Edit: X.
Beta: Cẩm Anh.
Nhóm bốn người Nguyễn Thanh ra khỏi quán mới phát hiện tài xế vẫn chưa đến đây, Lại Bác Vũ muốn Mạc Trọng Đan quay lại trước quán ăn chờ.
Mạc Trọng Đan lắc đầu: “Người trong tiệm không ít, hơn nữa cũng quá sáng sủa, nếu bị chụp ảnh cũng không trốn thoát, bên trong với bên ngoài không khác gì nhau. Đợi một chút đi! Tài xế sắp tới rồi.”
Lại Bác Vũ cảm thấy như vậy không thỏa đáng, nhưng vẫn đồng ý.
Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh đứng trước cửa tiệm, nam nữ bình thường theo lý mà nói thì không có nhiều người để ý.
Mạc Trọng Đan cảm thấy trời đã tối, hẳn là không thấy rõ lắm nên cũng không quá để ý mà hỏi Nguyễn Thanh: “Suất diễn của em cũng sắp kết thúc, tiếp theo có kế hoạch gì không?”
Nguyễn Thanh nói: “Tạm thời thì không, chỉ có một chương trình muốn nhận, nhưng còn chưa bắt đầu.”
Mạc Trọng Đan sửng sốt, sau đó lén nhìn cô một cái, hé miệng định nói lại thôi.
Lại Bác Vũ ở bên cạnh trợn trắng mắt lên trời, sau đó thay Mạc Trọng Đan lòng đang nóng như lửa đốt hỏi: “Chương trình gì vậy?”
Vấn đề này hỏi đã quá phận, các minh tinh cạnh tranh với nhau có chút kịch liệt. Nhưng tài nguyên giữa cô và Mạc Trọng Đan hoàn toàn không dính dáng gì đến nhau, một trời một vực, Nguyễn Thanh cũng tin tưởng nhân phẩm của Mạc Trọng Đan.
Bỏi vậy, cô cũng không giấu giếm nói thẳng: “'Quê hương tôi', anh đã nghe bao giờ chưa?”
Vẻ mặt Mạc Trọng Đan mờ mịt, Lại Bác Vũ cười nói: “Nghe rồi! Chương trình đó rất hay, gần đây có phải đang rất hot không?”
Nguyễn Thanh cười gật đầu nói: “Đúng vậy! Nhạc tổng cũng phí sức lắm mới đẩy tôi vào được đó.”
Biểu tình của Mạc Trọng Đan tức khắc trở nên vi diệu, anh hé miệng thở dốc.
Lại Bác Vũ lập tức hiểu, anh ta lên tiếng: “Chương trình này không dễ nhét người vào đúng không? Trước đó có mời mấy người át chủ bài trước, sau đó mấy vị trí sau các công ty đều muốn nhét gà nhà vào đúng không”?
Nguyễn Thanh cười: “Đúng vậy! Tôi chỉ cần nói mình có ý muốn tham gia 'Quê hương tôi', hahaha...”
Mạc Trọng Đan cười theo, anh duỗi tay xoa đầu Nguyễn Thanh: “Cố lên.”
Tài xế nhanh chóng trở về, anh ta vừa xin lỗi vừa giải thích: “Vốn định sang đường đối diện ăn nhưng chủ quán lại đóng cửa, tôi phải đi sang phố bên cạnh ăn. Trên đường về lại gặp phải tan nạn xe, xin lỗi ông chủ.”
Mạc Trọng Đan cũng không trách cứ, có một số việc không thể tránh khỏi, anh cũng không phải người không biết nói đạo lý, vì vậy chuyện này cứ thế trôi qua.
Trở lại khách sạn, bốn người xuống xe, sau đó tài xế lái xe rời đi. Mạc Trọng Đan đưa Nguyễn Thanh quay về phòng, cô cười nói: “Ở cùng một khách sạn mà phải đưa về tận cửa, thật sự không cần thiết.”
Mạc Trọng Đan kiên định lắc đầu: “Lễ nghi thân sĩ, tôi phải đưa em an toàn trở lại phòng mới được.”
