Edit: Thanh Lam.
Beta: Cẩm.
Anh lập tức nhíu mày nói với cô: “Có người chụp ảnh, tách ra thôi!”
Tuy rằng anh không thèm để ý, nhưng còn chưa công bố quan hệ, bị chụp ảnh vô cớ sẽ khiến Nguyễn Thanh gia tăng rất nhiều áp lực.
Nguyễn Thanh liền gật đầu, anh nói: “Đến phòng cho khách Vip.” Sau đó thì đẩy hành lý rời đi.
Thanh Sơn trạm tỷ đang đợi sửng sốt, cũng nhanh chóng chia ra làm hai nhóm, đa số đi theo Mạc Trọng Đan, chỉ có một người đi theo Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh kéo hành lý nhanh chóng chạy vào một phòng cho khách Vip, Mạc Trọng Đan đợi 10 phút rồi mới tiến vào.
Phòng cho khách Vip không có người chụp ảnh, Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó vui vẻ phất tay với Mạc Trọng Đan: “Bên này.”
Tiếp theo, cô trơ mắt nhìn thấy hai Trạm tỷ đi theo sau Mạc Trọng Đan bước vào.
Nguyễn Thanh: “......” Các cô ấy cũng mua khoang hạng nhất à? Còn có tiền hơn mình nữa.
Trạm tỷ kia giơ máy ảnh giá trị lên đến mười mấy vạn chụp Nguyễn Thanh hai tấm. Nguyễn Thanh hoảng sợ yên lặng buông tay xuống.
Mạc Trọng Đan nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nhấc chân đi tới bên cạnh cô.
“Nếu như không thể tránh thì không tránh được không?” Mạc Trọng Đan hỏi cô, đoạn đường này bọn họ có thể tránh nhưng sau này thì sao?
Nguyễn Thanh mỉm cười nói: “Vậy thì không tránh nữa! Tôi không thèm quan tâm, nhưng Mạc ảnh đế có thấy phiền không?”
Mạc Trọng Đan nghe được đáp án của cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Không đâu, tôi không ngại phiền nhưng sợ sẽ gây phiền phức cho em.”
Vì vậy, hai người phì cười, ngồi xuống một cái bàn.
Hai trạm tỷ kia tìm một cái bàn ngồi khá gần họ. Nhìn hai người họ một lát, sau đó hai cô gái quay đầu lại che miệng cười, lại nhìn họ một hồi nữa sau đó chụm đầu vào nhau líu ríu.
Mạc Trọng Đan vô cùng bình tĩnh với loại chuyện như vậy, mặc dù Nguyễn Thanh là lần đầu tiên nhưng cũng bình tĩnh không kém.
Hai người không lo ngại trạm tỷ nữa, sự chú ý của Mạc Trọng Đan lập tức lại trở về vụ nhà cửa khi nãy.
“Ông chủ của em.... qua nhà em khi nào?”
Nguyễn Thanh ngẫm nghĩ, nói: “Lúc tôi 18 tuổi.”
Mạc Trọng Đan khó chịu đến mức ngứa ngáy tim gan, tại sao chứ?
Nhưng nếu hỏi nữa thì có hơi quá giới hạn, ngón tay anh gõ lên mặt bàn, tiếng cộp cộp khiến anh tâm phiền ý loạn. Cuối cùng, mười phút sau đó hai người kia mới đến.
Lại Bác Vũ vừa đến đã phát hiện sắc mặt Mạc Trọng Đan không tốt lắm.
Lại Bác Vũ: “...” Mịa! @#¥, tại sao cậu lại không vui nữa?
Điền Nguyệt Nguyệt cầm theo một túi đồ ăn vặt đặt lên bàn, nói: “Em mua mocha mà chị muốn ăn nè, còn khoai tây chiên vị dưa chuột hết rồi nên em đổi sang vị cà chua.”
Nguyễn Thanh vui vẻ cầm lấy bánh mochi, trước khi mở ra vẫn không quên hỏi Mạc Trọng Đan: “Anh có ăn không?”
