, nhưng nếu một người ban đầu đối xử vô cùng tệ hại với bạn, đột nhiên lại chuyển biến tốt đẹp, thì có lẽ bạn sẽ vội vui mừng trước.
Trong chuyện của Trần Thiên Khanh, phản ứng của Lục Chính Phi cũng giống như vậy.
Không có ai lại không muốn người mình yêu đối xử dịu dàng với mình, cho dù loại dịu dàng này có lẽ chỉ là biểu hiện giả dối.
Thân thể của Trần Thiên Khanh vẫn chưa tốt, có liên quan tới khẩu vị và trạng thái tinh thần, cứ bị vây hãm trong đáy vực sâu, nếu hắn thật sự đi kiểm tra tâm lý gì đó, chắc chắn kết quả cũng không mấy lạc quan.
Nhưng Trần Thiên Khanh không có ý định đi, hắn cảm giác bản thân có chút mệt mỏi —- bây giờ, hắn phải chịu đựng, là đau khổ gấp đôi. Một đến từ nỗi đau của “Trần Thiên Khanh trước đây”, một do chính tuổi trẻ của hắn mang lại.
Áp lực vượt quá giới hạn sẽ dẫn tới mất ngủ cùng khẩu vị ăn giảm, thậm chí còn sinh ra hậm hực, Trần Thiên Khanh trước mặt người khác, biểu hiện rất tốt, hắn biết cách làm thế nào khiến cho mình trông có vẻ bình thường.
Cho nên dù Chúc Mậu luôn ở cùng với hắn, cũng không phát hiện ra hắn bất thường ở chỗ nào, chỉ là hiện tại khác với lúc trước, thời gian dành cho việc học của Trần Thiên Khanh giảm bớt, hắn muốn đọc sách, nhưng nhìn mãi cũng không vào được chữ nào, bởi vậy rất nhiều lúc đành ngẩn người bên Tiểu Hoa.
Mỗi ngày Chúc Mậu về nhà, đều nhìn thấy Trần Thiên Khanh ngồi trên sô pha, không bật TV, chỉ một mình ngồi yên ở đó. Khi Tiểu Hoa ngủ dậy sẽ chơi đùa bên cạnh Trần Thiên Khanh, nếu nó có ngủ thì cũng ngủ trên đùi hắn.
Có đôi khi, Chúc Mậu sẽ xuất hiện một ảo giác, Trần Thiên Khanh không còn là người thực, mà là một bức tranh, một bức tranh thật xinh đẹp, chân thật, nhưng không ai họa nên được.
Chúc Mậu có chút lo lắng, uyển chuyển hỏi Trần Thiên Khanh có chuyện gì không thì đều bị hắn tùy tiện tìm lí do cho có lệ.
Đầu tháng mười một, nguy cơ tài chính bên Châu Âu ngày càng nghiêm trọng, Lục Chính Phi cũng càng ngày càng bận rộn, vốn gã muốn Trần Thiên Khanh về nhà mình ở, nhưng Nguyễn Ôn Hoành lại mặt dày mà vào ở lì trong nhà gã. Lục Chính Phi biết người anh họ này muốn ngăn cách hai người, vì thế đành để chuyện này qua một bên, định qua năm nay sẽ dẫn Trần Thiên Khanh đi tìm gặp bác sĩ tâm lí.
Trần Thiên Khanh cũng biết gã bận, nếu không phải vì vấn đề tài chính, thì cũng là do Nguyễn Ôn Hoàng ở giữa gây khó khăn, muốn hai người tách ra một thời gian.
Trần Thiên Khanh không để ý chuyện này, cho nên hắn và Lục Chính Phi trong tháng mười một hình như gặp mặt không quá ba lần —- loại chuyện này chưa từng xuất hiện trước đây.
So với Lục Chính Phi, thì Trần Thiên Khanh gặp mặt Nguyễn Ôn Hoành ngày càng nhiều.
