Edit: Tường Vy, Cẩm Anh.
Beta: Cẩm Anh.
Rất nhanh đã tới nửa đêm, Lại Bác Vũ xuống xe xem xét tình hình trước, sau khi xác định không có phóng viên mai phục thì mới quay đầu nói với Mạc Trọng Đan: “Đi thôi!”
Sau đó Điền Nguyệt Nguyệt xuống xe, cuối cùng là Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh.
Sau khi mấy người họ xuống xe, tài xế nhanh chóng lái xe rời đi. Một hàng bốn người đi vào trong tiệm, nhân viên thu ngân ở quầy thu ngân là một nữ sinh khoảng 20 tuổi, cô gái nghe được tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn.
Ban đầu chưa nhìn thấy rõ ràng, theo phản xạ định đứng dậy nói: “Hoan nghênh quý khách, quý khách đi bao nhiêu người?”
Sau đó khi thấy người đứng sau thì giật mình, cô xoa xoa mắt, không chắc chắn lắm nhìn Mạc Trọng Đan.
Mạc Trọng Đan: “4 người, cho một phòng riêng.”
Nhân viên thu ngân lập tức phản ứng lại, a một tiếng, sau đó nói: “Được được được, tôi biết rồi. Mời đi bên này!”
Mạc Trọng Đan cùng mọi người đi theo nhân viên thu ngân, trong quán ăn cũng không có quá nhiều người chú ý đến bọn họ. Mặc dù có rất nhiều người cảm thấy người bước vào rất giống Mạc Trọng Đan, nhưng họ cũng không nghĩ mình có thể gặp được Mạc Trọng Đan thật.
Nhân viên thu ngân đưa bọn họ tới một phòng khuất cuối dãy, Mạc Trọng Đan gật đầu với cô gái, cô nàng liền vui vẻ nói: “Anh.... Chào anh, em là fan của anh, có thể ký tên cho em không?”
Mạc Trọng Đan sửng sốt: “Đương nhiên có thể, cô vào đây đi.”
Nhân viên thu ngân liền kích động nói: “Được được được.”
Nhân viên thu ngân mở đèn, trong phòng sáng như ban ngày. Một cái bàn gỗ hình tròn, có 6 chiếc ghế gỗ tựa vào, trên bàn có một cái bếp điện từ. Trong phòng không có đồ vật khác, ngoại trừ tương đối khuất lấp thì cũng không quá xa hoa.
Mạc Trọng Đan kéo một chiếc ghế dựa ra, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh nói: “Ngồi đi!”
Nguyễn Thanh nói cảm ơn rồi ngồi xuống, Mạc Trọng Đan theo đó ngồi kế bên cô.
Điền Nguyệt Nguyệt: “......” Không đúng, tôi mới là trợ lý mà!
Nhân viên thu ngân lúc này mới thấy Nguyễn Thanh đi bên cạnh Mạc Trọng Đan, thần sắc trên mặt nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Mạc Trọng Đan ngồi xuống, hơi đắc ý liếc nhìn Lại Bác Vũ, sau đó mới nhàn nhã hỏi nhân viên thu ngân: “Còn ký tên không?”
Nhân viên thu ngân nhanh lẹ gật đầu nói: “Ký, anh có thể ký tên vào đây không?”
Cô gái lấy một cuốn notebook trong ngực ra, Mạc Trọng Đan ký tên mình xuống.
Nhân viên thu ngân lấy notebook về, vui vẻ ôm vở ngây ngô cười.
Lúc này Mạc Trọng Đan mới cầm thực đơn hỏi Nguyễn Thanh ở bên cạnh: “Em muốn dùng loại nồi nào?”
Nguyễn Thanh liền nghiêng người qua xem thực đơn, Mạc Trọng Đan chỉ thấy mái tóc của Nguyễn Thanh bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt mình, trên người còn có mùi hương sữa tắm của khách sạn.
Mạc Trọng Đan cũng không biết như thế nào, cảm thấy trên người xuất hiện một cảm giác khô nóng.
Anh lùi ra sau, Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn anh, tươi cười nói: “Gọi thêm chút đồ ăn kèm đi! Ăn xong còn có thể gọi một nồi lẩu nhạt.”
Mạc Trọng Đan ừ, sau đó cầm bút viết, hỏi: “Em thích ăn gì?”
Nguyễn Thanh lập tức nói: “Trong lẩu nhất định phải có củ cải trắng, rong biển, bánh quẩy, lát thịt...”
Nguyễn Thanh liên tiếp nói ra không ít món, Mạc Trọng Đan đều đồng ý, còn nhớ rõ từng thứ một.
Hai người chọn món xong, Mạc Trọng Đan lại khôi phục thần sắc thanh lãnh, quay đầu nhìn về phía hai người còn lại hỏi: “Hai người thì sao? Muốn ăn gì không?”
