Edit: hanzahnee.
Beta: Cẩm.
“Có phải các vị muốn gửi chuyển phát nhanh không?”
Nhân viên chuyển phát nhanh đúng lúc đánh tan không khí xấu hổ giữa hai người, sự chú ý của Nguyễn Thanh bị cắt ngang, xoay người nói chuyện nhân viên chuyển phát nhanh.
Nhân viên chuyển phát nhanh cũng không nhận ra Nguyễn Thanh, nói chuyện với cô một lúc, thời điểm thấy Mạc Trọng Đan mới có hơi khiếp sợ.
Sau đó lại nhìn về phía Nguyễn Thanh, lúc này mới phát hiện ở đây còn có người cầm camera quay phim.
“Các vị đang quay chương trình à?”
Nguyễn Thanh cười hỏi: “Lát nữa chúng tôi viết đơn hàng xong phải liên hệ với anh như thế nào?”
Nhân viên chuyển phát nhanh nhanh chóng ghi số điện thoại để lại cho Nguyễn Thanh, sau đó nhìn thời gian nói: “Tôi vội đi giao hàng, lát nữa xong thì gọi cho tôi, tôi sẽ tới chỗ các vị lấy hàng.”
Nguyễn Thanh gật đầu, nhân viên chuyển phát nhanh cũng không biết bọn họ đang làm cái gì, vội vã rời đi.
Nguyễn Thanh nhìn anh ta rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, Mạc Trọng Đan vì chuyện tin nhắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hai người bắt đầu bận việc, Nguyễn Thanh viết đơn hàng, Mạc Trọng Đan cầm túi chuyển phát nhanh đi tìm quần áo tương ứng. Hai người phối hợp rất ăn ý, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Chờ đến khi nhân viên chuyển phát nhanh tới lấy hàng, anh ta còn không biết rõ rốt cuộc hai người đang làm gì.
Hai người hoàn thành nhiệm vụ, Mạc Trọng Đan tính toán, vậy mà còn kiếm lời 200 tệ.
Nguyễn Thanh đắc ý: “Fans của em rất mạnh đúng không? Nhưng mà 429492 không tới, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ mua nhiều hơn nữa.”
Mạc Trọng Đan giật giật khóe miệng: “Em chắc chứ, ngộ nhỡ người ta không phải con gái thì sao.”
Nguyễn Thanh kinh ngạc nhìn anh, sau đó thuyết giáo nói: “Anh cho rằng fans mua đồ là vì muốn dùng sao? Anh nói xem mua tạp chí của em có thể ăn không? Ăn cũng không thể ăn, dùng cũng không thể dùng, trang trí em cũng cảm thấy chướng mắt.”
Mạc Trọng Đan đã mua ít nhất 10 vạn tệ tạp chí của Nguyễn Thanh giật giật khóe miệng: “Tạp chí là dùng để xem.”
Nguyễn Thanh bật cười: “Anh có biết 429492 fan nhà em một lần mua mấy quyển không? 5200 quyển đó, anh cảm thấy đây là mua để về xem sao?”
Mạc Trọng Đan: “… Người ta vui mà.”
Nguyễn Thanh thở dài nói: “Thật là lãng phí tiền.”
Mạc Trọng Đan: “……”
Mạc Trọng Đan dọc đường đi bị Nguyễn Thanh tạt cho gáo nước lạnh, khi về khách sạn vẻ mặt anh vô cùng khó coi.
Dư Phi cực kỳ ngạc nhiên: “Ui, làm sao vậy? Xem sắc mặt của cậu là lên núi đao hay là xuống biển lửa?”
Mạc Trọng Đan cười lạnh: “Gần như thế.”
Dư Phi càng ngạc nhiên hơn: “…… Tôi để cậu đi bán quần áo, cậu đến mức này sao?”
Mạc Trọng Đan thở dài: “Không đến mức đó, những người khác đã về chưa?”
Dư Phi cười nói: “Bọn họ còn lâu, bán trà sữa chắc phải bán đến khuya! Những người khác chắc là cũng không về sớm được, sáng ngày mai chúng ta tiếp tục quay ở phòng tiếp khách là được, cậu và Nguyễn Thanh nghỉ ngơi đi!”
Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh đi về phòng nghỉ ngơi, vì ra khỏi phòng khắp nơi đều có cameras nên hai người cũng không đi đâu cả.