Có khi thời tiết buổi chiều không tệ, Nguyễn Ôn Hoành sẽ hẹn Trần Thiên Khanh ra ngoài uống cà phê, hai người tùy tiện nói chuyện gì đó, tựa như sẽ nhanh chóng trở thành bạn bè. Nhưng trong lòng Trần Thiên Khanh hiểu rất rõ, người anh họ này, tuyệt đối không có ý tốt như vẻ bề ngoài.
Hôm nay khí trời cũng đẹp, ánh nắng sáng sủa thích hợp cho việc tắm nắng.
Trần Thiên Khanh đặt một cái ghế dựa ngồi với Tiểu Hoa ở ban công, hắn ngẩn người, Tiểu Hoa thì ngủ say, cũng là một khung cảnh hài hòa.
Nguyễn Ôn Hoành gửi tin nhắn gọi hắn ra ngoài một chút, Trần Thiên Khanh không muốn động đậy nên từ chối. Kết quả lại nhận được một cuộc điện thoại.
Trần Thiên Khanh bắt máy, lười biếng: “Nói đi.”
Nguyễn Ôn Hoành: “Thời tiết đẹp như vậy, ra ngoài một chút không?”
Trần Thiên Khanh không trả lời, híp mắt nửa ngày mới nói: “Không muốn động đậy…”
Nguyễn Ôn Hoành tiếp tục: “Đi đánh bi-a không, tôi lái xe qua đón cậu.”
Trần Thiên Khanh nghe được mấy chữ đánh bi-a, hồi phục chút tinh thần, nói: “Nguyễn Ôn Hoành… Năm trăm vạn, không thể bớt….”
Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu thật lâu, lâu đến mức Trần Thiên Khanh còn cho rằng anh ta đã cúp điện thoại thì mới nghe thấy: “Tôi trả thêm một trăm vạn, cho cậu đi chơi bi-a với tôi, thế nào?”
Trần Thiên Khanh trả lời: “Được”. Chơi mấy ván bi-a được một trăm vạn, ngay cả Lục Chính Phi cũng không được đối xử như vậy, không đi thì đúng là thằng ngốc.
Nguyễn Ôn Hoành và Trần Thiên Khanh cò kè mặc cả giao dịch, nói tóm lại là Nguyễn Ôn Hoành muốn Trần Thiên Khanh tới nước A, Trần Thiên Khanh lại muốn tới những nước khác, thuận tay lấy thêm ít tiền.
Hiện tại, thỏa thuận giữa hai người vẫn chưa thống nhất.
Nguyễn Ôn Hoành lái xe đến trước cổng phòng trọ của Trần Thiên Khanh, ở ngoài ấn còi.
Trần Thiên Khanh nghe thấy, chậm rãi đứng dậy, bỏ Tiểu Hoa vào ổ, mới cầm chìa khóa đi ra.
“Hôm nay không mang theo mèo nhà cậu nữa à?” Nguyễn Ôn Hoành hỏi.
Bình thường khi Trần Thiên Khanh phơi nắng đều mang theo Tiểu Hoa, hôm nay lại tay không đi ra.
Trần Thiên Khanh ngồi vào xe, cả người tái nhợt cực kì: “Không phải đi đánh bi-a sao, còn mang mèo đi làm gì?”
Nguyễn Ôn Hoành nghe vậy chỉ cười, không nói gì mà khởi động xe.
Trần Thiên Khanh bắt đầu ngồi lên xe thì ngủ gà ngủ gật, bây giờ hắn bị lâm vào tình trạng như thế này, ngồi xuống đã muốn ngủ, nếu nằm nghiêm túc trên giường, thì lại không ngủ được.
Nguyễn Ôn Hoành mở miệng: “Cậu không muốn muốn hỏi xem nay chúng ta đi đâu sao?”
Trần Thiên Khanh híp mắt lại: “Tôi không đáng tiền.”
Nguyễn Ôn Hoành chỉ cười một tiếng: “Cũng không hẳn, gần đây Lục Chính Phi không tới tìm cậu, cậu không sốt ruột chút nào ư?”
