CHƯƠNG 2: TÔI LÀ AI?
Note: bởi đặc thù của câu chuyện này cho nên ngôi kể sẽ hơi rối một chút, chúng tớ sẽ dùng hắn- Lục Chính Phi đã trọng sinh vào thân xác thụ, cậu- Trần Thiên Khanh ‘thật’ và gã- Lục Chính Phi ở quá khứ.
.
Tâm trạng Lục Chính Phi không những không tốt, mà là cực kỳ không tốt, đang muốn nói gì đó, nhưng hắn chú ý tới thân thể khác thường —- đúng vậy, thuốc tê tan dần, miệng vết thương trên đùi hắn bắt đầu đau đớn dữ dội. Lục Chính Phi hỏi: “Chân tôi bị sao vậy?”
Vị bác sĩ kia nghe vậy, vẻ mặt ngượng ngùng, do dự một lúc rồi mới nói: “Chân của cậu không cẩn thận bị gãy”.
“Không cẩn thận bị gãy ư?” Lục Chính Phi từ lúc bắt đầu nắm giữ quyền lực cho đến nay, thật sự hiếm có người nào dám nói vậy với hắn, liền lạnh lùng nói: “Ông nói cho tôi biết, chân tôi tại sao lại không cẩn thận gãy?”
Trên trán bác sĩ đã toát mồ hôi lạnh, người trước mắt này, vào bệnh viện không chỉ một hai lần, hơn nữa lần nào cũng cả người thương tích, khiến cho người khác thương xót, nhưng phần thương xót này thì có ích lợi gì, người tạo ra những vết thương này vốn không phải dạng người có thể động vào.
Mấy lần trước, vị Trần tiên sinh này thái độ thật lãnh đạm, hôm nay không biết bị làm sao lại hỏi ai làm hắn bị thương. Chẳng lẽ do tâm lý có vấn đề? Tưởng tượng đến đây, bác sĩ trưởng khoa lại càng thêm phiền não.
“Ông nói đi”. Lục Chính Phi ngồi trên cao đã lâu, khí thế có thể thu phát tự nhiên, lúc này cả người tỏa ra khí thế lạnh lùng trừng người khác, thật sự khiến hai người bác sĩ và y tá phụ trách cả người đổ mồ hôi lạnh.
Thật may ngay lúc đó, tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện tự mình xuất hiện.
Khi Lục Chính Phi nhìn thấy người bên ngoài cửa, cả người như đang nằm mơ. Hắn nhìn thấy người nam nhân trước mặt giống mình như đúc, sắc mặt khó lường, trong tay còn cầm một cái cặp ***g bước vào, bất kể là ánh mắt hay khí thế, đều tỏa ra một loại cảm giác khiến người khác không thoải mái.
Nói đến cũng thật có ý tứ, con người suốt cả đời, chỉ có thể nhìn thấy chính mình qua ảnh chụp hay gương, chưa bao giờ thực sự tận mắt nhìn thấy bản thân, mà Lục Chính Phi, lại có cơ hội “tận mắt” nhìn thấy một Lục Chính Phi khác.
Đó là một Lục Chính Phi còn trẻ, có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, lúc đó trên người vẫn còn một thân khí thế tàn bạo, chỉ một cái nhíu mày cũng khiến cho người khác cảm thấy được gã đang tức giận và bất mãn.
“Hai người đang làm gì vậy?” “Lục Chính Phi” kia nói: “Chẳng phải ta đã nói hai người không được tới làm phiền cậu ấy hay sao? Có phải đều coi lời ta là thừa thãi?”
Bác sĩ và y tá đều không dám nói nhiều, liếc mắt đầy đồng cảm nhìn Lục Chính Phi một cái, rồi đẩy cửa ra ngoài, không đợi đến một phút liền biến mất.
“Lục Chính Phi” đứng đợi cạnh giường, mở miệng lạnh lùng nói ra ba chữ: “Trần Thiên Khanh”.
Ba chữ Trần Thiên Khanh vang lên bên tai hắn như tiếng sấm, khiến cho đầu óc Lục Chính Phi trở nên choáng váng, từ lời nói vô lý kia hắn bắt được một ít manh mối, mà manh mối đó tiết lộ cho Lục Chính Phi một sự thật đáng sợ.
“Tôi muốn soi gương”. Lục Chính Phi nói: “Mang gương cho tôi nhìn.”
“Lục Chính Phi” trẻ tuổi liền cười lạnh: “Cậu lại muốn làm như con thiêu thân sao?”
Lục Chính Phi không để ý đến gã, chỉ nghiêm túc lặp lại những lời vừa nói một lần nữa. “Lục Chính Phi” kia nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn hắn một hồi, mới đứng dậy đi sang một bên, cầm lấy chiếc gương trên bàn ném cho Lục Chính Phi.
Tay Lục Chính có chút run rẩy, hít sâu một lần, hắn mới dám nhìn về phía hình ảnh phản chiếu trong gương —- suy đoán của hắn là thật.
