Hoá Ra Tôi Là Omega

Chương 19: Chương 19: Tôi biết sai rồi, nhưng tôi thích thế




Edit: Jena

Chưa beta

Chương 19: Tôi biết sai rồi, nhưng tôi thích thế.

Lễ trưởng thành của Dư Hi Dương, Lâm Hiểu Mẫn vốn muốn tổ chức đặc biệt lớn cho cậu, nhưng con trai nàng là người điệu thấp, không thích những yến tiệc lớn này nên chỉ có thể tuỳ hứng cậu.

Cha của cậu quanh năm không ở nhà, nghe nói cậu muốn tự mình dàn xếp, cũng không cường ngạnh tranh việc liền chuẩn bị trước một lượng lớn phong bao lì xì cùng một chiếc xe hơi, mặc dù cậu còn chưa thể lái xe được.

Vào đêm sinh nhật của cậu, Dư Hi Dương mời một vài bạn học thân thiết và bạn cùng phòng đi ăn tối với nhau.

Trên đường về, mọi người chia tay nhau ở dưới lầu, mỗi người đi một ngả.

Bốn người cùng nhau bước vào thang máy, Mạnh Dược đến gần Dư Hi Dương cười xấu xa nói: “Haha, ngươi trưởng thành rồi có phải hay không nên làm một chút chuyện gì đó xấu xa?”

Dư Hi Dương cũng cười theo, “Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể xem phim cấm trẻ nhỏ rồi!”

Nụ cười của Mạnh Dược đột nhiên đông lại, vẻ mặt hai người kia cũng cứng đờ.

Mạnh Dược không xác định lặp lại: “Cuối cùng?”

“Đúng, làm sao vậy?” Dư Hi Dương nhận thấy vẻ mặt khác thường của mọi người, nghĩ đến mình đã phát hiện mình được bí mật của bọn họ, “Chẳng lẽ các ngươi trước kia trộm nhìn?”

Ngay cả những người thường cư xử nhã nhặn như Lâm Hâm Nhiên, giờ phút này cũng nhìn cậu với vẻ mặt vi diệu.

Mạnh Dược tiều tuỵ nói: “Đúng là đứa nhỏ thành thật.”

Ngay khi cửa thang máy mở ra, Tần Lãm dẫn đầu đi ra ngoài, không có hứng thú với chủ đề của bọn họ, đối với Dư Hi Dương với tư cách là một Omega lại cùng Alpha đàm luận loại chuyện này hắn liền cảm thấy một lời khó nói hết, chưa từng thấy qua Omega nào cuồng dã như vậy, phỏng chừng đã quên chính mình là một Omega mới vừa phân hoá.

Cố tình Mạnh Dược lại rất tích cực trong vấn đề này, cậu ta đã giới thiệu một vài bộ phim cho Dư Hi Dương, sau đó đề nghị: “Nếu không đêm nay chúng ta cùng nhau xem đi, không chừng ca còn có thể giảng giải cho cậu.”

Cung phản xạ của Dư Hi Dương có thể dài bằng một vòng trái đất, lúc sau mới phản ứng lại, cậu giờ đã khác xưa, đi theo một đám Alpha xem này nọ kia kia, không phải là tự tìm chết sao?

Cậu vừa muốn xua tay nói không cần, Mạnh Dược lại tiếp tục an bài, “Đại ca của chúng ta không phải có máy chiếu sao? Dùng cái này chiếu lên tường trong phòng khách xem.”

Phiên bản phóng to? Cảnh tượng quá kích thích, Dư Hi Dương bị hình ảnh chính mình não bổ ra mà doạ cho nhảy dựng, mở miệng nói: “Tôi không...”

“Máy chiếu tôi cho người khác mượn rồi.” Tần Lãm đứng ở cửa quay đầu nói, giọng nói có chút lạnh lẽo.

Nói những chuyện này ở nơi công cộng cũng thật xấu hổ, Lâm Hâm Nhiên vội vàng tìm việc gì đó để làm, lấy chìa khóa ra tiến về phía trước mở cửa.

Mạnh Dược nghe không ra Tần Lãm có ý từ chối, đáp lại “Ồ ồ”, đi theo Dư Hi Dương vào cửa, tiếp tục mê hoặc cậu: “Không sao, chúng ta dùng máy tính xem đi. Tôi nói cậu tiểu tử này, lớn như vậy rồi còn không có xem qua, sẽ không nghẹn đến hư chứ?”

Nói xong còn trìu mến vươn tay định nắm lấy vai Dư Hi Dương.