Tràn Thiên Khanh trả lời: “Tôi vui còn không kịp.”
Nguyễn Ôn Hoành nghe lời này cũng không nói nữa, trước khi anh ta nhìn thấy Trần Thiên Khanh này, dựa vào thông tin điều tra được vốn nghĩ Lục Chính Phi dùng cách cưỡng ép hắn, chính là khi nhìn thấy đối phương, anh ta lại bắt đầu nghi ngờ điều này.
Một người thông minh, dù bị ép làm bất cứ chuyện gì, cũng không đến mức làm cho kim chủ nổi giận, có thể bị đánh gãy cả chân.
Nếu thông tin kia không sai thì Nguyễn Ôn Hoành thật sự có chút ngạc nhiên, trong chuyện bị đánh gãy chân, rốt cuộc cái gì khiến Trần Thiên Khanh thay đổi rất lớn này.
Lái xe hơn hai mươi phút, xe dừng ở tòa nhà Lục Chính Phi hay tới nghỉ ngơi.
Nguyễn Ôn Hoành đỗ xe xong xuôi, hai người cùng đi vào.
Anh ta nói: “Nghe nói gần đây Lục Chính Phi rất bận? Hai người đã lâu không gặp nhau nhỉ?”
Trần Thiên Khanh nghe được hàm ý khác từ những lời này, hắn liếc nhìn Nguyễn Ôn Hoành một cái: “Sao vậy?”
Nguyễn Ôn Hoành chỉ mỉm cười: “Không có gì.”
Trần Thiên Khanh hơi nhíu nhíu mày, nhưng không hỏi nữa.
Đi vào hội quán, Nguyễn Ôn Hoành đã đặt sẵn phòng, cùng Trần Thiên Khanh vào thang máy, ấn số 3.
Trần Thiên Khanh vẫn cảm thấy anh ta đang có âm mưu, đời trước hắn làm em họ của Nguyễn Ôn Hoành mười mấy năm, có thể hiểu rõ người anh này như lòng bàn tay, đặc biệt lúc này Nguyễn Ôn Hoành còn rất trẻ, không đến nỗi quá ung dung bình tĩnh.
Kết quả mới ra khỏi thang máy, dự cảm của Trần Thiên Khanh đã chính xác.
Bởi vì phía trước hai người là Lục Chính Phi với một người phụ nữ tóc dài đang bước vào hành lang.
Nguyễn Ôn Hoành lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu lại liếc Trần Thiên Khanh một cái, nhưng cũng không nhìn thấy vẻ mặt vốn nên xuất hiện của hắn.
Trần Thiên Khanh cực kì bình tĩnh, hơn nữa Nguyễn Ôn Hoành nhìn ra, biểu hiện hờ hững kia không phải giả vờ, ánh mắt hắn nhìn Lục Chính Phi, thậm chí giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nguyễn Ôn Hoành hỏi: “Cậu không sợ Lục Chính Phi lăng nhăng bên ngoài sao?”
Trần Thiên Khanh không hiểu sao liếc Nguyễn Ôn Hoành một cái: “Anh sẽ lo sợ tội phạm cưỡng gian có một ngày không cưỡng gian mình nữa ư?”
Nguyễn Ôn Hoành: “……” Anh ta thật sự không còn gì để đáp.
Trần Thiên Khanh nhìn thấy ánh mắt thất bại của anh ta, đành thở dài: “Nguyễn tiên sinh, ngay từ đầu anh đã hiểu lầm, tôi thật sự không thích Lục Chính Phi, nếu anh ta có thể bỏ tôi, tôi cầu còn không được.” Huống chi trên thế giới này, không ai hiểu rõ Lục Chính Phi hơn hắn, lúc trước “Trần Thiên Khanh” có đối xử thế nào với hắn, thì hắn cũng không có ý định nào tìm người khác an ủi. Lại càng không nói đến quan hệ lúc này của hai người cũng không tệ hại đến vậy.