Trong gương xuất hiện gương mặt người hắn yêu hơn mười năm qua, lúc này người ấy còn chưa thành phế nhân, trên má vẫn còn lúm đồng tiền, ánh mắt xinh đẹp, tất cả đều nói cho hắn biết —- hắn đã trở thành Trần Thiên Khanh, người hắn yêu nhất, người bị hắn tự tay hại chết.
“Lục Chính Phi” trẻ tuổi ở bên cạnh nhìn người trên giường bệnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thất thần, lông mày gã hơi nhướng lên, như muốn hỏi có chuyện gì vậy.
Lục Chính Phi —– không, phải gọi là Trần Thiên Khanh lặng lẽ đưa trả chiếc gương cho Lục Chính Phi, cũng không nói thêm điều gì.
“Nói chuyện.” Lục Chính Phi thực không thích bộ dạng trầm mặc của Trần Thiên Khanh, những lúc như thế này chỉ khiến gã cảm giác khoảng cách giữa mình và người trước mặt càng ngày càng xa, vì thế gã vươn tay nắm chặt cằm Trần Thiên Khanh: “Em có gan chạy trốn, lại không dám nói chuyện ư?”
Cằm Trần Thiên Khanh bị nắm rất đau, nếu là Trần Thiên Khanh thật, không chừng đã làm ầm ĩ với Lục Chính Phi, nhưng bây giờ thì khác, thân thể này đã bị linh hồn “một Lục Chính Phi khác” chiếm lấy, chỉ hơi nhíu nhíu mày nói: “Đau.”
Lục Chính Phi ngay lập tức thu tay lại.
Trần Thiên Khanh lớn lên bộ dạng không tệ, nhưng tính tình rất quật cường, chạy trốn vô số lần, trước sau cũng không chịu giảng hòa cùng Lục Chính Phi, mà Lục Chính Phi trẻ tuổi lúc đó thì lại nóng nảy, trực tiếp đánh gãy hai chân Trần Thiên Khanh.
Đúng vậy, nhiều lần.
Không ai có thể hiểu rõ suy nghĩ của Lục Chính Phi hơn Trần Thiên Khanh lúc này, cho nên hắn tạm thời thỏa hiệp.
“Tôi có thể ở một mình một lát được không?” Trần Thiên Khanh nói.
Từ khi Lục Chính Phi bắt đầu cưỡng ép Trần Thiên Khanh, thì hắn chưa bao giờ dùng thái độ ôn hòa nói chuyện với gã, lại càng không dùng giọng điệu thương lượng, cho nên khi nghe thấy, gã sửng sốt một lúc mới nói với khẩu khí lãnh đạm: “Dưỡng thương cho tốt.”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu, nhìn Lục Chính Phi đứng dậy bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Trần Thiên Khanh, hắn nâng cánh tay còn đang truyền dịch lên trước mặt, cẩn thận ngắm những khớp xương thon dài, làn da trắng nõn, móng tay hồng nhạt, sau đó dùng bàn tay ấy, ôm mặt khóc nức nở.
Hắn lại biến thành người mình yêu, sắp sửa phải chịu tất cả thương tổn, những vũ nhục mà Trần Thiên Khanh trước kia gánh chịu, hiện tại chính hắn sẽ nếm trải tất cả.
Lục Chính Phi sau khi đi ra ngoài cũng không đi xa, chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào, gã có thể nhìn thấy Trần Thiên Khanh trong phòng bệnh vô cùng rõ ràng, gần như không có góc khuất.
Sau khi Lục Chính Phi rời đi, vốn tưởng rằng Trần Thiệu Khanh sẽ nằm ngủ, hoặc là ngẩn ngơ một lát, nhưng điều gã không nghĩ đến, Trần Thiên Khanh lại ôm mặt mà khóc.
Cho dù lúc gã cưỡng ép Trần Thiên Khanh cũng không thấy cậu khóc, chẳng những không khóc mà còn ném bình hoa vào người Lục Chính Phi, lần đầu tiên gã đánh cậu, cậu cũng không rơi một giọt nước mắt nào, thế nhưng hôm nay Lục Chính Phi lại nhìn thấy bờ vai cậu co lại, vùi đầu vào bàn tay mà khóc, tựa như một đứa trẻ.
Nhìn rõ mọi việc, Lục Chính Phi không nói gì, cũng không có động tác gì, chỉ lấy ra một điếu thuốc, hút một hơi.
Trần Thiên Khanh khóc thật lâu, khi tỉnh táo lại, hắn cúi đầu ngắm nhìn đôi tay thon dài trắng nõn, vốn nên lướt trên phím dương cầm.
Trần Thiên Khanh thực sự đã rời đi, bây giờ chỉ còn lại linh hồn Lục Chính Phi muốn chuộc lại lỗi lầm, đời này hắn nhất định thực hiện cho được giấc mơ ấp ủ của Trần Thiên Khanh, gánh chịu tất cả những tra tấn mà cậu đã chịu.
