CHƯƠNG 76: PHẢN CÔNG
Ngày leo núi
.
Sau khi trải qua một thời gian ngắn tĩnh dưỡng, thân thể của Trần Thiên Khanh đã tốt hơn rất nhiều.
Giấc ngủ mỗi đêm đều được bảo đảm, cảm xúc của hắn cũng rất ít khi bị dao động mãnh liệt. Từ trước đến nay hắn là một người luôn chú ý thân thể, vì thế tuy không cường tráng như Lục Chính Phi, nhưng cơ thể cũng luyện ra được một ít cơ bắp.
Khung xương của Lục Chính Phi khá to, cả người thoạt nhìn vô cùng cao lớn, Trần Thiên Khanh vốn không thấp hơn Lục Chính Phi bao nhiêu, cho nên khi đứng bên Lục Chính Phi thì thân hình có vẻ phá lệ thon dài.
Có điều tuy thân thể nhìn qua có vẻ gầy yếu, nhưng khí thế của Trần Thiên Khanh so với Lục Chính Phi mạnh hơn, đặc biệt là khi tức giận. Khi hắn tức giận thì không thích nói chuyện, chỉ một ánh mắt lạnh lùng cũng đủ để làm cho người ta phải co rúm lại.
Trước khi biết Trần Thiên Khanh, tất cả mọi người đều không do dự phân biệt vị trí trên dưới của hai người, nhưng sau khi đã hiểu biết về Trần Thiên Khanh, thì ngay cả bạn tốt của Lục Chính Phi là Từ Thiếu Nhân cũng âm thầm hỏi nhỏ Lục Chính Phi về vấn đề này.
Đối mặt với câu hỏi của Từ Thiếu Nhân, Lục Chính Phi tỏ ra vô cùng phẫn nộ, gã nói: “Cậu đang hoài nghi khí khái đàn ông của tôi sao! Cho dù tôi có ở dưới, đó cũng là bởi vì tôi thương em ấy!”
Từ Thiếu Nhân nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Cậu thật sự ở dưới?”
Lục Chính Phi: “Tôi nói là cho dù! Cho dù, cậu hiểu không?”
Từ Thiếu Nhân nói: “Hiểu hiểu hiểu, Lục Chính Phi, không nhìn ra a…”
Lục Chính Phi quả thật có trăm niệng cũng không biện bạch được. Gã biết Trần Thiên Khanh là một người thoạt nhìn thì ôn hòa, kỳ thật tính cách cũng không dễ chịu, hơn nữa khi sống cùng với Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi còn dần dần phát hiện, hắn vô cùng nhạy bén.
Sự nhạy bén này là vô thức để lộ ra, ví như khi hai người đang xem tin tức buổi sáng, bên trong phát tin về một phiên giao dịch, Trần Thiên Khanh đang ăn điểm tâm thuận miệng nói một câu, kiểu gì cũng sụp đổ.
Kết quả công ty bất động sản được kỳ vọng cao kia, lại thật sự có kết cục thê thảm.
Việc này một lần, hai lần thì thôi, nhưng đến lần thứ ba thì Lục Chính Phi liền chú ý đến. Gã rất muốn hỏi Trần Thiên Khanh làm sao biết được, nhưng lại cảm thấy không thể hỏi ra miệng.
Đối mặt với nghi hoặc của Lục Chính Phi, Trần Thiên Khanh cũng không có ý định giải thích. Hiện cuộc sống của hắn vô cùng có quy luật, mỗi ngày sau khi ăn điểm tâm xong thì ra ngoài chạy thể dục, tới mười một giờ thì trở về tắm rửa một cái sau đó chuẩn bị ăn cơm trưa, ngủ trưa xong thì xem sách, buổi tối tự mình làm một chút đồ ngọt để ăn.
Cuộc sống như thế, quả thực giống như đang dưỡng lão.
Nhưng thực tế Trần Thiên Khanh mới hơn hai mươi tuổi, phải mười mấy năm nữa mới đến nửa cuộc đời, Lục Chính Phi cảm thấy Trần Thiên Khanh thoải mái là được, không cho phép bị can thiệp, nhưng đám bạn bè của Lục Chính Phi lại không chịu ngồi yên.