Mạc Trọng Đan nhìn cô, sau đó vô cùng xấu xa trả lời: “Ăn.”
Nguyễn Thanh ngơ ngác, cúi đầu nhìn bánh mochi, lại ngẩng đầu nhìn Mạc Trọng Đan, sau đó yếu ớt chia bánh của mình cho anh.
Mặc dù động tác của cô rất do dự, nhưng vẫn trả lời rất dứt khoát: “Vậy cho anh ăn này.”
Mạc Trọng Đan bật cười, đẩy bánh lên trước mặt trả về cho cô: “Tôi đùa thôi.”
Nguyễn Thanh hùa theo: “... Buồn cười ghê! Ha ha.”
Mạc Trọng Đan: “.....”
Lại Bác Vũ: “.....”
Điền Nguyệt Nguyệt: “.....”
Phiền não của người nổi tiếng bắt đầu nối gót tới. Sau khi Nguyễn Thanh ra mắt vẫn chưa có danh tiếng gì, đến sân bay đừng nói tránh trạm tỷ, cô thậm chí còn không đeo khẩu trang.
Vì vậy, đối với Nguyễn Thanh, những ngày cô ở giới giải trí thật chẳng khác gì đi làm văn phòng.
Mỗi ngày điểm danh đúng giờ, tan việc cũng tùy tiện bắt phương tiện giao thông về nhà.
Chính bản thân Nguyễn Thanh cũng không có tính tự giác của một minh tinh, phần lớn cô luôn nghĩ mình chỉ là một cô gái bình thường không có tiếng tăm mà thôi.
Cô bắt đầu nổi tiếng nhờ vào bộ <Rung động trái tim em>, scandal bay đầy trời, antifan mọc lên như nấm. Dù vậy, antifan cũng không cố tình đến sân bay ngồi chờ cô, cùng lắm thù chỉ công kích cô trên mạng thôi. Cứ như vậy, luôn có anfifan than vãn: Đừng mắng cô ta nữa, chỉ giúp cô ta hot thêm thôi!
Không ngờ có một ngày, chỉ vì ghép CP mà lại được trạm tỷ theo sau.
Nguyễn Thanh trải qua rất nhiều chuyện, chuyện cô có thể bình tĩnh xử lý cũng không có nghĩa là cô sẽ không bị tổn thương. Ăn xong bánh mochi, bảng báo chuyến bay đã thay đổi.
Mạc Trọng Đan đưa tay cầm đống đồ ăn vặt sau đó dẫn đầu đi theo nữ tiếp viên hàng không. Nguyễn Thanh cùng hai người khác đi theo sau.
Bốn người họ vừa đi, các trạm tỷ cũng nghe tin lập tức hành động. Mạc Trọng Đan có tiếng tăm, ban đầu không ai phát hiện còn có thể xin đường, nhưng một nhóm trạm tỷ theo sau như vậy, còn cầm máy chụp tách tách tách, người xung quanh nhanh chóng chú ý tới Mạc Trọng Đan, có không ít người nán lại gần đây.
Mạc Trọng Đan chỉ có thể cúi đầu nói với Nguyễn Thanh: “Tôi lên máy bay trước chờ mọi người, nếu không sẽ đông lắm.”
Nguyễn Thanh hiểu ý gật đầu, Mạc Trọng Đan mau chóng sải bước rời đi.
Trạm tỷ đi theo Mạc Trọng Đan cũng bước nhanh đuổi theo, Mạc Trọng Đan đi như bay, từng bước mạnh mẽ. Dáng người anh cao ráo tuấn tú, lạnh mặt đi về phía trước, vừa chính trực vừa thêm phần lạnh lùng.
Có năm trạm tỷ chạy theo, chốc chốc lại đứng phía sau chụp hình, chốc chốc lại chạy lên phía trước mặt ngồi xổm xuống chụp; còn có người mở điện thoại di động quay video, cũng không cần biết quay cái gì, có lẽ sau này có thể sử dụng thì sao?