Nguyễn Thanh cũng không kiên trì, cô và Mạc Trọng Đan sóng vai đi cùng nhau. Hai người đã quay phim được một khoảng thời gian, vì vậy cô tự nhiên hỏi anh: “Sau khi ngoại cảnh đóng máy thì anh còn bận không?”
Mạc Trọng Đan lắc đầu nói: “Suất diễn của tôi cũng sắp xong rồi.”
Nguyễn Thanh khá bất ngờ liếc anh một cái, Mạc Trọng Đan là nam chính, vậy mà suất diễn sắp kết thúc?
Đưa Nguyễn Thanh về phòng, sau đó anh mới cùng Lại Bác Vũ quay về phòng khách sạn.
Vừa mới ra khỏi thang máy đã thấy Tân Văn Nhụy ở trước cửa phòng. Lúc này vẻ mặt cô ta lạnh bằng, ngồi ở đó nhìn sàn nhà phát ngốc.
Nghe được âm thanh thang máy mở cửa, cô ta quay đầu nhìn lại, thấy Mạc Trọng Đan quay về thì đứng dậy gọi: “Anh Trọng Đan.”
Mạc Trọng Đan tiến lên phía trước, nhíu mày hỏi: “Tại sao cô lại ở đây?”
“Tối nay em cũng đến cửa hàng Tôm chiên đó....” Tân Văn Nhụy nói.
Mạc Trọng Đan nhíu mày càng chặt, anh liếc nhìn Lại Bác Vũ một cái, Lại Bác Vũ ngay lập tức hiểu xoay người đi về phòng mình.
Lúc này Mạc Trọng Đan mới hỏi Tân Văn Nhụy: “Tại sao lại đi theo tôi?”
“Em muốn đi xem.” Hốc mắt Tân Văn Nhụy đỏ ửng, cô ta nói: “Khi em 15 tuổi liền thích anh, mỗi ngày đều chạy theo phía sau anh. Anh cãi nhau với bác trai bác gái bỏ nhà đi, em cũng đi theo anh, anh vào giới giải trí em cũng theo. Bây giờ anh thích người khác, em muốn nhìn thử xem, người em thích lâu như vậy, người anh thích rốt cuộc có dáng vẻ gì?”
Mạc Trọng Đan thở dài nói: “Văn Nhụy, năm tôi 15 tuổi cũng đã nói, tôi không thích cô, cô không nên cố chấp như vậy.”
Tân Văn Nhụy nghe xong càng thương tâm: “Vậy còn anh? Tại sao anh lại cố chấp?”
Mạc Trọng Đan sửng sốt, tựa hồ như chưa từng nghĩ như vậy về mình. Tân Văn Nhụy nói rồi anh mới phát hiện bản thân đã cố chấp 3, 4 năm nay, thậm chí ba năm nay chỉ dám theo dõi Nguyễn Thanh qua Weibo. So với Tân Văn Nhụy dũng cảm đối mặt, hình như anh còn không bằng?
Sau khi Tân Văn Nhụy rời đi, Mạc Trọng Đan về phòng rửa mặt rồi lấy điện thoại ra lên giường nằm.
Anh để ý Nguyễn Thanh 3 năm, kì thật, nếu tính ra anh và cô đã nhận thức ở 4 năm trước. Năm đó Nguyễn Thanh 17 tuổi, anh 21 tuổi. Khi ấy anh vừa tốt nghiệp đại học, đúng là tuổi trẻ khí phách hăng hái, náo loạn với người nhà một trận rồi bỏ nhà đi.
Đi tới đi lui, những ngày ấy không có tiền chữa bệnh, không có tiền ăn cơm, cắn răng chịu đựng, anh bị tuyển trạch viên* phát hiện.
(*Tuyển trạch viên: Đại khái có thể hiểu là người chuyên đi tìm người có tài năng để bồi dưỡng, thuyết phục bọn họ về làm việc cho mình.)