Khi Lục Chính Phi mười mấy tuổi liền đặc biệt thích chơi vận động mạnh, nhảy dù, leo núi, lặn, cái gì cũng chơi, sau khi gặp Trần Thiên Khanh thì giảm đi rất nhiều, nhưng tính cách ham chơi từ trong cốt tủy vẫn còn.
Lục Chính Phi vừa mới tiếp nhận Lục gia, đám bạn đều biết gã rất bận nên cũng không gọi gã đi chơi, nhưng hiện tại tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, vì thế đám bạn ham chơi kia cũng bắt đầu hẹn gã ra ngoài.
Sau khi Lục Chính Phi từ chối một hai lần, Trần Thiên Khanh không hiểu sao lại biết, thẳng thắn nói với Lục Chính Phi: “Đi thôi, tôi cũng muốn ra ngoài chơi một chút.”
Lục Chính Phi nghe xong vô cùng vui mừng nói: “Thật sao?”
Trần Thiên Khanh buông sách trong tay xuống, gật gật đầu: “Ở nhà cũng buồn chán.”
Nếu Trần Thiên Khanh đã đồng ý thì Lục Chính Phi cũng không cần băn khoăn nữa, vì thế ba ngày sau, bọn họ cùng mua vé máy bay đi nước F.
Nước F nổi danh nhất là những hẻm núi lớn, thịnh hành leo núi và nhảy dù. Sau khi Lục Chính Phi mua vé máy bay xong, lại chuẩn bị cho Trần Thiên Khanh một bộ trang bị đầy đủ, sau đó bắt đầu khởi hành.
Chuyến đi này còn có Tôn Bách Kỳ, Từ Thiếu Nhân. Tôn Bách Kỳ dẫn theo Đàm Vũ Kiều, mà Từ Thiếu Nhân thì vẫn cô đơnmột người.
Khi đến nơi thì đã là buổi chiều, thời tiết không tồi, duy nhất không được hoàn mỹ chính là ánh mặt trời có chút chói chang.
Lục Chính Phi sợ Trần Thiên Khanh phơi nắng, vô cùng chân chó mà ở bên cạnh cầm ô che, toàn bộ hành lý đều để nhân viên tiếp đón họ mang đi.
Từ Thiếu Nhân nhìn bộ dáng này của Lục Chính Phi, lộ ra biểu tình vô cùng khinh thường, nhưng bên trong vẻ khinh thường này, lại mang theo một chút vị giấm chua cực kỳ hâm mộ.
Lục Chính Phi xem như không phát hiện, sau khi lên xe thì thu ô lại, ném vào chỗ ngồi phía sau.
Trần Thiên Khanh ngồi ở ghế phó lái, cầm một phần bản đồ xem, cũng không biết đang xem cái gì.
Lục Chính Phi vừa khẽ ngâm nga, vừa chạy đến địa phương cần đến. Sau khi dừng xe, mọi người lại đi ăn cơm, trở về phòng nghỉ ngơi vì lệch múi giờ.
Trần Thiên Khanh thức đêm có chừng mực, nhắm mắt nằm ở trên giường, trên mặt có vẻ không khỏe lắm. Lục Chính Phi ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn bộ dáng của hắn mà trong lòng ngứa ngáy, lại sợ quấy rầy đến Trần Thiên Khanh nghỉ ngơi.
Trần Thiên Khanh làm sao lại không biết Lục Chính Phi đang suy nghĩ gì, ánh mắt đảo qua, thản nhiên nói: “Ngày mai làm.”
Lục Chính Phi cười ha ha một tiếng, sau đó vừa cười vừa sung sướng đi tắm, lại không chú ý tới ánh mắt hơi có chút thâm ý của Trần Thiên Khanh.
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người đi ô-tô về hướng khu du lịch trên khe núi.
