Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

Chương 44: Chương 44: Chương 40




Edit: hanzahnee + Cẩm.

Beta: Cẩm.

Đến nhà tôi đi!

Nhạc Cao Minh lại sửng sốt, anh ta và Nguyễn Thanh thậm chí chưa nói được hai câu. Trước hôm nay, anh ta thậm chí còn chẳng biết Nguyễn Thanh là ai.

Quá mức khiếp sợ nên đả kích trí mạng mà Triệu Thư Kỳ mang tới đã tiêu tan đi chút ít, anh ta ngơ ngác nhìn Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh cười trong gió lạnh giống như ánh mặt trời ấm áp, sự ấm áp giữa trời đông.

Nhạc Cao Minh không đồng ý, cũng không từ chối, vì thế Nguyễn Thanh liền đưa người đàn ông xa lạ này về nhà. Cứ thế ở suốt một năm, quan hệ giữa hai người họ sao có thể nói đơn giản trong hai câu được? Ân huệ sao có thể dùng tiền để trả?

Anh ta ăn ở miễn phí, anh ta sa sút trầm cảm nhưng Nguyễn Thanh không hề nói gì. Triệu Thư Kỳ chia tay đã khiến anh ta chịu đả kích nặng nề, sao anh ta có thể không trốn tránh được chứ, anh ta muốn chạy trốn. Nhưng anh ta biết, anh ta là đàn ông, đương nhiên không có tư cách chạy trốn.

Nguyễn Thanh ngồi ở ghế sô pha đan áo len, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh ta hỏi: “Sao lại không có tư cách? Trốn tránh chẳng liên quan gì cả, có thể vực dậy là được rồi. Nợ nần cũng chẳng liên quan gì, trả hết nợ là được. Bây giờ chắc anh đang khó chịu lắm hả. Nhưng vui vẻ là một ngày, không vui cũng là một ngày. Đạo lý đơn giản này ai cũng nói được, nhưng không phải ai cũng làm được! Không vui chính là không vui, muốn chạy trốn thì cứ chạy, vốn chẳng có nhiều người chịu được áp lực.”

Đạo lý của Nguyễn Thanh làm Nhạc Cao Minh á khẩu không trả lời được, cô cúi đầu lẩm nhẩm tiếp tục đan áo: “Anh cũng không phải nồi áp suất, không thể chịu nhiều áp lực như vậy được. Cho dù là nồi áp suất cũng phải thải khí ra chứ?”

Nhạc Cao Minh phụt cười, anh ta cứ thế trốn tránh.

Một tháng sau, Nguyễn Thanh đứng trước mặt anh ta nói: “Nhạc Cao Minh, mau đi tìm việc đi!!! Anh có thể sa sút, nhưng không thể cứ như vậy mãi được. Anh không thể trốn tránh mãi như thế.”

Nhạc Cao Minh mang theo vẻ mặt tang thương hỏi cô: “Tại sao? Tôi cũng không phải nồi áp suất.”

Nguyễn Thanh chỉ vào tủ lạnh nói: “Không có tiền, trong bụng nồi áp suất cũng phải có nguyên liệu nấu ăn.”

Nhạc Cao Minh: “......”

Thế nên, anh ta đứng dậy đi tìm việc.

Nguyễn Thanh rất đơn giản, đơn giản đến mức một câu của cô làm người ta không thể phản bác, cũng chỉ có thể nỗ lực làm việc.

Một năm đó, anh ta không dám về quê ăn Tết, trên người có nợ nên họ hàng thân thích đã chẳng còn, ngay cả mặt mũi cũng mất.

Nguyễn Thanh nói: “Nhạc Cao Minh, năm nay về quê em ăn Tết đi!”

Nhạc Cao Minh nghe xong lời này, mất cả một đêm không ngủ. Năm đó anh ta về quê của Nguyễn Thanh, Nguyễn gia cũng rất đơn giản, đơn giản đến mức coi anh ta là người trong nhà mà nhiệt tình đối đãi.

