Edit: Jena
Chưa beta
Chương 24: Cậu không phải là Alpha rất cường đại sao? Giúp tôi với...
Gần đến cuối kỳ, mấy ngày nay mọi người đều bận ôn bài, Dư Hi Dương và Chu Tiểu Châu hẹn nhau đến thư viện cùng nhau học bài bất cứ khi nào rảnh rỗi.
Đêm nay chỉ có một mình Dư Hi Dương, bởi vì tối nay Chu Tiểu Châu và đối tượng trong bóng tối đi hẹn hò.
Sau chín giờ, cậu từ trong thư viện đụng phải Tần Lãm, cùng nhau lái xe trở về.
Nếu là trước kia, hẳn hai người nhìn thấy nhau sẽ vòng sang chỗ khác, trong thời gian này, mối quan hệ của họ đã tốt hơn.
Trước khi xuống lầu, Dư Hi Dương đã cảm thấy mình sắp phát tình, lập tức chạy vào nhà vệ sinh uống thuốc ức chế cho an toàn, còn cầm theo miếng chặn mùi, sợ xảy ra tai nạn, cậu vội vàng thu dọn đồ đạc muốn quay về ký túc xá.
Khi gặp Tần Lãm trên đường, cậu cảm thấy mình vận khí không tồi, có thể cọ tin tức tố của hắn.
Nhưng mà khi đỗ xe dưới lầu, cậu liền cảm thấy cả người không thích hợp, hai lần phát tác trước cảm cảm thấy tình hình có xu thể dần bình thường, trăm triệu lần không nghĩ tới, lần này là đặc biệt nghiêm trọng.
Trước cửa khu ký túc xá có rất nhiều người, cậu cố gắng tỏ ra không có gì, nghĩ lúc về sẽ nghĩ tìm cách giải quyết, nhưng thang máy dột ngột dừng lại khi lên đến tầng 8.
Ban đầu, Dư Hi Dương chưa nhận ra vấn đề, chỉ chịu đựng một mình, siết chặt tay ôm cặp sách.
Tần Lãm bình tĩnh ấn nút vài lần, không chú ý tới Dư Hi Dương đang ở phía sau, thần sắc lạnh nhạt nói: “Xuất hiện trục trặc, không vấn đề gì, tôi đã bấm chuông khẩn cấp rồi, cậu chờ một chút.”
Hắn vẫn đang quan sát các nút thang máy, không thấy Dư Dịch Dương phản ứng liền nghi ngờ quay đầu lại, không ngờ lại thấy Dư Hi Dương đang khom người trong góc, tựa hồ rất khó chịu.
Hương thơm thuộc về mùa thu hoạch dần dần trở nên nồng đậm, Tần Lãm nhướng mày hỏi cậu: “Cậu tới kỳ phát tình? Không mang thuốc ngăn mùi?”
Sau khi cởi cặp sách giúp cậu lấy đồ, Dư Hi Dương ngẩng đầu nhìn, sắc mặt tái nhợt, giọng nói yếu ớt, “Trước khi trở về đã dùng qua, hình như không có tác dụng.”
Vừa dứt lời, Tần Lãm có chút bất ngờ ngẩng đầu nhìn cậu, lại cất hộp thuốc vừa lấy ra vào trong cặp sách.
Lần trước bọn họ cũng không phải không sử dụng thuốc, là do Dư Hi Dương dùng không đúng lúc, nhìn tình huống hiện tại của cậu cho thấy thuốc hoàn toàn không có tác dụng.
Còn chưa kịp nghĩ tới sau này tình trạng của Dư Hi Dương sẽ nghiêm trọng như thế nào, Tần Lãm đã đặt cặp sách sang một bên, đỡ cậu ngồi xuống tại chỗ, bảo cậu trước tiên nghỉ ngơi, rồi ngồi xổm xuống nói chuyện với cậu, “Tôi đã liên lạc với bên ngoài, đừng lo lắng, tỷ lệ tử vong do tai nạn thang máy rất thấp. “
Tần Lãm đoán có thể vì tình huống đột ngột, cậu vì sợ hãi mà đẩy nhanh lượng tin tức tố tràn ra, nhẹ giọng dỗ dành cậu vài câu.
Sau khi cẩn thận quan sát phản ứng của Dư Hi Dương, phát hiện cậu không khá lên, có vẻ còn tệ hơn trước, Dư Hi Dương cúi đầu, hai tay ôm đầu gối, cả người cũng bắt đầu hơi run lên.
Cho dù Tần Lãm có tiết ra tin tức tố để xoa dịu thì cũng không có tác dụng.