Bọn Tôn Bách Kỳ đã hẹn trước người huấn luyện, trang bị leo núi cũng đã chuẩn bị xong. Lục Chính Phi bình thường vẫn luôn rèn luyện, cho nên lúc nàycũng không bỡ ngỡ, sau khi đeo thiết bị an toàn xong, người huấn luyện kiểm tra không có vấn đề gì, liền chuẩn bị bắt đầu.
Nhưng khi gã sắp sửa lên đường, mới chú ý tới Trần Thiên Khanh vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lục Chính Phi nói: “Bảo bối, em không chơi sao?”
Dưới ánh mặt trời, sắc mặt Trần Thiên Khanh có vẻ phá lệ tái nhợt, trên đầu của hắn đội nón che nắng, mắt đeo kính râm, lắc lắc đầu.
Lục Chính Phi hơi lo lắng, đi qua sờ tay của Trần Thiên Khanh, phát hiện tay của hắn lạnh như băng: “Không thoải mái thì đi đến dưới tán ô nghỉ ngơi? Đừng để bị cảm nắng.”
Trần Thiên Khanh không yếu ớt như Lục Chính Phi nói, nhưng khi đối mặt với sự quan tâm của Lục Chính Phi, hắn cũng không từ chối, ngược lại gật đầu, sau đó xoay người bước đi.
Tôn Bách Kỳ đứng phía sau Lục Chính Phi thở dài: “Lục ca, trước kia tôi nhìn cậu ta không vừa mắt, hiện tại sao lại càng nhìn càng thích nhỉ?”
Lục Chính Phi hừ một tiếng: “Vậy chứng tỏ ánh mắt của cậu lần này rất tốt.”
Tôn Bách Kỳ còn muốn nói gì đó, lại bị Đàm Vũ Kiều đè bả vai lại. Đàm Vũ Kiều từng là minh tinh, hiện tại đã là người đứng ở vị trí ảnh đế, lộ ra tươi cười ôn nhu, cậu ta nói: “Tiểu Kỳ, đi thôi.”
Thân thể Tôn Bách Kỳ cứng đờ, nhưng không nói gì mà bước đi.
Từ Thiếu Nhân đứng bên cạnh Lục Chính Phi nhìn bóng dáng của Tôn Bách Kỳ và Đàm Vũ Kiều, cảm thán: “Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tôn Bách Kỳ sao có thể nghĩ đến hắn có thể có ngày hôm nay chứ?” Đàm Vũ Kiều cũng thật lợi hại, ai có thể tin trước kia cậu ta chỉ là người bị Tôn Bách Kỳ bao dưỡng, thế mà có thể đi đến vị trí như ngày hôm nay.
Lục Chính Phi liếc Từ Thiếu Nhân một cái: “Phải, cậu cũng nhanh tìm được khắc tinhcủa cậu đi.”
Từ Thiếu Nhân nhún vai: “Chưa tới thời điểm, không vội.”
Ánh mặt trời tháng năm vô cùng gay gắt, vận động cũng sẽ làm cho tâm tình người ta trở nên tốt lên, Lục Chính Phi chảy một thân mồ hôi, khi đến thời gian nghỉ ngơi, cả người tựa hồ cũng bị phơi nắng thành đen hơn.
Trần Thiên Khanh đang cầm Ipad, nhìn thấy Lục Chính Phi ngồi xuống, tùy tay đưa qua đi một ly nước chanh.
Lục Chính Phi lập tức uống ừng ực: “Ngày mai muốn đi đâu chơi?”
Trần Thiên Khanh nghiêng đầu: “Ngày mai rồi nói sau.”
Cả một ngày dùng sức, bốn người đều hơi mệt mỏi, sau khi ăn tối qua loa xong đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Lục Chính Phi tắm nước ấm, sau đó nằm úp sấp trên giường, phát ra một tiếng thở dài sung sướng.
Trần Thiên Khanh cũng tắm rửa xong đi ra, vừa lau tóc vừa ngồi xuống bên cạnh Lục Chính Phi, sau đó dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve nơi lõm xuống trên xương sống của Lục Chính Phi.
