Edit: Cẩm.
Đủ 180 vote đăng chương mới.
“Trời đất quỷ thần ơi, @Tương Tương Tương Tương, vì sao cô lại đi theo dõi CP Thanh Sơn hả???”
“@Tương Tương Tương Tương???”
“Tương tỷ, cô làm sao vậy? Nếu cô bị trộm tài khoản thì hãy chớp mắt.”
“Cây non đê tiện, chắc chắn là chúng nó trộm tài khoản của Tương tỷ rồi.”
Nhóm Cây non Thanh Sơn cũng ngây ngốc, đừng mà! Chúng tôi không có lá gan lớn như vậy, chúng tôi chỉ là cây non trong rừng rậm thôi, còn chưa phải đại thụ che trời mà! Sao dám trộm tài khoản lớn của Sơn Dương chứ?!
Đương sự Tương Tương Tương Tương lại rất bình tĩnh phát Weibo: “Đừng khẩn trương, không cần khẩn trương, tôi cũng chỉ là một cô gái nhỏ 20 tuổi mà thôi, luôn hướng tới tình yêu tốt đẹp. Ví như như này nè.”
Phía dưới chính là một tấm ảnh chụp của đoàn phim <Ma Kiếm Đỉnh Phong>, Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan ăn cơm hộp trong góc, bọn họ mặc áo khoác cùng màu, trên bàn dùng cùng một kiểu cốc.
Trong ảnh, Nguyễn Thanh duỗi chiếc đũa chỉ vào hộp cơm của Mạc Trọng Đan, tựa hồ như muốn nói cái gì đó. Mạc Trọng Đan bất đắc dĩ cười nhìn dáng vẻ của cô, tràn ngập dung túng và sủng nịch.
Ảnh chụp của Tương Tương Tương Tương phảng phất như nói một câu: Bạn xem, đây là tình yêu đó!
Hậu viện hội* Sơn Dương trầm mặc, cũng rất muốn phát thông báo đem người phụ nữ ngốc này ra hàng ngũ fandom.
(*Là tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm...) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận.)
Mặc dù hậu viện hội trầm mặc, nhưng nhóm fans Sơn Dương sẽ không im lặng, bọn họ thay nhau oanh tạc dưới Weibo cô nàng, yêu cầu Tương Tương Tương Tương gỡ ảnh chụp xuống, làm fans lớn nên gánh vác trách nhiệm của fans lớn.
Nhóm Cây non run bần bật, ngay cả việc lên tiếng nói: “Hoan nghênh Tương Tương Tương Tương gia nhập.” cũng không dám nói, tránh Super chat hỗn loạn.
***
Lúc này, Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh vừa xuống máy bay đã ngồi trên xe đi tới thành phố Cảnh Đại Phủ.
Khi đến nơi đã là 11 giờ, Mạc Trọng Đan nói: “Đã trễ thế này rồi, đêm nay chúng ta cứ ngủ lại bên ngoài trước đi!”
Nguyễn Thanh đương nhiên không có ý kiến gì, mặc dù rất ngoài ý muốn.
Tổ Camera cũng rất ngoài ý muốn, về quê, thật ra nơi đó có hiếu khách hay không thì trên màn ảnh cũng sẽ biểu hiện vô cùng hiếu khách.
Nhưng nếu để khách ở khách sạn, thì có hơi không thể diễn tả nổi.
Mạc Trọng Đan không nói gì thêm, xoay người giúp Nguyễn Thanh đẩy hành lý.
Dường như ở gần đây có một khách sạn Mạc Trọng Đan rất quen thuộc, anh nói vị trí cho tài xế, cũng không nghĩ lâu, cứ như ngay từ đầu đã xác định địa điểm rồi vậy.
Nguyễn Thanh có chút ngoài ý muốn, cô chớp mắt cười nói: “Cảnh Đại Phủ rất nổi danh, là cố đô cực kỳ nổi tiếng. Em không biết anh là người Cảnh Đại Phủ, em chỉ biết anh là người tỉnh Tề Bình.”