Khi Dư Hi Dương thấy thế không chút nghĩ ngợi mà né tránh.

Kể từ khi phân hoá thành Omega, cậu và Alpha khi tiếp xúc chân tay cảm thấy khá bài xích, cũng không biết nguyên nhân do sinh lý hay tâm lý.

Cậu chợt tránh làm Mạnh Dược không chạm được vào nên không vui lắm, “Cậu bị sao vậy, trốn cái gì chứ?”

Trước khi Dư Hi Dương nghĩ cách trốn tránh, liền cảm thấy cánh tay của mình hơi nặng, bị Tần Lãm không tiếng động bắt lấy kéo đi.

Mạnh Dược bị bỏ lại trong phòng khách khó hiểu lầm bầm: “Hai người này làm sao vậy? Thật kỳ quái.”

Tần Lãm vừa vào phòng liền buông tay như ném rác rưởi, sắc mặt không hờn giận, “Cậu bị thiển cận à?”

Dư Hi Dương sờ sờ cánh tay đau nhức, biết tối nay cậu nói bậy, mà Tần Lãm đã giúp cậu hai lần!

Lúc này cậu không dám nói gì, chỉ là ngước mắt nghẹn khuất nhìn Tần Lãm.

Cậu như vậy không nói được một lời, trong mắt còn ngậm uỷ khuất, Tần Lãm nhất thời hoảng hốt, có loại ảo giác: Đây là dạy bảo con trai hay là dạy bảo con mèo?

Tại sao lại quản cậu nhiều như vậy?

“Tôi biết sai rồi.” Dư Hi Dương thừa nhận sai lầm của mình với thái độ rất thành khẩn, sau khi nói xong thì cúi đầu xuống.

Nhìn thấy biểu hiện của cậu, Tần Lãm lương tâm ngẫm lại có phải hắn đối với cậu quá ác liệt khiến cậu sợ hãi không?

Không ngờ ngay giây tiếp theo, Dư Hi Dương lại thay đổi sắc mặt cười hỏi anh: “Trong máy tính của cậu có nó không? Cho tôi mượn xem một chút.”

Tần Lãm:...

“Cậu vừa rồi còn nói cậu biết sai rồi? “Tần Lãm dò xét nhìn cậu.

Dư Hi Dương không có sợ hãi, trong đầu suy nghĩ rất sinh động 'Tôi biết sai rồi, nhưng tôi thích thế.'

Cậu ngây ngô cười nói: “Lãm ca, tôi biết cậu là người tốt, người tốt nên làm đến cùng, chỉ cho mượn một cái cũng không sao, tôi tò mò, cho tôi thêm chút kiến thức đi.”

Đối mặt với cậu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước Tần Lãm cũng không biết hắn nói gì mới tốt, cười gian một cái, trong lòng nổi lên ý xấu.

Hắn hơi cúi người xuống, chống tay lên mép bàn vây Dư Hi Dương lại.

Dư Hi Dương bị động tác đột ngột của hắn doạ nhảy dựng, hai người gần như mặt đối mặt, khoảng cách quá gần, cậu như bị Tần Lãm ôm chặt nửa người, cậu chỉ có thể hơi tựa thắt lưng vào bàn, nhất thời quên mất giãy ra.

Tần Lãm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở to vì chấn kinh của Dư Hi Dương, một người thường ngày nghiêm túc, lúc này thấp giọng mang theo ý cười đe dọa: “Cậu là Omega, trước mặt một Alpha xem phim đồi truỵ, không xem tôi là Alpha sao? Tôi cảm thấy đã bị mạo phạm đó.”

Dư Hi Dương cảm thấy Tần Lãm ở đây chơi trò mập mờ với mình, cho rằng hắn thật sự coi mình là Omega! Tuy cậu một thân là Omega, nhưng cậu lại có một trái tim Alpha kiêu hãnh!

Lúc này cậu không sợ chết cứng đối cứng, ương ngạnh oán giận, “Cậu sao không nói là tôi câu dẫn cậu luôn đi?”

Dù sao cậu không xem chính mình là Omega, câu thì câu chứ sợ gì!

Tần Lãm nhếch mép quay mặt đi, “Sẽ không xảy ra chuyện đó.” Vừa trả lời, hắn vừa vươn tay ấn nút nguồn máy tính.

Khi hắn chọc mạnh vào nút nguồn, Dư Hi Dương có cảm giác như đang chọc lên trái tim mình, trái tim chịu kích thích đập mạnh không ngừng. Cậu cứ như vậy đứng đơ ra, không dám quay mặt lại xem Tần Lãm đang làm gì, bởi vì ngay khi quay mặt lại, cậu sẽ hôn lên sườn mặt Tần Lãm...