Đợi đến khi Trần Thiên Khanh khóc xong, Lục Chính Phi mới bước vào phòng bệnh, đôi mắt cậu còn hơi đỏ, nhưng ánh mắt đã khôi phục sự lãnh đạm, không còn oán hận hay chán ghét mà gã không thích nữa, chỉ còn một mảnh hờ hững. Thật giống như người trước mặt đã không dành cho gã bất cứ một tình cảm dư thừa nào nữa.
Không hiểu sao Lục Chính Phi lại có một cảm giác bất an khó hiểu.
“Tôi sẽ không chạy trốn nữa.” Trần Thiên Khanh nói. “Tôi muốn trở lại trường học.”
Hai người lại trầm mặc, Trần Thiên Khanh đột ngột đưa ra yêu cầu như thế làm cho Lục Chính Phi không kịp phản ứng. Gã có thể đáp ứng mọi yêu cầu từ cậu, chỉ duy nhất không thể đáp ứng cậu rời bỏ mình.
Trần Thiên Khanh sao có thể không hiểu gã đang nghĩ gì, hắn nhìn Lục Chính Phi, là nhìn chính mình, từ ánh mắt đến vẻ mặt hắn đều có thể nhìn ra suy nghĩ trong đầu gã.
Trần Thiên Khanh nói: “Anh có thể phái người trông coi tôi, tôi sẽ không trốn.”
Lục Chính Phi cân nhắc hồi lâu, lại có vẻ đồng ý: “Em cứ chăm sóc hai chân cho tốt đi đã.”
“Được.” Trần Thiên Khanh không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại.
Lần đầu tiên Trần Thiên Khanh chạy trốn là sau khi ở cùng Lục Chính Phi được ba năm, Trần Khiên Khanh khi đó hai mươi tuổi giấu gã trộm mua vé xe lửa, nhân đêm tối chạy khỏi Lục gia, nhưng vừa chạy đến nhà ga thì bị bắt lại.
Sau khi bị bắt trở lại Lục gia, cậu liền bị chính tay Lục Chính Phi đánh gãy hai chân.
Sau đó, dù hai chân bị đánh gãy, Trần Thiên Khanh cũng không chịu thỏa hiệp, nên cậu bị cấm tới trường, tiếp tục bị nhốt trong nhà cho đến khi trốn đi một lần nữa.
Trần Thiên Khanh không nói thêm lời nào, Lục Chính Phi cũng im lặng, ngồi thêm một chút gã mới đứng dậy rời đi, nhưng vẻ mặt nhẹ nhõm không ít, không còn nét căng thẳng ban đầu.
Trần Thiên Khanh không muốn nói chuyện với Lục Chính Phi, hắn vừa nhìn thấy gã, sẽ tự động nhớ lại những việc ngu xuẩn mình đã làm, mà hiện tại hắn biến thành Trần Thiên Khanh, đúng là trừng phạt thích đáng.
Khi thay thuốc, chân bị gãy trở nên đau đớn, Trần Thiên Khanh cũng không kêu rên một tiếng nào, giống như không có cảm giác đau đớn, chỉ có thể nhận thấy một phần qua sắc mặt tái nhợt của cậu.
Bác sĩ nhận thấy khác thường, vội báo cáo cho Lục Chính Phi.
“Tình trạng của Trần tiên sinh không được tốt.” Vị bác sĩ trưởng vốn thuộc khoa chỉnh hình, đối với tâm lý học thật sự không hiểu rõ: “Có thể có chút vấn đề về tâm lý…. Không ăn nhiều, cũng không nói chuyện.”
Lục Chính Phi sao không nhìn ra vấn đề của Trần Thiên Khanh, nghe trưởng khoa nói cũng chỉ gật gật đầu.
“Tôi đề nghị tìm một bác sĩ tâm lí”. Trưởng khoa nói: “Về phương diện này không thể gấp gáp được.”
“Tôi biết”. Lục Chính Phi đáp, “Tôi sẽ sắp xếp.”
Bác sĩ do dự một chút, vẫn nói: “Lục tiên sinh…. Cơ thể của Trần tiên sinh không được tốt cho lắm… Ngài nên tiết chế một chút.”
Sắc mặt Lục Chính Phi vốn không tệ lắm nháy mắt liền trở nên u ám, gã không biết vị bác sĩ kia có ý gì, chỉ là khi nghe thấy, trong lòng liền mất hứng.
“Làm tốt chuyện của mình”. Lục Chính Phi lạnh lùng nói: “Đừng xen vào chuyện không phải của mình.”
Sắc mặt bác sĩ cứng đờ, cuống quýt xoay người rời đi.
Thấy bác sĩ đi khuất, Lục Chính Phi khẽ nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm: “Kỹ thuật của tôi kém đến vậy sao, tại sao mỗi lần làm em đều không thích.” —- Hơn nữa cho dù là bắn ra, sắc mặt cậu giống như bị tra tấn, làm cho Lục Chính Phi cực kỳ mất hứng.