Mạc Trọng Đan nhướng mày: “Em muốn biết sao?”
Nguyễn Thanh lập tức nghẹn lại, kéo tay áo anh nhỏ giọng nói: “Cameras còn đang quay, có lẽ sẽ chiếu lên đó.”
Mạc Trọng Đan cũng kéo góc váy cô nhỏ giọng nói: “Không sao, anh không sợ.”
Nguyễn Thanh: “......”
Phó đạo diễn: “......” Làm càn! Hai người là bạn bè đó! Xin mời giữ khoảng cách.
Ô tô rời khỏi sân bay Cảnh Đại Phủ, đi thẳng đến khách sạn Mạc Trọng Đan nói.
Đèn đuốc trên đường sáng trưng, dưới ánh đèn mờ nhạt còn có thể nhìn thấy mấy trăm căn nhà hai bên đường nhanh chóng lùi lại.
Khách sạn Mạc Trọng Đan muốn tới ở phía nam thành phố, còn chưa tới nơi đã thấy ánh đèn phía xa.
Lần đầu tiên Nguyễn Thanh tới đây, khuôn mặt phải nói dính hết lên cửa kính.
Mạc Trọng Đan kéo đầu cô, sau đó chỉ về ánh đèn phía xa: “Chính là bên đó, khách sạn lớn nhất Cảnh Đại Phủ.”
Nguyễn Thanh há hốc miệng, Mạc Trọng Đan buồn cười: “Lát nữa anh đưa em tới đó, từ trên tầng thượng của khách sạn có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố này.”
Nguyễn Thanh gật đầu, đến khi tới nơi, cô mới phát hiện khách sạn này rất đồ sộ, giống như một tòa lâu đài cổ.
Mặt tường điêu khắc tinh xảo tráng lệ, mang hơi hướng cổ xưa. Vừa mở cánh cửa lớn nặng trĩu đã thấy ngay đèn treo thủy tinh trên trần nhà rũ xuống, mỗi viên pha lê phản chiếu ánh sáng như ảo mộng.
Đối diện với cửa lớn chính là một dòng suối nhỏ, bên trong núi giả là núi non trùng điệp, khiến khách sạn này có sức sống hơn.
Nguyễn Thanh hoa mắt choáng váng, khách sạn này xa xỉ quá, giá chắc phải một ngàn tệ trở lên phải không?
Phục vụ đứng ngoài cửa mặc thống nhất đồng phục trắng, đeo bao tay màu trắng tiến lên mở cửa xe.
Mạc Trọng Đan xuống xe rồi thong dong đi đến bên cạnh Nguyễn Thanh, anh duỗi tay với cô: “Đến đây! Anh mang em đi tham quan khách sạn xa hoa nhất Cảnh Đại Phủ.”
Cameras bên cạnh nhanh chóng quay lại cảnh tượng đẹp đẽ này, tựa như công chúa hoàng tử đứng trước lâu đài cổ vậy.
“Có phải nên về với anh trước rồi sau lại đến xem không?”
Nguyễn Thanh còn chưa kịp đáp lại, một giọng nam trầm thấp từ bên trong khách sạn đã truyền đến, giọng nói mang theo ý cười cổ quái.
Bất kể là nhóm quay phim hay Mạc Trọng Đan hay là Nguyễn Thanh lúc này đều ngây người, mọi người quay đầu nhìn người đàn ông đang bước ra từ cửa lớn.
Một mái tóc đen mượt mà, một thân tây trang nhìn đã biết là giá trị xa xỉ, lúc này tay anh ta đặt trên tay vịn cầu thang, đôi mắt dán chặt lên người Mạc Trọng Đan, phảng phất như bao năm xa cách nay mới được gặp lại.
Mạc Trọng Đan từ từ ưỡn thẳng lưng nhìn về phía người đàn ông, sau đó chậm rãi nhíu mày.
Người đàn ông cười khẽ với Nguyễn Thanh cười, sau đó lại nhìn về phía phó đạo diễn nói: “Tôi nhớ chương trình của các vị tên là <Quê hương tôi> đúng không?”