Công ty bồi dưỡng anh, tìm cho anh một cuộc thi tuyển chọn, sau đó liền ném anh xuất đạo. Cuộc thi ấy không tính là hot nhưng cũng không phải không hề có tiếng tăm. Nhà sản xuất cũng đã điều động nội bộ mấy người từ sớm. Chẳng hạn như anh, bất kể biểu hiện như thế nào cũng đều được giữ lại.
Loại tiết mục này thấm nhuần tính chất tư bản, tính thú vị cũng không cao, nhưng không thiếu một đám fan girls điên cuồng.
Giống như Nguyễn Thanh tiến vào giới giải trí vậy, là vì anh quá nghèo, vậy nên phải vào giới giải trí kiếm tiền.
Năm đầu tiên nhóm bọn anh cũng được coi là hot, dù sao cũng mới ra mắt nên các fans girls vẫn chưa hết nhiệt tình. Nhưng sau khi anh được công ty cho xuất đạo, hợp đồng khắc nghiệt thế nào người thường khó có thể tưởng tượng được.
Mỗi ngày đều giống như con quay chuyển động, tiền lương còn chưa tới một vạn. Bản thân không hẳn là không có tiếng tăm, tất cả đều dựa vào sự mới mẻ của fans để ăn tiền lãi. Số tiền kiếm được đa số đều bị công ty lấy đi, số còn dư lại chia cho 12 người trong nhóm, còn phải chia một phần cho một bộ phận công ty coi như tiền phí bồi dưỡng.
Bảy tám phần khấu trừ xong, dư lại cũng đủ sống.
Người mới ra mắt nên địa vị trong giới không cao. Hát hò nhảy nhót không giỏi, đóng phim thì không ai tự nguyện cho cơ hội, ngoại trừ những người có nhân khí cao, chẳng hạn như đội trưởng của nhóm.
Giống như Mạc Trọng Đan sẽ không lấy lòng fans, mỗi ngày đều mang khuôn mặt lạnh.
Đa số các thành viên đều có lĩnh vực riêng mà mình có thể phát triển, Mạc Trọng Đan là ca sĩ, hát hay, nhưng vẫn không thể so sánh với các tiền bối đi trước. Nhân khí không cao, đương nhiên cũng không có quá nhiều tài nguyên.
Những nơi như đài truyền hình sẽ không có ai đếm xỉa tới anh, khi anh và đội trưởng ở cạnh nhau, thường sẽ bị chèn ép không ít. Một ngày nọ, anh và nhóm cùng được mời lên sân khấu. Mạc Trọng Đan vốn là một tiểu thiếu gia trong đại gia đình giàu có, nói một câu được nuông chiều cũng không quá. Có đôi khi anh không nén được cơn giận, đôi khi muốn được công bằng.
Anh tông cửa bỏ đi, cứ muốn bỏ đi như vậy. Buồn cười là anh phát hiện 12 người trong nhóm, thiếu anh cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Anh trốn trong phòng dụng cụ, người đại diện đi tìm anh khắp nơi, anh chỉ có thể trốn ở đó.
Chờ người đại diện đi ra từ cửa sau, Mạc Trọng Đan mới nhẹ nhàng thở ra. Anh có chút muốn thỏa hiệp, có lẽ không nên cố chấp như vậy.
“Này, đừng phát ra tiếng động! Tôi thấy người kia đi rồi, cậu ở đâu?” Trong bóng tối bỗng xuất hiện một người.
Mạc Trọng Đan biết trong giới này không thể biết trước được ai tốt ai xấu. Nhưng thanh âm của cô gái này rất êm tai, giống như hoàng oanh trong sơn cốc, còn mang theo hai phần cẩn thận.
Mạc Trọng Đan không trả lời cô, tiếp tục vùi mình sau móc treo quần áo.
Vì thế cô gái lại mở cửa bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.
Cô đứng ở cửa hỏi: “Cậu là ai?”
Mạc Trọng Đan không trả lời cô, tiếp tục vùi mình sau đống quần áo.
