Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

Chương 23: Chương 23




Edit|Beta: Cẩm Anh.

Cảnh diễn đêm nay là một cảnh võ thuật, một đám người đuổi giết nam chính Ân Diệp, nam chính ngã xuống vách núi, từ đây chính tà đối lập với nhau.

Cảnh diễn của Nguyễn Thanh hôm nay cũng rất quan trọng, là một cảnh tình cảm rất khó khống chế.

Đợi mọi người ăn cơm xong, Tào Vĩnh Lượng lại gọi mọi người đi chuẩn bị, sau đó bắt đầu giúp Ân Diệp nhập diễn.

Tào Vĩnh Lượng kéo Mạc Trọng Đan tới một bên để giảng diễn, một bên chỉ vị trí đứng cho anh.

Nguyễn Thanh lật xem kịch bản, cảnh diễn này rất quan trọng với cô, vì vậy trong lòng cô phải nắm chắc.

Mọi người nhanh chóng chuẩn bị xong bắt đầu quay, Nguyễn Thanh mang kiếm của mình đi theo diễn viên quần chúng, Mạc Trọng Đan đứng ở đối diện, ánh mắt anh lướt qua đám người nhìn về phía Nguyễn Thanh.

“Action.” Bảng phân cảnh gõ xuống, mang theo một tiếng vang thanh thúy.

Vẻ mặt mọi người nhanh chóng trở nên nghiêm túc, nam chính Ân Diệp đứng một bên, đám binh sĩ chính nghĩa đứng ở bên kia, ranh giới thực rõ ràng.

“Ân Diệp, ngươi đừng chống cự nữa! Xét thấy người là đệ tử của Bành lão, Tuyên Lăng ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Giọng nói của chưởng môn cực kỳ uy nghiêm.

Mà “Ân Diệp” lại phảng phất như chưa nghe thấy, tầm mắt hắn dừng lại trên người “Vương Phỉ Nhi” đứng sau mấy chưởng môn, ánh mắt vừa thâm tình lại bi thương.

“Tà không thắng được chính, ngươi tu luyện tà thuật, không sợ sẽ làm Bành lão thất vọng vì đã cưu mang ngươi sao?”

“Ân Diệp” ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha ha ha ha... Nếu không phải ta tu luyện thứ mà các ngươi gọi là 'tà thuật', thì hiện giờ nhi tử của Bành lão đã sớm bị các ngươi phanh thây rồi. Những chuyện dơ bẩn mà các ngươi đã làm, trong lòng các ngươi còn không rõ sao?”

Một lão nhân trong đó vội la lên: “Nói hươu nói vượn, mọi người xông lên hết đi, ta không tin không bắt được hắn.”

Đám người tự coi là phe chính nghĩa giơ kiếm trong tay lên hô lớn: “Giết hắn, trừ ma vệ đạo, trừ ma vệ đạo, trừ ma vệ đạo.”

Tiếng hô càng lúc càng lớn, tiếng vang phiêu đãng giữa sơn cốc.

Cho dù là người không biết sự tình như thế nào, lúc này nếu đứng ở đây, họ đều coi việc giết chết Ân Diệp là nhiệm vụ của mình.

Cảm xúc là thứ dễ phát tán, huống chi còn là một đám người đi chặn giết người tu luyện tà thuật?

Ân Diệp khẽ cười, tiếng cười thê lương: “Nếu đã như thế, các người cứ xông lên đi! Nếu hôm nay ta chết tại đây thì coi như vận mệnh của ta đã an bài như vậy.”

Một đám người cùng nhau vọt lên, ngay lập tức ra tay.

Cảnh này cũng không dễ dàng gì, máy quay còn phải quay theo nhiều góc độ, huống chi đây còn là cảnh quan trọng của bộ phim. Tào Vĩnh Lượng cắt rồi lại quay, quay hỏng, thời gian lại mất thêm càng lâu.

Cuối cùng khi trời gần tối, bắt đầu diễn đến cảnh tình cảm của nam chính Ân Diệp.