Sau đó, bạn của anh ta về nước, đầu tư lập một công ty giải trí nhỏ tên Thiên Ngu, cũng mời anh ta tạm thời làm quản lý.

Nguyễn Thanh mở bình rượu vang đỏ chúc mừng: “Nhạc Cao Minh, chúc mừng anh tìm được việc.”

Sau đó... Sau đó anh ta dọn đi, nợ nần tính toán rõ rành, lại bắt đầu có tiền. Cái gọi là tạm thời quản lý cũng có một cái tên nghe rất tốt, gọi là giám đốc hành chính.

Tất cả mọi người tới nịnh bợ anh ta, Nguyễn Thanh thì không, nhưng cô vẫn tung tăng chạy tới nói: “Nhạc Cao Minh, anh làm giám đốc rồi, em mua đồ về nấu cơm chúc mừng anh nhé!”

Nhạc Cao Minh còn nhớ khi ấy mình cười nói: “Đó không gọi là giám đốc.”

Nguyễn Thanh tò mò hỏi: “Vậy gọi là gì?”

“Giám đốc hành chính.”

Nguyễn Thanh vẫn tò mò: “Rất lợi hại sao?”

Nhạc Cao Minh trả lời: “Không phải chức vụ lớn nhất, nhưng cũng đủ lớn.”

Nguyễn Thanh thốt lên kinh ngạc, Nhạc Cao Minh còn nhớ khi đó anh ta dương mi thổ khí* cỡ nào, có thể giúp cô trải qua những ngày tháng tốt đẹp.

(*Tui cũng không hiểu nghĩa của nó lắm nên để nguyên như bản cv.)

Đúng vậy, anh ta đưa Nguyễn Thanh vào Thiên Ngu, đó là lý do vì sao cô trở thành công chúa của Thiên Ngu.

Nhớ lại chuyện cũ, anh ta không khỏi muốn tát cho mình một cái.

Thời gian đó khó khăn cỡ nào! Chính Nguyễn Thanh đã giúp anh ta vực dậy.

Tài xế đằng trước nhíu mày nhìn anh ta, sau đó cười hỏi: “Đuổi theo bạn gái hả?”

Nhạc Cao Minh lắc đầu: “Là em gái.”

Tài xế khó hiểu: “Lần đầu tiên thấy có người đuổi theo em gái như cậu đấy, em gái ruột hả?”

Nhạc Cao Minh lắc đầu, lại cười khổ: “Gần như vậy.”

Tài xế hiểu, tám phần đây là hồng nhan tri kỷ rồi, lại hỏi: “Tại sao cô bé lại chạy thế?”

Nhạc Cao Minh suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhảy ra một câu: “Chị dâu em chồng bất hòa?”

Tài xế cười to: “Đó là thái độ bình thường, bất hòa thì không nên ở cùng nhau.”

Nhạc Cao Minh gật đầu: “Anh nói rất đúng.”

Tài xế lại hỏi: “Sao lại cãi nhau thế?”

Nhạc Cao Minh: “Bạn gái tôi không thích tôi ở gần cô ấy.”

Tài xế nói: “Vậy bạn gái cậu đúng.” Là ai cũng không thích người yêu mình gần gũi với người khác phái khác.

Nhạc Cao Minh: “......”

Suốt một đường đuổi theo, rốt cuộc Nhạc Cao Minh cũng phát hiện đường chiếc xe kia đi rất kì lạ.

“Đang đi đâu vậy?”

Tài xế vừa lái xe vừa đáp: “Trung tâm bệnh viện, quảng trường Vạn Liên và công ty giải trí Dự Long đều ở đây.”

Nhạc Cao Minh sửng sốt: “Công ty Dự Long ở chỗ này?”

Công ty Dự Long.... Chẳng phải chính là công ty của Mạc Trọng Đan sao?

“Đúng vậy! Ở gần đây có vài công ty giải trí. Chỗ cậu vừa bắt xe là công ty giải trí Thiên Ngu, cậu vừa từ đó ra, cậu làm ở đó hả? Tôi nhìn cậu không giống minh tinh lắm.”