Dáng người của Lục Chính Phi rất tuyệt, chẳng những có cơ bụng sáu múi mà còn có khung xương rất đẹp, đường cong môngcũng rất được, tay Trần Thiên Khanh chậm rãi trượt theo xương sống, không tiến vào quần lót của Lục Chính Phi.
Lục Chính Phi vốn đang thoải mái nháy mắt trở nên cứng ngắc, gã nói: “Bảo bối… Em…”
Trần Thiên Khanh cười tủm tỉm nói: “Anh không phải nói hôm nay làm sao? Tôi đã dưỡng tinh lực một ngày nha.”
Lục Chính Phi muốn xoay thân, lại bị Trần Thiên Khanh chặt chẽ ghì trên giường, khí lực của gã lớn hơn Trần Thiên Khanh, nhưng hôm nay đi suốt một ngày, lúc này đã mệt đến không làm được gì.
Trần Thiên Khanh cúi đầu, hôn hôn vành tai đã đỏ bừng của Lục Chính Phi: “Bảo bối, đừng động, hôm nay để cho em tới.”
Lục Chính Phi bất đắc dĩ quay đầu đi, trong đầu hiện ra hình ảnh Trần Thiên Khanh ngồi dưới tán ô che nắng cười tủm tỉm nhìn gã leo núi: “Em không phải vẫn luôn tính toán như vậy chứ?”
Trần Thiên Khanh đang hôn xương sườn cánh bướm sau lưngnhô ra của Lục Chính Phi, nghe vậy không nặng không nhẹ cắn một cái trên người của Lục Chính Phi: “Anh nói xem?”
Lục Chính Phi lớn giọng “à” một tiếng: “Em đừng tính kế anh như vậy a, nếu em thật muốn ở trên, anh còn có thể không cho sao?”
Trần Thiên Khanh nói: “Phải…. Kỳ thật cũng không phải là tính kế, chỉ là muốn xem bộ dáng anh không có sức lực thôi.”
Lục Chính Phi có khổ mà nói không nên lời, bị Trần Thiên Khanh xem như miếng thịt bò mà rán trên chảo.
Trần Thiên Khanh như có như không vuốt ve nơi nào đó đã muốn cứng lên của Lục Chính Phi: “Không vui sao?”
Lục Chính Phi đương nhiên thích Trần Thiên Khanh chủ động, gã muốnnói gã không thích, vừa vặn phản ứng của thân thể là thành thật nhất —- gã thích chết bộ dáng Trần Thiên Khanh mỉm cười híp mắt nhìn gã.
Vì thế gã đành cam chịu nói: “Thích chết mất.”
Trần Thiên Khanh nhìn Lục Chính Phi: “Tôi sẽ làm cho anh càng thấy thích.”
Đêm hôm đó nhất định là một buổi tối hỗn loạn, Lục Chính Phi lần đầu tiên nếm cảm giác gã chưa bao giờ hưởng qua. Khi gã bị Trần Thiên Khanh ôm vào trong ngực, sau khi làm đến lần thứ ba, gã bắt đầu xin ngừng.
Trần Thiên Khanh làm sao lại để ý đến gã, vì thế hắn trực tiếp dùng miệng ngăn miệng của Lục Chính Phi, sau đó lại tiến vào, cho đến khi Lục Chính Phi bắt đầu thở dốc như sắp bị thiếu dưỡng khí, mới ghé vào lỗ tai gã thấp giọng nói: “Bình thường không phải cảm thấy quá ít sao? Hôm nay thỏa mãn anh được không?”
Cả người Lục Chính Phi run rẩy giống như bị điện giật, nói cũng nói không nên lời, chỉ vô lực lắc đầu.
Thấy bộ dáng nàycủa gã, Trần Thiên Khanh sung sướng nheo mắt cười nói: “Xem ra ngày mai…. Phải ở trên giường nằm một ngày rồi.”
Lục Chính Phi nghẹn ngào tựa đầu vào vai Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh sờ sờ mái tóc đã thấm ướt mồ hôi của gã, lại thật mạnh hôn xuống.