Phó đạo diễn mau lẹ gật đầu, người đàn ông lại nhìn về phía Mạc Trọng Đan nhẹ giọng nói: “Nếu là về quê, ở khách sạn có chút không thích hợp. Giám đốc nói với anh em định đặt phòng 7 ngày, như vậy... quá không phù hợp với tôn chỉ của chương trình. Dù sao khách sạn cũng không phải nhà em.”
Mạc Trọng Đan trầm giọng trả lời anh ta: “Đây không phải chuyện của anh.”
Nguyễn Thanh nhìn qua nhìn lại hai người đàn ông, bọn họ rất giống nhau. Liếc mắt qua đã có thể nhận ra bọn họ là anh em, nhưng thái độ của Mạc Trọng Đan bây giờ làm cô rất hoài nghi.
Người đàn ông kia đi đến trước mặt Nguyễn Thanh cười nói: “Chào em, tôi là anh trai của Trọng Đan, tôi tên Mạc Trọng Sơn.”
Nguyễn Thanh ngẩn ngơ: “Hả?” Mochongshan?
Mạc Trọng Sơn cười to: “Đúng vậy, tôi tên Mạc Trọng Sơn, là núi nặng Trọng Sơn. Tôi một âm, nó bốn âm, em có thể gọi tôi là anh cả.”
Nguyễn Thanh: “???”
Nguyễn Thanh phát hiện Mạc Trọng Sơn thật sự quá nhiệt tình, chưa gì đã gọi anh cả rồi?
Mạc Trọng Đan: “Anh tới đây làm gì?”
Mạc Trọng Sơn khẽ mỉm cười: “Làm gì? Đương nhiên là tới đón mọi người rồi!”
Mạc Trọng Sơn vừa dứt lời liền vung tay lên, một loạt những chiếc ô tô nhỏ xa hoa tiến vào, phải đến bảy, tám chiếc. Nguyễn Thanh chưa kịp nhìn thấy rõ đã nghe thấy Mạc Trọng Sơn nói: “Đến đây! Đã tới Cảnh Đại Phủ thì nên để Mạc gia chúng tôi tiếp đón mọi người.”
Nguyễn Thanh đột nhiên dâng lên cảm xúc kỳ quái: “......” Mình hổ thẹn quá đi! Dám để Mạc ảnh đế về nông thôn. T - T
Đợi sau khi Mạc Trọng Sơn mở cửa ô tô ra, cô càng hổ thẹn hơn: Vậy mà mình lại để ảnh đế đi xe bus về nhà mình /(ㄒoㄒ)/~~
Mạc Trọng Đan âm trầm ngồi phía sau xe, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt bình tĩnh lái xe của Mạc Trọng Sơn.
Nguyễn Thanh ngồi bên cạnh anh, run bần bật không dám nói lời nào.
“Sao anh biết em phải về nhà?” Mạc Trọng Đan hỏi.
Mạc Trọng Sơn khẽ cười một tiếng: “Muốn biết thì đương nhiên sẽ biết.”
Mạc Trọng Đan: “......”
Nguyễn Thanh: “......” Sợ quá, phim truyền hình chưa nói đến bối cảnh của Mạc Trọng Đan.
Mạc Trọng Đan dường như cảm giác được Nguyễn Thanh đang bất an, anh duỗi tay nắm lấy tay Nguyễn Thanh, sau đó trấn an cô: “Đừng sợ, anh ấy là anh trai anh.”
Nguyễn Thanh: Chuyện em sợ chính là anh trai anh sao?
Mạc Trọng Sơn vẫn dịu dàng tươi cười: “Đừng lo lắng, sẽ không mang em đi bán đâu.”
Nguyễn Thanh: Tôi đáng giá bằng linh kiện của một chiếc ô tô sao?
Chờ đến hơn 12 giờ đêm, Nguyễn Thanh phát hiện chiếc xe này đang lái về một tiểu khu. Tiểu khu này vô cùng tráng lệ, bên trong có nước có núi có hồ, thậm chí có cả công viên giải trí và một bãi đua xe.