Trong không gian chật hẹp, hương thơm của nước suối trong núi và lúa chín quyện vào nhau, tin tức tố quanh thân Dư Hi Dương điên cuồng tỏa ra, cường hãn dường như áp đảo Tần Lãm.
Bên ngoài thang máy, người xem cũng nhận ra có điều gì đó không ổn: “ Có Omega đang phát tình bị kẹt bên trong?”
Omega kiểm soát kém thậm chí còn bị khiêu khích làm rò rỉ tin tức tố của mình, Alpha yếu hơn cũng trở nên bồn chồn, nhân viên ký túc xá đành phải sơ tán các bạn học trong tòa nhà, các sinh viên cố gắng chịu đựng sự tò mò, thường xuyên nhìn vào đó, đi xuống cầu thang giữa tiếng bàn tán xôn xao.
Ba người cứu hộ còn lại là Beta nên không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, dự là không thể giải cứu người ra trong một thời gian, ước tính sẽ phải mất một thời gian.
Dư Hi Dương không thể quan sát tình hình xung quanh, bị cơn phát tình hành hạ đến mức không thể cầm cự, chẳng khác nào bị người ném vào nồi lửa nấu chín, cả người không ngừng nóng lên, lại như có vô số con kiến gặm nhấm trong cơ thể, cậu cảm thấy mình muốn giải phòng ngay và luôn.
Đôi mắt trong veo sạch sẽ hàm chưa hơi nước nhìn Tần Lãm, thanh âm nho nhỏ cầu xin, “Cậu không phải là Alpha rất cường đại sao? Giúp tôi với...”
Tần Lãm nghe xong liền sững sốt, bàn tay sờ sau lưng cậu liền dừng lại, hắn không rõ ràng đáp ứng hay là trực tiếp cự tuyệt, hắn đang do dự.
Lúc này cũng chỉ có thể đánh dấu tạm thời cho Dư Hi Dương, nhưng đánh dấu tạm thời chỉ có người yêu, vợ chồng mới làm, hắn không thể quyết định liều lĩnh trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Thấy hắn không đồng ý, Dư Hi Dương hít một hơi dài mới lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt của Tần Lãm tựa hồ có chút khó xử, cậu cũng miễn cưỡng lấy lại lý trí, đổi vị trí tự hỏi, lấy quan hệ của bọn họ, yêu cầu quả thật miễn cưỡng người ta.
Cậu ngắt quãng nói: “Cậu cứ xem như là... hô hấp nhân tạo, ách, quên đi, trực tiếp căn là được.”
Cậu vẫn hiểu được kiến thức đánh dấu tạm thời, chính là làm một số chuyện thân mật giữa AO có thể giảm bớt cơn phát tình.
Dư Hi Dương chỉ muốn nói hôn một chút, loại này không ý tứ, nhưng chỉ số IQ còn lại duy nhất của cậu nghĩ rằng phải là một mãnh liệt hơn, nếu không nụ hôn không có kết quả, hắn vẫn phải cắn vào tuyến thể, chẳng phải nụ hôn vô ích sao?
Đó là nụ hôn đầu tiên của cậu!
Cậu phi thường có lương tâm thần nghĩ, đương nhiên, đây hẳn nên là lần đầu tiên của Tần Lãm, không nên để liên lụy đến người khác thì tốt hơn.
Tần Lãm nghe xong lời này, thận trọng hỏi cậu: “Cậu xác định chưa, muốn chịu đựng thêm chút nữa khônh? Giáo y đang ở ngoài cửa.”
“Cậu trở nên lề mề như vậy từ khi nào?” Dư Hi Dương sắp hỏng mất, vàng mắt hồng hồng hỏi hắn: “Tôi là nhược Omega, cậu cũng biết rồi mà? Tìm một Alpha thích hợp không dễ dàng, chưa nói đến phân hoá muộn như tôi, yêu cầu rất cao, nếu có thuốc thì tôi đã đi bệnh viện điều trị rồi...”
Nói xong, giọng cậu càng thấp, gần như là nức nở khóc.
Cậu bị dày vò thể xác lẫn tinh thần, chưa kể đến nỗi đau thể xác, vốn nội tâm không quá kiên cường mới bị thưởng tổn sâu nhất.
Lúc yếu ớt còn đi vào ngõ cụt, cầu xin người khác giúp đỡ như vậy tương đương với việc xích loã mời đối phương đến thưởng thức bản thân, Tần Lãm cũng không thể đáp ứng cậu, còn kêu cậu chịu đựng, cảm thấy mình mất hết mặt mũi, không chừng bên ngoài còn có người nghe thấy khổ không tả được.