Vương Phỉ Nhi là mối tình đầu của Ân Diệp, là cảnh diễn có tính cực kỳ quan trọng trong cả bộ phim.

Khi tất cả mọi người đang bao vây Ân Diệp, Vương Phỉ Nhi chuẩn bị trốn đi. Nhưng mà chưởng môn phái đã sớm biết quan hệ giữa nàng và Ân Diệp không đơn giản, vì thế lợi dụng địa vị của Vương Phỉ Nhi trong lòng Ân Diệp đánh lén hắn.

Cuối cùng, nhát kiếm trí mạng trên người Ân Diệp là của Vương Phỉ Nhi, cũng chính vì là Vương Phỉ Nhi nên Ân Diệp không thể nào đánh trả được.

Nhát kiếm này làm thân thể hắn bị thương, cũng chặt đứt tình nghĩa của hắn.

Ai cũng có thể ra tay với hắn, nhưng Vương Phỉ Nhi thì không được. Nàng đã cứu mạng của hắn vài lần, hơn nữa bây giờ Vương Phỉ Nhi còn là vị hôn thê của hắn.

Nhát kiếm này, đã chặt đứt sự chờ mong về tình người của hắn.

“Cắt.” Tào Vĩnh Lượng hô lên, sau đó kéo Mạc Trọng Đan lại gần: “Tôi tin cậu có thể diễn tốt, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một chút, trước kia cậu yêu Vương Phỉ Nhi. Nhưng sau khi cô ấy đâm cậu, cậu biến thành hận cô ấy. Nhưng cũng không được chỉ có hận, con người không phải máy móc, tình cảm không thể nói thu hồi là thu hồi ngay được. Cậu hiểu ý tôi không?”

Mạc Trọng Đan nghiêm túc gật đầu: “Tôi hiểu, tôi không phải người mới, tôi hiểu mà.”

Tào Vĩnh Lượng liền mỉm cười gật đầu, thực vừa lòng nói: “Vậy thì đi thôi! Chuẩn bị một lần là qua nhé.”

Lại bắt đầu một lần nữa, Mạc Trọng Đan đứng bên vách núi. Thật ra nói nó là vách núi nhưng chỉ là một sườn núi cao hai mét mà thôi, nhưng hậu kỳ sẽ chỉnh sửa để làm nó trông giống vách núi thật.

Trận chiến này làm “Ân Diệp” bị thương nghiêm trọng, khi hắn đứng bên vách núi đã có vô số vết thương, máu nhuốm đỏ y phục. Nhưng chưởng môn ở đối diện cũng không khá hơn là bao, thậm chí còn có người hộc máu ngất xỉu bên cạnh.

Đúng lúc này, chưởng môn Tuyên Lăng kéo “Vương Phỉ Nhi” qua ném về phía “Ân Diệp“.

Chưởng môn cười to: “Nếu ngươi đã muốn chết, vậy mang theo vị hôn thê của ngươi cùng chết đi!”

Đồng tử của Ân Diệp co lại, đứng dậy đỡ lấy Vương Phỉ Nhi.

Khi rơi xuống, Ân Diệp thậm chí còn không kịp hỏi Vương Phỉ Nhi có bị thương hay không, cơ thể hắn đã bị đâm một nhát.

Cúi đầu nhìn, hóa ra chính Vương Phỉ Nhi đã cắm lưỡi dao sắc bén vào ngực hắn.

Tuyên Lăng hét lên: “Chính là lúc này, xông lên!”

Một đám binh sĩ hét lên “Trừ ma vệ đạo”, sau đó chạy tới chỗ anh.

Mạc Trọng Đan ôm Nguyễn Thanh lui về phía sau một bước, anh duỗi tay muốn rút kiếm nhưng cảm thấy phía dưới chân hụt hẫng. Mạc Trọng Đan liền cảm thấy không ổn, vừa rồi người kéo dây thép đáp xuống vị trí không đúng lắm, anh vừa lui một bước đã trực tiếp dẫm vào khoảng không.