Nhạc Cao Minh thuận miệng đáp: “Là nhân viên.”

“Khó trách, nhưng mà tôi thấy cậu trông khá được đó, có thể debut. Ha ha ha....”

***

Bên kia, Nguyễn Thanh ôm một bụng tức suốt quãng đường, tài xế hỏi cô muốn đi đáu, cô nói sao cũng được.

Trong lòng thì giận muốn chết luôn, rõ ràng là Triệu Thư Kỳ ngày càng quá đáng, Nhạc Cao Minh lại còn giúp cô ta nói chuyện. Nguyễn Thanh càng nghĩ càng thương tâm, Nhạc Cao Minh còn chẳng thèm lên tiếng vì cô.

Nghĩ rồi Nguyễn Thanh lại càng đau lòng hơn. Nhớ tới đứa em trai trước đây ở cùng mình, bây giờ đã một đi không trở lại, trở thành em trai nhà người khác rồi, không phải của nhà cô nữa.

Đau lòng chết mất! Nước mắt còn đọng trên khóe mắt, điện thoại trong túi reo lên, cô vừa thấy là Mạc Trọng Đan gọi điện tới thì lập tức nhận cuộc gọi.

“Nguyễn Thanh, tối nay có rảnh không?”

Nguyễn Thanh ừ một tiếng, giọng điệu Mạc Trọng Đan ngay lập tức có chút khẩn trương: “Em đang khóc sao?”

Nguyễn Thanh: “......”

Mạc Trọng Đan hình như biết cô định phủ nhận nên cũng không cho cô cơ hội: “Giọng em nghèn nghẹn, em đang không vui. Em ở đâu vậy?”

Nguyễn Thanh nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi tài xế: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Tài xế lúc này mới nói: “Chẳng phải cô bảo tôi cứ chạy đi sao.”

Nguyễn Thanh nói với Mạc Trọng Đan: “Em cũng không biết nữa.”

Mạc Trọng Đan thở dài: “Bảo tài xế đưa em đến công ty Dự Long đi, anh đợi em ở bãi đỗ xe.”

Nguyễn Thanh sửng sốt: “Em đến đó làm gì?”

Mạc Trọng Đan cười hỏi: “Vậy em định về nhà khóc sao?”

Nguyễn Thanh đỏ mặt, đáp bằng giọng mũi: “Em không khóc... Không có.”

Thanh âm này... một chút sức thuyết phục cũng không có.

Mạc Trọng Đan đương nhiên không tranh cãi đúng sai với cô, anh nhún nhường: “Đương nhiên là em không khóc, tối nay anh mời em ăn cơm, bây giờ em có thể đến đây đợi anh không? Anh chờ em.”

Nguyễn Thanh sững sờ, cuối cùng khô khốc đáp: “Bây giờ em bảo tài xế lái qua đó liền.”

Nguyễn Thanh tắt điện thoại, không còn buồn nữa. Cô nói với tài xế: “Đến công ty giải trí Dự Long.”

Tài xế đồng ý, sau đó lái xe đi về hướng công ty. Mặc dù Nguyễn Thanh nhìn thấy tin nhắn của Nhạc Cao Minh nhưng cô cảm thấy bây giờ không nên nói chuyện với anh ta.

Cô và Nhạc Cao Minh giống như oan nghiệt vậy, nếu không quen biết có phải tốt hơn không?! Như vậy Triệu Thư Kỳ sẽ không phải khó xử nữa.

Tài xế lái thẳng đến bãi đỗ xe, bảo vệ ở đó thấy Nguyễn Thanh thì nhanh chóng cho vào.

Quả nhiên Mạc Trọng Đan đã đứng đợi sẵn ở đó.

Anh vừa nhùn thấy chiếc ô tô màu xanh thì biết là Nguyễn Thanh đã tới, bước qua.

Mã Trọng Đan rất đẹp trai, khí chất ổn, ngay cả bước đi bình thường cũng giống như đang đi trên sàn diễn.

