Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

Chương 2: Chương 2




Edit|Beta: Cẩm Anh.

Nguyễn Thanh ký xong hợp đồng thì đã bị Miêu Sầm đóng gói lại xách ra sân bay. Trước khi đi, cô ấy dặn dò trợ lý Nguyệt Nguyệt của Nguyễn Thanh: “Giám sát con bé chặt chẽ, tuyệt đối không thể để nó đi quấy rầy Mạc ảnh đế. Nếu không trên trang đầu của tờ báo ngày mai chính là 'Nguyễn Thanh quyến rũ Mạc ảnh đế', khi đó em sẽ bị đuổi việc, biết chưa?”

Điền Nguyệt Nguyệt sửng sốt, vội vàng gật đầu.

Miêu Sầm lại miệt thị nhìn thoáng qua Nguyễn Thanh đang ủ rũ, nói với Điền Nguyệt Nguyệt: “Lần này đoàn phim thay máu, số tiền đầu tư tăng thêm, kịch bản cũng sửa lại. Từ một bộ phim rách nát ba không đã được thăng cấp thành một bộ phim võ hiệp tinh hoa có quy mô lớn rồi, trong đó thân phận của mỗi người đều cao hơn con bé, không có chuyện gì cũng phải đưa một món quà nhỏ. Mấy chuyện đối nhân xử thế này, em biết mà đúng không?”

Điền Nguyệt Nguyệt tiếp tục gật đầu: “Chị Miêu yên tâm, em sẽ làm thường xuyên ạ.”

Miêu Sầm an tâm: “Nói cũng đúng, em cũng không phải là người mới gì nữa. Cố lên!”

Cô ấy vỗ bả vai Điền Nguyệt Nguyệt, nói hai câu cổ vũ, sau đó liền vội vàng rời đi. Nghệ sĩ trong tay cô ấy cũng không phải chỉ có mình Nguyễn Thanh, mà Nguyễn Thanh cũng không phải là người đáng bồi dưỡng nhất.

Chờ cô ấy rời đi, Nguyễn Thanh vốn đang buồn bã ỉu xìu bỗng nhiên sống lại, cô nhìn Miêu Sầm ở phía xa lên xe rời đi, ngay sau đó hưng phấn nói với Điền Nguyệt Nguyệt: “Mau mau mau, đi mua cho chị cái hamburger đi, chị còn chưa ăn sáng đâu.”

Điền Nguyệt Nguyệt lập tức kinh ngạc: “... Không phải gần đây chị Miêu bảo chị giảm béo sao?”

Nguyễn Thanh nắm lấy tay cô bé đi về phía sân bay: “Yên tâm, yên tâm, cơ thể của chị chính là loại ăn không béo. Em đi nhanh đi, chị sắp chết đói rồi, đừng quên mua Coca với khoai tây chiên đấy.”

Điền Nguyệt Nguyệt: “Nhưng mà chị đã nặng hơn 100 cân rồi.” (100 cân = 50 kg.)

Nguyễn Thanh: “... Em 112 cân thì có tư cách gì mà nói chị?”

Điền Nguyệt Nguyệt nhất thời giận muốn xỉu, nhưng cũng chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Biết rồi, chị Nguyễn, chị mau đi đến phòng Vip đi, đừng để bị người ta thấy. Bây giờ chị không giống nhau lúc trước nữa, bây giờ đã có rất nhiều người nhận ra chị. Chị Miêu để chị đến khoang hạng nhất chính là vì muốn tốt cho chị đó.”

Nguyễn Thanh phất tay, vô vùng tự tin nói: “Tin chị đi, chị đeo khẩu trang là không ai có thể nhận ra được hết.” Sau đó cô đi về hướng phòng Vip, đây là lần đầu tiên trong hai năm qua cô ngồi khoang hạng nhất. Thật sự trước kia cô không được nhiều người biết đến, cô ngồi ở khoang phổ thông cũng không ai đến tìm cô xin chụp ảnh chung cả.

Không ngờ, cô bị bôi đen đến mức được ngồi khoang hạng nhất luôn rồi.

“Ha ha ha...” Nguyễn Thanh bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, bởi vậy có thể thấy, lạc quan mới là liều thuốc tinh thần tốt nhất.

Nguyễn Thanh tìm được lối vào phòng Vip, có nữ tiếp viên hàng không nhìn qua vé máy bay của cô rồi sau đó dẫn cô về phía phòng nghỉ.

Muốn đến phòng Vip phải đi qua dãy hành lang thật dài, bên ngoài đại sảnh có một đoạn đường, vì vậy chưa đến phòng Vip nhưng tiếng ồn ào bên ngoài đã dần nhỏ lại.