Khi rơi xuống, Mạc Trọng Đan ôm chặt lấy Nguyễn Thanh, sau đó hai người cùng biến mất trên vách núi dưới tiếng kinh hô của mọi người.

Lúc ấy Tào Vĩnh Lượng nhìn trong màn ảnh thì chính là như vậy, hình ảnh rất chân thật, không khí rất khẩn trương, biểu cảm của ảnh đế rất tốt, ngay cả Nguyễn Thanh cũng nhập diễn theo.

Sau đó ông nhíu mày nhìn về phía đối diện, lúc này không thấy nam nữ chính đâu cả.

Tào Vĩnh Lượng: “Ủa?”

Mà Nguyễn Thanh không kịp phản ứng gì hết, cô chỉ cảm thấy mình không có trọng tâm, sau đó rơi phịch xuống.

May mắn vốn dĩ chính Ân Diệp có cảnh rơi xuống vách núi nên phía dưới đã được sẵn lót túi khí. Hai người rơi xuống đều không có chuyện gì xảy ra.

Mạc Trọng Đan vừa chạm đất đã ngồi dậy hỏi: “Có sao không?”

Nguyễn Thanh lập tức liền sửng sốt: “Anh không giận tôi?”

Mạc Trọng Đan cũng sửng sốt: “Tôi giận em lúc nào?”

“Ngày đó sau khi ăn sủi cảo xong, anh không hề vui vẻ. Tôi cũng không dám mời anh ăn cơm nữa....”

Mạc Trọng Đan kinh ngạc, anh chỉ chỉ bản thân, sau đó lại chỉ vào Nguyễn Thanh, cuối cùng vô lực nằm xuống đệm: “Về sau có việc gì thì từ từ bàn, ăn cơm vẫn phải mời.”

Nguyễn Thanh gật đầu, bò dậy từ trên người anh. Mạc Trọng Đan kêu khẽ một tiếng, Nguyễn Thanh liền quay đầu hỏi anh: “Làm sao vậy?”

Mạc Trọng Đan: “.... Xuống khỏi người tôi đi.” Em ngồi thêm một lúc không được sao?

Nguyễn Thanh à một tiếng, sau đó ngoan ngoãn từ trên người anh bò xuống.

Sắc mặt Mạc Trọng Đan ngay lúc đó liền rất có ý tứ, quả thực không khác nào bị Nguyễn Thanh đâm một đao.

Tất cả người trong đoàn phim đều chạy vọt xuống đây, thấy Nguyễn Thanh đang ngoan ngoãn ngồi quỳ bên cạnh Mạc Trọng Đan.

(Xin lỗi vì đã chen ngang nhưng cảnh nay thật sự mình nghĩ ngay đến con chó đang quẫy đuôi thè lưỡi ngồi ngay bên cạnh chủ ạ =))

Tào Vĩnh Lượng thấy Mạc Trọng Đan vẫn nằm yên thì hoảng sợ chạy nhanh tới hỏi: “Không sao chứ?”

Mạc Trọng Đan ngồi dậy nói: “Không sao.”

Vì thế, đám người lại hỏi han ân cần xem có bị thương chỗ nào không, đây rõ ràng là đãi ngộ nên có của ảnh đế, nhưng tại sao không có ai quan tâm xem Nguyễn Thanh như thế nào?

Mạc Trọng Đan lướt qua đám người nhìn về phía Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh bị một đám người đẩy ra phía ngoài, cô đang mỉm cười gật đầu với anh.

Mạc Trọng Đan liếc nhìn Tào Vĩnh Lượng một cái, lạnh mặt đẩy đám người ra đi đến trước mặt Nguyễn Thanh: “Đi lên thôi!”

Gương mặt già của Tào Vĩnh Lượng lập tức đỏ ửng. Đồ cổ sứ Thanh Hoa cùng bình hoa thủy tinh đồng thời rơi xuống đất, là ai đều cũng sẽ đi xem đồ sứ Thanh Hoa trước.