Tần Lãm tùy ý di chuyển con chuột, nhấp vài lần, mở ra một thư mục, làm xong liền đứng thẳng người rời đi.

Tin tức tố do Tần Lân cố ý phóng xuất ra bay lơ lửng trên không trung, Dư Hi Dương thành công bị hắn doạ, rốt cuộc cũng khắc sâu được sự khác biệt giữa AO, trên tay cảm thấy nổi da gà, thật to nhẹ nhàng thở ra: cuối cùng cũng đi rồi.

Tần Lãm vốn định ra khỏi phòng, nghe thấy phản ứng thở ra của Dư Hi Dương, cảm thấy bị lấy lòng. Hắn hù doạ người ta đến nghiện, trước khi mở cửa còn quay lại 'hảo tâm' nói: “Đúng rồi, tôi thiện ý nhắc nhở cậu. Nghe nói có một số người khi xem loại phim này thích tưởng tượng thành bản thân mình, đừng quên cậu là Omega, nhớ tưởng tượng cho đúng đối tượng, kẻo ảnh hưởng cảm giác.”

Nói xong, hài lòng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Dư Hi Dương, tao nhã mở cửa, rất có phong độ đem phòng lưu lại cho một mình Dư Hi Dương.

Dư Hi Dương nổi giận: người này thật xấu xa!

Sau khi bị người khác trêu chọc, cậu còn chưa cân nhắc có nên xem hay không, một tiếng kêu dâm đãng đột nhiên vang lên, cậu chợt hoàn hồn quay đầu nhìn trên màn hình - tên tiện nhân Tần Lãm này! Cư nhiên trực tiếp cho cậu mượn cái này... mở đầu đã kịch liệt như vậy!

Sau hơn một tiếng đồng hồ, Dư Hi Dương đã hoàn toàn được mở ra một thế giới mới, không biết bao nhiêu lần bị sốc khi ngồi trước máy tính.

Sau khi xem phim xong, Tần Lãm không về phòng ngay, hắn biết thời lượng của bộ phim, cho Dư Hi Dương đủ thời gian bình tĩnh lại.

Tiến vào ổ chắn, Dư Hi Dương đương nhiên biết thiện ý của Tần Lãm, nhưng vẫn có chút sinh khí: Thật sự là cảm ơn hắn! Chúng ta không thể xem một bộ phim nghệ thuật một chút sao? Alpha bên trong hung tàn như vậy, không thể ôn nhu hơn à?

Chẳng lẽ Tần Lãm cũng thuộc loại hình này sao?

Sao cũng được!

Dư Hi Dương ở trong chăn trở mình, tiếp tục miên man suy nghĩ: Cậu không nên nhìn mấy phim đó của hắn, ngốc ghê, chính mình tìm không được sao? Quên đi, về sau không mượn nữa.

Lúc Tần Lãm quay lại, Dư Hi Dương trùm chăn giả vờ ngủ. Tần Lãm biết cậu còn chưa ngủ, trong lòng hẳn là xấu hổ, không quan tâm lắm, cũng không muốn hỏi cậu cảm thụ như thế nào.

Vốn một Alpha cho Omega mượn cái kia là không đúng, bởi vì Dư Hi Dương nóng lòng nên hắn muốn trừng phạt cậu một chút.

Nếu tiếp tục hỏi về nó thì không phải là đùa giỡn lưu manh sao?

Hắn không định mình làm điều này, nhưng người kia cũng không tự giác ý thức được.

Tần Lãm thay đồ ngủ chuẩn bị lên giường đi ngủ, Dư Hi Dương trằn trọc, cuối cùng gắt gao kéo chăn bông che mặt xuống, “Tần Lãm! cấp bậc Alpha cao như cậu ở thời điểm kia cũng hung mãnh như vậy sao!

“Dư Hi Dương, đừng đi quá xa! “Tần Lãm miễn cưỡng nén giận cảnh cáo.

Dư Hi Dương hỏi, “Sao vậy? Lại mạo phạm cậu?”

“Loại chuyện này tôi có cần thiết thảo luận với cậu không?” Tần Lãm nghiêm mặt hỏi ngược, cố ý kết thúc đề tài.

Nói trở mặt liền trở mặt, Dư Hi Dương từ lâu đã quen với tật xấu này của Tần Lãm. Cậu “Nga” một tiếng, không nói gì nữa, nói ngủ ngon liền đi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.