Chờ đến khi vào phòng Vip, đóng cửa lại thì tiếng ồn ào bên ngoài đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Tấm thảm sẫm màu trên mặt đất trong phòng được trải từ đầu đến cuối, dẫm lên bề mặt cực kì mềm mại thoải mái, đối diện cửa là một đường đi, hai bên là dãy bàn ghế theo kiểu một chiếc bàn tròn và ba cái ghế sô pha xếp xung quanh.

Lúc này đã có không ít người ngồi vào vị trí, người thì dùng laptop làm việc, người thì đọc báo giải trí, người thì uống cà phê nghỉ ngơi.

Những người đó không một ai chú ý đến Nguyễn Thanh, cũng không biết cô chính là Nguyễn Thanh ngày ngày bị quần chúng soi mói ở trên mạng.

Nguyễn Thanh sờ khẩu trang trên mặt mình, cảm thấy an tâm không ít.

Sau khi đưa cô tới vị trí bên cạnh cửa sổ, tiếp viên hàng không dịu dàng lên tiếng: “Chào quý khách, quý khách có muốn chúng tôi giúp quý khách kiểm tra và đăng ký vận chuyển hành lý không ạ?”

Nguyễn Thanh được quan tâm mà lo sợ: “Cô, các cô còn làm cả cái này nữa à?” Bởi vì Điền Nguyệt Nguyệt còn đang đi mua hamburger nên Nguyễn Thanh đã tự mình kéo hành lý tới phòng Vip, vốn còn định chờ Điền Nguyệt Nguyệt mang hamburger quay về thì cô sẽ bảo cô ấy mang đi làm thủ tục vận chuyển.

Trên mặt tiếp viên hàng không nở nụ cười khéo léo, hơi gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Nguyễn Thanh nhanh chóng đưa giấy tờ và hành lý cho cô gái, nói: “Vậy làm phiền rồi.”

Tiếp viên hành không ngay lập tức nhận lấy giấy tờ cùng hành lý của cô, trước khi đi còn không quên nhắc nhở: “Đồ ăn nhẹ và đồ uống ở đây đều miễn phí, quý khách có thể đến khu tự chọn để lấy thứ mà mình muốn dùng.”

Nguyễn Thanh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tiếp viên hàng không liền rời đi.

Đợi đến khi cô gái rời đi, Nguyễn Thanh lại gấp rút gửi tin nhắn cho Điền Nguyệt Nguyệt: [Không cần mua hamburger nữa, ở đây có đồ ăn miễn phí. Hành lý có người mang đi gửi vận chuyển hộ rồi, thủ tục đăng ký cũng có người khác làm cho.]

Điền Nguyệt Nguyệt: [Á, em mua hamburger rồi, còn có cả Coca với khoai tây chiên nữa, hừ.]

Nguyễn Thanh: “...”

Hừ? “Hừ” là có ý gì?

Lỗ rồi lỗ rồi, cái hamburger này là mình tự bỏ tiền ra, ở đây có đồ ăn miễn phí thì tại sao mình lại quên nhỉ?

Nguyễn Thanh hối hận đến xanh ruột, lâu lắm rồi không được tới phòng Vip nên quên mất.

“Mời đi bên này.”

Ngay khi Nguyễn Thanh còn đang hối hận đủ đường, sắp ôm hận cả đời thì đột nhiên có giọng nói êm tai của tiếp viên hàng không từ phía sau truyền tới.

Nguyễn Thanh quay đầu nhìn lại, ngay lập tức thấy một người đàn ông được nữ tiếp viên hàng không đưa tới. Người đàn ông này có ngũ quan sắc bén, song đôi mắt đào hoa giống như đa tình lại vừa vô tình.

Anh đi theo phía sau nữ tiếp viên hàng không, khí thế như càn quét tứ phương, ánh mắt ngạo nghễ như đứng trên vạn vật, đây không phải Mạc Trọng Đan thì là ai chứ?

Anh là một trong những diễn viên nam thần tượng chuyển mình thành công nhất của giới giải trí, lấy khả năng diễn xuất tuyệt đỉnh để bịt miệng tất cả các anti fan, cũng lấy tốc độ nhanh hơn cả sét đánh để giành được danh hiệu Ảnh đế.

Vào mùa xuân năm nay, người đàn ông này đã chuyển mình trở thành lịch sử của giới điện ảnh, là diễn viên thứ ba thu về bước đột phá phòng bán vé lên tới hàng chục tỷ, nếu dùng thân phận thần tượng mà nói thì chính là nam thần tượng duy nhất tạo nên bước đột phá cả chục tỷ cho phòng bán vé.

Càng không phải nói, anh vừa mới xuất đạo được 4 năm, quả thực có thể coi như là một kỳ tích, fans có thổi phồng cũng không có được hiệu ứng như thế này đâu.

Thần thánh như vậy... Ấy thế mà lại ở ngay trước mắt của mình?

Nguyễn Thanh trực tiếp nhìn đến ngây người, bọn họ... thế mà ở chung một chuyến bay sao?