Lại Bác Vũ lúc ấy thấy cực kì bất ổn, tôi là người đại diện đi theo cậu cũng mấy năm rồi phải không? Không có công lao thì cũng có chút khổ lao! Có thể nhìn tôi bằng vẻ mặt ôn hoà chút đi được không?
Nhưng dù sao người ta cũng là ông chủ, vì thế anh ta đành nén giận lắc đầu nói: “Không cần.”
Điền Nguyệt Nguyệt tắc miệng liếm môi, mềm mại nói câu: “Ăn kem được không?”
Mạc Trọng Đan liền nhíu mày nhìn cô: “Vào thời tiết này sao?” Tuy rằng đã vào mùa xuân, nhưng vẫn còn chút lạnh lẽo.
Điền Nguyệt Nguyệt: “....” Không phải anh bảo tôi chọn món sao.
Nguyễn Thanh nhanh nhẹn gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, thời tiết này ăn kem thoải mái lắm mà?”
Mạc Trọng Đan quay đầu lại ngơ ngác nhìn cô trong chốc lát, sau đó cúi đầu viết xuống.
Điền Nguyệt Nguyệt: “....”
Mạc Trọng Đan đưa thực đơn đã chọn món giao cho nhân viên thu ngân đứng ở cửa, sau đó dặn dò: “Làm phiền nhanh một chút.”
Cô gái nhỏ ngây ngốc tiếp nhận thực đơn, sau đó ra ngoài, đóng cửa.
“....” Nhân viên thu ngân đứng ngốc ở cửa trong chốc lát, cảm khái nghĩ, sao cứ có cảm giác như ai đang nhét gì đó vào miệng mình vậy nhỉ. Nghĩ lại mà xem, đó chẳng phải là CP mới nổi mà đám fan điên cuồng đòi cẩu lương sao?
Nhân viên thu ngân trở lại quầy bar, gửi thực đơn bằng máy tính. Sau đó cô nàng ngồi bần thần ở đó, hồi lâu sau mới mở điện thoại lên, vào Super chat của Mạc Trọng Đan phát Weibo: Gần đây có phải có CP mới tên Thanh Sơn?
Phía dưới có một đám người nhắn lại: “Đúng vậy!”
“Thỏ vương đại đại muốn xuất chinh sao?”
“Muốn đi chèo Super chat Thanh Sơn sao? Bây giờ bên đó mới có 2000 fan, dễ lật thuyền lắm.”
Nhân viên này vừa hay lại là một fans bự có tiếng của Mạc Trọng Đan, có 18 vạn người theo dõi. Bình thường lên mạng đăng tin gì cũng có rất nhiều người bình luận phía dưới.
Nếu Mạc Trọng Đan là chủ tịch của Super chat này thì các fans bự chính là tổng giám đốc của từng chi nhánh.
Nhân viên thu ngân không muốn gây chuyện, bất kể là thật hay giả thì Mạc Trọng Đan cũng coi trọng Nguyễn Thanh, ít nhất vẫn có thể thấy bọn họ là bạn bè. Vậy nên cô cần phải bí mật quan sát, cũng phải ngăn cản các fans còn lại đi chửi mắng Super chat nhà người ta.
Vì thế, mọi người lại cho rằng cô nói giỡn, tất cả đều hùa nhau cười ha ha ha.
Trong phòng, nồi lẩu nhanh chóng được mang lên, mùi lẩu thơm cay rát tỏa ra bốn phía.
Mạc Trọng Đan không phải là không thích ăn hải sản, chỉ là ngại phiền.
Nguyễn Thanh ngồi bên cạnh đã ăn được hai con tôm mà Mạc Trọng Đan vẫn chưa hề động đũa. Anh vừa rót coca giúp Nguyễn Thanh vừa dùng khóe mắt lén nhìn cô ăn.
Khi Nguyễn Thanh ăn cơm, hai mắt cô đều tỏa ra ánh sáng. Khi thấy dáng vẻ cô ăn, Mạc Trọng Đan không tự chủ được gắp hai con tôm vào bát.
Bữa cơm này mọi người nhanh chóng vui vẻ ăn xong. Mạc Trọng Đan lấy khăn giấy ra lau khóe miệng, ánh mắt nhìn Nguyễn Thanh đang mỉm cười thỏa mãn.
Mạc Trọng Đan cười nhẹ: “Giống mèo thật đấy.”
Lại Bác Vũ còn nhớ kem của hai cô gái nên đứng dậy nói: “Tôi gọi người đến dọn bàn rồi mang kem lên cho các cô.”
Điền Nguyệt Nguyệt nhấc tay cười: “Cảm ơn tiền bối.”
Nguyễn Thanh lập tức cũng nhấc tay cười: “Cảm ơn tiền bối.”
Lại Bác Vũ lảo đảo: “Cô thì thôi đi, cô còn vào giới sớm hơn tôi đấy.”
Nguyễn Thanh: “Nhưng tôi mới 21 tuổi!”
Mạc Trọng Đan buồn cười: “Bối phận và tuổi tác không liên quan, tiền bối.”
Nguyễn Thanh: “....”