Nguyễn Thanh chỉ nhìn thoáng qua, cô cảm thấy thật đẹp, còn đẹp hơn cả khi anh mặc cổ trang.

Cô thanh toán tiền đúng lúc Mạc Trọng Đan mở cửa, cúi đầu nói: “Hoan nghênh em.”

Tóc mái trên trán anh rủ sang một bên. Nguyễn Thanh đột nhiên bị sắc đẹp của anh tập kích, tim đập lỡ một nhịp.

“Ra đây đi!” Mạc Trọng Đan duỗi tay: “Anh đưa em lên.”

Nguyễn Thanh ừ một tiếng, nắm lấy tay Mạc Trọng Đan.

Tài xế thấy hai người đi rồi mới nói: “Con gái mình còn nói bọn họ không yêu nhau, như vậy mà không yêu? Gạt quỷ à!”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thanh đến công ty giải trí Dự Long, không giống Thiên Ngu là công ty mới, công ty giải trí Dự Long là một công ty giải trí lâu năm.

Nguyễn Thanh nghĩ, thật ra kiến trúc công ty này có chút cổ rồi.

Nhưng mà xa hoa quá đi!

Khi cô ra khỏi thang máy, chỉ thấy trên mặt đất là gạch vàng men sứ xa hoa suốt một đường.

Mặc dù xa hoa, nhưng mà... Quá thô.

Mặc Trọng Đan đưa cô ra khỏi thang máy, nói: “Từ thang máy của lầu một đi ra bên tay trái đều là phòng nghỉ đơn, ở đây em có thể tùy ý tự do, không cần quá lo lắng.”

Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn anh, ừ một tiếng.

Trong lòng Mạc Trọng Đan thầm vui mừng, đưa cô đến địa bàn của mình đi dạo thật là một việc vui vẻ.

“Anh đưa em đến đến phòng tiếp khách trước nhé.” Mạc Trọng Đan quay đầu nói với cô.

Nguyễn Thanh đáp ừ, sau đó quay đầu tò mò nhìn xung quanh. Vừa rồi từ bãi đỗ xe đi thẳng lên đây nên cô chưa thấy nghệ sĩ của Dự Long.

Lúc này, bọn họ vừa vào phòng tiếp khách đã thấy hai người đàn ông đang sắp xếp hành lý.

Mạc Trọng Đan nói là trợ lý của anh, giới thiệu đơn giản rồi đưa Nguyễn Thanh vào bên trong.

Bên trong còn có một căn phòng nhỏ, Mạc Trọng Đan nói: “Đây là phòng công ty cho anh, vốn là phòng tập nhảy, rất rộng.”

Nguyễn Thanh vô cùng ngạc nhiên: “Anh thường tới công ty sao?” Bình thường cô rất ít khi tới công ty, khi có thông cáo cũng là Miêu Sầm báo cho cô biết. Khi không có việc, cô toàn nằm không ở nhà, Nhạc Cao Minh cho cô hai vạn làm tiền vốn, nói cách khác, cô không đi làm cũng có tiền lương hai vạn một tháng.

Người như Mạc Trọng Đan còn phải tới công ty sao?

Mạc Trọng Đan lắc đầu: “Không hay tới.” Sau đó anh bảo cô ngồi, còn mình đi đến chỗ tủ lạnh rót nước.

Nguyễn Thanh ngồi một lúc, thấy anh cầm hai lon coca tới thì bèn cười: “Anh luôn đưa coca cho nữ minh tinh à?”

Mạc Trọng Đan sửng sốt: “Không phải em thích sao?”

Sống mũi Nguyễn Thanh chua xót, hàm hồ ừ một tiếng.

Mạc Trọng Đan cười: “Vậy là tốt rồi.” Nói rồi, anh mở nắp lon coca ra, sau đó cắm ống hút, đẩy lon coca đến trước mặt cô: “Thích thì uống đi!”

Nguyễn Thanh nhận lấy, khẽ hút uống một ngụm.

Lúc này Mạc Trọng Đan mới mở miệng hỏi cô: “Có thể hân hạnh được biết vì sao em không vui không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.