Ngày hôm sau, 8 giờ sáng, Nguyễn Thanh thay quần áo đi xuống, mọi người đều đã ngồi ở phòng tiếp khách.
Dư Phi cầm một tấm thẻ, bên trên có tất cả kết quả thu được từ công việc của mọi người: “Hiện tại trong tay tôi đã có kết quả của mọi người, bây giờ tôi sẽ công bố. Ở vị trí thứ 3 là… nhóm của Dịch Triết Hằng và Tuyên Hồng Lâm!!! Tổng cộng thu về 3156 tệ.”
Dịch Triết Hằng nhẹ nhàng thở ra nói: “May mà không xếp cuối, nếu không cái mặt già này của tôi phải làm sao bây giờ?”
Mọi người bèn cười to, lại tiếp tục công bố: “Thứ hai là ——”
Đạo diễn tạm dừng làm mọi người mắng to: “Công bố thì công bố đi! Dừng cái gì?”
Dư Phi liền cười: “Không phải tôi muốn trì hoãn! Đứng thứ hai chính là…… nhóm của Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh!!! Tổng cộng thu về 3241 tệ.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hai người, còn tưởng rằng quần áo hẳn là bán không chạy nhất, không ngờ có thể xếp ở vị trí thứ 2.
Còn lại vị trí thứ nhất chưa công bố, mọi người đều khẩn trương chờ kết quả.
Chỉ nghe Dư Phi ý vị thâm trường cười: “Vị trí thứ nhất là……, không sai, chính là nhóm của Hạ Thanh Hải và Tô Tuyết. Thành tích của bọn họ đạt vị trí thứ nhất, tổng cộng 4321 tệ.”
“Oa.” Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn về phía hai người, bốn nghìn tệ lận đó! Không dễ dàng đâu!
Hạ Thanh Hải cười nói: “Đa tạ đa tạ.”
Tô Tuyết cũng khích lệ nói: “Đều là nhờ đầu óc linh hoạt của Hạ Thanh Hải, mang hải sản từ biển về, buổi tối bày sạp ở phố ăn vặt. May mà chúng tôi nổi tiếng nên mọi người đều xếp hàng mua, bận muốn chết.”
Nhóm hai người Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh kiếm đủ rồi thì không bán nữa hổ thẹn cúi đầu, Tuyên Hồng Lâm liền oán giận: “Ai ui, hai người nổi tiếng đúng là tốt. Tôi và tiền bối Dịch Triết Hằng chạy bàn suốt mấy tiếng liền, thành tích cũng không cao, miễn cưỡng mới đạt tiêu chuẩn.”
Chân chính miễn cưỡng mới đạt tiêu chuẩn - Nghiêm Hoán và Tào Tuyết San cũng không dám nói chuyện, thành tích của bọn họ là 3089, một ly trà sữa bán ba tệ gộp thành.
Bọn họ tổng cộng làm việc suốt 15 tiếng đồng hồ, lúc này mới miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn. Ba tổ kia chỉ tùy tiện cố gắng một chút là có thể hoàn thành công việc mà bọn họ cố gắng không ngừng, trong lòng hai người đều tự trách tổ mình chỉ toàn người mới.
Phía sau Dư Phi có một cái màn hình lớn, anh ta giải thích: “Đây là video biên tập đơn giản tình huống công việc của mọi người ngày hôm qua, là nghệ sĩ, mỗi ngày mọi người đều chạy đi chạy lại các nơi khác nhau, đây là lần đầu tiên mọi người trải nghiệm công việc ở các hoàn cảnh khác nhau. Không biết mọi người đối với việc này có cảm xúc như nào?”
Video bắt đầu phát, người đầu tiên xuất hiện chính là Dịch Triết Hằng và Tuyên Hồng Lâm, hai người họ đều ở đường lớn bê thức ăn, thỉnh thoảng Tuyên Hồng Lâm còn đi thu dọn bàn. Không ngờ động tác của Tuyên Hồng Lâm vô cùng nhanh nhẹn, làm mọi việc đều sạch sẽ. Có không ít người ban đầu không chú ý tới họ, có người nhận ra mới giật mình che miệng lại.
Tuyên Hồng Lâm bèn nhìn bọn họ cười, sau đó lại đi gọi cơm.
Có minh tinh đưa cơm, mọi người đều hào phóng hơn nhiều. Thậm chí có người còn là fans của Tuyên Hồng Lâm, kích động khóc, kéo tay cô ấy nói thẳng: “Món đắt nhất, sang nhất.”