Nghĩ đến đây, cô kích động nắm chặt tay lại, trong lòng cảnh cáo bản thân không được hét lên, không được khóc, không được kích động. Hơn nữa người đàn ông thần thánh này đã có vợ, vợ anh chính là tân ảnh hậu của năm nay - Tân Văn Nhụy.

Cô tự nói với bản thân, mày là người biết rõ tất cả mọi chuyện trước kia của hai người họ, tình cảm của ảnh đế với ảnh hậu rung động đất trời, tuyệt đối không thể dây vào, nếu không cẩn thận bị chụp ảnh thì Tân Văn Nhụy nhìn thấy sẽ đau buồn lắm.

Tâm hồn fan CP của Nguyễn Thanh hừng hực cháy, xúc động nhìn Mạc ảnh đế.

Không biết Mạc Trọng Đan đi ngang qua có phải là cảm nhận được ánh mắt của cô hay không mà anh đột nhiên dừng chân lại, sau đó nhìn qua bên này. Ánh mắt kia làm Nguyễn Thanh trong nháy mắt tỉnh táo lại, cô hơi chột dạ quay đầu sang chỗ khác.

Vốn tưởng rằng Mạc Trọng Đan xem xong sẽ lập tức rời mắt đi, không ngờ anh nhìn đến tận hai phút mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Anh đang nhìn gì vậy? Có phải là gửi tin nhắn cho ảnh hậu không? Cốt truyện của bộ phim truyền hình này đến đâu rồi? Anh và ảnh hậu đã đến giai đoạn nào rồi?

Trong lòng Nguyễn Thanh miên man suy nghĩ, ánh mắt không nhịn được mà trộm nhìn anh, lúc này mới phát hiện vậy mà ảnh đế vẫn còn ở chỗ đó nhìn mình.

Nguyễn Thanh ngây ngốc, thế nhưng cũng quên phải che giấu mà trực tiếp trần trụi nhìn về phía Mạc Trọng Đan.

Mạc Trọng Đan thấy Nguyễn Thanh nhìn sang, trong nháy mắt như có cái gì đó chấn động mà nhanh chóng di dời tầm mắt, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống. Không gần cũng không xa, vừa hay ngồi ở góc bên phải của Nguyễn Thanh, hai người đều có thể thấy rõ vị trí của đối phương.

Nguyễn Thanh thấy biểu tình ghét bỏ né tránh mình của Mạc Trọng Đan thì hoảng sợ đến mức gửi tin nhắn cho Điền Nguyệt Nguyệt: “Chị cảm thấy ảnh đế đã nhận ra chị, hơn nữa anh ấy tuyệt đối đã nhìn thấy tin bôi đen của chị rồi.” Hành động né tránh kia đầy vẻ ghét bỏ.

Điền Nguyệt Nguyệt: “Đó có gì lạ sao? Bây giờ mở Weibo ra còn thấy scandal của chị trên cùng hot search đó.”

Nguyễn Thanh “a” lên một tiếng, gửi tin nhắn qua hỏi cô ấy: “Lấy địa vị của chị, scandal lần này có phải quá hot rồi không? Bây giờ vẫn còn hả?”

Điền Nguyệt Nguyệt: “... Mỗi ngày đều có tin mới, bây giờ chị đã có cả một hội anti. Phải rồi, hội anti của em đã đến cấp 6 rồi đấy.”

Nguyễn Thanh tức cười: “Mời cút nhanh đi.” Số lượng người trong hội anti của cô còn nhiều hơn cả số fans của cô nữa đó, tin được không?

Điền Nguyệt Nguyệt lại gửi tin nhắn tới hỏi: “Cút cái gì mà cút? Chị còn muốn ăn hamburger nữa không?”

Nguyễn Thanh đắc ý cười: “Cho em đó.” Bên này chị có nhiều đồ ăn ngon như vậy, thèm vào mà ăn hamburger.

“Oa, rốt cuộc chị Nguyễn cũng hào phóng được một lần. Tiểu tiên nữ xin cảm ơn chị!”

Nhìn tin nhắn của Điền Nguyệt Nguyệt gửi tới, Nguyễn Thanh tặc lưỡi, cô không hào phòng à? Cô có tiền cũng rất hào phóng có được không? Đây không phải là vì không có tiền sao?

Nguyễn Thanh đứng dậy đi tới khu tự chọn, khi đi qua người Mạc Tọng Đan còn lén liếc mắt trộm nhìn, chỉ thấy Mạc Trọng Đan đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Chuột chũi trong lòng Nguyễn Thanh ngay lập tức thét chói tai: A a a a a a!!! Anh ấy gửi tin nhắn? Nhất định là gửi cho Tân Văn Nhụy rồi, ngọt quá đi!

Nhìn bóng dáng của Nguyễn Thanh, Mạc Trọng Đan trả lời với người đại diện của mình: “Tôi tìm được cô ấy rồi, hủy vé của mấy chuyến khác đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.