Mạc Trọng Đan đi thẳng tới cửa máy bay, ở đây không có nhiều người vây lấy anh, trước mặt chính là con đường nối thẳng đến cửa máy bay. Anh dừng lại, sau đó quay đầu nhìn thấy Nguyễn Thanh dẫn theo hai trợ lý chạy tới.
Sắc mặt Nguyễn Thanh vui vẻ, cầm túi xách chạy thật nhanh, không hề có dáng vẻ phiền muộn.
Mạc Trọng Đan cũng nặng nề thở dài, anh dừng lại đợi cô. Nguyễn Thanh đang chạy thì phát hiện Mạc Trọng Đan dừng bước, cô cũng dừng lại nhìn anh, thấy Mạc Trọng Đan vẫn đứng yên ở đó chờ cô, cô mỉm cười sau đó chạy nhanh đến.
Mạc Trọng Đan chỉ vào cửa: “Đi thôi!”
Nguyễn Thanh gật đầu, Mạc Trọng Đan lại hỏi: “Có mệt không?”
Nguyễn Thanh: “Không mệt, hôm qua tôi cố ý dành ra một ngày nghỉ ngơi, hôm nay mới lên máy bay, không mệt gì. Còn anh? Hôm nay đóng máy là lên máy bay ngay, anh có mệt không?”
Mạc Trọng Đan cũng lắc đầu, nói: “Tôi không mệt.”
Xung quanh hai người bị một nhóm trạm tỷ quấn lấy, rất huyên náo. Tiếng chụp hình tách tách tách như súng máy không ngừng vang lên, Nguyễn Thanh nghe vậy đột nhiên cười khúc khích. Mạc Trọng Đan khó hiểu nhìn cô, Nguyễn Thanh kề sát vào anh, anh cúi đầu nghe Nguyễn Thanh nói: “Anh nghe thử đi, giống tiếng súng máy trong thời kỳ kháng Nhật không, bụp bụp bụp bụp bụp bụp.”
Khi cô nói chuyện, hơi nóng thổi vào tai Mạc Trọng Đan, hơi ngứa làm anh không nhịn được muốn gãi, nhưng lại có cảm giác như không chỉ là ngứa không thôi.
Mạc Trọng Đan cười: “Nghe em nói vậy, tôi cũng thấy đúng thật!”
Sau đó hai người cùng cười vui vẻ, trạm tỷ đứng chụp hình càng sung sướng hơn. Cảm giác CP bùng nổ, ngọt như mía lùi!
Con đường dẫn không dài lắm, đi bộ khoảng một phút, mọi người nhanh chóng lên máy bay. Nhiều trạm tỷ không mua được vé khoang hạng nhất, chỉ có hai trạm tỷ mua được, theo họ vào khoang hạng nhất. Cũng may vị trí hai bên cách khá xa, các cô ấy cũng biết lên máy bay không thể quấy rầy, vì vậy ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình. Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, Lại Bác Vũ kêu lên: “Trùng hợp ghê ta! Cô xem, vị trí của chúng ta cùng dãy đây này!”
Điền Nguyệt Nguyệt: “....” Mình cảm giác có phải trùng hợp quá đáng rồi không?
Nguyễn Thanh cũng kêu lên: “Thật luôn! Hay vậy!”
Mạc Trọng Đan: “.....” Em nghĩ thế thật à.
Lại Bác Vũ reo lên: “Trùng hợp thế này, không bằng hai người ngồi với nhau đi, tôi và Tiểu Nguyệt Nguyệt sẽ ngồi chung!”
Điền Nguyệt Nguyệt lập tức phản bác: “Tại sao???”
Lại Bác Vũ đáng thương: “Vì tôi muốn ngồi với cô chứ sao! Nguyệt Nguyệt, cô không thương tôi nữa à?”
Lần này đến lượt Điền Nguyệt Nguyệt kinh ngạc: “Tôi thương anh lúc nào?”