Nguyễn Ôn Hoành nói: “Xem ra, tôi thật sự hiểu lầm.” Nếu Trần Thiên Khanh cũng có ý với Lục Chính Phi, thì không thể làm ra vẻ thản nhiên như lúc này được.
Trần Thiên Khanh hỏi: “Có đánh bi-a nữa không?”
Nguyễn Ôn Hoành trả lời: “Đánh chứ, sao lại không?” Nói xong anh ta liền dẫn Trần Thiên Khanh đi tới phòng bi-a bên cạnh phòng của Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh lâu rồi không động tới gậy bi-a, nói: “Tôi đánh một quả trước.” Nói rồi khom lưng, nhấc gậy nhắm vào bi cái màu trắng.
Nguyễn Ôn Hoành ở bên cạnh nhìn: “Là Lục Chính Phi dạy cậu chơi?”
Trần Thiên Khanh: “Vì sao lại hỏi vậy?” Vừa nói hắn vừa đánh một quả bi đỏ vào lỗ.
Nguyễn Ôn Hoành trả lời: “Động tác của hai người không khác nhau là mấy.” Khi mỗi người chơi, đều có một chút động tác nhỏ, Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi cực kì giống nhau.
Trần Thiên Khanh cười cười: “Tôi dạy cho em trai anh đấy.”
Nguyễn Ôn Hoành nhíu mày: “Cậu đùa?” Lục Chính Phi hơn mười tuổi đã tập chơi, tuy không phải anh ta dạy, nhưng dù thế nào cũng không đến lượt Trần Thiên Khanh đi.
Trần Thiên Khanh đáp: “Đương nhiên.”
Nguyễn Ôn Hoành cảm giác nếu không phải vì Trần Thiên Khanh còn ít tuổi thì có lẽ anh ta thật sự tin rằng hắn không phải nói đùa.
Trần Thiên Khanh tiếp tục đánh bi đen vào lỗ, rồi nhắm ngay vào một bi đỏ, kết quả góc độ có chút không chuẩn xác, thiếu chút nữa cũng rơi xuống, Trần Thiên Khanh duỗi duỗi thắt lưng lắc lắc đầu —- quả nhiên là lâu không đánh, bị ngượng tay.
Trần Thiên Khanh định xoay người ngồi sang bên cạnh, lại bị Nguyễn Ôn Hoành trực tiếp đè lại, Nguyễn Ôn Hoành đưa môi tới sát bên tai Trần Thiên Khanh nhẹ giọng nói: “Trần Thiên Khanh, nếu Lục Chính Phi không được, cậu thấy tôi thế nào?”
Thân thể Trần Thiên Khanh cứng ngắc trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của hắn là —- sao mình không biết Nguyễn Ôn Hoành cũng là gay?
Nguyễn Ôn Hoành thấy hắn ngây người, cười khẽ hai tiếng: “Tôi bảo đảm, tuyệt đối không phải cưỡng gian.”
Trần Thiên Khanh mặt không đổi sắc, đẩy anh ta ra, giọng lạnh như băng: “Nguyễn Ôn Hoành, anh muốn đào góc tường của em trai mình?”
Nguyễn Ôn Hoành cao hơn hắn một chút, nhìn thấy phản ứng lạnh lùng này cũng không tức giận, tiếp tục cười: “Tôi không phải giúp hai người khỏi cưỡng gian hay sao?”
Trần Thiên Khanh nhìn anh, chợt kéo cổ áo Nguyễn Ôn Hoành lại gần, ghé sát mặt tới, âm thanh lạnh lùng: “Nếu anh để tôi đè, ngược lại tôi sẽ suy nghĩ một chút.”
Sắc mặt anh ta thay đổi ngay lập tức.
Trần Thiên Khanh tiếp tục nói: “Trong chuyện này, em trai anh còn hơn anh nhiều.”
Nguyễn Ôn Hoành không dám tin: “Cậu ở trên ư?”
Trần Thiên Khanh ném gậy xuống bàn, cười nhạo một tiếng: “Sao, anh ta không nói cho anh à?”