Nguyễn Thanh: “......” Vậy mà mình lại đưa ảnh đế về nông thôn..... Mình có tội!
“Đã lâu rồi em không về.” Mạc Trọng Sơn nói rồi lái xe vào gara, muốn đi từ cửa tiểu khu đến tòa nhà này phải mất năm phút đi xe.
Nguyễn Thanh còn chưa phản ứng lại đã có người mở cửa xe ra, một người đàn ông già mái tóc trắng xóa hiền từ mỉm cười: “Chào cô, hoan nghênh đến nhà cũ của Mạc gia.”
Nguyễn Thanh: “......” Tất cả mọi thứ tốt đẹp đều không thể phản ứng nổi.
Mạc Trọng Đan xuống xe, người đàn ông già kia thấy anh bèn có chút kích động, hai mắt như tỏa sáng lấp lánh: “Tiểu thiếu gia, hoan nghênh ngài trở về.”
Mạc Trọng Đan ừ một tiếng, không hề đáp lại.
Những chiếc xe phía sau cũng đã tới, tổ camera đồng loạt xuống xe.
Nhìn căn biệt thự to lớn này, bao gồm cả Nguyễn Thanh đang ngồi trong xe cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Mạc Trọng Sơn xuống xe dẫn đường: “Đi thôi!”
Người đàn ông già kia đi theo phía sau cô và Mạc Trọng Đan, gương mặt lúc nào cũng tươi cười.
Bọn họ vòng qua gara đi về phía cửa lớn, đứng ở đó có một người đàn ông trung niên anh tuấn và một người phụ nữ sang trọng.
Thấy bọn họ đi tới, người phụ nữ kích động đỏ mắt.
“Tiểu Đan.”
Mạc Trọng Đan ngại có người quay phim đang ở đây nên nhàn nhạt đáp lại một tiếng, sau đó quay đầu nói với Nguyễn Thanh: “Đây là mẹ anh, còn đây là ba anh.”
Mặc dù trong lòng Nguyễn Thanh cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn tiến lên trước chào hỏi.
Dù đã gần một giờ sáng nhưng khi mọi người đi vào căn biệt thự, phát hiện trên bàn cơm vẫn còn bữa cơm chiều phong phú.
Thậm chí có thể nói là vô cùng xa hoa, người phụ nữ kéo tay Nguyễn Thanh nói: “Tiểu Đan cũng không đưa bạn về, cháu là người bạn đầu tiên nó đưa về đây. Tới đây đi, không cần câu nệ.”
Nguyễn Thanh cậu nệ gật đầu, người phụ nữ lại cười nói: “Dì tên là Sở Viên Tuệ, cháu có thể gọi dì là dì Sở. Đây là Mạc Thư Phong chồng của dì, cháu cứ gọi ông ấy là chú Mạc. Nhà dì không có quy củ gì, cháu có thể tới đây là chúng ta đã vui rồi.”
Mạc Trọng Đan duỗi tay kéo Nguyễn Thanh qua nói: “Ăn cơm trước đã.”
Sở Viên Tuệ sửng sốt trong chớp mắt, lại thở dài nói: “Ngồi đi cháu, nếm thử tay nghề của dì xem thế nào.”
Mạc Trọng Đan sửng sốt: “Mẹ làm?”
Sở Viên Tuệ cười: “Ừ, mẹ nghe nói hôm nay con về, vui quá nên xuống bếp làm ít món.”
Mạc Trọng Sơn ở một bên cười nói: “Nghe nói hôm nay em về nên từ sáng mẹ đã bắt đầu vui vẻ, sáng sớm đã cùng ba ra ngoài mua thức ăn.”
Mạc Trọng Sơn nhạt nhẽo đáp lại: “Hà tất phải vậy? Em chỉ ở 7 ngày thôi.”
Nụ cười trên mặt Mạc Thư Phong nhạt đi hai phần, Nguyễn Thanh: “???”