Vẫn là Tuyên Hồng Lâm ngăn cản cô ấy, nếu không fan sẽ điên cuồng ăn hết tiền lương một tháng mất.
Tuyên Hồng Lâm và Dịch Triết Hằng nhìn hình ảnh mình làm việc hôm qua, trong lòng cũng rất có cảm xúc. Khi nhìn thấy fans, Tuyên Hồng Lâm càng cười tươi hơn: “Tôi không ngờ cô ấy lại kích động như vậy, có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không lúc đó tôi cũng không để ý, chỉ nghĩ không thể để cô ấy quá lãng phí được.”
Dịch Triết Hằng cũng nói: “Đúng vậy! Bọn họ rất tốt với chúng ta, chúng ta cũng không thể bắt nạt bọn họ.”
Hai người nhìn nhau cười, sau đó tiếp tục nhìn về phía màn hình.
Phía trên bắt đầu chuyển hình ảnh, bước vào khung cảnh của Hạ Thanh Hải và Tô Tuyết.
Đây là lần đầu hai người họ ra biển, bắt đầu mặc áo phao cứu sinh rồi đi theo năm người đàn ông trung niên lên thuyền ra biển.
Ban đầu bọn họ vớt được một số thứ không đáng giá tiền, nhưng số lượng không ít. Sau đó vớt được một ít hải sản, đến buổi chiều, bọn họ biết thân biết phận nên lên bờ cát nhặt vỏ sò cùng hàu sống hoặc mấy thứ linh tinh khác.
Chạng vạng tối hai người mới thắng lọi trở về, Hạ Thanh Hải đứng bên đường nhìn người đến người đi hoang mang suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định bán hải sản. Cũng vì quyết định đó mà nhóm bọn họ mới thu về được nhiều như vậy.
Tào Tuyết San khiếp sợ nhìn màn hình, cô ta còn tưởng rằng mình và Nghiêm Hoán đã là mệt nhất. Một ngàn ly trà sữa đó! Cô ta và Nghiêm Hoán bán không ngừng, chỉ lúc giữa trưa mới nhàn rỗi đôi chút.
Không có so sánh thì không có đau thương, nhìn vậy mới biết được, bận bịu nhất phải kể tới Hạ Thanh Hải. Từ lúc lên biển đến giữa trưa cơm cũng không kịp ăn, sau đó còn lên bờ nhặt hải sản. Khi trời tối còn phải mở sạp bán, độ nổi tiếng của anh ta lớn như vậy mà không hề kiêu ngạo thiếu kiên nhẫn mà còn rất nỗ lực.
Không thể không bội phục, cũng khó trách fans của Hạ Thanh Hải đều nói idol của mình rất cố gắng.
Hạ Thanh Hải và Tô Tuyết cũng nhìn nhau cười nói: “Không uổng công chúng ta bận rộn cả một ngày.”
Trong video, tay nghề của Hạ Thanh Hải cũng không tốt, nhưng có rất nhiều fans, gần như vây chặt lấy xung quanh. Thậm chí có người còn không nỡ ăn, cầm trong tay cười ngây ngô. Còn có người cứ đứng một bên nhìn anh ta, không nỡ đi, cứ chờ cho đến khi đóng quán mới thôi.
Tiếp theo lại chuyển tới hình ảnh của Tào Tuyết San và Nghiêm Hoán. Hai người họ lăng xê CP nên khi bán trà sữa thỉnh thoảng cũng nhìn nhau chăm chú, giúp đỡ lẫn nhau.
Trái với Tuyên Hồng Lâm và Dịch Triết Hằng làm việc dứt khoát lưu loát, Hạ Thanh Hải và Tô Tuyết nỗ lực làm việc, Tào Tuyết San và Nghiêm Hoán còn đồng thời nỗ lực phát cẩu lương, tràn ngập tình yêu ngọt ngào.
Nghiêm Hoán và Tào Tuyết San cũng cười nói chút cảm tưởng lúc đó, Nguyễn Thanh lẩm nhẩm nghĩ: Hai người bán hàng mà cứ như đi hẹn hò vậy.
Cô khẩn trương nhìn chằm chằm vào TV, nghĩ lát nữa sẽ đến cô và Mạc Trọng Đan rồi.
Kết quả màn hình lại là một màu đen kịt, mọi người mang vẻ mặt dấu chấm hỏi nhìn về phía Dư Phi.