“Tạch” một tiếng, cô gái bật đèn, bóng đèn dây tóc phía trước thắp sắng cả căn phòng.
Lúc này Mạc Trọng Đan mới phát hiện căn phòng này là một sân khấu nhỏ, khắp nơi đều có vật dụng đồ dùng, sân khấu cũng chất đầy đồ vật.
Sân khấu được ánh đèn chiếu sánh xung quanh, ở bên ngoài sân khấu vẫn tối đen như cũ, nhưng không hề tối tăm đến nỗi giơ tay không thấy năm ngón tay.
Cô gái đi đến chỗ sân khấu, sau đó dừng chân nhìn bốn phía, thấy không có ai thì dáng vẻ có chút thất vọng.
Cô gái thực đáng yêu, tóc ngắn ngang vai, đôi mắt hạnh to tròn mang theo nét vô tội. Cô mặc một chiếc váy lông vũ trắng, chân đi đôi giày múa, vô cùng đơn giản, không có bất kì một vật trang trí dư thừa nào.
Nhưng lại mang cảm giác khiến người ta thoải mái, có vài phần hảo cảm.
“Tôi vừa nhìn thấy cậu vào đây. Người tìm cậu đã đi xa. Cậu ra đây! Tôi nói chuyện với cậu!”
Mạc Trọng Đan thảm không nỡ nhìn, không chấp nhận nổi việc đường đường mình là một thằng đàn ông trốn trong tủ quần áo lại bị cô nhìn thấy. Anh không tự nhiên lắm đáp: “Ai lại trốn ở đây chứ?”
Cô gái nghe được âm thanh, ngay lập tức nhìn về phía anh, nhấc chân muốn đi về phía này.
Mạc Trọng Đan quát: “Đứng lại!!! Ai cho cô tới đây? Tôi cho cô tới sao?”
Cô gái che miệng cười: “Được rồi, được rồi mà.”
Mạc Trọng Đan càng thêm tức giận: “Không được nói chuyện kiểu đó với tôi.” Đang coi anh như đứa trẻ mà dỗ sao?
“Được, được… không nói, không nói.” Cô gái nhỏ ngồi xuống chỗ trung tâm sân khấu, sau đó nói: “Tôi tên Nguyễn Thanh, tôi cũng là người mới. Người đại diện của tôi cũng hay bắt tôi làm những việc mà tôi không thích, cậu cũng vậy phải không? Cậu ở công ty nào?”
Vì đêm nay là Xuân Vãn nên có rất nhiều người ở công ty khác nhau tới tham gia, mặc dù có nhiều người nhưng thật ra có khả năng có người sẽ chẳng được quay lần nào. Nguyễn Thanh thấy người đàn ông mãi không trả lời thì nghĩ ngợi hỏi: “Anh ta bắt cậu bồi rượu?”
Mạc Trọng Đan tức đến hộc máu nói: “Anh ta dám?”
“Oa!” Nguyễn Thanh kinh hô: “Cậu thật lợi hại, dám nói chuyện với người đại diện như vậy.”
Mạc Trọng Đan: “....”
Trên sân khấu, cô gái nhỏ vẫn chưa rời đi, cô đứng loay hoay trên đó rồi hỏi Mạc Trọng Đan: “Vậy tại sao cậu lại chạy?”
Mạc Trọng Đan: “Tôi không thích anh ta.”
Nguyễn Thanh gật đầu, thập phần lý giải: “Tôi cũng không thích anh ta.”
Đại khái là Nguyễn Thanh luôn nói chuyện theo ý anh nên rốt cuộc Mạc Trọng Đan cũng không nhịn được oán giận: “Tôi cãi nhau với đội trưởng, anh ta muốn đuổi một thành viên đi, tôi không đồng ý.”
Thật ra chuyện này có liên quan gì tới anh đâu? Chỉ là môi hở răng lạnh, không thể nhịn được chuyện bất bình.
“Tại sao vậy?”
Thanh âm cô gái nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, ngọt như kèo bông giòn.