Cũng giống vậy, địa vị của Mạc Trọng Đan trong đoàn phim này Nguyễn Thanh không thể bì được, cho dù cô có bị thương thì cũng không bằng Mạc Trọng Đan bị xầy xát.

Tào Vĩnh Lượng biết không phải là ông không quan tâm Nguyễn Thanh, ông chỉ là càng quan tâm Mạc Trọng Đan hơn thôi. Không nói đến sự ảnh hưởng của anh tới đoàn phim, nếu fans của anh mà biết chuyện này thì đoàn phim sẽ bị cắn xé.

Mặc dù là vậy, nhưng thấy ảnh đế không quá vui vẻ thì Tào Vĩnh Lượng cũng rất đuối lý.

Sau khi kiểm tra thấy hai người không có chuyện gì thì tiếp tục quay phim.

***

Trong màn ảnh, sau khi Mạc Trọng Đan bị đâm một nhát, anh cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh.

Tào Vĩnh Lượng phất tay với nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia lập tức đến gần màn ảnh, ảnh chụp làm Tào Vĩnh Lượng phải nhíu mày.

Ông nhịn thật lâu, cuối cùng vẫn hô: “Cắt, Mạc Trọng Đan, cậu tới đây, tôi với cậu nói chuyện một lát!”

Mạc Trọng Đan nhíu mày nhìn ông, nhưng vẫn đi qua.

Tào Vĩnh Lượng kéo anh trốn sang một bên, sau đó cạn lời hỏi: “Mạc ảnh đế, quá thâm tình rồi, hận ý của cậu đâu?”

Mạc Trọng Đan cũng rất cạn lời: “Ánh mắt của tôi chính là ánh mắt hận ý mà!”

Tào Vĩnh Lượng: “.... Ánh mắt hận ý?”

Tào Vĩnh Lượng nói rồi quay đầu nhìn về phía màn hình, chỉ thấy trên màn hình, Mạc Trọng Đan bị Nguyễn Thanh đâm một nhát đang cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh, trong đôi mắt thâm tình còn có hai phần ý cười.

Ánh mắt anh phảng phất như đang nói: Tiếp tục đi! Cho dù đâm thêm nhát nữa tôi cũng yêu em.

Mạc Trọng Đan: “.....”

Tào Vĩnh Lượng không dám chắc chắn hỏi: “Cậu xem lại cảnh đầu của cậu và Nguyễn Thanh đi, lần đó ánh mắt cậu không tồi, nếu không... Hay là.... Lại một lần nữa?”

Mạc Trọng Đan trầm mặc gật đầu, trước khi đi còn mạnh miệng nói với Tào Vĩnh Lượng: “Vì ôm công chúa cho nên ánh mắt không nắm bắt tốt lắm.”

Tào Vĩnh Lượng: “.... Dù sao nhát đao này cũng vô cùng bất ngờ, vì thế cậu đừng buông người ta ra vội đấy nhé.”

Mạc Trọng Đan: “... Lại một lần đi!”

Vì thế, sau lần thứ hai, Tào Vĩnh Lượng lại lôi kéo Mạc Trọng Đan đến một góc nói với anh: “Lần này ánh mắt có tiến bộ.”

Vẻ mặt Mạc Trọng Đan uể oải: “.... Nói đi! Có vấn đề gì?”

Tào Vĩnh Lượng sau một hồi lâu mới nói: “Giống như là không phải cô ấy dùng dao đâm cậu, mà là dùng một nắm đấm đấm cậu, cậu dùng ánh mắt bất đắc dĩ lại trách cứ nhìn cô ấy.”

Mạc Trọng Đan: “Nói đơn giản.”

Tào Vĩnh Lượng: “Ánh mắt quá mức sủng nịnh, có thể thêm chút hận vào không?”

Mạc Trọng Đan: “.... Lại thêm một lần đi!”

Vì thế, lần thứ ba lại hỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.