Lại Bác Vũ mặt dày, anh ta tự nhiên nói tiếp: “Vậy sao? Vậy chúng ta nên ngồi cùng nhau đi! Như vậy có thể bồi dưỡng tình cảm.”
Dứt lời, anh ta không cho Điền Nguyệt Nguyệt có cơ hội phản bác, đưa tay kéo Điền Nguyệt Nguyệt xuống ngồi bên cạnh mình.
Nguyễn Thanh hoang mang nhìn hai người họ, Lại Bác Vũ khó khăn nói: “Cô xem, hình như tôi ngồi vào chỗ cô rồi hay sao ấy.”
Nguyễn Thanh gật đầu: “Phải, là chỗ của tôi.”
Lại Bác Vũ nói: “Vậy cô chỉ có thể ngồi ở chỗ tôi thôi, hợp lý không?”
Nguyễn Thanh gật đầu: “Hợp lý, vậy tôi ngồi cùng với Mạc ảnh đế vậy!”
Sau đó cô thật sự vui vẻ ngồi cạnh Mạc Trọng Đan. Mạc Trọng Đan tán thưởng nhìn Lại Bác Vũ, nhắn cho anh ta một tin: Tăng lương.
Lại Bác Vũ cười tươi, ngẩng đầu nói với Điền Nguyệt Nguyệt: “Tôi được tăng lương rồi, về nhà mời cô ăn cơm nhé!”
Điền Nguyệt Nguyệt chớp mắt vài cái: “Nhưng tôi bộn bề nhiều việc lắm!”
Lại Bác Vũ nhẹ nhàng huých cô nàng một cái: “Bận rộn gì chứ? Cô chủ của cô nhìn đâu giống như người bận rộn đâu.”
Lúc ấy Điền Nguyệt Nguyệt trừng to mắt: “... Ngại quá! Cô chủ của tôi không được mang mệnh hỏa*.”
(*ý nói không được nổi tiếng.)
Lại Bác Vũ lại an ủi: “Hiện tại cũng hot lắm rồi.”
Điền Nguyệt Nguyệt bị Lại Bác Vũ dẫn dắt, rất nhanh bị anh ta dẫn qua những đề tài khác.
Bên này, Mạc Trọng Đan cũng hỏi Nguyễn Thanh: “Vừa rồi tại sao lại theo tôi?” Anh muốn đi trước dẫn đầu là vì muốn đánh lạc hướng những người kia, cô theo sau thì những người này lại càng kích động.
Suy nghĩ của Nguyễn Thanh rất đơn giản: “Bởi vì chúng ta ngồi cùng chuyến bay mà!”
Mạc Trọng Đan: “... Ừm, cũng đúng, tối nay có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Nguyễn Thanh ngạc nhiên nhìn anh: “Tôi rảnh, nhưng anh không bận gì sao?”
Mạc Trọng Đan đắc ý gật đầu: “Tôi cũng không có việc gì!”
Nguyễn Thanh càng ngạc nhiên hơn: “Vậy tại sao anh lại vội mua vé chuyến bay hôm nay vậy?”
Mạc Trọng Đan: “...” Ừ nhỉ, tại sao ta?
Lại Bác Vũ ghé đầu nhìn sang nói: “Bởi vì hôm nay là hạn cuối ưu đãi của một quán thịt nướng đó.”
Mạc Trọng Đan: “.....”
Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ đã hiểu: “Có thật không? Bỏ qua thì thật đáng tiếc.”
Lại Bác Vũ cũng cười nói: “Đúng không? Tôi cũng thấy vậy, dù sao ngày mai cũng phải về, ngày nào về cũng giống nhau mà? Vé máy bay ngày mai cũng bằng giá vé máy bay hôm nay thôi, đổi lại còn có thể về kịp ăn ở quán thịt nướng đang giảm giá kia, cô nói xem có hời không?”
Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Quá hời rồi!” Giảm giá đấy!
Mạc Trọng Đan: “......” Xem ra tối nay phải ăn thịt nướng mới được.