Dư Phi cười một tiếng nói: “Hôm qua sau khi biên tập xong, tôi nhìn thử tình huống của ba nhóm một chút. Thật ra cũng không khác nhau lắm, nhưng nhóm của Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan tương đối khác so với mọi người, vì thế tôi cường điệu lấy ra cho mọi người thưởng thức một chút.”
Màn hình đột nhiên sáng lên, mọi người đều bị gợi lên lòng hiếu kỳ, nhìn về phía TV.
Chỉ thấy trên màn hình, Nguyễn Thanh đang ngồi trước điện thoại, Mạc Trọng Đan ngồi bên cạnh cô chơi di động. Nguyễn Thanh cầm một chiếc váy liền lên, nói với chiếc điện thoại: “Nhanh lên nào, chỉ còn một cái. Được được, bán cho Miêu Bảo Bối, sau khi giao hàng thành công nhớ đánh giá nhé.”
Sau đó cô cầm quần áo đưa cho Mạc Trọng Đan nói: “Gói lại đi.”
Mạc Trọng Đan lấy túi ra, cầm quần áo gấp lại rồi nhét vào túi, cầm cái bút không thấm nước viết ba chữ thật to “Miêu Bảo Bối”.
Nguyễn Thanh với tay lấy chiếc áo treo trên giá đằng sau: “Chiếc áo thun này rất co dãn, mùa hè mặc vô cùng thoải mái, size M! size M! 168 tệ, mọi người đặt hàng nhanh lên nào. Chậm thôi là hết đấy, được rồi, cho bạn “Tôi là tiểu bảo bối của Thanh Thanh”, ha ha ha, cái tên này thật có ý tứ.”
Sau đó lặp lại động tác vừa rồi.… Tiếp theo, trong video chuyển tới cảnh giữa trưa hai người họ ngồi nghịch điện thoại chờ nhân viên chuyển phát nhanh. Lúc 5 giờ, bọn họ đã chuẩn bị tan tầm, trước khi lên xe rời đi Mạc Trọng Đan đột nhiên nói: “Chúng ta lời tận 200 tệ.”
Nguyễn Thanh: “???”
Mạc Trọng Đan: “Anh đi mua cho em ly trà sữa!”
Nguyễn Thanh: “o_o.... Được đó! Được đó!”
Vì thế, hai người vui vẻ đi mua hai ly trà sữa, khi về còn nói với nhóm quay phim: “Ngại quá! Không có tiền mua cho các vị.”
Nguyễn Thanh cười to: “Ha ha ha ha ha……”
Cái tiếng cười lúc này cũng quanh quẩn ở phòng khách của khách sạn, tất cả mọi người ngây ra, sau đó yên lặng nhìn về phía Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan.
Nguyễn Thanh: “……” Cô còn tưởng rằng mình bận muốn chết, quả nhiên không có so sánh thì không có đau thương, mặc dù đau thương.… là người khác.
Mạc Trọng Đan: “……” Đột nhiên rước lấy hận thù.
Hạ Thanh Hải nhìn họ, đột nhiên cười: “Sao tôi không nghĩ ra là nên phát sóng trực tiếp nhỉ? Sớm biết vậy tôi đã không cần bận bịu cả ngày.”
Tô Tuyết: “Nói cái gì đấy? Chúng ta bán hải sản, sao mà gửi hàng được!”
Dư Phi: “Thấy chưa, thời điểm mọi người bận đến chết đi sống lại, nhất là khi còn đang bán hàng ở chợ đêm, bọn họ đã trở về khách sạn rửa mặt nghỉ ngơi rồi.”
Trong video, hai người xuống xe vào cửa khách sạn, khi ấy mặt trời còn treo trên đỉnh đầu.
Mà lúc này, ba hình ảnh khác vô cùng đối lập, một là Tuyên Hồng Lâm và Dịch Triết Hằng chen chúc ở quán cơm, vì đang trong thời gian dùng bữa nên cả hai bận vắt chân lên cổ. Hạ Thanh Hải và Tô Tuyết nghĩ cách mở sạp hàng, xung quanh đã bắt đầu có không ít fans tụ tập vây xem. Tào Tuyết San và Nghiêm Hoán ở tiệm trà sữa nhỏ bận đến mức đầu óc choáng váng, fans ở bên ngoài cũng bao vây cửa tiệm.
Trong khi đó, Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh đang ngủ trong khách sạn...
Mạc Trọng Đan: “……” Anh xem nói đây là thù oán gì?